Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 3: Chương 3




Tôi nhanh chóng quay về phòng, mặc chiếc áo thun bó thân cùng chiếc quần bò tôi vẫn thường hay mặc, mang theo quà tặng, không khỏi mừng thầm tối hôm nay tôi thật may mắn quá, có thể thoải mái rời khỏi yến hội này.

Mẹ đại khái là đã quên mất viên tài xế còn đang bận đưa vị Trương phu nhân gì đó về nhà, nên tôi quyết định tự mình đón taxi. Một khiếm khuyết khi sống trong khu dân cư cao cấp là rất khó bắt xe taxi, tôi nghĩ bọn họ sợ suy nghĩ kẻ có tiền bị bắt gặp ngồi xe taxi thì chả khác gì người nghèo, lúc đó bọn họ chẳng còn mặt mũi nào cả như thể bọn họ chính là những mụ đàn bà dâm đãng đáng chê trách. Không có cách nào khác, đành phải lấy điện thoại gọi cho công ty taxi, nhờ bọn họ cho xe đến đây, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chí ít cũng phải đợi hai mươi phút.

Tôi buồn chán ngồi phịch xuống vệ đường, đang định ngẩng đầu đếm sao thì một chiếc xe màu đen trờ tới trước mặt tôi không một tiếng động. Tấm kính xe từ từ hạ xuống, là Mặc Vũ, tôi không hề cảm thấy sợ khi gặp hắn, nhưng lại có chút kinh ngạc. Không phải là chê chiếc xe hắn đang chạy, mà là thông qua thái độ của baba và An Bình đối với hắn làm cho tôi có cảm giác xe hắn chạy nhất định phải rất phong cách.

“Tiểu thư Silence đi đâu nào, tôi đưa cô đi.” Chỉ có mình hắn, An Bình không ở bên cạnh hắn, nghĩ cũng thật là, nếu An Bình ở bên hắn, cũng sẽ không cho hắn ngừng xe lại vì tôi.

“Cảm ơn, tôi đang đợi taxi.” Tôi vẫn ngồi trên vệ đường, không hề động đậy. Không phải tôi cố ý từ chối, tôi cũng không phải người lập dị, chỉ là tôi không muốn người của hãng taxi đến đây rồi lại không công quay về.

“Ở đây chỉ sợ rất khó gọi xe, vẫn nên là tôi đưa cô đi.” Người gì không biết, chỉ sợ hắn không biết hãng taxi có dịch vụ taxi 24h.

“Nơi tôi đến không phù hợp với anh.” Lời này không giả, chợ đêm Lão Miếu ở trong thành phố, là nơi buôn bán nhỏ, rất ít khi thấy thành phần trí thức giày da Tây trang xuất hiện ở đó, đừng nói là đi chợ đêm, tại đây trong cái thành phố này, những người muốn đi chợ đêm e rằng cũng không muốn đến đó.

Nhìn hắn nhíu mày vẻ khó hỉu, tôi chỉ bổ sung một câu, “Tôi cũng không muốn ngồi xe lạ.”

Hắn mỉm cười, “Tôi là Mặc Vũ, cô chẳng phải đã biết rồi sao.”

“Tôi chỉ biết mực ống hay mực nang gì cũng đều được gọi là mực, khi gặp tình huống đặc biệt cũng sẽ phu ra chất lỏng màu đen.” Tôi nghiêm trang nói.

Hắn lập tức cười rộ lên, như thể tôi vừa mới kể một câu chuyện gì đáng cười lắm vậy. Xem ra tôi tự biến mình thành trò tiêu khiển của người khác cũng đủ rồi, tôi đứng dậy, vừa lúc nhìn thấy đèn xe taxi của hãng Sao Bắc Cực, nhìn đồng hồ, lần này chỉ phải đợi chưa đến mười lăm phút, phong cách phục vụ của bọn họ quả thật càng ngày càng tốt.

“Xe đã đến rồi, tạm biệt.” Không nghĩ sẽ đi xe hắn, nhưng tôi vẫn nói lời cảm ơn, chí ít trong lúc chờ xe cũng đã có người nói chuyện phiếm với tôi.

Hắn cũng thấy được ánh đèn phát ra từ ngôi sao nhỏ trên đỉnh xe taxi của hãng Sao Bắc Cực, nhìn tôi cười cười, nói lời tạm biệt rồi lập tức rời đi, hắn cũng không phải loại thích mè nheo ướt át gì.

Có Mạch nhất, Ngải nhị, Nhược tam ở đó, tuyệt đối không thể thiếu An tứ, nếu không thì không thể thành nhóm giang hồ “Phong Tư” rồi [nghĩa là nhóm những người điên], nhất định là sẽ làm cho không ai được yên.

Chúng tôi làm bạn với nhau cũng do Vu Tiểu Ngải, từ nhỏ tôi vốn lãnh đạm với người ngoài, không có bạn bè, lên đến đại học cũng vẫn như thế. Đó là lúc học năm nhất, ngành Luật doanh nghiệp, thầy giáo muốn chúng tôi ấn định chỗ ngồi thành một tổ sáu người để tiện sửa bài tập, cũng tiện cho việc thảo luận tổ các án lệ doanh nghiệp.

Cầm lấy tập, tôi còn chưa kịp xem thầy giáo phê gì, chợt nghe giọng một nữ sinh hỏi, “Lời bình luận này của ai vậy, là có ý gì?”

Cô ném tập bài tập đi, chỉ thấy trên mặt giấy trống trơn đề hai câu tiếng Anh “My sesame oil! My sesame oil!” Tất cả mọi người đều không hiểu là gì.

Nữ sinh có đôi mắt thông minh ngồi ở đằng trước nói vọng một câu, “Thật ngại quá, mình lỡ tay đem tập bài tập của cậu làm giấy nháp.”

Cô ta vừa nói xong, chợt nghe tôi nhỏ giọng thì thầm, “Mẹ của tôi ơ. . . ơ. . . ơ. . . , mẹ của tôi ơ. . . ơ. . . ơ. . . (dầu vừng của tôi).” Mọi người liền cười ồ lên, chỉ có cô gái nhận được lời bình kia thì lại giống như một cô ngốc.

Chỉ thấy cô gái kia mắt sáng rỡ, “Cậu là An Tịnh à, giữa trưa cùng đi ăn cơm đi.” Sau này tôi biết được, cậu ấy từ lúc đó bắt đầu xem tôi là tri kỉ. Cậu ấy chính là Tiểu Ngải, lại nói đến ngày đó, cậu ấy vẫn còn tức giận nói, “Sớm biết cô gái ngốc đó viết lời bình luận, mình sẽ trực tiếp viết lại là “thả chó” thì tốt rồi, không, hẳn phải là “đồ chó thối” , rất thối mới thích hợp.”

Bởi vậy có thể thấy được, Tiểu Ngãi là cô gái dám nghĩ dám làm.

Mạch nhất làm bạn với Tiểu Ngải khi cô tham gia xã đoàn, nghe nói Mạch nhất rất am hiểu đàn tỳ bà, là cô gái hiểu biết rất rộng. Nhã tam là bạn tốt của Tiểu Ngải từ hồi học trung học, học khoa Lịch sử trường đại học Thánh Huy, là mĩ nhân theo đúng tiêu chuẩn cổ điển, từ khi Tiểu Ngải xem tôi làm tri kỉ, liền giới thiệu tôi gia nhập nhóm các cậu ấy, hơn nữa còn táo bạo tuyên bố rằng cô rốt cục cũng đã gom tụ đủ tứ đại mĩ nhân.

Vào bữa tiệc đặc biết mừng bốn cô hợp thành nhóm, Tiểu Ngải dõng dạc hô hào, chúng tôi không cần xưng tên, cứ lấy tuổi để đề ra thứ tự, lần đó, tôi hoàn toàn tin tưởng vì cậu ấy bị bệnh thiếu máu, chứ không nhất định hội chúng tôi sẽ uống máu ăn thề.

Nghe đến Mạch nhất, Ngải nhị, Nhã tam sau họ và tên, sẽ hiểu được các cậu ấy cực lực tán thành việc bắt chướng phong cách xã hội đen đến thế nào, vẫn là sắp xếp theo thứ tự nhất, nhị, tam ấy.

Mạch nhất tên là Mạch Nghệ, ba mẹ hi vọng cô sẽ có tài năng nghệ thuật thiên phúc, theo như lời Tiểu Ngải nói, lúc Mạch nhất đánh tì bà, làm cho người ta tưởng tượng tên cô nên có thêm phần sau nữa – Mạch nghệ không bán thân.

Ngải nhị cũng chính là Tiểu Ngải, tên cậu ấy là Ngải Vu, những người nói tiếng Nam trong trường học đều gọi cậu ấy là “yêu tôi” *, từng có giáo viên người Thượng Hải chỉ tay vào danh sách sinh viên, đến tên Ngải Vu lại hỏi “Cô “yêu tôi” sao?” , lúc ngày Tiểu Ngải lớn tiếng trả lời “Em tên là Ngải Vu, nhưng em không yêu thầy.”

Nhược tam là tên chúng tôi cố ý đặt thêm, lại may mắn trùng tên với nhân vật tiểu thuyết, cậu ấy là Trương Chỉ Nhược, có thể thấy được ba mẹ cậu ấy là cực kì yêu thích tác phẩm của Kim đại hiệp, cậu ấy khóc lóc kể lể với chúng tôi, “Vì sao lại không đặt mình là Triệu Mẫn, như vậy ít nhất mình cũng là một mĩ nhân nổi tiếng.”

Ngải nhị chân thật trấn an, “Hay đem sửa lại thành Trương Mẫn, nếu không sửa lại thành Trương Nhược Chỉ?” Mắt thấy em gái Trương tức giận, Ngải nhị nghi hoặc hỏi một câu: “Hay là cậu thích Nhược Chỉ Trương? Đây chính là thói quen của người nước ngoài, cách này thấy cũng không ổn.”

Mạch nhất cho ý kiến, “Gọi mình là Mạch nhất, cũng không khác lắm so với gọi là Mạch Nghệ.” **

Ngải nhị vẻ mặt mưu ma chước quỉ, “Nếu không chịu liền gọi ba mẹ cậu đến đây đổi tên cho cậu nhé?”

Tôi cùng Nhược tam cười haha, tất cả mọi người đều biết trung tâm giải trí Châu Tế do Mạch Vĩnh Văn sáng lập, vợ của ông là Thái Phương Phương, cũng chính là ba mẹ của Mạch nhất.

“Bán đồ ăn thì chính là bán đồi ăn, từ nhỏ mẹ mình đã dạy mình như thế.” Mạch nhất lập tức phản kích Ngải nhị, “Không bằng chúng ta có lão đại, lão nhị, thế thì cứ thế mà tiếp tục.”

Ngải nhị chịu đả kích, vẻ mặt suy sụp, “Cậu gọi mình là lão nhị? Không bằng kêu là em trai đi.” Mọi người lại cùng cười.

“Nếu vậy thì gọi là tiểu nhị?” Mạch nhất lại thử nói.

“Tốt, ông chủ Mạch.” Ngải nhị đã muốn cãi nhau.

Mọi người điên nháo một hồi, vẫn định Mạch nhất, Ngải nhị là biệt danh, chỉ có Nhược tam sống chết không chịu làm Trương tam, đành phải làm cho cậu ấy cái tên mĩ miều là Nhược tam, Ngải nhị vẻ mặt tiếc hận, nói lớn tiếng, “Khi sư diệt tổ.” [ý là không được dối trên gạt dưới, lường gạt lẫn nhau]

Tên của tôi vốn là thứ tự bình thường trong nhóm, không ngờ lại làm cho Ngải nhị lớn giọng hô to đến kinh người. Một lần đi học, giáo viên không đến lớp, lớp học loạn rầm rầm, chỉ nghe cậu ấy quay đầu hét lớn một tiếng, “An Tịnh!” Bốn phía đều im lặng, “Cho mình mượn tập bài tập kinh tế đi.” Cậu ấy xem như không có việc gì, vươn tay về phía trước, không nhìn mọi người đang chưng hửng vây xung quanh, cái cậu này, tôi chỉ ngồi ngay sau cậu ấy một dãy bàn thôi mà.

Lại có một lần, Ngải nhị từ bàn trên quay đầu xuống, ngọt ngào nói, “An An, mình phát hiện cậu chính là ngôi sao quảng cáo đấy.” Nói xong liền quay đầu lên.

Tôi đã quen với tính tình có chút kì quái của cậu ấy nên cũng không phản ứng gì, tan học, cậu ấy lại lôi tôi đi mua sắm, nói cái gì là mua đồ cho tôi, thì ra là mua băng vệ sinh, mà sản phẩm lại đóng dấu hai chữ “An An” to tướng, sản phẩm này ra đời từ khi nào thế không biết đây trời. Ngải nhị lại thì thầm như thật, “Che chở dịu dàng, cảm giác nhẵn nhịu,” thấy cậu ấy cũng không đến nỗi hô quát tên tôi đến mức dọa người, cũng không muốn bị kêu thành băng vệ sinh, nên tôi đồng ý cái tên An tứ kia.

* Tên của Ngải Vu đọc theo tiếng Trung Quốc thì đồng âm với từ Yêu tôi (đều là ai wu)

** Chữ “nhất” và chữ “nghệ” (trong từ kĩ nghệ) là hai từ đồng âm với nhau, đều đọc là ‘yi’

Đến chợ đêm Lão Miếu, liếc mắt đã thấy ba cô gái trẻ đẹp vây quanh quầy nước của lão Vương. Ba cô gái đang ghé vào cùng nhau truyện trò, chốc chốc lại đưa mắt tìm kiếm ai đó.

“An tứ, ở đây, ở đây.” Ngải nhị mạnh mẽ khua tay ra dấu. Không cần khoa trương như vậy chứ, tôi chỉ cách chỗ các cậu ấy chưa đến mười bước chân, thế mà cậu ấy lại hô to như thế.

Nhìn vào chỗ ngồi còn trống, “Đây là chỗ mà cậu gọi là dưới gốc cây hòe già à?” Nơi này nói thật ngay cả cỏ còn chả thấy cọng nào.

“Hắc hắc, kì thật lúc gọi điện thoại thuận miệng nói thế thôi, ai ngờ nói xong mới phát hiện cả khu chợ đêm thế này lại chẳng có cái cây nào, vùng này là vùng sát cổng thành giải phóng cũ mà.”

Mạch nhất duyên dáng bước hai bước, “Mình chứng minh, Ngải nhị vẫn là nói đúng.” Nói xong cô nhìn lên tấm bảng quảng cáo tên cửa hàng của lão Vương đang tung bay trong gió, lên lớp giảng nghĩa mấy chữ to viết trên đấy, “Cây hòe già” . Quả nhiên là phong cách hành sự của Ngải nhị.

“Đây, tặng cậu.” Tôi tặng quà cho cậu ấy, món quà vẫn còn vẹn nguyên.

“Thật keo kiệt, món quà nhỏ như vậy, không phải là áo mưa chứ.” Ngải nhị nói giọng chẳng cảm kích gì, vừa mở hộp quà, vừa nén giận. Ngôn ngữ của Ngải nhĩ thật kinh người, không chỉ tập mãi thành thói quen, còn giúp chúng tôi ai nấy đều được da mặt thật dầy.

“Vì cũng chưa gặp được mặt bạn trai cậu, tặng áo mưa, chỉ sợ sẽ bị chảy thành kẹo mất.” Nếu không phải nhờ vẻ mặt thanh thuần, những lời nói kia sẽ làm người khác thất kinh mất.

“Khuyên tai pha lê. Vẫn là An tứ tốt nhất với mình, cậu đoán xem hai người không có lương tâm kia tặng mình cái gì, một người tặng nội y, một người tặng mình tất chân mắt lưới cùng đôi giày da siêu cao.”

“Nếu không ngày mai mình sẽ bồi thường cho cậu một cây roi da nhé?” Tôi làm vẻ mặt nghiêm trọng hỏi. Mạch nhất cùng Nhược tam cười ngã cả vào bàn, xem ra tất cả mọi người đều đang hình dung đến cảnh Ngải nhị diện bộ cánh gợi cảm mĩ miều.

“Kì thật mình đang muốn bộ truyện A Phiến, cuối cùng lại có thể có được những thứ này.” Ngải nhị nhìn tôi với vẻ mặt mong đợi.

Tôi nhìn lại cậu ấy với hàm ý “Không có cửa đâu” , đừng hi vọng tôi sẽ lén lút theo sát người bán sách lậu hỏi mua bộ truyện đó cho cậu ấy.

“Ước một điều ước, năm sau sẽ đạt được một phần.” Cô nhắm mắt lại khát khao vô hạn, thầm cầu nguyện một ước vọng trong đêm sinh nhật.

Một lát sau lại thấy Ngải nhị hạnh phúc mở to mắt, quát to một tiếng, “Ông chủ, mang một mâm cá viên lên đây.”

Tôi che lỗ tai nhằm giảm âm thanh, “Ngải nhị, để mình xem Amidan của cậu xem.”

Ngải nhị cười hì hì, “Bên người mĩ nữ như mây, lớn tiếng vài chữ, người khác tự nhiên cũng sẽ chú ý mình vài lần.”

Tôi cố ý ném ánh mắt lạnh lùng về phía cậu ấy, “Có người chú ý đến cậu, chính là anh thợ cả béo ù làm bánh bao ở gian hàng kế bên.”

Ngải nhị tưởng thật quay đầu nhìn lại, “Cậu nhìn lầm rồi, đó là con trai chú thợ cả béo ù, nó vẫn còn là đứa nhỏ.” Nói xong câu này, cô lại dựa nửa thân mình vào người tôi, “An tứ, viên thịt bò này mình mới chỉ ăn có một nửa, còn lại cố tình để cho cậu, Mạch một và Nhược tam vẫn chưa giành lấy được.”

Tôi không nhìn cũng biết cậu ấy muốn diễn kịch gì, làm bạn suốt ba năm cũng không phải là không biết được tính nhau, tôi lập tức hợp diễn, cùng dựa vào đầu cô, giọng nói như ai oán: “Mình nghĩ cậu đã quên mất mình rồi.”

Ở bên Ngải nhị, việc quan trọng nhất là da mặt phải đủ dầy.

Quả nhiên, Ngải nhị quay đầu lại, thét lên với đứa nhỏ đang đứng ngẩn người nhìn ở quán bên kia, “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đồng tính luyến ái bao giờ à?” Đứa nhỏ lập tức mặt đỏ tai hồng quay trở lại vào trong quán.

“An tứ, cậu tiến bộ rất nhiều nha.” Ngải nhị ngạc nhiên nhìn tôi, trong bốn người, chỉ có tôi là ít khi cùng nổi loạn với cậu ấy.

Tôi liếc mắt lạnh lùng nhìn cô, vào lúc này, nếu tôi nói lại cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ lại tức điên lên.

“Nếu không chúng ta thử nghiệm hai cái “sức nóng lưu huỳnh” được không?” Cô nhìn tôi với vẻ mặt khát khao.

“Mình sợ bệnh truyền nhiễm.” Cư nhiên muốn cùng tôi thí nghiệm KISS, tuy rằng tôi biết cậu ấy chỉ có thói quen điên ngôn điên ngữ, nhưng cuối cùng chỉ có can đảm nói, không có can đảm làm.

“Cậu mới vừa thấy Amidan của mình đó thôi, mình khỏe mạnh mà.” Sớm vẫn biết da mặt Ngải nhị rất dầy mà.

“Nếu nhìn Amidan của trâu điên cũng không phát hiện được bệnh đâu.” Mạch nhất cùng Nhược tam ở bên kia cười đến run rẩy cả người.

“Dù cho nghĩ muốn, mình cũng không dám cùng cậu làm thí nghiệm, nếu nụ hôn đầu tiên của cậu bị mình lấy đi, anh mình sẽ đem mình băm thành tám khúc ấy.” Nói xong cô quay lại mục tiêu, dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm Mạch nhất cùng Nhược tam, “Ai muốn cùng mình thử một lần?”

Một phen cười đùa, Ngải nhị lập tức quên ngay lời đề nghị ghê tởm đó, chờ chủ tiệm bưng mâm cá viên lên, mọi người lại nghiêm chỉnh trở về hình dáng thục nữ gương mẫu.

“Trung thực cho mình một chút, sinh nhật của cậu không phải là ngày mai sao? Sao lại sinh ra sớm trước một ngày thế này?”

Nhắc tới việc này, Ngải nhị lập tức chùng xuống, “Đừng nói nữa, ngày mai mẹ mình mở tiệc sinh nhật, đến hôm nay mình mới biết được chuyện đó, đành phải gọi điện gấp rủ các cậu ra đây.”

Tôi cười cười nhìn Ngại nhị, đường đường là đại tiểu thư tập đoàn Tân Thế Kỉ mà cũng chỉ được báo trước có một ngày.

Ngải nhị bi ai kêu lên, “Không biết nếu mình nói với ba mẹ mình là đồng tính luyến ái, họ có tin không nhỉ?” Trách không được mở màn tuồng hôm nay cậu ấy lại muốn cùng tôi diễn vở đồng tính luyến ái, thì ra là diễn thử.

“Mình hiện tại thống khổ quá muốn chết đi đây, vì sao mình lại hai mươi mốt tuổi nhỉ.” Ngải nhị ghé vào bàn, vô cùng đau đớn, “Tại sao thời gian không chờ mình, sao lại không chờ mình aaaaa.”

Trong bốn người, chỉ có tôi là cô gái thiên tài, mười lăm tuổi đã đậu vào đại học, Mạch nhất, Ngải nhị và Nhược tam đều cùng tuổi nhau, nhưng thực lòng mà nói, bốn người chúng tôi mỗi người mỗi cảnh, Mạch nhất sinh ra trong gia đình hạnh phúc, là vị tiểu thư không hề biết đến cái gì gọi là mùi vị sầu đau của nhân gian; Ngải nhị lại luôn là cô gái không bao giờ trưởng thành, thật ra tôi cùng Nhược tam, thoạt nhìn lại giống sinh viên năm tư rồi.

“Nếu không, chúng ta đi quán bar uống rượu đi.” Mạch nhất nhẹ nhàng cười nói. Đề nghị này lập tức được Ngải nhị đồng ý cả hai tay.

“Đã trễ thế này, con gái đi quán bar không tốt lắm đâu.” Nhược tam vĩnh viễn vẫn là cô gái ngoan.

“Không thành vấn đề, anh họ mình mở một quán bar cao cấp, chỗ đó không hề có một tên côn đồ nào, mình có thể nhờ anh họ đưa bọn mình về nhà, như vậy là ổn rồi chứ.”

Nói xong Mạch nhất nhìn tôi, tựa hồ như tôi mới là người cuối cùng không chịu thỏa hiệp, tôi nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, “Chỉ cần có người mời là được rồi.”

Ngải nhị kéo vai tôi, “Cô gái nhỏ, đi theo chị lớn, chị hai, không biết khi nào thì mới cho em chuyển sổ nợ đây.” Mặc dù không cố ý giấu diếm, nhưng người ngoài không ai biết tôi là một trong hai người con gái của An Quốc Hào, đại khái là vì tôi cảm thấy thân phận này không phải của tôi, tôi cũng không muốn cho bất kì ai biết. Còn nữa, ở trường học, tôi từ đầu đến chân đều không dùng hàng hiệu, ngược lại tôi vui vẻ dùng đồ bình dân giống những người xuất thân từ chỗ nghèo khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.