Editor: Nguyetmai
Nghe vậy, trong đáy mắt Candice thoáng lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta không thể thở nổi, nhưng bà ta vẫn cố gắng hết sức để giữ giọng điệu dịu dàng nói: “Con trai ngốc… Đương nhiên con là con trai của mẹ…”
“Khi tôi biết được tôi không phải là con người, trong đầu tôi lập tức bật ra một giả thiết…” Phong Bất Giác nói, “Bây giờ xem ra… Dòng chữ phía sau bức ảnh đó – “Arthur và Andrew, các con của mẹ, tình yêu của mẹ”, cho dù là bị tôi nhìn thấy hay là bị Arthur nhìn thấy cũng đều như nhau… Không phải vậy sao?”
Phong Bất Giác nhìn con mắt duy nhất của Candice, trầm giọng nói: “Thực ra thứ bà nhòm ngó không chỉ là sức mạnh của anh ta mà còn cả của tôi. Tôi và Arthur đều không phải là con người, cũng không phải là con trai của bà, điểm khác biệt duy nhất chính là… Tôi khá ngây thơ đơn thuần, dễ khống chế.” Anh cười lạnh một tiếng: “Bà thực sự là một người đàn bà đáng sợ, thâm sâu đến mức độ tôi không thể không khâm phục…”
Nhiều đoạn hình ảnh ngắn hiện lên trước mặt Phong Bất Giác. Trong đầu anh từng thông tin trong mạng lưới thông tin đó đều trở nên vô cùng rõ nét, đang dẫn anh đi tới chân tướng cốt lõi nhất.
Phong Bất Giác đứng dậy, nói tiếp, “Tổng cộng Arthur đã nói với tôi hai lần câu “em trai ngốc nghếch của ta“. Lần thứ nhất, là khi chúng tôi còn rất nhỏ, khoảng chưa tới mười tuổi… Lúc đó rõ ràng là anh ta đã ý thức được mình khác với mọi người, anh ta biết mình là con nuôi. Còn tôi, vẫn đối xử với anh ta như anh trai ruột, tin tưởng, sùng bái, kính yêu. Do đó, anh ta nói ra câu đó, đó là sự thừa nhận về tình thân từ trong lòng anh ta đối với người anh em là tôi.”
Anh dừng lại một lát, nói tiếp: “Còn lúc nãy, lần thứ hai Arthur đã nói với tôi câu này. Và nói theo một câu “Ngươi tưởng rằng mình rất thông minh, còn đây… chính là cái giá phải trả“.” Anh cười, “Ban đầu tôi tưởng rằng đó là lời châm chọc của kẻ thắng cuộc, nhưng khi tôi từ từ nghĩ lại… Liền phát hiện ra trong giọng điệu của anh ta cũng có sự đồng tình và bất đắc dĩ.”
“Như vậy, lần thứ hai này, xuất phát từ nguyên nhân nào anh ta lại nói tôi ngốc nghếch đây?”
Nói đến đây, Phong Bất Giác lại thay đổi giọng điệu, bắt đầu tiến hành trần thuật dưới góc độ của người chơi: “Arthur rất thông minh, chuyện tôi có thể suy đoán được, anh ta không có lý do gì không nghĩ tới cả, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.”
“Sau khi luyện thành thất bại, Arthur có được thông tin Andrew “không phải là con người”, sau đó, đương nhiên anh ta sẽ dựa vào đó tiến hành hàng loạt suy đoán…”
“Thông tin tôi biết rất có hạn. Nhưng vẫn có thể đưa ra giả thiết trước đó. Còn Arthur hiểu biết về bà nhiều hơn tôi nhiều, cho nên anh ta đã nhanh chóng hiểu ra… Thì ra Andrew cũng không phải là con của bà.”
Phong Bất Giác thở dài nói: “Có lẽ xuất phát từ sự thương hại, cũng có thể là vì áy náy, cho nên Arthur kiên quyết không nói cho em trai sự thật, bởi vì anh ta biết Andrew không thể chịu đựng được sự thật này.”
“Dưới sự mê hoặc của bà, Andrew đã nhận định anh trai lừa mình, cho rằng Arthur là một tên ác ma tàn nhẫn. Nếu bây giờ Arthur nói với hắn thực ra người được gọi là mẹ của hắn mới là người lợi dụng hắn, hơn nữa hắn cũng chỉ là một thứ chứa đựng sức mạnh khác mà bà ta nuôi dưỡng mà thôi…”
Phong Bất Giác chỉ lên mặt mình, “Đối với một người bị lừa gạt, lợi dụng, rồi cuối cùng rơi vào kết cục này, thì sự thật như vậy quả thực quá tàn nhẫn.” Anh lắc đầu nói. “Arthur là một người yêu hận rõ ràng, chỉ khi đối mặt với Andrew, anh ta mới nương tình. Anh ta biết em trai do bị bà xúi giục nên mới phản bội mình, nhưng vẫn chần chừ chưa chịu ra tay. Cho dù đến khi luyện thành kết thúc, gương vỡ khó lành, nhưng cuối cùng cũng không thể ra tay giết hại được.”
“Sự việc phát triển đến bước này, Arthur cũng coi như đã tận tình tận nghĩa, anh ta đã nói với tôi phương pháp chữa trị rồi mới bỏ đi. Hơn nữa anh ta đã suy nghĩ rất chu toàn. Anh ta bảo tôi hỏi bà “cha đẻ” của Andrew là ai. Hừ… Đó thực ra là Arthur giúp bà nghĩ cách che giấu, như vậy bà có thể thuận nước đẩy thuyền nói ra rốt cuộc Andrew là cái gì. Chứ không phải tiết lộ chuyện tôi và bà không phải là mẹ con ruột.”
“Con… Cậu không phải là Andrew, rốt cuộc cậu là ai?” Candice kinh ngạc nhìn Phong Bất Giác.
“Tôi là người đến để giải thoát cho bà.” Phong Bất Giác đáp.
Anh nói, rồi lại cúi người xuống, hai tay chống xuống đất, phát động vòng tròn giả kim vừa vẽ xong.
Trong nháy mắt ánh sáng màu máu lóe lên, năng lượng trào lên từ bề mặt vòng tròn giả kim.
Mấy giây sau, ánh sáng tản ra, Phong Bất Giác vẫn đứng nguyên ở đó. Nhìn từ góc độ bên cạnh, Andrew đã khôi phục lại dáng vẻ của con người bình thường, hiện tượng xác thịt thối rữa như xác chết quanh người đã không còn nữa.
Còn ở cách đó không xa ngay trước mắt anh, Candice đang ở giữa vòng tròn giả kim tuy đã khôi phục lại ngoại hình của một con người là phụ nữ, nhưng cơ thể của bà ta lại lập tức bắt đầu thối rữa, thối rữa một cách cực kỳ đau khổ…
[Sở trường Triệu hoán của bạn đã được mở khóa, không gian đăng nhập có nhiệm vụ được làm mới]
“A! Sao lại thế này? Chuyện này là thế nào!” Candice điên cuồng gào thét, đau đớn đến mức lăn lộn lên xuống.
“Không thể không nói, Arthur cũng là một người ngây thơ.” Thời khắc này, vẻ mặt của Phong Bất Giác càng giống tên ác ma lạnh lùng tàn nhẫn hơn: “Anh ta đi không quay đầu lại, dường như đã mang theo tất cả tội ác. Nhưng sau đó thì sao? Andrew đã chữa trị xong vết thương của mình và giúp bà khôi phục lại cơ thể của con người, sau này các người sẽ sống hòa thuận với nhau với thân phận mẹ con ư? Sau khi đã trải qua những chuyện này, bà sẽ bỏ qua cho đứa con từ đầu đến cuối vẫn luôn coi bà như mẹ đó sao?”
Phong Bất Giác lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với Candice đang giãy giụa trong đau đớn: “Tôi thấy chuyện đó không thể nào xảy ra được… Nếu bà còn có lương tâm thì từ khi hai đứa trẻ còn rất nhỏ đã từ bỏ ý định đó rồi.”
“Nếu như vậy… Arthur thời thiếu niên cũng sẽ không ra tay với bà. Anh ta cũng sẽ giống như Andrew, tiếp nhận người mẹ ruột là bà.”
“Anh ta ra tay, chứng tỏ là bà chưa từng từ bỏ, hơn nữa còn uy hiếp tới gần…”
“Quãng thời gian mười mấy năm, cho dù là nuôi hai con chó, cho dù mục đích ban đầu khi nuôi chúng là để lấy thịt ăn, cho dù chủ nuôi không phải là một người phụ nữ thì cũng nên từ bỏ rồi chứ.”
“Mày thì hiểu gì chứ! Chúng là quái vật! Chết còn chưa hết tội! Chồng tao, con tao… Đều bị lũ quái vật như chúng giết chết!” Candice dùng chút sức lực cuối cùng gào lên, “Tao khiến hai con quái vật con đó trả giá thì có gì sai chứ!” Bà ta cười dữ tợn: “Mày muốn tao bỏ qua cho chúng ư? Ha ha ha… Mỗi ngày, mỗi giờ mỗi phút! Mỗi khi tao nở nụ cười với chúng, khi tao ôm ấp chúng, khi tao dỗ chúng ngủ, tao đều chỉ muốn lột da chúng! Chính lũ quái vật đó thiếu nợ tao! Tao muốn chúng đền tội chẳng lẽ là sai ư?”
“Thì ra là vậy… Do thù hận của cá nhân bà, đã làm liên lụy đến cả chủng tộc của đối phương, sau đó bà bắt hai đứa trẻ vô tội, để hoàn thành một lần báo thù lừa mình gạt người.” Phong Bất Giác nói như tổng kết lại: “Bỏ qua logic hoang đường đó của bà, có lẽ nói một cách khách quan, thì cách làm của bà cũng không hề sai… Đứng trên lập trường của con người, đúng là hai anh em họ có sự uy hiếp nhất định đối với thế giới này. Nhưng, cùng là đứng trên góc độ của con người để nhìn nhận…”
Lúc này Candice đã gần đến lúc chết, sự thối rữa đã tràn vào nội tạng, bà ta trợn hai mắt lên, nhìn Phong Bất Giác lấy một thứ từ trong túi ra, đó là một chiếc lược nhỏ, bên trên chiếc lược có khắc chữ.
“Lúc đó… Ba người không có quan hệ huyết thống, tạo thành một gia đình… Bao vui cười, nước mắt, những hạnh phúc khi đó, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối hết hay sao? Khi bà viết dòng chữ đó phía sau bức ảnh, chẳng lẽ bà không hề quyến luyến gì với những ngày tháng đó hay sao…” Anh hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Quái vật không có nhân tính và tình cảm hay sao? Theo như tôi thấy, con người có lẽ còn tàn nhẫn hơn cả quái vật. Chính thế giới méo mó này đã tạo ra những con quái vật thực sự, và giống như bà.”
Phong Bất Giác cầm chiếc lược đó đặt trước mặt, “Đây chỉ là một mảnh gỗ bình thường… Là sự ràng buộc giữa anh em, đã cứu vớt Andrew thoát khỏi đau khổ.” Anh rũ mắt xuống nhìn Candice: “Nhưng trên thế giới này có gì có thể cứu vớt bà được đây?”
[Nhiệm vụ ẩn đã được hoàn thành]
[Sau khi xem kết cục sẽ tự động truyền tống]
Một thảm cỏ rộng rãi khoáng đạt, một căn nhà lớn tối tăm u ám.
Một bóng người đi từ cửa lớn ra, tóc vàng, người đầy vết bẩn, ánh mắt của anh ta tràn ngập sự trống rỗng và mơ màng.
Mây đen trên trời tản đi vào đúng giờ khắc này, Andrew nhìn thấy, chính trên con đường nhỏ trước cửa, ở phía trước mặt anh ta cách đó không xa, có một bóng người thấp bé đang đứng.
“Anh… anh ơi.” Andrew chỉ gọi lên một tiếng theo bản năng, nhưng anh ta không biết nên nói gì tiếp theo nữa.
“Bởi vì không yên tâm lắm, cho nên quyết định đi quanh đây xem sao.” Arthur vẫn có vẻ rất bình tĩnh. “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Em… Em giết bà ấy rồi, em giết… Mẹ…” Khi Andrew nói ra câu này, hai hàng nước mắt đã trào ra từ trong khóe mắt hắn. Hắn lấy tay áo quẹt đi, “Bà ấy… Bà ấy không phải là mẹ ruột của em…”
“Được rồi, anh biết rồi.” Arthur cắt ngang nói, gã liếc nhìn em trai từ trên xuống dưới: “Vết thương của em khỏi rồi à?”
“Vâng…” Andrew đáp: “Nhưng em vẫn không biết mình là… Là quái vật gì…”
“Quái vật?” Arthur lặp lại, sau đó cười lạnh, “Hừ… Nếu đã chữa khỏi rồi, thì em có là gì cũng không sao cả.” Gã nói rồi búng tay một cái.
Khoảnh khắc đó, ánh lửa rợp trời, căn nhà lớn phía sau lưng Andrew giống như một que diêm bị châm lửa, chỉ trong nháy mắt đã cháy thành một quả cầu lửa khổng lồ.
“Đều kết thúc cả rồi…” Arthur thở dài một cái, nói: “Điều em cần làm, là giữ những thứ tốt đẹp trong ký ức, những thứ còn lại hãy đốt quách đi cho rồi.” Gã chỉ lên bầu trời: “Em là ác ma cũng được, yêu quái cũng chẳng sao, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc như bình thường. Quái vật, sẽ sống tiếp với thân phận quái vật, không có gì phải xấu hổ cả.” Gã hơi ngưng lại một lát: “Nay anh đã không có bất cứ lý do gì để biến thành con người nữa, sống cuộc sống bình thường… Anh muốn rời khỏi nơi nhỏ bé chật hẹp này, đi ra thế giới bên ngoài dạo chơi. Em có muốn đi cùng anh không? Em trai.”
“Em…” Andrew do dự mấy giây, sau đó hắn cũng cười: “Hừ… Hai anh em quái vật tay nhuốm máu tanh, cùng nhau làm mưa làm gió trên đại lục Suti à?”
“Nghe có vẻ cũng oách ra phết đấy nhỉ?” Arthur cười nói.
“Đúng vậy… Anh.” Andrew rất hiếm khi để lộ ánh mắt kiên định.
Dưới ánh trăng, gió nổi lên.
Hai bóng người cùng sánh vai nhau đi trên con đường nhỏ quê nhà, sau lưng họ lửa cháy rợp trời, thiêu đốt hết đi bóng tối trong quá khứ.
Con đường phía trước hướng đến tương lai chưa rõ.