Editor: Nguyetmai
Trong hang động dưới lòng đất, diễn biến trận đấu biến thành một trận giằng co.
Thuật du đấu của con vượn lửa kia thật sự hung hãn, dịch chuyển lên xuống như bước trên đất phẳng. Giữa việc nhảy có quy luật hay nhảy toán loạn không có quy luật rõ ràng, có thể coi quỷ quyệt nhanh chóng, khó mà đoán được. Toàn bộ không gian của đường hầm là chiến trường riêng của nó, địa thế mà game thủ có thể sử dụng không nhiều.
Nếu không phải Tiểu Thán và Bi Linh đều có vũ khí như súng ống trong tay, e là sớm đã bị con vượn lửa này tiếp cận làm tổn thương rồi.
“Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, đã tốn rất nhiều đạn rồi, nhưng không gây ra tổn thương thực chất đáng kể đối với quái vật này.” Bi Linh nói với Tiểu Thán bên cạnh: “Nói không chừng nó còn chưa bị chết, đạn của chúng ta đã dùng hết sạch rồi.”
Lúc này Tiểu Thán đang đứng ở thế gọng kìm với cô, đề phòng con vượn lửa có thể đột nhiên xông đến từ bất cứ hướng nào bất cứ góc độ nào, cậu ta nghe xong liền đáp lại: “Tôi có chủ ý này.”
“Nói đi.” Bi Linh đáp lại.
“Trước tiên tôi uống lọ thuốc bổ sung, để hồi lại máu.” Tiểu Thán nói: “Sau đó tôi rút súng ra, cận chiến với nó để phân định thắng thua.”
Bi Linh quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Không cần đánh cũng biết nó thắng cậu thua rồi mà?”
“Không sao, tôi đã nhận ra rồi.” Tiểu Thán tiếp lời: “Điểm mạnh nhất của nó là tốc độ, còn khả năng tấn công của nó rất bình thường. Tuy chuyện toàn thân đều là lửa rất phiền phức, nhưng nghĩ ngược lại... Điều này không có nghĩa là khả năng phòng ngự của nó rất mạnh, chỉ có thể chứng minh khi đánh nó bằng cách tấn công cận chiến, có thể phải gánh tổn thương nhất định mà thôi.” Tiểu Thán nói, rồi cất súng đạn ghém trên tay, chuyển qua rút vũ khí cận chiến chủ lực của cậu ta - [Kiếm ngắn Damascus].
“Nếu bỏ dùng súng, tập trung vào cận chiến... Chắc là tôi có thể theo kịp tốc độ của nó.” Tiểu Thán nói tiếp: “Chỉ cần có thể chạm vào nó, tôi có thể dùng [Ong chích] tiêu hao máu của nó, còn hơn là dùng súng đấu.”
“Nếu cậu đánh như vậy, tôi không thể phối hợp với cậu.” Bi Linh lên tiếng: “Với khả năng ngắm bắn của tôi, đối phó với mục tiêu di chuyển tốc độ cao, xác suất ngắm trúng còn chưa tới ba phần. Chứ đừng nói ngắm bắn trong tình huống cậu và nó quần ẩu với nhau, vừa phải tránh cậu, vừa phải ngắm trúng...”
“Không cần, một mình tôi đối phó là được.” Tiểu Thán ngắt lời: “Nếu như tôi cảm thấy có nguy cơ bị giết chết, hoặc thật sự không đánh được nữa, tôi sẽ trốn về bên này. Lúc đó cô lại yểm trợ cho tôi, để tôi có thời gian nghỉ ngơi và khôi phục là được.”
“Vậy được rồi, cậu cẩn thận chút nhé...” Bi Linh cũng không nghĩ ra chủ ý nào hay hơn, đành phải để Tiểu Thán thử xem sao. Dù sao sở trường chiến đấu của Bi Linh chỉ ở cấp E, khi đối mặt với tiểu BOSS kiểu siêu nhanh nhạy, trừ phi có sự giúp đỡ của đồng đội nào đó trong đội có kỹ năng khống chế, không thì cô cũng đành phải làm công việc yểm trợ thôi.
“Ừm, hiểu rồi.” Khi Tiểu Thán trả lời, cậu ta đã uống hết một lọ thuốc bổ sung giá trị Hp. Dường như cùng lúc, vượn lửa kia lại hú lên một tiếng dài, bỗng nhiên xuất hiện phía sau một khối nham thạch, tiếp tục tấn công. Lần tấn công này vừa hay sát ngay cạnh bên Tiểu Thán, cho cậu ta cơ hội tốt để gia nhập trận chiến.
Tiểu Thán cũng không cố đón lấy vuốt lửa của con vượn, mà né sang một bên, khó khăn lắm mới tránh được cú này. Khi lướt qua con vượn lửa, cậu ta liền đâm kiếm ngắn trong tay về phía trước, thành công tặng lên da con quái vật kia một nhát kiếm. Hiệu quả chảy máu từ kỹ năng danh hiệu [Ong chích] cũng được thêm vào thành công, từ giây đó bắt đầu phát huy tác dụng.
Trên thực tế... Câu nói “Chắc tôi có thể theo kịp tốc độ của nó” của Tiểu Thán, chỉ đang khiêm tốn mà thôi. Qua một lượt do thám và quan sát, trong lòng cậu ta đã nắm chắc đến chín phần, bản thân mình có thể đuổi kịp tốc độ này, cho nên cậu ta mới nói ra cách nghĩ tự mình giải quyết trận chiến.
Vậy mà khi nói chuyện với Bi Linh, Tiểu Thán lại cố ý tỏ ra yếu đuối, thật ra... Một là cậu ta nghĩ đến tính cách mạnh mẽ của Bi Linh, muốn quan tâm một chút lòng tự tôn của đối phương. Hai là cậu ta cũng thích cái cảm giác được người khác lo lắng cho.
“Khẹc…” Con vượn lửa sau khi bị kỹ năng tổn thương, hình như trở nên cực kỳ giận dữ. Nó lập tức gầm lên một tiếng, xoay người nhào về phía Tiểu Thán lần nữa.
Quái vật này không hổ là loại nhanh nhẹn, thời gian hồi phục sau khi bị tấn công cực ngắn, chớp mắt đã tới lần tấn công tiếp theo. Chỉ thấy nó vừa nghiêng đầu, giẫm một bước về phía trước, tung ra hai nắm đấm, lại là một chiêu hiểm nữa. Khoan hẵng nói, chiêu này của vượn lửa, ẩn chứa ý nghĩa của kỹ xảo võ học, thế đạo cực kỳ mạnh mẽ uy lực, hai nắm đấm nóng rực nhanh như gió, không hề thua kém so với đòn tấn công của cao thủ võ lâm.
Đối mặt với cú đánh bất ngờ, Tiểu Thán lại không hề hoảng loạn, cậu ta giữ thế phòng thủ, di chuyển lùi về sau vài bước, và liền dễ dàng hóa giải đòn tấn công.
Tính cách của Tiểu Thán trước giờ không hề nóng vội. Ở tình huống thông thường, cậu ta là một người rất biết kiềm chế cơn nóng giận, cực kỳ nhẫn nại. Trừ phi cậu ta bị thứ gì đó mà cậu sợ dọa đến nỗi mất đi cảm xúc, không thì không có cơ hội thích hợp, cậu ta sẽ không ra tay.
Mà nếu như cậu ta đã ra tay, thì chứng tỏ đối phương đã lộ ra sơ hở.
Vượn lửa này tuy mạnh mẽ hung ác, nhưng dù sao nó cũng chỉ là con quái vật mà thôi, trí thông minh có hạn. Sau khi bị Tiểu Thán đả thương, nó liên tục tấn công nhưng lại không trúng, tức khắc vội vàng đứng dậy, dựa vào thú tính, nhanh chóng xông lên, điên cuồng khua khoắng vuốt lửa.
Tiểu Thán thấy nó gấp gáp lao tới, nhưng không lùi lại mà tiến tới tấn công. Cậu ta đã nhìn thấy khi vượn lửa vung móng vuốt, phần ngực nó sẽ lộ ra sơ hở. Vậy là cậu ta khom lưng nghiêng mình, kiếm ngắn quét ra, khi vượn lửa lướt qua, không chỉ chém nó bị thương, mà còn tăng thêm hiệu quả [Ong chích] ở tầng thứ hai.
Sau hai lượt giao tranh, Tiểu Thán chỉ sử dụng hai lần kỹ năng, dùng hết 14% giá trị thể năng. Cũng may tổn thất giá trị Hp chỉ là số nhỏ, nhưng khi sát gần vượn lửa, đại khái cứ hai giây sẽ mất 1% máu, chỉ cần cách xa nó khoảng một mét, thì tổn thương không còn tồn tại.
Bên phía vượn lửa, nó chịu sát thương tuy không lớn, nhưng hiệu quả chảy máu đã chồng hai tầng, nó là BOSS loại nhanh nhẹn, lượng máu vốn không cao. Lúc xông về phía trước chiến đấu thì bị đạn bắn trúng mấy lần nên tổn thất một chút, lần này lại bị tăng thêm hiệu quả chảy máu kéo dài tận hai phút, nghiễm nhiên nó đã rơi vào thế bại trận.
Điều Tiểu Thán cần làm là duy trì sự nhẫn nại, trong tình huống đảm bảo không bị đòn tấn công trí mạng đánh trúng, dụ dỗ con vượn lửa liên tục tấn công điên cuồng, sẽ làm tốc độ chảy máu của quái vật này nhanh hơn.
Nhưng lúc này, không ngờ vượn lửa kia đột nhiên từ bỏ Tiểu Thán, mạnh mẽ xoay người, xông về phía Bi Linh.
Quái vật này nhận ra tốc độ của Tiểu Thán không tệ, tiếp tục truy đuổi cũng chỉ tốn sức, e là bản thân nó sẽ chết còn đối phương lại không sao. Thế nên nó quyết định cược một phen, cố tiêu diệt một đứa cũng được.
Bi Linh nhìn thấy vượn lửa cố gắng xông đến, ẩn chứa sự liều mạng bên trong, dĩ nhiên cô cũng không ngồi đó chờ chết, mà xoay người né vào góc hẹp giữa hai khối nham thạch lớn, đồng thời lùi về bên tường, như vậy vượn lửa chỉ còn lại một hướng để có thể phát động tấn công cô.
Khi quái vật từ góc độ duy nhất xông đến, đạn từ khẩu MP5 trong tay Bi Linh lập tức trút xuống. Nhờ lợi thế vị trí, gần như có sáu bảy phần đạn đều bắn trúng mục tiêu.
Bi Linh đã dùng hết một băng đạn trong khẩu súng, trên người vượn lửa đã thêm mười mấy lỗ đạn, máu không ngừng chảy ra từ vết thương, nhưng điều này không cản trở hành động của nó. Nếu đã liều mạng, nó sẽ không dừng lại vì sự tấn công ở mức này.
Vượn lửa phát ra tiếng gầm thê lương cuối cùng, bộ mặt như bảo thạch đỏ sáng lên ánh đỏ, chỉ thấy nó chuyển mình, cái đuôi dài phía sau như một chiếc roi lửa vung ra những tiếng rít, viên bảo thạch đỏ ở ngọn đuôi như đạn pháo đỏ thẫm, tấn công thẳng vào ngực Bi Linh.
Vị trí mà Bi Linh đang đứng, đúng là có thể hạn chế góc độ đối phương tấn công, nhưng điều này đồng thời cũng làm cho cô mất đi không gian né tránh. Cô cũng không ngờ quái vật này lại cứng đầu chống lại dưới sự bắn phá của súng xung kích, liều chết tấn công. Sớm biết như vậy, cô nên đổi thành súng bắn tỉa. Tuy đây là khoảng cách trung bình, nhưng nếu dùng súng bắn tỉa, chỉ cần bắn trúng, cho dù quái vật này không chết, thì cũng sẽ mất cánh tay hoặc thiếu cẳng chân.
Nhìn cái đuôi kia sắp đánh trúng mình, Bi Linh cũng chỉ biết miễn cưỡng đỡ lấy, trong lòng cô thầm cầu nguyện, giá trị Hp của mình có thể chống lại đòn tấn công mạnh như pháo đạn này.
Xẹt một cái, một làn gió nóng lướt qua gò má của Bi Linh.
Ấy thế mà đòn tấn công của con vượn lửa kia lại đánh lệch...
Bi Linh mở to đôi mắt đang long lanh nước, kinh ngạc nhìn cảnh tượng khó mà tin được đang diễn ra trước mắt.
Chỉ thấy, một chút ánh sáng lạnh lẽo, lộ ra từ cổ họng của con vượn.
Lúc này, nếu nhìn từ phía sau vượn lửa, có thể thấy một hình bóng mặc trang phục thích khách, đang dính chặt lấy cơ thể đứng thẳng đang bốc cháy kia. Một bàn tay ổn định, chuẩn xác, dưới ngọn lửa thiêu đốt, vẫn cố đâm thanh đoản kiếm vào lưng con quái vật, và dốc sức đâm xuyên qua nó.
Một tiếng bịch, vượn lửa đổ về phía trước, Bi Linh liền nhìn thấy Tiểu Thán đứng sau con quái vật.
Hóa ra, khi quái vật kia vẫy đuôi xuất chiêu, Tiểu Thán đã xông đến khoảng cách cho phép sau lưng nó. Cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục đến gần cơ thể con vượn lửa và gây ra sát thương. Lúc này, cậu ta giống như một tay đồ tể lạnh lùng. Có lẽ một tài năng tàn sát nào đó được trời cho vào lúc này bỗng trỗi dậy. Mắt Tiểu Thán khi đó, đã bắt được điểm tấn công trí mạng duy nhất trên người vượn lửa một cách chuẩn xác và nhanh chóng.
Xương cổ bị đâm, làm cho cái đuôi mà con vượn lửa vung ra có sự xê dịch, theo quán tính, một giây trước khi nó đánh trúng Bi Linh, đúng lúc lệch hướng ra ngoài.
“Phù... Phù phù phù... Nóng quá, nóng quá...” Quái vật vừa gục xuống, Tiểu Thán lại trở về bộ dạng ngờ nghệch ngày thường, động tác của cậu ta giống như ăn khoai lang nướng bị phỏng vậy, ném qua ném lại thanh kiếm ngắn giữa hai tay. Bởi vì kiếm ngắn dẫn nhiệt, cho nên bây giờ cậu không thể cầm chắc nó được.
Bi Linh tiến về phía trước, cúi đầu nhìn thi thể của quái vật, sau đó ngẩng đầu lên, dùng họng súng MP5 chĩa vào Tiểu Thán (Vì Bi Linh nối đèn pin lên trên thân súng), chiếu vào mặt cậu ta và nói: “Thật không ngờ, thời khắc quan trọng cậu cũng rất đáng tin cậy đó.”
“Đâu có, đâu có... Là may mắn, may mắn thôi...” Tiểu Thán miệng thì khách sáo nói, nhưng trên mặt hoàn toàn không che giấu được, cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ, còn đưa tay sờ sau gáy, ngại ngùng nói một câu “Tôi đâu có tốt như vậy“.
Trong lúc hai người nói chuyện, thi thể của vượn lửa trên mặt đất nhanh chóng hóa thành tro bụi, chỉ có viên tinh thạch màu đỏ ở phần cuối đuôi vẫn còn lại trên mặt đất.
“Đây chính là một trong hai phiến đá đó sao.” Tiểu Thán nói, rồi khom lưng nhặt tinh thạch lên.
Vì trên người quái vật sẽ không cho ra trang bị gì, cho nên ngay tới Tiểu Thán cũng biết thứ này chắc chắn là vật phẩm nhiệm vụ.
Lúc đầu chạm vào, tinh thạch này còn nóng bỏng, Tiểu Thán suýt nữa là không cầm nổi nó. Nhưng sau khi tiếp xúc với tay của game thủ, miếng tinh thạch màu đỏ vốn dĩ là hình thoi nhanh chóng hóa thành ánh sáng trắng, và thay đổi hình dạng. Khi ánh sáng trắng tiêu tan, tinh thạch màu đỏ biến thành hình câu ngọc, đương nhiên chính là một nửa của bát quái.
[Tên: Phiến đá (Dương)]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Cùng với phiến đá (âm) khảm vào bàn thạch bát quái trên cửa đá, thì có thể mở cửa đá ra]
[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Coi nó là chìa khóa mà nói, hình trạng và nguyên lý của thứ đồ này đều làm cho người ta khó mà lý giải]
Sau khi cầm được phiến đá dương, Tiểu Thán và Bi Linh lại tìm kiếm một vòng nữa trong động nham thạch, muốn xem xem có sót thứ gì không, tránh việc lát nữa lại phải quay lại. Kết quả họ thật sự có thu hoạch. Trong khe nứt của khối thạch nhũ, Bi Linh phát hiện ra một vật phẩm tiêu hao.
[Tên: Kết tinh vụn nham thạch]
[Loại hình: Vật phẩm tiêu hao]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Sau khi sử dụng hồi lại 50% giá trị Hp cho game thủ, đồng thời tăng tốc độ hồi phục giá trị Hp trong khoảng thời gian nhất định]
[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Hiệu quả hồi phục không chịu ảnh hưởng giảm dần từ thuốc bổ sung giá trị Hp]
Vật phẩm này chắc là một biện pháp bồi thường cho game thủ, giống như vật phẩm khôi phục rơi ra sau khi tiêu diệt BOSS trong game nào đó. Rõ ràng, hệ thống cũng cho rằng tiêu diệt con vượn lửa thì cần phải trả một cái giá nhất định, hoặc là hao máu, hoặc là hao tài nguyên khác, tóm lại không thể giải quyết một cách quá nhẹ nhàng được.
Có điều, đối với hai “người có tiền” ở đây, vật phẩm tiêu hao loại hồi phục này, trước giờ không thiếu, tìm được thì tốt, không tìm được cũng chẳng sao. Nếu họ cảm thấy cần, thì mua mấy chục thậm chí hàng trăm lọ thuốc bổ sung giá trị Hp cũng không phải suy nghĩ, balo không đủ chỗ chứa, thì mua thêm ô là được.
Bi Linh trực tiếp giao [Kết tinh vụn nham thạch] cho Tiểu Thán, dù sao cậu ta cũng tốn sức đối phó với vượn lửa nhiều hơn, không chỉ uống thuốc bổ sung, mà còn vì anh hùng cứu mỹ nhân mà “đổ” rất nhiều máu, Tiểu Thán cũng không từ chối.
Hai người lượn một vòng quanh động nham thạch, tiện thể quay lại con đường lúc đến đây. Vài phút sau họ đã lại đi qua ngã tư đó, lần này họ đi vào đường hầm phía bên phải.
Con đường này cũng không dài, xem ra độ dài cũng ngang ngửa với đường hầm đối diện. Năm sáu phút sau, trước mặt họ lại hiện ra một động nham thạch. Động nham thạch này không lớn lắm. Tổng thể có dạng hình bầu dục, nham thạch trên bốn bức tường được tia sáng chiếu vào phản chiếu ánh sáng màu xanh lam. Chính giữa động nham thạch giống như bị một đầm nước chiếm hết, chỉ có rìa ven bên động mới có một khu vực có thể đủ điều kiện để đứng.
Khi hai người đứng ở bên đầm, có thể cảm nhận một luồng khí lạnh đập vào mặt, có thể thấy nhiệt độ nước của đầm nước là cực thấp. Họ dùng ánh đèn soi khắp động nham thạch, không phát hiện ra bất cứ thứ gì có giá trị, xem ra, phiến đá âm đó, chắc nằm dưới đáy nước...
Tiểu Thán quỳ xuống, dùng ngón tay kiểm tra mặt nước, kết quả bị lạnh đến mức phải rụt tay lại: “Quào... Chắc đây chính là không đóng băng dưới không độ trong truyền thuyết...”
“Tôi đi.” Bi Linh vừa nói, vừa buộc đèn pin lên áo của mình. Bộ trang phục đặc chủng binh trên người cô có rất nhiều tính năng, phần vai và má ngoài của đùi đều có cài đặt giống như chốt đai, có thể cố định các loại vật thể nhỏ.
“Này... Thật sự rất lạnh đó.” Tiểu Thán lên tiếng nhắc nhở.
“Không sao.” Cô dùng tay bôi một ít nước lên mặt và cổ mình, tuy biểu cảm không thay đổi, nhưng trong lòng lại nghĩ: Lạnh chết tôi rồi...
“Dưới nước không thể nổ súng, nếu có nguy hiểm cô phải lập tức bơi về.” Tiểu Thán nói với giọng quan tâm.
“Biết rồi...” Bi Linh trả lời một cách mất kiên nhẫn.
“Hay là vậy đi, nếu như ba phút mà cô vẫn chưa ngoi lên để hít thở...” Tiểu Thán chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.
“Đừng lắm chuyện nữa!” Bi Linh quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta, tiếp đó hít một hơi thật sâu, khẽ chạy lấy đà hai bước, thả người nhảy xuống nước.
Đầm nước lạnh giá bao trọn lấy Bi Linh từ đầu tới chân, cô gắng chịu đau, miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng trước mặt dường như vẫn còn một khoảng đục ngầu, ánh sáng từ đèn pin có thể cho cô nhìn thấy ở khoảng cách cực kỳ có hạn. Nhưng cô vẫn cắn răng, cố gắng bơi xuống đáy đầm.
Tuy bình thường Bi Linh nhìn có vẻ là một cô gái cởi mở, thích tươi cười, nhưng thật ra nội tâm của cô rất quật cường, không chịu thua, đặc biệt là không muốn thua dưới tay tên ngốc đứng trên bờ. Cô tranh xuống dưới nước, chỉ vì suy nghĩ mang tính bốc đồng. Nếu cậu ta có thể bị lửa thiêu vì cứu cô, thì cô cũng có thể chịu lạnh để vớt vật phẩm lên.
Thông thường, một người mặc trang phục thường, ở trong môi trường nước không độ chỉ có thể chịu được vỏn vẹn vài phút mà thôi, đây còn là thời gian có thể tồn tại trong trạng thái đang duy trì im lặng. Trên thực tế, cơ thể do nhiệt độ thấp dẫn đến việc bị tê bì, mất đi năng lực hoạt động, hoặc do sợ hãi mà giãy giụa một cách mù quáng... Đa số mọi người sẽ bị chết đuối ngay trước thời gian cực hạn.
Do đó có thể thấy, sự lựa chọn của Bi Linh lúc này là cực kỳ nguy hiểm. Tiểu Thán tốt xấu gì cũng là một bác sĩ, cậu ta cũng biết kiến thức về phương diện này, cho nên cậu ta mới lo lắng mà nhắc nhở nhiều lần.
Thời gian dần trôi, mỗi một giây như dài vô tận.
Một phút... Hai phút....
Chớp mắt đã sắp được năm phút rồi, cho dù là người có kỹ năng bơi rất tốt, gần như cũng phải ngoi lên trao đổi không khí. Tuy nói đuối nước trong game này sẽ không bị hôn mê, nhưng giá trị Hp sẽ giảm.
Tiểu Thán đã có chút sốt ruột không thể chờ được nữa, cậu ta bò xuống bên bờ, một tay ấn chặt mũ thợ mỏ trên đầu, tay còn lại chống xuống đất, nhắm chặt mắt, thò đầu thật mạnh vào nước. Cậu ta cũng không biết như vậy có thể nhìn được bao xa, nhưng vẫn muốn thử xem sao.
Không ngờ, Tiểu Thán vừa mở mắt trong nước, đúng lúc Bi Linh ngoi lên khỏi mặt nước ở một cách chỗ cậu ta không xa. Bởi vì cả đầu Tiểu Thán đều ở trong nước, cậu ta không nghe thấy âm thanh bên cạnh.
Bi Linh bò lên trên bờ với bộ dạng có phần nhếch nhác. Vật phẩm nhiệm vụ lần này đã được cô cất vào trong balo, sau khi lên bờ cô cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Cô vuốt tóc đang dính trước trán và trên mặt ra phía sau, quay đầu nhìn tên ngốc bên cạnh đang đâm đầu xuống nước, mà không nhịn được cười.
Có câu “Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải chải chuốt tô điểm“. Lúc này Cổ Tiểu Linh tuy bị lạnh đến mức sắc mặt trắng xanh, nhưng ngược lại như vậy càng lộ ra nhan sắc trong suốt như ngọc, xinh đẹp tuyệt mỹ. Chỉ tiếc là cái liếc mắt để lại ấn tượng sâu sắc, xinh đẹp rạng ngời. Nhưng Tiểu Thán không thể nhìn thấy.
Vài giây sau, chỉ nghe thấy “Ùm” một tiếng, Tiểu Thán bị ai đó đá một cái rơi vào nước. Cậu ta nhô ra khỏi mặt nước với vẻ mặt không hiểu gì, quay đầu nhìn lên bờ, “Ủa? Cô đi ra phía sau tôi từ khi nào vậy?”
“Tìm thấy phiến đá rồi, đi thôi.” Bi Linh nói, đoạn quay người bước vài bước.
“Hả? Vậy cô còn đá tôi xuống nước à?”
“Haizzz... Đồ ngốc hết thuốc chữa.” Bi Linh lén cười, mặc kệ cậu ta, tự đi về phía trước.
“Này! Chờ tôi với!”