Editor: Nguyetmai
“Ồ... Hóa ra là như vậy.” Phong Bất Giác nhìn mấy sợi tóc vàng đang bị kẹp giữa ngón tay mình, rất nhiều nghi vấn bây giờ đã được giải quyết dễ dàng, “Từ góc nhìn chủ quan của mình, mình vẫn là mình...” Anh giơ tay ra, nhìn ống tay áo và bàn tay của mình, không có gì phải nghi ngờ đây vẫn là tạo hình JOKER trong game. Màu da là màu vàng, khi ngước mắt nhìn cũng có thể lờ mờ nhìn thấy màu tóc đen của mình.
Anh cầm mấy sợi tóc đưa ra trước kính lúp quan sát, “Nhưng... Quan sát từ góc nhìn khách quan của thế giới phó bản này, chắc mình là một người khác. Khi sợi tóc rời khỏi cơ thể, mình có thể nhìn thấy hình dáng thật sự.” Anh đặt sợi tóc lên trên bàn học, lại lấy ra chiếc lược gỗ nhỏ từ trong túi, tương tự cũng phóng to để xem xét sợi tóc còn vương lại trên đó: “Ừm... Màu sắc, độ dài, chất tóc đều giống hệt nhau.”
Phong Bất Giác suy nghĩ hơn một phút, “Chờ đã... Khi phó bản bắt đầu, mình chỉ chải tóc hai lần. Trừ phi nhân vật của mình bị rụng tóc nghiêm trọng không thì trên chiếc lược này chắc sẽ không dính nhiều sợi tóc đến vậy.” Anh lẩm bẩm đến đây, rồi dùng tay túm vài sợi tóc, lần này anh dùng nhiều sức hơn một chút.
Không ngờ, khi anh giơ tay ra nhìn, thì nhìn thấy cả một nắm tóc lớn, trong đó có một nhúm còn dính lại một mảnh da đầu còn dính máu.
“Đù má...” Phong Bất Giác mau chóng mở bảng chọn ra xem, may là giá trị Hp không bị giảm vì chuyện này. Anh cảm nhận thật kĩ, cũng không thấy cảm giác đau đớn đặc biệt nghiêm trọng trên da đầu.
“Tốt tốt tốt... Bình tĩnh... Bình tĩnh...” Anh lẩm bẩm có phần căng thẳng. Theo anh nhìn thấy thì, chuyện rụng tóc hình như là một tình huống cực kỳ nghiêm trọng.
Anh ném nắm tóc vừa bứt xuống, ổn định lại cảm xúc, anh lập tức nhận ra một chuyện khác, “Nói ra... Cho đến bây giờ, hoàn toàn không phát hiện thứ gì kiểu như gương soi, là hệ thống không muốn mình nhìn thấy bộ dạng của “chính mình” sao...”
Ánh mắt Phong Bất Giác lại dừng lại trên bức ảnh kia: “Giả sử thằng quỷ nhỏ bên trái là thằng nhóc đã lôi mình đi trong CG, còn thằng quỷ nhỏ kia chính là người mình đang nhập vai, rốt cuộc thì cái gì đã khiến bọn chúng đi đến bước này...” Anh vừa nghĩ, vừa lật ngược bức ảnh.
Ở mặt sau bức ảnh, còn có một dòng chữ viết tay - “Arthur và Andrew, các con của mẹ, tình yêu của mẹ.”
“Ồ, hai đứa này là anh em à...” Phong Bất Giác lẩm bẩm, “Đợi đã... Arthur và Andrew...” Anh lại cầm chiếc lược gỗ nhỏ lên, ánh mắt dừng lại trên vết khắc A.A, “Arthur và Andrew?” Anh vuốt cằm, suy tư nói: “Mình đã nói đây là phiên bản giới hạn số lượng mà, khà khà...”
Hơn mười phút tiếp theo, Phong Bất Giác đọc cuốn sách “Thuật Luyện Kim Nâng Cấp” một cách đầy hứng thú.
Lật mở mặt bìa màu xanh thẫm, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đoạn văn như sau: “Sau khi học xong “Thuật Luyện Kim Cơ Bản”, có lẽ bạn sẽ nghĩ rằng, đỉnh cao của môn nghệ thuật này chính là việc biến kim loại thành vàng, hoặc chế tạo liều thuốc kéo dài tuổi thọ nào đó.
Cuốn sách này sẽ cho bạn biết, cách nghĩ như vậy là cực kỳ ngu ngốc.
Thuật luyện kim, là kỹ thuật thần thánh giúp con người trở thành sự tồn tại ngang hàng với thần linh. Những kẻ tầm thường trong đầu chứa đầy mùi tiền và việc sống thọ kia, sẽ vĩnh viễn không thể chạm đến lĩnh vực của thần thánh.”
Tuy câu từ và ngữ cảnh của đoạn văn này mang tính châm biếm và cảnh báo, nhưng Phong Bất Giác lại không thấy phản cảm chút nào. Những từ ngữ này chắc chắn đang tỏa ra một thứ khí chất cao quý lạnh lùng tuyệt đẹp, mà thứ khí chất này là thứ dễ kích thích sự nhiệt tình nghiên cứu của Phong Bất Giác nhất.
Đáng tiếc, Phong Bất Giác chỉ đọc hết mục lục và chương thứ nhất. Nội dung của chương thứ hai và phần sau, toàn bộ ở trạng thái bị che lấp bởi một khoảng mờ mịt... Mà nội dung của chương một kia, Phong Bất Giác cũng không thể đọc hiểu hoàn toàn, có thể là vì anh chưa từng đọc “Thuật Luyện Kim Cơ Bản”, cho nên rất nhiều từ ngữ trong chương một đều không có đầu mối.
“Về mặt hóa học thì ít nhất là ở trình độ trung học trở lên, đồng thời phải nắm bắt một lượng lớn tri thức được gọi là “Triết học hóa vật chất”, mới có thể hoàn thành ba trình tự làm việc “hiểu, phân giải, tái cấu tạo”, thi triển thuật luyện kim đơn giản nhất.” Sau khi không thể đọc được nội dung của chương hai, Phong Bất Giác liền gấp sách lại, tự lẩm bẩm một mình: “Chỉ từ một vài quy tắc trong chương một, cũng có thể thấy rằng mức độ rắc rối của công thức thuật luyện kim... Trên cơ sở này, kết hợp với chiêm tinh học, ký hiệu học*, và năng lực, tài năng bẩm sinh của cá nhân thuật sĩ luyện kim, mới có thể đơn giản hóa thành vòng tròn giả kim.” Anh ngẩng đầu lên, than thở: “Arthur trong đoạn phim vừa rồi cũng chỉ mới mười tuổi thôi, vậy mà cắm mặt đọc cuốn sách này... Thiên tài sao...”
(*) Ký hiệu học là ngành khoa học chuyên nghiên cứu về các ký hiệu và quá trình ký hiệu, biểu hiện, chỉ định, sự giống nhau, tương tự, phép ẩn dụ, biểu tượng, ý nghĩa, và thông tin liên lạc. Ký hiệu học là ngành có liên quan mật thiết với ngôn ngữ học.
Cuốn “Thuật Luyện Kim Nâng Cấp” được quy thành vật phẩm cốt truyện không thể đem ra khỏi phó bản, trong tiến trình chơi game phía sau chắc chắn sẽ dùng đến, cho nên Phong Bất Giác tạm cất nó vào trong balo. Bức ảnh kia được anh bỏ vào trong túi áo trong.
Sau đó, anh lại lục tìm khắp căn phòng một lượt, không tìm thấy manh mối gì, càng không phát hiện ra chìa khóa. Thế là, anh liền cầm đèn dầu và kính lúp lên, tiến tới căn phòng tiếp theo.
Căn phòng bên cạnh chính là nhà bếp, bên cạnh bức tường đối diện cửa ra vào là bếp lò và ống khói. Bếp lò rất bẩn, nhưng nhìn dấu vết trên đó có thể nhận thấy nó vẫn đang được sử dụng. Bên dưới bếp lò là tủ bếp, trên tường xung quanh còn treo tủ âm tường, tủ bát v.v...
Chính giữa phòng bếp, có một chiếc bàn gỗ vuông bốn chân rộng hai mét, khăn trải bàn trên bàn đã bẩn đến mức không còn nhìn rõ hoa văn vốn có. Trên chiếc bàn gỗ này còn bày một bát nước sốt thịt lớn, bên cạnh có một cái đĩa chưa rửa, trong đĩa cũng sót lại một ít nước sốt thịt.
Từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy khung cảnh y như đứng ở phòng đọc sách... Tối mù, hỗn độn. Tấm kính ở trạng thái này, theo lý mà nói có thể coi như gương, nhưng Phong Bất Giác đi đến trước đó soi mình, thì chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mơ hồ. Ngay sau đó anh lại tìm vài dụng cụ nhà bếp bằng kim loại, lau bề mặt của nó cho sáng bóng, định soi hình dáng của mình, nhưng vẫn thất bại.
“Hệ thống này quyết tâm không cho mình soi hình của mình phải không?” Phong Bất Giác nhún vai, nói một câu.
Tiếp đó, anh mở từng cái tủ một, lật tìm những thứ có thể là manh mối. Kết quả, thấy không ít nồi niêu xoong chảo, chỉ là không có dao, cũng không thấy manh mối gì cả...
“Không thể nào trong căn phòng này ngay cả một vật có giá trị cũng không có...” Sau khi tìm quanh nhà bếp thêm vòng nữa, nói: “Trong phòng kho có đèn dầu, trong phòng sách có kính lúp, ảnh và sách, trong phòng bếp chắc chắn cũng...” Nói đoạn, ánh mắt anh dừng lại ở cái bát nước sốt thịt trên bàn.
“Được thôi, tạm thời...” Anh úp ngược cái bát, làm nước sốt thịt chảy trên bàn, sau đó đặt bát qua một bên, dùng tay chọc chọc nước sốt thịt.
Kết quả, anh sờ thấy một chiếc chìa khóa:
[Tên: Chìa khóa đỏ]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Mở khóa vĩnh viễn cửa sắt đỏ, sau khi sử dụng sẽ lập tức biến mất]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Không]
[Ghi chú: Giấu ở nơi màu đỏ]