Vào đêm trước lễ Giáng sinh, Mặc Vũ phải về Mĩ cùng người nhà đón tết.
Trước khi đi, hắn hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi có thể qua Mĩ du
lịch đây đó, sau đó cùng hắn trở về. Tôi cự tuyệt ngay, lễ Giáng sinh,
đối với một nhân tình như tôi mà nói, chẳng khác ngày thường là mấy. Đến một nơi xa lạ du ngoạn, tôi thà ở nhà còn hơn.
Ngải nhị và Cảnh Kiệt cũng đi du lịch nước ngoài, Mạch nhất cũng bắt đầu vào công ty làm quen với công việc, Nhược tam đâu nhỉ, hẳn là cậu ấy càng ngày càng gần Ngải Bồng rồi.
Sống một mình cũng không khó lắm, mỗi ngày tôi
đều nghe nhạc, xem tiểu thuyết, nếu thấy nhàm chán thì đi dạo phố,
shopping mua một đống đồ hữu dụng vác về nhà, buổi tối xem phim của Châu Tinh Trì, cũng có thể làm tôi cảm thấy được vui vẻ.
Sáng ngày
Giáng sinh, viên quản lí nhà trọ đưa đến cho tôi một cái bao, bảo là của Mặc Vũ từ Mĩ gửi sang, tôi mở ra, trong đó là một cây thông Noel bằng
kim cương, xem ra hắn thật sự cho tôi là một cô gái thích kim cương rồi.
Mặc Vũ cũng có khi gọi điện thoại cho tôi, bọn tôi sẽ tán gẫu
chuyện đông chuyện tây vài câu, hắn nói bên đó còn có công việc, vài
ngày nữa mới sang lại được, sau đó theo thường lệ hỏi một câu, "Có nhớ
anh không?" Tôi nói "Rất nhớ, rất nhớ, nhớ anh đến nỗi ngủ không yên."
Hắn liền cười bảo nếu gặp mặt trực tiếp tôi sẽ không nói thế. Vì thế hai chúng tôi lại nói chuyện qua điện thoại, sau đó tôi nhấn điều khiển TV, tiếp tục xem bộ phim yêu thích của mình.
Đợi đến lúc hắn trở về chắc cũng đã sang xuân rồi.
Tôi cũng không biết khi nào thì hắn trở về, buổi chiều nhàm chán, tôi ra ngoài ăn cơm tối, khi về nhà thì đã thấy hắn rồi.
"Lại đây, bảo bối, ôm cái nào." Hắn lại không đứng đắn ôm lấy tôi, "Em xem,
em gầy quá, làm anh thật thương tâm, anh nghĩ mấy ngày nay em bị tương
tư dày vò chắc là khổ sở lắm." Mười mấy năm qua tôi khó có được cuộc
sống thoải mái nhàn nhã như khi sống cùng hắn, vì thế nếu muốn tôi tái
nhợt tiều tụy cũng khó.
Hiện tại tôi quả thật rất khá, hôm qua còn đi tắm suối nước nóng, tinh thần phấn chấn lên nhiều.
"Có nhớ anh không?" Đầu của hắn tựa vào đầu vai tôi, thanh âm khàn khàn mê hoặc lòng người.
Tôi gật gật đầu, không phải vì bị mị lực của hắn mê say, mà vì trong tình
cảnh này, theo đúng thân phận của một tình nhân, tôi hẳn phải trả lời
"Có!" rồi.
Hắn hoài nghi nhìn tôi.
"Em chính là một lòng nhớ anh," hắn nói còn chưa dứt lời, tôi lập tức cũng dùng ánh mắt hoài
nghi đáp lại hắn, hắn không khỏi cười rộ lên, "Có muốn biết anh nhớ em
nhiều thế nào không?" Mắt hắn âm u, nói xong, hắn bế tôi lên, nhẹ nhàng
bước về phía phòng ngủ.
Cuối kì năm thứ tư, mỗi người đều cố sức tìm mục tiêu cho mình. Có người muốn du học nước ngoài, có người muốn
làm nghiên cứu sinh, hoặc nhanh chóng bước chân vào xã hội, nhưng tôi
lại không như thế, tôi không chút hoang mang, hưởng thụ thời gian sinh
viên khoan khoái thư thả của mình. Trong trường học Thánh Huy không có
cảnh tranh đua kịch liệt như trong các trường đại học khác, mùa xuân
đến, sân trường đầy bóng áo tốt nghiệp của sinh viên khắp các khoa.
Mạch nhất sắp làm tổng giám đốc nghệ thuật cho công ty quảng cáo, nghe nói
ba của Mạch nhất cố ý bắt cô trong thời gian ngắn nhất phải tiếp nhận
hoàn toàn công việc ở công ty quảng cáo. Ngải nhị cũng muốn trở thành
một nữ nhân mạnh mẽ như Ngải nhị, đáng tiếc bị mẹ cô cưỡng chế không
được tham gia công sự, phải toàn tâm toàn ý cùng vị hôn phu bồi dưỡng
tình cảm, vẻ mặt Ngải nhị luôn hiện lên né tai oán, thật giống như tôi
đã từng một thời bị mẹ bức bách. Về phần Nhược tam, thỉnh thoảng cũng có nghe Ngải nhị nhắc đến vài câu, tôi cũng không chú ý nghe, tôi cùng cậu ấy đã trở nên quá xa lạ, càng xa càng tốt.
Tôi chưa từng lo
lắng về tương lai của mình, có lẽ tôi sẽ tìm công việc gì đó để làm,
hoặc cũng có thể cùng Mặc Vũ tiếp tục như thế này, cho đến khi cả hai
cùng chán ghét lẫn nhau. Tương lai, với tôi mà nói, không có gì là to
tát cả.
Tôi mỗi ngày đều dành thời gian để xem tiểu thuyết, mà
Ngải nhị lại tỏ ra cực kì hâm mộ tôi, theo như lời cô nói, trong quá
khứ, chưa từng thấy tôi xem sách giải trí, hiện tại có thể xem không
biết chán mấy cuốn tiểu thuyết, trong khi cô đã dùng ngôn ngữ võ hiệp từ tám trăm năm trước nhưng lại không hề muốn xem bất cứ cuốn tiểu thuyết
võ hiệp nào. Kì thật chỉ có mình tôi là hiểu rõ, tôi không giống như vẻ
ngoài hờ hững của mình, tôi không thể lí giải cũng không tin tưởng những yêu hận tình thù của cuộc sống, ân oán gút mắt, tôi chỉ muốn sống trong thế giới hư ảo của riêng mình để trốn tránh thế giới thực tại mà thôi.
Bởi vì tôi không chuyên tâm, hoàn thành xuất sắc luận văn cùng phản biện,
cũng vì thành tích ưu tú trong suốt bốn năm qua, tôi thuận lợi trở thành một trong mười người thi đậu tốt nghiệp cao nhất trường. Trở thành một
trong những người có thành tích tốt như vậy theo lẽ sẽ được lên bục nhận bằng khen, được hiệu trưởng bắt tay và chụp ảnh chung.
"Thật không cần anh tham dự lễ tốt nghiệp của em sao?" Tối qua Mặc Vũ lại hỏi tôi một lần nữa.
"Anh có thấy ai đến dự lễ tốt nghiệp của nhân tình chưa? Thân phận của nhân
tình giống như người không có gia đình." Tôi trả lời hắn.
"Em nói vậy sẽ khiến anh nghĩ em đang muốn thay đổi thân phận." Hắn nhìn tôi vẻ trêu tức.
"Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ." Tôi cúi đầu không nhìn hắn nữa.
"Không cho anh đi, đến lúc đó chỉ có một mình, em cũng đừng khóc đấy." Hắn vẫn không chịu buông tha cho tôi, nói xong liền bước vào thư phòng.
Khóc? Tôi nghĩ tôi đã sớm có thói quen một mình rồi. Nói là đến nhận bằng tốt nghiệp, thật ra là đến trường nhận lấy tấm bằng, đối với người làm tình nhân như tôi thật chẳng quan trọng gì.
Trường đại học Thánh Huy có yêu cầu tốt nghiệp nghiêm ngặt hơn so với những trường khác, thi tốt nghiệp gồm cả thi tự luận và hùng biện, còn phải làm thêm luận văn phản biện, hoàn tất các kì thi cũng đã cuối tháng bảy, sân trường đầy sinh
viên cùng người thân đến tham gia lễ tốt nghiệp.
Khi hè đến, toàn trường đều được nghỉ, chỉ có sinh viên năm cuối cùng người thân mới tụ hội về trường làm lễ nhận bằng.
Tôi theo dòng người tiến vào hội trường, trên người tôi là bộ quần áo tốt
nghiệp. Buổi lễ bắt đầu, đầu tiên là bài phát biểu tương đối ngắn gọn
của lãnh đạo trường, sau đó là đến phần phát bằng. Sinh viên được kêu
tên lên sân khấu nhận bằng, họ sẽ cúi đầu, bắt tay, chụp ảnh chung với
giáo viên trao bằng cho họ, nói lời cảm ơn, rồi bước xuống sân khấu, tất cả vẫn không có gì thay đổi. Buổi lễ kết thúc, mọi người cùng nhau chụp ảnh lưu niệm, tôi cởi bộ quần áo tốt nghiệp nặng trịch cầm ở tay, nhất
thời cảm thấy thật thoải mái, coi như là tôi đã hoàn thành xong việc
ngày hôm nay, bốn năm học đại học, coi như hôm nay là thời khắc đóng dấu chấm tròn kết thúc đi.
Tôi đứng lên chuẩn bị bước ra khỏi hội
trường thì thấy Ngải nhị đang ngồi chung với mấy bạn cùng khoa ngoắc
ngoắc tôi, tựa hồ như bảo tôi qua đó, tôi lại nhìn xung quanh cậu ta, đó là ba mẹ Ngải nhị, còn có Ngải Bồng và Cảnh Kiệt, quả là không thiếu ai cả, tôi mỉm cười phất tay với cô, rồi xoay người bước ra cửa.
"An Tịnh—-" một âm thanh rất quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Tôi quay đầu lại, cách vài người, tôi thấy ba mẹ tôi đang sóng vai đứng
nhìn tôi. Trong nháy mắt tôi có cảm giác tim mình đạp loạn nhịp, chân vô thức mà bước lại gần họ.
"Ba, mẹ." Lâu rồi không gọi, cách xưng hô như vậy làm tôi có chút bỡ ngỡ.
"Baba và mẹ con cố ý đến dự lễ tốt nghiệp của con." Nửa năm đã trôi qua, ba
tôi dường như cũng già đi nhiều, nhưng ngữ khí nói chuyện vẫn như xưa.
Tôi không nói gì, bởi vì tôi không biết phải nói gì.
Thấy tôi không nói lời nào, ba tôi nói: "Baba và mẹ con muốn cùng con nói
chuyện, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện được không con?"
Tôi
thấy mẹ liếc mắt một cái, vẻ mặt bà có chút bất an, nhớ đến ánh mắt tôi
lúc mẹ đuổi tôi đi, bà ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Tôi gật gật đầu,
theo ba mẹ tới sân sau trường nơi yên tĩnh hơn một chút.
Sân sau là khu vực dành riêng cho nhà ăn, bởi vì còn lâu mới đến giờ cơm trưa,
nên hiện tại cũng không có ai ở đấy. Tôi gọi nước cho ba mẹ sau đó chọn
một chỗ ngồi lộ thiên, vừa có thể yên tĩnh nói chuyện, vừa có thể hưởng
thụ làn gió mát.
Ba tôi nhìn mẹ tôi một cái, quyết định vẫn nên là ông mở lời, "Mẹ con sẽ theo baba sang Thụy Sĩ nghỉ dưỡng, sáng mai sẽ đi."
Tôi gật gật đầu, "Bên kia điều kiện chữa bệnh rất tốt, bác sĩ nói tim ba
không khỏe, cần tĩnh dưỡng, hơn nữa hơi thở cũng khò khè, cũng không
thích hợp ở lại nơi khí hậu lạnh như thế này." Từ lúc rời khỏi nhà, mặc
dù tôi không gặp họ, nhưng tôi có đến bệnh viện hỏi thăm bệnh tình của
ông.
"Đứa con này, kì thật con thoạt nhìn cũng không giống đứa
thờ ơ với mọi thứ." Ba nói xong thở dài một tiếng, tôi nhất thời im
lặng.
"Ba mẹ vốn đi sớm hơn, nhưng lại dời ngày, chính là vì
muốn tham dự lễ tốt nghiệp của con. Cũng vì muốn tìm cơ hội cùng con nói chuyện." Nói xong, ba nhìn xung quanh, "Trường đẹp như vậy, đây đúng là nơi thích hợp để học tập, đối với người làm ba này cũng là lần đầu tiên đến đây, xem ra thật sự là thất trách quá rồi."
Tôi lắc đầu, lại không biết nên nói gì cho phải.