Thật sự không tệ.
Đạo diễn Lý cảm thấy mình đúng là có mắt như thần, có thể chọn trúng hai diễn viên diễn y như thật. Đúng là không cô phụ tác phẩm của bản thân! Ờ thì… Ổng đã quên béng mất việc ban đầu chính ổng là người đã chối lên chối xuống không cho Dạ Sâm vào đoàn rồi…
“Được rồi!” Đạo diễn Lý cao giọng nói “Tốt lắm, chính là cảm giác này, hai người nhớ duy trì nhé.”
Nói xong, ông tiến lên khen ngợi Dạ Sâm “Diễn tốt lắm, không chê vào đâu được, bộ phim này quay xong ai mà dám nói cậu diễn không tốt, tôi sẽ treo cổ ngay ngoài cửa sổ nhà tên đó!”
Dạ Sâm “…” Đột nhiên không biết nên thông cảm cho đạo diễn Lý ngây thơ không biết chuyện hay là đám quần chúng vây xem cái gì cũng biết…
Đạo diễn Lý đối với Nhậm Cảnh vẫn có chút chưa vừa ý. Ông nói “Biểu cảm cuối cùng cậu có thể thu lại một chút nữa. Đúng là rung động đấy, nhưng mà không thể rõ ràng quá. Dù sao trong kịch bản, vai diễn của cậu cũng là loại tính cách tương đối bị động và khắc chế.”
Nhậm Cảnh gật đầu rồi lên tiếng “Tôi đi thay đồ trước đã.” Anh cứu người, nên trên người cũng dính nước. Đạo diễn Lý nghe thế cũng không trách cứ, khoát tay giục “Ừ, đi đi.”
Trước khi đi, Nhậm Cảnh nhỏ giọng “Cậu cũng mau mặc đồ vào đi, đừng phơi nắng nữa.” Đây là nói với Dạ Sâm.
Dạ Sâm phơi nắng đến cả người đỏ ửng, thành ra cậu có xấu hổ cũng không bị bại lộ.
Đạo diễn Lý bây giờ rất là cưng đại bảo bối, thấy vậy thì cũng vội vã nói “Mau đi đi, lát còn mấy cảnh nữa cơ, mau đi nghỉ ngơi cho hồi phục đi, nhất là mặt ấy!”
Lời này ý là lát nữa chủ yếu chỉ quay mặt, cho nên bộ mặt rất là quan trọng. Thế nhưng Dạ Sâm lại vô cùng chột dạ, cho là mặt mình đỏ quá nên mới bị nhắc.
Cậu rời đi rất nhanh, vào thẳng phòng nghỉ tắm nước lạnh. Sau khi tắm xong bước ra, người còn chưa kịp lau khô đã bị ai đó ấn lại trên tường.
Dạ Sâm mở to mắt, trong lòng vừa ngọt ngào vừa xấu hổ. Cậu lí nhí gọi “Nhậm Cảnh…”
Nhậm Cảnh không thể nhịn thêm một chút nào nữa. Anh chẳng nói chẳng rằng hôn cậu hết một lượt, nhất là những chỗ dính nước, coi như để thỏa mãn sự ảo tưởng của bản thân.
Bị hôn thế ai mà chịu nổi? Dạ Sâm hừ hừ, thở gấp nói “Em… Muốn…”
Nhậm Cảnh nhìn tên nhóc dựng đứng kia, không nghĩ nhiều ngậm lấy.
Dạ Sâm chỉ cảm thấy da đầu từng trận tê dại, sung sướng đến mỗi đầu ngón chân đều run rẩy.
Lúc cả hai bước ra, quần áo đương nhiên đều đã chỉnh tề, chỉ có điều thời gian hơi lâu một chút mà thôi.
Đạo diễn Lý đang uống nước, thấy người liền hỏi “Đắp mặt nạ rồi mà vẫn không có tác dụng gì sao?”
Dạ Sâm ngây ra, không hiểu.
Dương Sâm nhanh trí đáp “Hẳn là tại da cậu Dạ mỏng quá đấy mà.”
Đạo diễn Lý “Hay cậu quay lại nghỉ thêm chút nữa đi?” Đây là nói với Dạ Sâm.
Thấy Dạ Sâm mãi mà không quay lại, Dương Sâm liền đoán chắc là cậu đang ở trong phòng nghỉ với Nhậm Cảnh, cho nên đã lấy cớ với đạo diễn Lý là cậu đang “đắp mặt nạ”.
Dù sao thì phơi nắng bị đỏ ửng hết cả mặt, lên hình cũng chẳng đẹp được, thôi thì đắp cái mặt nạ, coi như cứu vãn được chút nào hay chút ấy.
Dạ Sâm phục lăn tài ứng phó của Dương Sâm…
Nghĩ nghĩ, cậu liền tiếp lời “Tôi nghỉ thêm một lúc là ổn thôi, uống chút nước lạnh chắc mặt sẽ nhanh hết đỏ.”
Đạo diễn Lý “Ừm.”
Đẩy phần diễn của những người khác lên trước, tiến độ tổng thể chắc cũng không kéo dài thêm bao lâu.
Dạ Sâm ngồi xuống uống nước, một lúc liền bình tĩnh lại, sắc mặt cũng khôi phục thành dáng vẻ non nớt búng ra sữa.
Nhậm Cảnh nhìn mấy lần, tự nhiên lại thấy tiếc hận…
Mấy cảnh kế tiếp đều tương đối bình thường, là giai đoạn thăm dò lẫn nhau của cả hai, tuy rằng đối thoại không ít nhưng có Nhậm Cảnh dẫn dắt, cho nên độ khó cũng không lớn.
Hai người phát huy vô cùng tốt. Đạo diễn Lý nhìn mà sướng hết cả người, cứ như chỉ cần một ngày là có thể quay xong cả bộ phim.
Mấy ngày tiếp theo cũng thuận lợi. Nhậm Cảnh đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, cho nên lúc này anh đã có thể đối mặt với những thước phim “bình thường” như cũ, không đến nỗi lần nào bị “quyến rũ” cũng bốc hỏa lên…
Dạ Sâm thì cả quá trình đều dựa vào bản năng. Cậu chỉ cần nỗ lực giấu đi tình cảm của mình giành cho Nhậm Cảnh là đã cho ra được biểu cảm mà đạo diễn Lý muốn. Đúng là quá đơn giản!
Suôn sẻ vượt qua mấy cảnh quay, Dạ Sâm rốt cuộc đụng tới vấn đề hóc búa nhất.
Tuy là bộ phim này thuộc dạng phim tình cảm, nhưng các cảnh quay phụ là không thể thiếu. Ví dụ như Dạ Sâm với bạn bè, Dạ Sâm với đối thủ.
Dựa theo tiến độ, hôm nay đến lượt Dạ Sâm độc quay cảnh cậu cùng bạn bè.
Đạo diễn Lý vốn không coi chuyện này ra gì, bởi A Sâm nhà ông rất rất là giỏi, mấy cái cảnh dễ như trở bàn tay này chả đáng để nhắc tới! A Sâm nhà ông lúc diễn chung với ảnh đế không những không lép vé mà thậm chí còn áp chế được cả anh ta cơ mà!
Nhưng mấy cảnh quay chẳng đáng để nhắc tới thế mà lại hết lần này đến lần khác phải nhắc tới.
Trong đó có một cảnh là trong trường có một cô bé là bạn cùng lớp cấp ba với Triển Thần. Hai người khá thân thiết. Cô bé kia thực chất có phần thích Triển Thần. Bạn bè nhìn ra điều ấy liền không ngừng trêu ghẹo cậu. Triển Thần cũng vui vẻ đốp chát với cậu ta mấy câu. Đúng lúc này thì Án Hàn từ trong góc bước ra, ba người mặt đối mặt, Triển Thần nhất thời căng thẳng, lung ta lung tung giải thích.
Cái phía sau tạm thời không đề cập tới, chỉ cần cái bạn bè trêu nhau phía trước thôi cũng đã không quay được rồi.
Người đảm nhiệm vai người bạn là một diễn viên mới, diễn xuất cũng tầm tầm, nhưng không so thì không sao, vừa so… Ôi mẹ ơi, diễn xuất của cậu ta đúng là siêu phàm, có khi còn được đề cử cả giải ảnh đế tiếp theo ấy chứ!
Haiz, không sai, có anh Sâm nhà chúng ta làm nền, ai ai cũng đều làm ảnh đế được hết! Ừm, ngoại trừ Nhậm Cảnh!
Đạo diễn Lý không tin là Dạ Sâm của ông đang hiện nguyên hình, mà chỉ cho là cậu nhất thời trạng thái không tốt, trong lòng có tâm sự.
Thế là ông gọi riêng Dạ Sâm tới, giống như một vị bác sĩ tâm lý mà bla bla khuyên nhủ một lượt.
Kể ra từ góc độ nào đó, đạo diễn Lý cũng là một vị đạo diễn tốt. Người có thể nhẫn nại như ông không nhiều chút nào.
Dạ Sâm hổ thẹn vô cùng. Cậu gật đầu như giã tỏi “Tôi sẽ cẩn thận diễn ạ!”
Đạo diễn Lý vỗ vỗ vai cậu “Cố lên!”
Dạ Sâm cũng muốn cố, nhưng mà sức lực có hạn, có cố thế chứ cố nữa cũng không lên nổi!
Cậu thấp thỏm quay lại trường quay. Liếc nhìn Nhậm Cảnh, cậu thấy lòng yên hơn rất nhiều, cơ mà cứ đến lúc mặt đối mặt với “bạn bè”, cậu lại…
Tình huống của Dạ Sâm thực ra là cố gắng quá đà. Diễn xuất vốn nên dựa vào hai chữ tự nhiên, chứ mà càng cố thể hiện thì kết quả cho ra lại càng cứng nhắc. Cái ta cần là sự thẩm thấu tình cảm từ bên trong, sau đó mới thuận lí thành chương bộc lộ ra bên ngoài. Vậy thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Tận lực đọc thoại, tận lực biểu hiện ra ngoài những trạng thái quen thuộc, tận lực phối hợp với bạn diễn…
Cảnh này đúng là làm cho cả trường quay đều phải gượng gạo theo.
Thậm chí đến đạo diễn Lý cũng không đành lòng nhìn thẳng nữa. Duy chỉ có “người tình trong mắt hóa Tây Thi” Nhậm Cảnh là thấy Sâm Sâm đáng yêu, Sâm Sâm hết sức đáng yêu.
Từ đây có thể thấy, trên thực tế, diễn xuất vốn không quan trọng, quan trọng là cái nhìn của fans! (Ai bảo???)
Cố Khê tiện đường ghé vào xem quý ông âm trăm điểm nhà mình, cũng tiện thể xem luôn hai tên kia có “tình yêu rực lửa” nơi phim trường hay không. Kết quả lửa chưa thấy đâu đã bị khói đơ phả cho mù cả mắt!
Ok, anh Sâm giỏi nhất, em đầu hàng!
Cái diễn xuất này mà Lý Phủ cũng có dũng khí dùng cậu ta? Lý Phủ, dũng khí của ông từ đâu ra thế? Lương Tịnh Nhu cho ông hả? [Ca khúc: Dũng khí – Ca sĩ: Lương Tịnh Nhu]
Đạo diễn Lý hô to một tiếng cắt, Dạ Sâm mặt mày ê chề quay đầu nhìn ông, bộ dạng đáng thương vô cùng tận.
Nhậm Cảnh bưng nước hoa quả tới, không chỉ khen ngợi Dạ Sâm mà còn đau lòng nghĩ: Chẳng thà ta sửa kịch bản, cắt phăng hết mấy cái râu ria đi?
Biên kịch e là nên trốn vào nhà vệ sinh khóc ngất đi thôi!
Cố Khê tiến tới chào hỏi Lý Phủ trước tiên. Dạ Sâm liếc liếc anh ta, nhất thời trông càng đáng thương.
Cố Khê chỉ hận rèn sắt không thành thép, từ đầu đến cuối phân tích qua một lần, ngữ khí tuy gắt hơn Lý Phủ, nhưng câu nào câu nấy đều đào sâu giải thích, chỉ ra những điểm chưa được trong diễn xuất của Dạ Sâm một cách rõ ràng.
Dạ Sâm cũng rất cố gắng tiếp thu, nhưng chỉ cần đối mặt với bạn diễn xa lạ, cả người cậu liền mất tự nhiên.
Cậu… Cậu căn bản không quen biết gì cái cậu diễn viên mới kia mà!
Lại qua một lần hô cắt, Cố Khê nói “Để tôi!”
“Hả?” Lý Phủ hai tay nắm chặt ghế đạo diễn, cho là tên nhóc này muốn đến tranh bát cơm của ông.
Cố Khê đảo mắt, hỏi cậu diễn viên trẻ “Mệt chưa? Đi nghỉ ngơi chút đi, tôi diễn thử với A Sâm cho cậu ấy tìm cảm giác đã.”
Người kia sắp mệt đến hai chân nhũn cả ra, nếu không phải tại thái độ dễ gần của Dạ Sâm, cậu ta còn tưởng mình đang bị đàn anh cố ý chỉnh đểu.