Editor: Nguyetmai
Trên bức tường mà chiếc giường áp sát, có rất nhiều vết khắc lờ mờ, khắc cùng một loại hình vẽ... Bốn đường kẻ dọc song song, cộng thêm một đường chéo bên trên bốn đường này.
Thông thường đây là một loại ký hiệu mà những người bị nhốt lại dùng để tính ngày tháng. Nếu như là người Trung Quốc, có thể sẽ khắc chữ “Chính (正)”, có điều trên bức tường trước mặt, đều vẽ ký hiệu bốn dọc một chéo này.
“Ừm... Chỉ là người khắc ký hiệu lên tường, cũng không ít hơn sáu người...” Tầm mắt của Phong Bất Giác lướt qua những vết tích kia, thầm nhủ trong lòng.
Đưa ra kết luận này không khó, tuy chỉ là đường khắc, nhưng của những người khác nhau, độ sâu, độ dài, góc độ khắc, đều không giống nhau. Hơn nữa, để đề phòng bị lẫn với ký hiệu mà người khác khắc lên, ký hiệu của mỗi người đều có một khoảng cách cách xa với ký hiệu của người khác.
“Muốn để lại vết khắc trên tường đá như vậy, dùng móng tay thì không thể làm được, phải có công cụ mới được.” Phong Bất Giác quỳ trên giường, dựa vào tường, dùng bàn tay sờ và cảm nhận những dấu vết kia: “Thứ mà những người này dùng là cùng một vật...” Anh lại nhìn một vòng căn phòng: “Hơn nữa vật đó hiện không ở trong căn phòng này...” Một đáp án liền xuất hiện trong bộ não của anh trong một giây: “Là dụng cụ ăn cơm hay sao...”
Anh lại quét mắt nhìn thật kĩ một vòng khắp bốn bức tường, trần nhà, mặt sàn của căn phòng, “Ừm... Tất cả vết khắc đều ở trên bức tường cạnh giường, còn những chỗ khác đều không có...”
“Giả sử họ chỉ cầm dụng cụ ăn cơm trong lúc ăn cơm, và sau khi ăn xong phải giao lại dụng cụ và đĩa ra ngoài, không thì sẽ phải chịu sự trừng phạt nào đó.” Phong Bất Giác phân tích: “Vậy thì, thời gian khắc những vết tích này, chính là thời gian ăn cơm của họ...” Anh lại chuyển ánh mắt về phía những vết khắc kia: “Vì ngồi trên giường ăn cơm, cho nên ăn xong thì tiện tay khắc sang bên cạnh sao...”
“Không đúng!” Phong Bất Giác lập tức phủ định suy đoán này.
Anh mau chóng đến bên cửa sắt, trước tiên nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ sắt bên trên. Hành lang bên ngoài cửa được lát sàn gỗ, hai bên cũng là tường đá, độ cao của trần nhà cao hơn một chút so với bên trong căn phòng. Góc kẹp giữa bức tường và trần nhà, cứ cách một đoạn lại treo một ống đèn huỳnh quang. Từ phòng giam nhìn ra ngoài, trong phạm vi có thể nhìn thấy không có vật gì đáng chú ý, còn ở nơi ngoài hai mươi mét, thì tối đen khó mà phân biệt.
Sau vài giây nhìn lướt qua, Phong Bất Giác lập tức nằm sấp trên mặt đất quan sát cái lỗ hình chữ nhật bên dưới, anh dường như dán mặt lên đó, còn dùng mũi ngửi mùi, cuối cùng dùng tay sờ mép của lỗ hổng, rồi lại liếm ngón tay mới hài lòng đứng dậy.
“Mép trên và mép dưới của ô đưa cơm đều dính thức ăn, chứng tỏ đúng là có người đang sử dụng lỗ hổng này để chuyển đồ.” Anh đưa mắt nhìn về phía góc phòng cách xa anh nhất, “Còn thùng nhựa dùng để bài tiết được đặt ở một góc khác của căn phòng...” Anh quay lại giường, suy tư nói: “Phạm vi hoạt động của tù nhân rõ ràng đã bao trùm toàn bộ căn phòng vừa có thể đến ô cửa lấy thức ăn, vừa có thể đến một góc phòng khác để đại tiện. Nếu như những ký hiệu này được khắc bằng dụng cụ ăn cơm, họ hoàn toàn có thể khắc ở bất cứ mặt tường nào.”
“Vậy thì giả thiết vốn dĩ không có dụng cụ ăn cơm...” Phong Bất Giác lại đứng dậy, đứng ngay chính giữa căn phòng, bày ra động tác thương hiệu của Shinichi Kudo, một tay nâng khuỷu tay, một tay chống cằm.
Anh nhìn ô cửa, trong mắt hình như đang tái hiện lại đoạn phim trong quá khứ. Trong hình ảnh tưởng tượng của anh, thứ được chuyển qua ô cửa kia chỉ có một ổ bánh mì, và một đĩa nhựa đựng nước canh.
“Ừm... Hẳn là khả năng không có dụng cụ ăn cơm lớn hơn.” Phong Bất Giác lại đưa tầm mắt về phía những ký hiệu trên tường: “Được thôi, vậy những thứ này là dùng cái gì khắc lên? Hơn nữa buộc phải khắc trên bức tường này....”
Loại trừ giả thiết sai, đáp án ở ngay trước mắt.
Tia sáng lóe lên trong đầu, khóe miệng Phong Bất Giác cũng lộ lên ý cười, anh bước một bước về phía trước, lật ga giường lên (ghi chú: ga giường và đệm giường trên chiếc giường này là cùng một thứ), nhìn thấy thứ mình muốn tìm.
Chiếc giường này là một tổng thể, bất cứ bộ phận nào đều không thể tách rời, bốn chân đều được hàn chết trên mặt đất. Khung giường hoàn toàn làm bằng sắt, ván giường cũng không phải ván gỗ, mà là lò xo kim loại quấn lại với nhau.
Nhưng trong số những lò xo này, có vài sợi đã bị gãy, tuy không thể kéo những sợi lò xo kim loại đã gãy ra khỏi ván giường, nhưng có thể kéo đầu bị gãy, để chỗ gập của nó lên mặt tường, dùng để khắc ký hiệu.
“Hèn chi vết khắc đều ở trên bức tường cạnh giường, hơn nữa đều ở độ cao nhất định trở xuống. Do lực kéo ở đoạn khác của những sợi lò xo kia, bọn họ cũng không thể viết chữ một cách ngay ngắn, đành miễn cưỡng khắc đường thẳng.” Phong Bất Giác mất năm phút, suy đoán lai lịch của vết khắc. Đối với anh, quá trình quan sát khung cảnh, thu thập thông tin, suy đoán và giải quyết vấn đề, rõ ràng là khoái cảm vô hạn làm anh quên hết cảm giác đau đớn âm ỷ trên người.
“Căn phòng này không có cửa sổ, không thể nhìn thấy mặt trời mọc và lặn, người bị nhốt ở đây phải phán đoán thời gian trôi qua phải dựa vào cảm giác, đồng hồ sinh học, và số lần người bên ngoài đem cơm cho mình làm bằng chứng.” Phong Bất Giác đi tới đi lui: “Hơn nữa công cụ để khắc ký hiệu này, không quá dễ dàng tìm ra...” Anh nói như đang suy nghĩ gì đó: “Ừm... Xem ra người từng bị nhốt trong căn phòng này không chỉ có sáu người. Chẳng qua trong số các tù nhân, chỉ có sáu bảy người, đầu óc vẫn còn bình tĩnh, cách nghĩ cũng tương đối tỉnh táo, và không từ bỏ việc tìm đường sống sót.”
“Vết khắc đều dừng lại ở đường thứ chín, chứng tỏ số ngày mà những người này ở đây không quá mười ngày. Họ nhìn thấy vết tích người trước khắc lại, nên cũng có thể đoán ra... Ngày thứ mười, hoặc buổi tối ngày thứ chín, chắc chắn sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó. Nhìn bầu không khí trước mặt, tỷ lệ 1% là được phóng thích, 1% là đổi phòng, 98% còn lại là bị tiêu diệt...” Phong Bất Giác hừ lạnh một tiếng: “Hừ... Tuy là như vậy, điều họ có thể làm, cũng chỉ là ghi lại số ngày mình bị nhốt lên tường mà thôi.”
Anh đi đến bên tường, so chiều cao của mình, “Không có giới thiệu cốt truyện, thì không thể xác định mình đang nhập vai Phong Bất Giác, hay là người nào khác... Ừm... Chiều cao hình như tương đương.”Anh đặt tay lên độ cao ngang bằng với đỉnh đầu của mình, áp vào tường, sau đó đo bằng mắt, chắc khoảng chừng một mét tám, “Trang phục là của mình, balo...” Anh liền nhìn qua bảng chọn game, Đèn pin, SCP-500, Tính xấu của tiểu thư Moxxi, Thuốc bổ sung giá trị Hp trong balo toàn bộ biến thành màu xám, thành trạng thái không thể lấy ra, “Chậc... Quả nhiên.” Anh lên tiếng không vui.
“Được thôi... Để mình nghĩ xem... Cái tên kéo “mình” trong CG mở đầu, đo bằng mắt chưa đến một mét bảy, nhưng gã một tay có thể kéo được một người trưởng thành cao một mét tám, nhìn có vẻ cũng không tốn sức.” Phong Bất Giác suy đoán thể lực của BOSS: “Vậy chắc chắn là lực chiến cao hơn người thường... Chí ít về mặt sức mạnh, tương đương với game thủ level 27 như mình. Nếu như tên đó kiểm soát đồ ăn của những tù nhân này, cho họ ăn một bữa mỗi ngày, vậy gã hoàn toàn có thể áp chế được tất cả tù nhân ở đây dưới tiền đề không dùng vũ khí.”
Phong Bất Giác đi đến ô cửa: “Giống như PLAY nhà tù, sẽ là loại người nào đây... Cuồng giết người, cuồng ngược đãi, thích ăn thịt người, nhà khoa học điên khùng...” Kết hợp với mấy câu đối thoại của BOSS khi mở đầu, Phong Bất Giác dùng nắm tay gõ xuống bàn tay: “Ừm, nhà khoa học.”
“Mấy câu mà hắn nói... Là nói với mình? Hay là tự nói một mình?” Phong Bất Giác lẩm bẩm: “Hoặc là, vừa nói với mình, cũng vừa nói một mình?”
Anh vừa nói, vừa nắm lan can sắt của cửa sổ bên trên cửa sắt, thử kéo và đẩy vài cái, cửa chỉ phát ra tiếng loảng xoảng, rõ ràng... Cửa bị khóa.
Hai mặt của cánh cửa sắt này đều không có tay nắm cửa, chỉ có lỗ tra chìa khóa, bởi vì có một ô cửa nhỏ sát ngay bên trên, không cần tay nắm cũng có thể kéo cánh cửa.
Phong Bất Giác lại ngồi xổm xuống, nhìn ngắm lỗ khóa, điều này dĩ nhiên là chẳng có ý nghĩa gì...
“Thoát khỏi căn phòng... Ha ha...” Phong Bất Giác xác nhận lại nội dung nhiệm vụ trong bảng nhiệm vụ: “Nếu là phó bản giai đoạn nâng cấp trong game, hơn nữa lại là ác mộng cá nhân, vậy chắc chắn tạo ra cho riêng mình... Kiểu dùng sức phá cửa sắt, vốn dĩ không cần suy nghĩ. Cho nên, chính là nghĩ cách mở cửa...”
Anh lấy ống cờ-lê ra, bắt đầu tìm kiếm theo kiểu trải thảm. Bắt đầu từ bên cạnh cửa, gõ nhẹ từng chút một trên tường và mặt đất, muốn tìm xem có cơ quan hay lớp kép nào không, dù là góc tường phía sau tủ gỗ nhỏ và thùng nhựa, anh cũng không bỏ qua. Anh dịch chuyển hai món đồ, kiểm tra tỉ mỉ một lượt.
Kết quả, không phát hiện ra gì cả.
Vậy là, anh bắt đầu kéo ga giường. Ga giường này rất dày, nhưng bên trong không nhét bông nát, cũng không phải lông vũ, mà là vải vụn, nhìn giống như được cắt vụn từ một số quần áo cũ, có đủ loại màu sắc và chất liệu.
Phong Bất Giác không phát hiện ra thứ gì trong ga giường ngoại trừ vải vụn, cho nên... Anh bày hết số vải vụn đó ra đất, định phân loại...
Anh sắp xếp theo nhiều cách khác nhau dựa theo màu sắc, chất liệu, thậm chí là kích thước… nhưng thành quả không có ý nghĩa gì. Xem ra số vải vụn này không theo quy tắc nào cả. Nhưng anh vẫn không mất hy vọng, lại định dùng sợi vải màu sắc tạp nham này hoàn thành một bức hình ghép...
Sau khi ngồi trên mặt đất chơi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Phong Bất Giác đã mất hết hy vọng. Trải qua một phen thử nghiệm điều mà người thường vốn dĩ không thể làm được, anh phải đưa ra một kết luận mà một người bình thường sẽ đưa ra trong vài giây: đây chỉ là một đống vải vụn vô dụng mà thôi.
“Haizz... Lãng phí cuộc đời, một đống rác rưởi, cho dù dùng số vải này bện thành dây thừng, thì trong căn phòng này cũng chẳng có chỗ để treo cổ.” Phong Bất Giác tự chế giễu: “Còn nơi nào có thể giấu chìa khóa đây?” Anh nhìn về phía tủ gỗ nhỏ trước: “Ba ngăn kéo của chiếc tủ này đều trống không rồi.” Anh lại nhìn về phía thùng nhựa xanh: “Cái thùng đó... Dưới đáy tích nước tiểu và phân dày gần ba tấc, khả năng giấu chìa khóa cũng không phải là không có...” Anh nuốt nước miếng: “Đáy thùng quá sâu, cong lưng chui vào tìm rất bất tiện. Nhưng ngộ nhỡ sau khi mình đồ thứ trong thùng ra, lại không tìm thấy gì, thì nơi này...”
Anh muốn đuổi suy nghĩ kỳ cục này ra khỏi đầu, hay là cứ đến chỗ tủ gỗ nhỏ đã. Lần này anh dứt khoát kéo ba ngăn kéo ra khỏi tủ, đặt lên trên mặt đất. Sau đó đặt chiếc tủ gỗ nhỏ nằm ngang ra, thò tay vào tìm kiếm, đáng tiếc, ngoài bụi bẩn ra thì không sờ thấy gì hết. Gõ thật kĩ một lượt toàn bộ cái tủ, cũng không phát hiện ra thiết bị nào kiểu như hộp ngầm được giấu đi cả.
Lúc này ba ngăn kéo đều bày trên mặt đất, tấm gỗ đó dày có chút xíu như vậy, không cần kiểm tra cũng biết không thể có lớp kép.
Vậy là việc tìm lời giải lại một lần nữa đi vào ngõ cụt.
“Giấu trong sh*t thật sao... Quá đáng hết sức...” Phong Bất Giác xoay đầu, nhìn thật sâu vào cái thùng nhựa ở góc phòng, “Phó bản gì đây, ép người quá đáng...”
Anh bỗng có một sáng kiến: “À há! Mình đổ thứ trong thùng vào trong ba ngăn kéo, vậy là không làm cho cả mặt đất đều là ấy rồi... Ngăn kéo rất nông, tìm cũng tiện.”
Nghĩ đến đây, anh thật sự chuẩn bị làm thế. Anh lập tức đứng lên, nhấc một chiếc ngăn kéo đi về phía thùng nhựa. Cũng may, đúng lúc này, ánh mắt anh quét thấy thứ gì đó.
“Ồ!” Phong Bất Giác nâng chiếc ngăn kéo đó lên, nhìn phần đáy ngăn kéo, “Ha ha ha ha ha ha!” Anh cười điên cuồng một hồi, rồi lại lật hai ngăn kéo còn lại, hướng phần đáy lên trên.
Hóa ra phần đáy của ba ngăn kéo này, mỗi cái có một từ đơn được viết bằng máu. Phong Bất Giác sắp xếp theo thứ tự chúng được đút vào trong tủ gỗ từ trên xuống dưới, nhận được thông tin là: Mặt đáy ngăn kéo phía trên cùng viết chữ “bed”, ngăn kéo ở giữa viết chữ “key”, ngăn kéo dưới cùng viết chữ “bracket“.
“Cũng có nghĩa là, chìa khóa giấu ở...” Phong Bất Giác quay phắt đầu lại, một lần nữa nhìn chiếc giường. Anh đi qua đó, dùng cờ-lê gõ Đông gõ Tây, nhanh chóng phát hiện ra điểm kỳ quặc.
Thanh giá đỡ nằm ngang, song song với ván giường, ở mặt ngoài của chiếc giường, là thanh rỗng, còn thanh sát tường là đặc ruột. Phong Bất Giác đi từ một đầu giường, từ dưới hướng lên trên, gõ từng tấc một lên thanh giá đỡ, cuối cùng khi gõ vào đoạn giữa, thì nghe thấy bên trong có động tĩnh.
“Thế mà lại giấu chìa khóa ở đây… Đây là chỗ để cho con người tìm chắc?” Phong Bất Giác chửi khẽ một tiếng.
Thật ra anh cũng không có gì phải oán thán, không phải mặt lưng của ngăn kéo đã viết nhắc nhở sao, vốn dĩ cần nhắc nhở mới có thể xác định được chỗ cất giấu, không thì ai mà tìm được chỗ này...
Binh binh binh, vừa gõ vừa vặn, chiếc giường sắt không có đến một vết lõm.
“Ý gì đây?” Phong Bất Giác nói: “Cờ-lê cấp Tinh xảo gõ vào mà không một vết xước, lẽ nào muốn ám chỉ mình... Cưa điện giấu trong thùng phân?”
Anh khoanh chân ngồi trên mặt đất, sau khi cosplay Shinichi Kudo xong, bây giờ lại bắt đầu học theo Ikkyu.
“Có rồi!” Không lâu sau, Phong Bất Giác cũng nghĩ ra một cách.
Anh ôm tâm trạng thử một chút cũng sẽ không chết ai cả, sử dụng một lần [Không phải bảo trì sơ bộ], không ngờ kỹ năng thất bại... Tỷ lệ thành công 60% của sở trường Vũ khí cấp D cộng thêm 10% tỷ lệ phát động thành công tất cả kỹ năng của kỹ năng chủ động [Sự cố chấp của thuật sĩ luyện băng], anh vẫn thất bại.
Điều này không kìm được Phong Bất Giác bắt đầu hoài nghi về suy nghĩ của mình liệu có chính xác hay không.
Nhưng, 200 giá trị thể năng đổ biển, vẫn không thể khiến anh bỏ cuộc giữa chừng. Dù sao kỹ năng này không có CD, anh liền sử dụng lại một lần nữa. Lần này, kỹ năng thi triển thành công, hình dáng chiếc giường kia xảy ra thay đổi.
“Quả nhiên! Món đồ này được tính là máy móc!” Phong Bất Giác mừng rỡ trong lòng. Chiếc giường được chế tạo hoàn toàn kim loại, không thể tách rời, xem ra tuy nói kết cấu vốn đơn giản rõ ràng, nhưng được quy thành đồ dùng máy móc cũng rất hợp lý, bởi vì trên đây có, và chỉ có một cơ quan.
Giống như thiết bị thông tin mà Phong Bất Giác đã sửa lại trong thôn Thần Hữu lúc trước, chiếc giường này cũng là vật thể không thể quan sát thuộc tính trong bảng chọn game, mà lại có thể sửa chữa. Sau khi Phong Bất Giác dùng kỹ năng khôi phục nó thành vật phẩm [Thường], thì toàn bộ gỉ sắt trên giường đều biến mất, lò xo gãy cong lên ở phần ván giường cũng trở lại vị trí ban đầu.
Mà thay đổi quan trọng nhất, chính là ở hai đầu của chiếc giá đỡ mặt ngoài, cũng chính ở hai giao điểm của thanh sắt liên kết đầu giường và đuôi giường. Ở đó có thêm hai cái đệm thêm bằng kim loại, hai bộ phận này vốn đã bị gỉ sét và mài phẳng, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng. Nhưng lúc này, chỉ cần Phong Bất Giác dùng ống cờ-lê lần lượt nhấc lên, là có thể làm nó hoạt động được.
Sau đấy anh lúi húi bận rộn thêm mấy phút, thì đã thành công gỡ được thanh đỡ kim loại ra khỏi giường.
Rời khỏi giường, giá đỡ này trở thành một cây gậy sắt rỗng ruột dài hai mét. Nhưng chỉ cần là nam giới, khi cầm thứ đồ chơi loại này, đều sẽ sinh ra một sự kích động bắt chước con khỉ nào đó. Không biết tại sao, thứ cảm xúc mãnh liệt này cho đến khi trưởng thành vẫn không có ý định biến mất, không biết đến khi bước vào tuổi trung niên liệu có biến mất hay không?
Trở lại chuyện chính, Phong Bất Giác dựng giá đỡ rỗng ruột lên, giữ chặt trên đất. Vốn tưởng rằng chìa khóa sẽ rơi xuống theo ống rỗng ruột, nhưng nhấc cây gậy ra, không có thứ gì rơi ra cả.
“Ơ...” Phong Bất Giác nhấc gậy sắt lên, nhắm một mắt, mắt còn lại nhìn vào bên trong, có thể nhìn thấy một chút ánh sáng từ đầu kia xuyên qua. Phần giữa chiếc gậy đúng là có một hình vật thể rất nhỏ, chắc đúng là chìa khóa, không sai được, nhưng không biết tại sao thứ đồ chơi này lại không rơi ra.
Phong Bất Giác lại thử lật ngược cây gậy, nhìn thuận theo đầu bên kia liệu có hiệu quả gì không, kết quả vẫn như vậy. Anh thẹn quá hóa giận, ngồi trên mặt đất, cầm ngang cây gậy, dùng cờ lê gõ binh binh binh một hồi... Cầm lên xem, vị trí của chiếc chìa khóa vẫn không thay đổi.
“Thiết lập gì đây... Lúc gõ qua cái ống thì có chuyển động, chứng tỏ không phải là cố định hay hàn chết ở mặt trong, nhưng dựng đứng nó lên lại không rơi ra...” Anh xác nhận lại ba lần, giá đỡ kim loại này không có trường hợp hai đầu hẹp ở giữa rộng, cũng không phải vấn đề này, “Mới câu đố thứ nhất, có cần thiết phải làm đến mức này không... Muốn tôi phải làm sao đây?”
Câu tự lẩm bẩm một mình “Muốn tôi phải làm sao đây”, đột nhiên giúp Phong Bất Giác có gợi ý.
“Chờ đã, lẽ nào...” Anh vừa nghĩ, vừa đưa tay vào trong túi áo của mình. Cục xà phòng, cây nến và chiếc lược trước đó đều bị anh tùy tiện nhét vào đây.
“Giải câu đố đến đây mới kết thúc, bỏ qua phần suy đoán không nói đến... Trong hành động thực tế, kỹ năng [Không phải bảo trì sơ bộ] và trang bị [Ống cờ-lê Mario] của mình đều là thứ bắt buộc. Không có hai thứ này, vốn dĩ không thể tiến hành bước tiếp theo.” Phong Bất Giác nói: “Nếu hệ thống thiết kế phó bản để làm khó mình, vậy thì...”
Lúc này, anh rút [Máy bắn phản trọng lực] ra khỏi balo, vật phẩm này, không bị biến thành màu xám, cho nên...
Phong Bất Giác ấn nút bắt của máy bắn, làm ngọn nến lơ lửng, sau đó dùng tay điều chỉnh cây nến đến góc độ phù hợp. Tiếp theo, anh nhét một đầu cây nến vào một đầu của giá đỡ rỗng ruột, quả nhiên... Vừa y khuôn đúc, vừa hay có thể nhét vào trong.
“Được thôi, câu đố thiết kế như vậy cũng có điểm tốt nhất định, ít ra trong lúc mình giải đố, dễ dàng biết được mình không sai...” Phong Bất Giác nói, ấn nút bắn