Editor: Nguyetmai
Phong Bất Giác bước nhanh về phòng giam số không, đi thẳng đến chỗ thùng nhựa ở góc tường, sau đó thả nam châm được buộc ở một đầu sợi dây xuống dưới, thử “câu” chìa khóa hoặc vật có chứa manh mối gì đó lên.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán là… không câu được.
“Cái quái gì? Chưa đủ gần sao?” Phong Bất Giác tự nhủ, bởi vì anh không để sợi dây và nam châm trực tiếp dính vào thứ ở trong thùng mà chỉ treo giữa lưng chừng.
“Chờ chút... Không đúng... Vật đó không ở đây.” Anh chợt nghĩ ra gì đó, nhanh chóng nhấc sợi dây lên, cầm miếng nam châm trong tay. “Nếu như hệ thống sắp xếp manh mối mình cần ở bước hiện tại trong phòng giam số không, lỡ như bị mình tìm ra trước khi thoát khỏi căn phòng này... Vậy trong quá trình chơi, răng giả và nam châm sẽ trở thành manh mối có thể bỏ qua.”
Anh xem lại phần giới thiệu vật phẩm của nam châm một lần nữa:
[Tên: Thanh sắt bị cắt đứt]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Tạo ra từ trường]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Thanh sắt này được chế tạo từ đá nam châm thiên nhiên]
“Răng giả là vật có thể đem ra khỏi phó bản trở thành mảnh ghép, trên lý thuyết có lẽ là vô dụng, nhưng miếng nam châm này là vật phẩm không thể đem ra khỏi phó bản, chắc chắn có chỗ nào đó cần dùng tới.” Phong Bất Giác lẩm bẩm: “Ừm... Nếu như nam châm là cần thiết, vậy manh mối cần cho bước tiếp theo không thể giấu ở đây. Bởi vì không có nam châm mình cũng có thể tìm thấy đồ vật ở trong thùng phân, chỉ có điều buồn nôn hơn chút thôi...”
Anh cầm nam châm, bắt đầu suy nghĩ lại từ đầu: “Rốt cuộc là cái gì... Cần phải...”
“Lẽ nào...” Phong Bất Giác nhanh chóng có suy đoán mới, anh chạy chầm chậm về cửa phòng giam số bốn, nhìn cánh cửa sắt đó, “Thật ra là như vậy đúng không...” Anh cười khan một tiếng, kiễng mũi chân lên, thò tay vào qua khe hở của cửa sổ sắt nhỏ bên trên.
Cửa sổ nhỏ này khi có đủ năm thanh sắt, độ rộng của khe hở có hạn, cùng lắm chỉ qua được đến phần khuỷu tay, nhưng sau khi gỡ bỏ một thanh sắt, thì cả cánh tay có thể lọt qua.
Phong Bất Giác dựa người lên cửa, thò tay qua cửa sổ, mò tìm lên trên. Chẳng bao lâu, anh liền sờ thấy một chìa khóa ở ngay phía trên đằng sau cửa sắt.
[Tên: Chìa khóa phòng giam số một]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Sau khi sử dụng sẽ lập tức biến mất, sau đó cánh cửa của phòng giam số một sẽ tự động mở hoặc đóng.]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Được treo ở phía sau cánh cửa phòng giam số bốn bằng một sợi dây mảnh]
“Ghi chú này không phải thừa thãi hay sao, đồ thì ông đây đã cầm trong tay rồi, còn cần ngươi nói với ta sao?” Phong Bất Giác lẩm bẩm một cách không vui.
Nơi cất giấu chìa khóa này đúng là nham hiểm, vị trí của nó cao hơn một chút so với độ cao của khung cửa, gần như sát tường, quan sát từ ngoài cửa, dù ở góc độ nào cũng không nhìn thấy. Cho dù game thủ có thể nhìn thấy vị trí của chìa khóa, trước khi thanh sắt được gỡ bỏ, thì tay cũng không thể nào với đến chỗ đó.
Cách duy nhất chính là gỡ bỏ thanh sắt kia, rồi thò tay vào trong, chỉ khi luồn được khuỷu tay qua mới có thể lấy được chìa khóa.
“M* kiếp...” Phong Bất Giác vừa mắng chửi vừa đi về phía phòng giam số một: “Có cần bước nào cũng phải làm đến mức này không? Cứ giấu trong đống phân còn tốt hơn! Rõ là đơn giản!”
Cùng với một tiếng lạch cạch, cửa phòng giam số một được mở ra.
Phong Bất Giác đẩy cửa bước vào, đứng ở cửa quan sát một phút trước, sau khi xác nhận hành động mở cửa không kích hoạt được cái quái gì, anh mới yên tâm tiếp tục hành động.
Trong phòng giam này cũng có một chiếc tủ gỗ nhỏ. Cho nên, không cần nói nữa, anh mở ngăn kéo...
Trong ngăn kéo phía trên cùng có đặt một mảnh giấy cắt từ báo, kích thước chỉ bằng bàn tay, chữ trên đó gần giống như tiếng Anh, nhưng lại không phải. Phong Bất Giác cũng không nhận ra đây là ngôn ngữ nước nào. Dĩ nhiên là, hệ thống của “Khu vui chơi đáng sợ” tự kèm theo tính năng phiên dịch, nên không ảnh hưởng đến việc đọc.
Phong Bất Giác vừa nhìn thấy vật này thì giống như con nghiện nhìn thấy ma túy, không chờ đợi được mà phải cầm giơ lên trước mặt, xem trước đã rồi tính sau.
Tiêu đề của chương này là “Ác ma vẫn còn sống”, chương này viết “Từ tháng Lang Thù đến nay, số người mất tích ở trấn này đã vượt quá bốn mươi người. Hiệp hội, giáo hội phù thủy mà quốc gia lập nên đều đã tuyên bố bó tay hết cách. Người phát ngôn phía chính phủ nói rằng khắp nơi trong trấn đều được phong ấn và không có bằng chứng chứng minh ác ma qua lại. Gia đình của những người bị hại và quý tộc địa phương đã tuyên bố mức tiền thưởng rất cao, bất cứ ai giải quyết được chuyện này hoặc đưa ra sự trợ giúp sẽ được nhận tiền thưởng cao nhất là hai mươi nghìn Suti.
Hiện tại, tòa soạn chúng tôi đã nhận được thông tin đáng tin cậy từ lời của một thợ săn tiền thưởng, kẻ đầu sỏ của vụ mất tích này là hậu duệ của “Hình tộc”, kẻ gây án...”
Dòng chữ đến đây bỗng dừng lại, nội dung tiếp theo không biết đang ở đâu.
“Tình huống gì vậy... Đây là tin tức hay là tiểu thuyết?” Phong Bất Giác lật mảnh giấy trên tay, muốn lấy chứng cứ thông qua thông tin ở mặt sau. Đáng tiếc nét chữ ở mặt trái quá mờ mịt, không thể nhận ra được. Nhưng phán đoán từ chất liệu của tờ giấy, chắc đây là một tờ báo.
“Ừm... Mò mẫm cả buổi trời, phó bản này vẫn là một cài đặt rỗng. Thế giới quan này có hiệp hội phù thủy, có ác ma, còn có cả thợ săn tiền thưởng... Suti chắc là tiền tệ, nhưng hai mươi nghìn rốt cuộc đáng giá thế nào thì chưa rõ. Cách tính ngày tháng cũng không rõ, tuy có khái niệm về tháng, nhưng không thể xác định một tháng của họ có mấy ngày, một ngày có mấy tiếng đồng hồ, càng không biết được một ngày của họ có mấy bữa cơm. Vết khắc trên bức tường ở phòng giam số không rốt cuộc đại diện thời gian bao lâu bây giờ cũng rất khó nói...” Trong đầu Phong Bất Giác đã hiện lên một loạt suy diễn: “Tờ giấy này chắc chắn là đang giải thích bối cảnh, nếu đúng như mình tính toán, nơi mình đang đứng lúc này, chính là nơi mà những người mất tích bị giam cầm. Còn gã trong CG mở đầu chính là hung thủ của vụ mất tích, là hậu duệ “Hình tộc” mà trên báo nhắc đến.
Phong Bất Giác ngồi xuống đất trong vô thức, thích thú suy nghĩ: “Nếu như là cài đặt loại này, vậy gã có thể một tay kéo mình đi cũng không có gì kỳ lạ. Có lẽ là vì sức mạnh của người Hình tộc bẩm sinh đã mạnh hơn người thường, cũng có thể “người thường” trong thế giới này cũng có loại sức mạnh này.” Anh vuốt cằm: “Ừm... Nói ra thì, được gọi là “người” trong thế giới này rốt cuộc là thế nào còn rất khó nói, chưa biết chừng họ đều có ba con mắt, nam nữ đều có râu, cũng có thể mặt đầy lông lá...
Tư duy của người bình thường, ở thời điểm này, thường sẽ nghĩ: “Chắc đây là phó bản ở trình độ khoa học hậu cách mạng công nghiệp cộng với văn minh phép thuật phương Tây?
Nhưng thứ mà tư duy đột phá tự nhiên của Phong Bất Giác đang nghiền ngẫm lại là thứ khác... Cho đến hiện tại, anh chỉ gặp một người trong CG mở đầu, hơn nữa không nhìn thấy mặt. Từ góc độ khoa học, cá thể duy nhất rõ ràng không thể coi là chứng cứ xác nhận lý luận, chí ít anh phải nhìn thấy một trăm cư dân của thế giới này thì mới có thể đưa ra kết luận sơ bộ đối với những người được coi là “người thường“. Trước đó, Phong Bất Giác đều có thể đưa ra giả thiết đối với bất cứ sự vật anh “chưa từng gặp“.
Anh không nhìn thấy mặt của bất cứ ai trong thế giới phó bản này, cho nên anh có thể giả định đám người này ở bất cứ hình dạng nào. Anh chưa từng thấy người của thế giới này làm phép cộng trừ, cho nên anh cũng có thể giả thiết những người này dùng hệ thập nhị phân*. Anh chưa từng nhìn thấy hình dáng của đồng tiền Suti, cho nên chưa biết chừng thứ đồ chơi này được làm bằng lưỡi của động vật...
(*) Các hệ thống số thập nhị phân là một hệ đếm sử dụng mười hai như là cơ sở của nó. Trong hệ thống này, số mười có thể được viết bởi một xoay “2” và mười một số của một xoay “3“. Ký hiệu này được giới thiệu bởi Sir Isaac Pitman.
Tóm lại, thế giới có hạn, tưởng tượng vô hạn, thứ trói buộc tư duy con người chỉ có chính bản thân tư duy mà thôi. Theo Phong Bất Giác thì, “thế giới quan” tùy ý thế nào cũng được. Vô số tiểu thuyết xuyên không đều miêu tả người xuyên không đến một thế giới khác do con người làm chủ thể, chỉ có văn minh hoặc lịch sử là khác biệt. Nhưng trong mắt người như Phong Bất Giác, nếu con người có thể du hành trong vũ trụ song song, thế nên xuyên không đến nơi do một bầy tinh tinh hoặc người tê giác thống trị mới là chuyện bình thường.
Anh ngồi trên đất rất lâu, thông qua nội dung có hạn trên tờ báo, kết hợp với những gì mắt thấy tai nghe từ sau khi anh vào phó bản, anh sắp xếp lại tư duy.
Những vật dụng thường ngày, kích thước của chiếc giường, kích thước của cửa, kích thước của xô nhựa… đều là thứ để anh dựa vào.
“Ừm... vẫn chưa có manh mối.” Sau hơn mười phút, Phong Bất Giác nhún vai, mỉm cười: “Thú vị đấy.”
Anh cất mẩu báo nhỏ đi, rút ngăn kéo thứ nhất ra khỏi chiếc tủ gỗ nhỏ, kiểm tra một vòng ba trăm sáu mươi độ. Sau khi xác nhận trong ngăn kéo không có chữ viết hoặc chữ khắc, anh mới mở ngăn kéo thứ hai.
Đồ vật trong này rõ ràng có thể làm cho người ta mừng rơi nước mắt.
[Tên: Chìa khóa của phòng giam thứ hai]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Sau khi sử dụng sẽ lập tức biến mất, sau đó cánh cửa của phòng giam số hai tự động mở hoặc đóng.]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Một chiếc chìa khóa rất dễ sử dụng.]
“Mình luôn cảm thấy ghi chú này chẳng có ý nghĩa mang tính hướng dẫn nào cả, chỉ đang giễu cợt game thủ...” Phong Bất Giác lẩm bẩm một câu, rồi cất chìa khóa đi. Quen tay, anh cũng xem xét tỉ mỉ ngăn kéo thứ hai một lượt, sau đó mở ngăn kéo cuối cùng.
Ngăn kéo này trống rỗng, nhưng trong đó có hai chữ số Ả Rập được viết bằng máu: 38.
“Theo cách giải đố thông thường... Chắc đây là một đoạn mật mã nào đó thôi.” Phong Bất Giác nói đoạn, anh cũng rút ngăn kéo này ra rồi kiểm tra một lúc. Sau khi xác nhận chỉ có nhắc nhở này, anh đứng dậy, rồi tìm kiếm toàn bộ căn phòng một lượt.
Trước khi rời khởi căn phòng, anh có một phát hiện mới, đó chính là mặt trong cánh cửa sắt, chính là mặt quay vào trong phòng có vẽ mũi tên. Đầu mũi tên giống như chữ số bên ngoài cửa, đều được vẽ bằng sơn.
Phần thân của mũi tên không thẳng, mà là một đường cong nhô lên trên, hướng mũi tên quay về bên phải.
“Ồ ồ... Là vậy sao, hình như mình hiểu ra rồi.” Phong Bất Giác xem nhắc nhở rồi cười nói.
Sau đó, anh liền đi vào phòng giam số hai, ở tủ gỗ nhỏ giống như vậy, trong ngăn kéo trên cùng có chứa một mảnh giấy báo khác, nhưng nội dung của nó không liên quan với mảnh giấy ở phòng giam số một.
“Cùng với việc ông Carl nhân viên trị an mất mạng trong quá trình truy bắt, thì tin đồn có liên quan đến “Hình tộc” thêm một bước nữa được chứng thực. Quân đội thuật giả Hoàng Gia cuối cùng cũng đã có hành động, hiện đã phái ba thuật sĩ luyện kim vũ trang, năm sĩ quan cấp úy của binh đoàn cơ giới đến trấn này. Số tiền thưởng của người dân đã đạt đến mức trước nay chưa từng có - một trăm nghìn Suti. Theo người đưa tin nói, thợ săn phần thưởng thần bí sử dụng phép thuật hắc ám – Khủng Thước, cũng đã xuất hiện ở trấn.”
“Khà... Càng ngày càng thú vị rồi đây.” Phong Bất Giác bình luận.
Gần giống như phòng giam số một, trong ngăn kéo giữa của chiếc tủ gỗ nhỏ ở phòng giam số hai có đặt chiếc chìa khóa của phòng giam số ba, ngăn kéo cuối cùng cũng viết chữ số Ả Rập, lần này là 69. Mặt trong cánh cửa sắt của phòng giam này cũng vẽ mũi tên, mũi tên này quay về bên trái, phần thân cũng nhô lên trên hiện lên độ cong nửa đường tròn.
Phòng giam số ba, bốn, năm phía sau, sắp đặt giống như nhau.
Mảnh giấy báo thứ ba như sau...
“Thi thể của Khủng Thước và ba thuật sĩ luyện kim vũ trang được phát hiện ở vùng ngoại ô, phía chính phủ từ chối đưa ra ý kiến về chuyện này, sự sự hãi đang lan tràn trong trấn. Sáng sớm hôm nay, nhân viên trị an mới nhậm chức tuyên bố, điều động khẩn cấp bộ đội đóng quân tại trấn và lực lượng quân sự của đoàn kỵ sĩ Thiết Nhẫn đến cứu trợ, và phát lệnh giới nghiêm ban đêm. Hễ người nào rời khỏi nhà đi lại trên đường phố trong đêm thì sẽ bị bắt giữ, gặp người nào chống đối thì có thể trực tiếp sử dụng vũ lực cưỡng chế.”
“Lệnh giới nghiêm ban đêm đã thực hiện hai tuần, tình hình vụ việc được khống chế hiệu quả. Theo thông tin mới nhất mà phía chính phủ công bố, số người mất tích duy trì ở con số sáu mươi bảy, và chưa gia tăng. Nhưng lệnh giới nghiêm ban đêm không có khả năng bị bãi bỏ ít nhất là trước tháng Hoan Điểu.”
Ở mẩu báo thứ ba cũng có tiêu đề, tiêu đề là: “Kẻ bắt người Hình tộc, đã chết?”
“Hôm qua, lệnh giới nghiêm ban đêm cuối cùng cũng được bãi bỏ, đoàn kỵ sĩ Thiết Nhẫn đã rút khỏi trấn. Lực lượng quân sự đóng quân tại trấn cũng đang chia thành từng nhóm nhỏ rút lui. Đoàn điều tra của quân đội thuật giả Hoàng Gia đã lao đến đây, hàng loạt dấu hiệu cho thấy vụ án đã được phá giải, nhưng phía chính phủ vẫn giữ im lặng. Bóng đen khủng khiếp quấy nhiễu trấn này gần một mùa Tinh Nguyệt dường như đã biến mất, nhưng những người mất tích thì một đi không trở lại, không có báo cáo tìm thấy thi thể. Rốt cuộc hung thủ Hình tộc đã bị bắt như vậy sao? Hay là tạm thời ẩn nấp trong bóng tối?”
Phong Bất Giác xếp chồng các mẩu báo được tìm thấy theo thứ tự rồi bỏ vào trong túi. Còn những con số và mũi tên kia, anh đều nhớ hết trong đầu.
Anh cầm chiếc chìa khóa của phòng giam số sáu, bước vào trong. Không nằm ngoài dự liệu, trong phòng giam này không có tủ gỗ nhỏ, mà bày một chiếc két bảo hiểm cỡ lớn.
“Ừm... Khóa la bàn, tám mươi vạch... Sau khi mở khóa sẽ tự động hủy mã, không để lại dấu vết, thể tích nhỏ, kết cấu toàn là máy móc, không cần nguồn điện, thích hợp cho mọi nơi khắc nghiệt... Kinh điển, đúng là kinh điển.” Phong Bất Giác đang quỳ ở phía trước nó, lẩm bẩm: “Đáng tiếc là mình biết mật mã...”
“Vậy thì... Trước tiên theo chiều kim đồng hồ, 38, sau đó... ngược chiều kim đồng hồ...” Anh nói rồi, bắt đầu thao tác mở khóa.
Sau khi nhìn thấy nhắc nhở ở phòng giam số một, thì đại khái anh đã đoán được manh mối của câu đố này. Mũi tên bẻ cong và chữ số kia, chính là hướng và nấc xoay chuyển, còn số phòng giam là trình tự các bước.
Loay hoay một hồi, khóa của két bảo hiểm cũng được mở ra. Kẻ ngốc cũng đoán được, trong đó chắc chắn là chìa khóa cửa nhà giam dẫn xuống 1F dưới lòng đất.
Nhưng không ngờ...
“Cái vẹo gì đây...” Phong Bất Giác nhìn đồ vật trước mặt, bỗng chốc có cảm giác bị đùa giỡn.
Hóa ra, trong két bảo hiểm lớn, là một chiếc két bảo hiểm nhỏ...
Thể tích của két bảo hiểm nhỏ này bằng một nửa kích thước của chiếc két bên ngoài, trên nóc két còn đặt một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, Phong Bất Giác cầm lọ thủy tinh trên tay, đọc giới thiệu vật phẩm:
[Tên: Nước hoa]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Chưa rõ]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Có]
[Ghi chú: Mùi hương ngào ngạt, hương thơm bay xa.]
“Trò quái gì đây...” Phong Bất Giác nói: “Ờ... Nhưng, đây đã là vật phẩm thứ ba có thể đem ra khỏi phó bản rồi, xà phòng, răng giả, nước hoa... Cái quái gì vậy? Lẽ nào lần tới sẽ là bàn chải?”
Bỏ vật phẩm này vào trong túi không ổn cho lắm, cho nên anh bỏ nó vào balo. Hiện giờ anh Giác cũng là người có mười lăm ô balo, so với những ngày nghèo rớt mùng tơi chỉ có mười ô balo thì đúng là tiện hơn nhiều.
“Được rồi, để xem cái két nhỏ này mở thế nào đây...” Phong Bất Giác lập tức thử mật mã của két bảo hiểm lớn, thất bại.
“Ha! Nằm trong dự liệu...” Anh nói xong vặn khóa về vị trí cũ, với mật mã tương tự, anh thử lại một lần nữa nhưng vẫn thất bại.
“Không thể quá xem thường mày được...” Anh lấy tất cả số vạch trừ đi hai, rồi thử lại lần nữa, thất bại trong thất bại.
“A!!” Lúc này Phong Bất Giác bắt đầu ngưỡng mộ những game thủ chơi hình thức thuần chiến đấu kia. Anh nắm tay lại thành hình nắm đấm, nhìn chiếc két bảo hiểm nhỏ: “Võ công thiên hạ... Không gì không phá được...” Ngay sau đó, với sở trường chiến đấu, anh phát động năng lực danh hiệu [Xem chiêu].
Sau một đòn uy lực giáng lên két bảo hiểm nhỏ, chỉ thấy một luồng khói bốc lên, mãnh liệt mạnh mẽ uy thế bất phàm.
Ba giây sau, kỹ năng dừng lại. Chiếc két bảo hiểm không tổn hại gì, giá trị Hp của Phong Bất Giác mất 3%, bề ngoài nắm đấm bị tổn thương.
“Được thôi, tôi chỉ nghĩ ra câu thoại này thôi.” Phong Bất Giác tự chế giễu mình.
Sau khi than vãn, anh vẫn tiếp tục thử các cách để mở khóa... Nhưng đúng như anh nói, thiết kế của loại khóa này cực kỳ kinh điển, có mấy trăm triệu tổ hợp có khả năng, có thể thử hết được sao? Khiêm tốn mà nói, cho dù chỉ là loại khóa mật mã gồm sáu chữ số, trên lý thuyết cũng đã có gần một triệu tổ hợp, với nhân phẩm của Phong Bất Giác, chí ít cũng phải thử năm trăm nghìn lần...
“A...” Trong lòng Phong Bất Giác có một ngọn lửa không tên bốc lên: “Loại phó bản này... Là muốn ép người ta đập trứng tự tử sao?”
Anh dứt khoát dừng việc thử nghiệm, đứng dậy, một lần nữa tiến hành suy luận, “Còn thông tin nào mà mình bỏ qua không? Đảo lộn chữ số... Thêm phép nhân chia... Có phải là số nguyên tố không...”
Anh suy nghĩ một lúc, rồi lại thử nghiệm một hồi, thấm thoát đã qua nửa tiếng đồng hồ. Trong ba mươi phút này, hầu như anh đã thử hết một lượt tất cả các tổ hợp có khả năng, từ đó xác định được một điều... Mật mã của cái két nhỏ này vốn không liên quan với cái két lớn.
“M* kiếp!” Phong Bất Giác nhất thời tức giận, kéo két bảo hiểm nhỏ ra khỏi két bảo hiểm lớn,“Nếu không phải mình không thể dùng lựu đạn cầm tay...” Vừa dứt lời, vì quán tính từ động tác của anh mà chiếc két đè lên bàn chân anh.
Phong Bất Giác không ngờ rằng, trọng lượng của chiếc két này còn nặng hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó, với sức mạnh trong game của anh hiện tại, nâng cái tạ một trăm cân cũng không thành vấn đề, cho nên khi kéo chiếc két ra ngoài anh cũng không nghĩ nhiều, kết quả lại tạo ra tình huống nâng cục sắt tự đập vào chân mình.
Vì cú đập này, anh lại mất 3% lượng máu. Đừng coi thường chút giá trị Hp này, hiện tại Phong Bất Giác tốt xấu gì cũng đã level 27 rồi, chứ không phải ở loại level dùng khuỷu tay đấm nát bức tường cũng sẽ chảy máu.
“Đù má... Nặng vậy...” Phong Bất Giác lên tiếng, “Hợp kim chì antimony* sao?” Vừa nói ra câu này, tia sáng lóe lên trong đầu anh, “Chờ đã... Chắc không phải...”
(*) Antimon, còn gọi là ăng-ti-mon, ăng-ti-moan (bắt nguồn từ từ tiếng Pháp antimoine /ɑ̃timwan/),là một nguyên tố hóa học với ký hiệu Sb với số nguyên tử 51. Là một á kim, antimon có 4 dạng thù hình. Dạng ổn định nhất của antimon là dạng á kim màu trắng-lam.
Anh ngồi xuống, lật đổ chiếc két để kiểm tra. Quả nhiên, nhìn thấy một lỗ nhỏ hình tròn dưới đáy của nó...