Thế là hết một ngày vô vị.
Như một đoàn tàu xe lửa chệch đường
ray, lại chuyển qua một quĩ đạo khác, tuy rằng vị trí có chút sai lệch,
nhưng điều chỉnh lại vẫn có thể vận hành ổn định.
Tôi vẫn không
rõ tôi và Mặc Vũ ở chung với nhau là dạng gì, người yêu, bạn tình, bạn
bè, tất cả đều không phải. Chúng tôi cũng không ăn cơm chung với nhau,
hắn từng nói phải thuê người giúp việc, nhưng tôi không chịu, bởi vì
điều này làm cho tôi có ảo giác của một gia đình mà tôi không muốn có
loại ảo giác này, thế nên chúng tôi thuê người đến dọn vệ sinh theo giờ. Đa phần là tôi tự về nhà, rồi chờ hắn về dùng cơm tối, có khi hắn cùng
tôi ra ngoài dạo chơi, có khi hắn chỉ gọi điện thoại bảo hắn sẽ về trễ,
chúng tôi tựa như hai người xa lạ. Chúng tôi không hỏi đối phương đi
đâu, làm gì, cuộc sống cứ thoải mái như vậy mà trôi qua. Ban đêm, hắn là một người tình hoàn mĩ, có khi, chúng tôi lại tâm sự với nhau như những người bạn.
Buổi tối sau khi trở về, hắn thường ở trong thư phòng xem xét sổ sách một lát, nhìn mấy con số thì có gì thú vị cơ chứ.
"Thấy anh bận quá, nếu có việc gì tôi giúp được thì anh cứ nói, tôi sẽ giúp
anh." Nhìn thấy hắn quả thực rất bận rộn, hơn nữa nhìn bộ dạng hắn cứ
như người buôn lậu sợ bị phát giác.
"Em không có việc gì làm à? Ở trường cũng không có bài tập à?"
"Về điểm này anh đừng lo, thời gian ở trường tôi đã làm xong hết rồi."
"Cũng đúng, anh đã quên em là cô gái thiên tài mà." Hắn cười vỗ vỗ vào ghế dựa bên cạnh, "Ngồi xuống đây."
Tôi ngồi xuống kế bên hắn, thì ra hắn đang xem bản báo cáo đánh giá tài sản công ty, cư nhiên cũng có báo cáo của công ty Bình An, tôi càng xem
càng giật mình, thật không hiểu hắn lại muốn suy tính điều gì nữa đây.
"Không biết anh còn muốn bành trướng đến đâu nữa?"
"Ở Trung Quốc, anh chỉ muốn thâu tóm em thôi." Tôi trừng mắt liếc hắn, hắn lập tức đứng đắn lại, "Yên tâm, anh không muốn thu mua công ty nào cả,
anh chỉ muốn hợp tác với công ty Bình An mà thôi. Trên thực tế, để gây
dựng sự nghiệp, anh chỉ thu mua một số công ty, có khi còn bị lạm vào số vốn của công ty, cho nên bây giờ mọi người vẫn còn đề phòng không biết
công ty mình có bị nhắm làm mục tiêu thu mua của anh hay không."
Nghe hắn nói như vậy, tôi mới tạm yên tâm, cho dù Bình An bị xác nhập, đối
với lợi ích của baba cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, dù sao cũng là công ty
do chính ông gầy dựng nên, nếu bị thu mua lại, trong lòng ông khẳng định cũng sẽ không dễ chịu gì.
"Em rất có hứng thú với những báo cáo này à?"
"Không phải có hứng thú, mà là trước kia lúc ở nhà, mỗi tối đều giúp baba xem
công văn của công ty, có khi còn giúp ông nghĩ ra những kế hoạch kinh
doanh có thể nói mấy thứ này đối với tôi cũng chẳng xa lạ gì. Hiện tại
cũng không có việc gì làm, nhàm chán quá cũng sẽ chết đấy."
"À,
nếu như vậy chúng ta tìm chuyện gì đó hứng thú mà làm vậy." Thấy tôi
không ngừng trừng mắt liếc hắn, hắn mới cười nói: "Đừng nghĩ lệch đi,
anh muốn nói chuyện phiếm thôi."
"Nói chuyện phiếm? Tôi chưa bao giờ nói chuyện phiếm khi ở nhà cả." Không phải vì không có thời gian,
cũng không phải không muốn tán gẫu, mà là không có người tán gẫu cùng
tôi.
"Em không biết cuộc sống của em đã thay đổi rồi sao?" Nói
xong hắn tắt đèn, chỉ chừa lại một chiếc đèn kiểu, hắn lại lấy hai chiếc gối trên sofa đặt lên thảm, tôi nhìn theo từng động tác của hắn một
cách kì quái.
"Nói chuyện phiếm không phải như vậy sao?"
"Không phải là đúng như vậy, mà là cực kì hoàn hảo, không tin em cứ thử xem,
rất thoải mái." Hắn nằm xuống, gối đầu lên một chiếc gối, hắn lấy tay vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo tôi cũng hãy nằm xuống.
"Cảm
giác quả là khác biệt." Tôi nâng chân gác lên sofa, ánh sáng mờ nhạt làm cho toàn thân tôi có cảm giác được thả lỏng trọn vẹn.
"Chỉ khi
đàn phán mới phải ngồi nghiêm chỉnh, còn lúc nói chuyện phiếm thì phải
giống thế này. Được rồi, giờ em muốn nói gì thì nói đi."
"Bảo
tôi nói, tôi nói cái gì?" Bình thường mỗi lần cùng bọn Ngải nhị nói
chuyện phiếm, đều là có người khơi mào trước, căn bản không cần tôi tìm
đề tài.
"Em muốn nói cái gì thì nói thôi, trước hết hãy nói về công việc em hay làm lúc ở nhà đi."
"Làm gì à—-" ánh đèn vàng hắt ra từ chiếc đèn kiểu làm tôi có cảm giác như
bị thôi miên, tôi vô thức nói, trong đầu nhớ lại từng chuyện cũ, "Lên
đến đại học, tôi lúc nào cũng chỉ biết học, lúc nào cũng học vượt mức
qui định, không ngừng muốn được nằm trong nhóm sinh viên dự thi toàn
quốc, còn muốn học thêm thật nhiều thứ, vào ngày nghỉ, em thường vào thư viện ngồi lì cả ngày trong đó. Em nhớ rõ khi An Bình xuất ngoại, lúc đó em mới mười hai tuổi, mẹ đã mời thầy về dạy cho em, An Bình đi Mĩ, mẹ
muốn trong thời gian ngắn nhất em có thể nói tiếng Anh lưu loát được như nói tiếng mẹ đẻ, khi đó em cảm thấy rất áp lực, nên sau đó bị bệnh,
nghe bác sĩ nói, em trong lúc sốt nói mê toàn là tiếng Anh." Nói đến
đây, tôi nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không cố ý thêm vào nụ cười đó một
tia chua sót.
"Còn nữa, em còn muốn học tiếng Đức, tiếng Pháp,
thậm chí là tiếng Nhật, tóm lại, chỉ cần bản thân em thấy có ích, em sẽ
học. Mười lăm tuổi em đã đậu vào đại học, người khác đều bảo em là cô
gái thiên tài, chỉ có mình em biết rõ, một đứa nhỏ nếu được huấn luyện
đặc biệt như vậy, cũng sẽ trở thành thiên tài. Sau khi lên đại học, giờ
học thêm cũng ít đi, toàn bộ thời gian rảnh em đều đến công ti làm trợ
lí, lúc đầu làm trợ lí các trưởng phòng, sau làm trợ lí cho baba, mỗi
ngày đều xem biểu đồ, số liệu. Cho đến khi An Bình về nước, em không cần phải đến công ti nữa, mẹ cũng không ép em, baba đặt trọng tâm vào việc
bồi dưỡng cho An Bình, em lần đầu tiên có cơ hội được tự do, về điểm
này, em thật phải cảm ơn chị ấy."
"Em không biết mệt sao?"
Tôi lắc đầu, đã quên lúc này hắn không nhìn thấy tôi, "Có lẽ là do thói
quen. Hơn nữa trước khi lên đại học, em cũng không biết cuộc sống của
một thiếu nữ là như thế nào, nên em nghĩ ai cũng sẽ như thế. Có đôi khi
em rất mệt mỏi, em muốn ngủ thật nhiều, giấc ngủ hình như đã trở thành
liệu pháp của em, ngủ một giấc thật sâu thật dài, tỉnh lại sẽ có sinh
lực để ứng phó với lịch học dày đặc vào ngày mai."
"Trách không
được bây giờ em lại ham ngủ như vậy, thì ra cô gái thiên tài này lại
thích ngủ như vậy." Hắn nhẹ nhàng giễu cợt tôi, hắn muốn làm cho không
khí thoải mái hơn một chút.
"Kì thật khi đó em cũng muốn biết
những nữ sinh khác sau giờ học thì làm gì, nhưng thời gian biểu của em
không trống lúc nào cả, xem TV, xem tiểu thuyết, mua sắm, phàm là những
thứ không liên quan đến chuyện học tập sẽ không thể xuất hiện trong thời gian biểu của em. Cho đến khi em vào đại học, em mới có bạn, cũng sẽ
cùng các cậu ấy đi ăn cơm, đi dạo phố, nhưng đa số thời điểm là vào giờ
nghỉ giải lao, tan học là thời gian biểu lại kín mít như vậy. Nghe các
cậu ấy kể về cuộc sống của mình, em có cảm giác mình giống một cái máy
học tập hơn."
"Anh cũng có hai người em gái, lớn hơn em vài
tuổi, một đứa chỉ biết đến bạn trai nó, một đứa chỉ biết đi du lịch, anh nghĩ đại đa số các cô gái đều có cuộc sống giống hai đứa nó. Vì sao lại muốn mình sống mệt mỏi như vậy? Thi không tốt sẽ bị mẹ đánh đòn à?" Hắn cười hỏi tôi.
"Cũng không phải thế, ngày em rời khỏi An gia, đó cũng là lần đầu tiên mẹ đánh em. Mỗi lần đi thi, nếu em không đậu hạng
nhất, mẹ sẽ dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm em, cho đến khi em cảm
thấy xấu hổ không chịu nổi, trong lòng thề lần sau nhất định em sẽ phải
đứng hạng nhất."
Hắn xoay người vuốt tóc tôi, "Anh quả thật chưa từng thấy qua người mẹ nào lại kì vọng vào con gái nhiều như vậy."
"Không phải, mẹ là muốn lấy danh hiệu thôi." Trầm mặc một lát, tôi lại nói,
"Có một lần khi em đang ngủ, mẹ ở bên giường em khóc, mẹ nói muốn trách
thì nên trách em không phải là con trai."
Hắn không nói gì, chỉ ôm lấy tôi vào lòng, tay vỗ nhẹ vào lưng tôi,
giống như đang vỗ về một đứa trẻ. Không biết vì sao, khi bị người khác
hiểu lầm tôi cũng không hề rơi lệ, nhưng lúc này tôi lại khóc.
Không rõ sau đó còn hàn huyên thêm chuyện gì nữa, tôi chỉ nhớ nửa đêm tỉnh
lại tôi đã thấy mình đang ngủ trên giường, Mặc Vũ ở bên cạnh đang ôm tôi rất chặt, tôi không khỏi cảm thấy thật an toàn, tôi lại tiếp tục ngủ
say.
Ngày hôm sau, Mặc Vũ trở về đưa cho tôi tập truyện "Loạn
thế giai nhân" , sau đó tôi không muốn hắn mang cho tôi thứ gì nữa cả,
tôi bắt đầu đi nhà sách, vơ vét tất thảy các loại tiểu thuyết lãng mạn,
phòng tôi nhanh chóng đầy những sách, có cả tạp chí giải trí và sách
chuyên môn. Đối với việc Ngải nhị luôn miệng nói về mấy anh chàng đẹp
trai, tôi cũng có thể phân rõ ai mới là thật, ai là cô chỉ diễn trò thế
thôi.
Thấy tôi rất thích đọc sách, Mặc Vũ luôn giục tôi đi ngủ sớm, tôi vẫn tiếp tục đọc, không thèm liếc hắn một cái.
Hắn cười khổ lắc đầu, thì thào cái gì phải cải tạo. . . . . , hắn mở máy
tính, bắt đầu làm việc với công ti bên Mĩ, mười hai giờ hơn, bên kia
cũng vừa đúng thời gian làm việc, các cấp chủ quản Black Feather phải
cảm ơn tôi vì khoản bắt hắn thức đến giờ này. Ngày hôm sau hai người
chúng tôi lại tự mình ra ngoài, tôi càng ngày càng không thừa nhận chức
danh nhân tình kia.
Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh.
Có điểm đáng mừng, tuy rằng bốn chúng tôi không thể đoàn tụ lại được nữa,
nhưng tôi cũng không mất đi người bạn Ngải nhị này, gặp nhau trong phòng học, chúng tôi vẫn ngồi cùng nhau, có khi cũng tán gẫu với nhau vài
câu, mặc dù cả hai đều tránh nhắc lại chuyện xưa.
Trải qua
chuyện ngày đó, cô ấy dường như trưởng thành lên rất nhiều, không hề
suốt ngày chỉ biết hihi haha, mà trở nên trầm ổn đoan trang, giống hệ
người đang có tâm sự. Cho đến một ngày, nguyên nhân mới được công bố.
"An tứ, cậu gần đây thay đổi rất nhiều." Ngải nhị chỉ tay vào người tôi ra
vẻ châm biếm, "Sắp tới kì thi cuối cùng rồi, cậu lại còn đọc thứ này
sao?"
Tôi xem nốt bức hình mới từ từ ngẩng đầu lên, "Tất cả mọi người đều xem, mình tò mò nên mua, bức tranh cũng rất đẹp."
"Tò mò? Mình nhớ rõ trước đây cậu không bao giờ làm những chuyện này, cậu cứ như bị uống lộn thuốc ấy."
"Chớ nói mình, mình nhớ rõ người nào cho đến bây giờ cũng không thích tâm
sự, nói chuyện cũng sẽ không đi vòng vèo, nhưng hôm nay đã trầm tư cả
nửa ngày, mở miệng lại ấp a ấp úng." Giở trang sách ào ào, tôi cố ý thở
dài, "Thế giới này biến đổi nhanh quá."
"Quên đi, nói thẳng luôn vậy, hôm nay mình muốn nói với cậu một chuyện, mình sắp đính hôn."
Thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ, cư nhiên cũng có lúc Ngải nhị phải
ngượng ngùng.
Cô đưa cho tôi một tấm thiệp mời, tôi mở ra xem, trên thiệp viết tên "Cảnh Kiệt - Ngải Vu" , tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
"Cậu muốn cười thì cười đi, xấu hổ chết được, không phải vì hắn là đối tượng thân cận mà nhà mình đã định sẵn, còn vì hắn chính là tên khoai lang
thối phải chịu trách nhiệm cho vết sẹo trên chân mình."
Tôi cười hỏi, "Khoai lang thối à? Còn không phải là một của khoai lang thối đẹp
trai sao? Không biết hai người từ lúc nào lại tiến triển nhanh như vậy?"
"Đều là do mẹ mình sắp đặt. Không đúng, mẹ mình mà nghe những
lời này thể nào cũng mắng mình một trận." Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, tôi cười rộ lên, Ngải nhị vẫn không thay đổi gì, vẫn vui vẻ, đáng
yêu như vậy.
"Dù sao hai nhà cũng đồng ý, mẹ mình lại muốn làm
sớm, cũng muốn làm tiệc thật long trọng. Mình nghĩ dù sao cũng là tiệc
đính hôn, khi nào kết hôn thì mới phải bàn, đỡ phải thúc giục mọi người
gấp gáp. Còn một học kì nữa là tốt nghiệp, không nói trước với bọn họ,
khẳng định đến lúc đó mọi người sẽ áp giải mình đến lễ đường mất."
Còn một học kì nữa là tốt nghiệp sao, thời gian quả thật trôi qua thật nhanh, tôi không khỏi cảm khái.
"Này, cậu đang nghĩ gì thế, đang nói chuyện lại thất thần như vậy."
Tôi cười cười, "Không có gì, suy nghĩ thấy cậu và Cảnh Kiệt đúng là hữu
duyên, một cô gái má hồng đáng yêu cuối cùng cũng sắp đi lấy chồng rồi."
"Được lắm, An tứ, cậu cho mình là gì chứ, là vật sủng của cậu sao." Nói xong, cô thủ thế giơ tay thành quyền.
Ngải nhị tươi cười, cẩn thận hỏi: "Kì thật mình muốn hỏi cậu, cậu sẽ tham
gia tiệc đính hôn của mình chứ? Mình cũng mời Nhược tam, không biết hai
cậu sẽ đối diện với nhau thế nào nữa, luôn muốn tránh đối phương, mình
lại không dám hỏi, tiệc đính hôn của mình các cậu cũng sẽ không đến được sao?"
Tôi lắc đầu, "Không đâu, cậu là bạn tốt của mình, tiệc
đính hôn của cậu, mình nhất định tham gia, hôn lễ của cậu nhất định cũng phải mời mình."
"Còn nữa—-" lần đầu thấy Ngải nhị nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, "Cả nhà Cảnh Kiệt đều ở nước ngoài, nghi thức sẽ cử
hành ở nhà mình, mà mình lo rằng cậu không bao giờ muốn đến nhà mình
nữa."
"Tại sao lại không chứ? Nhà cậu cũng không phải hắc điếm." Tôi cố gắng tạo một nụ cười thật tự nhiên, "Dù sao Mặc Vũ và Cảnh Kiệt
cũng là bạn tốt của nhau, anh ấy nhất định sẽ đi, cho dù cậu không mời
mình, thân làm bạn gái của anh ấy, mình cũng sẽ đi."
"Mặc Vũ, cậu nói ai là Mặc Vũ? Sao cậu lại ở cùng với anh ta?"
"Mình chưa nói với cậu à? Mình đúng là đang sống chung với anh ấy."
Hai mắt Ngải nhị tròn xoe đầy ngạc nhiên, "Mình cho rằng tin mình đính hôn
là đủ chấn động rồi, không nghĩ tới lại nghe được một tin còn chấn động
hơn."