Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 222: Chương 222: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (37)




Editor: Nguyetmai

Thời gian của cảnh trong chuông khác với thế giới bên ngoài, ngay từ lúc Phong Bất Giác và Tự Vũ đặt chân lên hòn đảo nhỏ kia, thời gian bên ngoài đã là ngày hôm sau rồi.

Ngày hôm đó, cơn sóng ngầm vốn đã lộ ra trên trấn Thương Linh lại nổi sóng.

Buổi trưa, tầng một quán trọ Thương Linh.

Trừ rất ít người ở bên ngoài ra, dường như tất cả nhân sĩ võ lâm đều đang tìm kiếm câu trả lời cho cùng một câu hỏi. Và câu hỏi đó chính là – Tạ Tam đã đi đâu?

Nguyên cả một đêm và một buổi sáng, cho dù là các môn phái không có tin tức quá nhanh nhạy cũng đều đã nghe thấy tin đồn… Vào lúc hoàng hôn đêm qua, Vô Danh Kiếm Tạ Tam từ đường lớn Đồng Khưu, cưỡi ngựa đi đến Thương Linh. Đến chiều ngày hôm đó, con ngựa Tạ Tam cưỡi đã một mình chạy về Đồng Khưu.

Còn bên phía Thương Linh đến giờ không có ai thấy tung tích của Tạ Tam.

Vậy thì… Rốt cuộc Tạ Tam đã đi đâu? Một người sao lại vô duyên vô cớ mất tích giữa đường như vậy?

Mấy ngày này, đường lớn lúc nào cũng có người qua lại, nhưng số người không nhiều, cơ bản đều là đệ tử của các môn phái lớn qua lại Đồng Khưu truyền tin. Nhưng trong số những người này không một ai từng gặp Tạ Tam giữa đường.

Đặt giả thiết theo lẽ thường, có lẽ tình huống là… Sau khi lên đường, Tạ Tam không tới Thương Linh mà giữa đường chuyển hướng tiến vào bên trong rừng sâu.

Nhưng điều này hoàn toàn không ổn. Chẳng lẽ Tạ đại hiệp sau một hồi nghe ngóng ở Đồng Khưu, biết được quán trọ Thương Linh đã hết phòng rồi, lại không muốn ở nhà dân bị bỏ hoang, cho nên tình nguyện tá túc trong núi, sống ở nơi hoang dã?

Hoặc là… Tạ đại hiệp bị mai phục rồi? Điều đó cũng không có khả năng, ai đánh được gã chứ? Trừ khi là Diệp Thừa xuất hiện, nếu không cho dù là Hoa Ảnh Lục Kiếm liên thủ lại thì cũng không làm gì được Tạ Tam. Thế giới võ hiệp chính là như vậy, sự khác biệt về bản chất dù dựa vào số lượng cũng chưa chắc đã lấp đầy được. Tạ Tam thân là một hiệp khách độc hành, người có danh tiếng có thể sánh ngang với chủ nhân Diệp phủ võ lâm chí tôn, thì võ công của gã buộc phải đánh được mười người.

Đương nhiên là nếu tìm một nghìn người đến đây, bao vây xung quanh Tạ Tam, và nhốt gã ở một nơi chỉ có thể chiến chứ không chạy được thì đến khi toàn bộ nội lực và thể lực của gã cạn kiệt mới có thể thành công được.

Chuyện đó rõ ràng càng không thể nào…

Vậy chỉ còn lại một khả năng cuối cùng, có lẽ, cũng có một phần vạn khả năng là… Tạ Tam đã gặp ma rồi.

Người trong giang hồ, đặc biệt là đám giang hồ kỳ cựu tuy không đến mức kính sợ những thứ như ma thần, nhưng cũng không phải là tuyệt đối không tin. Truyền thuyết trấn Thương Linh có ma thì các lộ nhân mã đều đã nghe nói đến khi ở Đồng Khưu rồi.

Lại thêm mấy ngày này, cứ mỗi đêm lại có người mất tích một cách thần bí. Hơn nữa chết không thấy xác, quả thực khiến cho lòng người trong trấn hoang mang lo sợ.

Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách con ma ở trên núi được, nó không có chủ động xuống núi để bắt người. Rất nhiều người khi đi lên núi xử lý thi thể sau khi giết người thì cả người lẫn xác đều biến mất, không thể trở về…

Nói thẳng ra là đám người đấy tự đâm đầu vào chỗ chết, nếu họ lên núi trước khi trời tối, đừng đi sâu vào trong, tìm đại một xó tạm bợ nào ở rìa núi chôn xác lại rồi rút lui thì đã không sao rồi.

Nhưng tình hình thực tế lại là, về cơ bản họ đều lên núi vào lúc nửa đêm canh ba, cõng theo xác chết vẫn còn hơi ấm, cố tình đi thật xa, đi vào sâu bên trong rồi mới ném xác. Vậy thì đừng nói là hồn ma của Linh Nhi, bản thân cái xác họ mang theo cũng là một sự uy hiếp.

Người vừa chết oan chết uổng, oán khí và hồn phách đều chưa tan đi hết. Hung thủ giết người lại mang theo xác chết đi vào một khu rừng ma quỷ bị oán khí bao trùm, vậy thì xác của người chết kia không lấy mạng người đó mới là lạ…

Tóm lại, tuy bằng góc nhìn thượng đế* chúng ta đã biết đúng là Tạ Tam bị tập kích, nhưng đám người trong giang hồ đó lại không biết chuyện, họ cũng không thể đoán được chuyện của Lâm Thường, cho nên chỉ có thể đoán bừa…

(*) Góc nhìn thượng đế hay góc nhìn thứ ba là góc nhìn có thể bao quát tất cả mọi thứ, người chơi có thể dễ dàng chiêm ngưỡng được hết những kỹ năng của nhân vật mình, trang bị vũ khí, skin để tăng sức hấp dẫn, cũng như biết trước được bối cảnh xung quanh để dễ dàng tránh né, đưa ra các tình huống xử trí kịp thời.

“Các người nói xem rốt cuộc Tạ đại hiệp đi đâu rồi? Tuy Vô Danh Kiếm xưa nay hành sự khiêm tốn, nhưng lần này đúng là có chút quái lạ…”

“Chuyện quái lạ của trấn này còn chưa đủ nhiều chắc? Tối qua có mấy tên đệ tử bang Cự Kình Bang và phái Hải Sa mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác.”

“Ê ê, nghe nói gì chưa… Lạc Mai Kiếm Lộc Thanh Ninh, đêm hôm trước cũng mất tích rồi. Cả ngày hôm qua không thấy bóng dáng đâu, đến giờ cũng vẫn chưa thấy xuất hiện.”

“Haizz, chuyện này ta biết từ sáng nay rồi, ta còn nghe nói là, năm vị của Phá Kiếm Trà Liêu đến đây hôm qua bây giờ chỉ còn lại một mình Kim thiếu hiệp ở trong quán trọ, bốn người còn lại cũng cả đêm không về rồi.”

“Đúng rồi, nói đến chuyện này, các người có biết không? Ta nghe có người kể lại là, đêm qua, Đường gia thiếu gia đã bị một vố đau trong tay Kim thiếu hiệp.”

“Cái gì? Khoái Thủ Niêm Hoa Đường Sỹ Tắc? Tên tiểu tử này khó xơi lắm đấy.”

“Thì có ai nói là không phải đâu, ta còn nghe nói, hắn ta đã bị Kim thiếu hiệp dạy cho một bài học mất hết sĩ diện, đành phải ngậm ngùi nhận thua.”

“Đợi đã, tại sao Đường thiếu gia lại động chân động tay với cái người… Kim thiếu hiệp đó chứ?”

“Hừ, chuyện này ngươi cũng không biết à? Thì là vì nữ nhân thôi.” Người nói lập tức phổ cập một tràng tin bát quái về Mộ Dung Dĩnh và Đường Sỹ Tắc.

“Ồ, thì ra là vậy.” Người đó cười hả hê: “Nhưng mà… Nói ra thì Phá Kiếm Trà Liêu này quả không đơn giản, cũng không biết môn phái này rốt cuộc có lai lịch thế nào.”

“Phong liêu chủ người ta đã nói rồi đó thôi, tự mở sơn môn, tự lập võ công.”

“Haiz, uổng công ngươi lăn lộn giang hồ bao năm như vậy, nói vậy mà ngươi cũng tin sao, hơn hai mươi tuổi mà tự lập được võ công ư? Ngươi coi hắn ta là thần tiên chuyển thế à? Theo ta thấy, tên tiểu tử đó phỏng chừng là được vị thế ngoại cao nhân nào đó truyền công độ nguyên, cho nên mới có được nội lực kinh người như vậy.”

“Được rồi, các ngươi đi xa quá rồi đấy, đang nói về Tạ đại hiệp cơ mà, các ngươi nói xem chuyện này là thế nào?”

“Cái gì mà thế nào, nói một câu khó nghe…” Đè thấp giọng nói: “Ngày mai quyết đấu rồi, Diệp đại đương gia đến hôm nay cũng vẫn chưa xuất hiện, nói không chừng…”

Rầm một tiếng, một vò rượu lớn được đặt lên bàn.

Dáng người to cao của Lỗ Sơn xuất hiện ở bên cạnh chiếc bàn gỗ của mấy người đang nói chuyện.

“Tiểu nhị, trong tầng một quán trọ này của các ngươi hình như có gián đấy.” Lỗ Sơn lên tiếng nói: “Ta xem nào, một, hai, ba, bốn, bốn con gián đang kêu vo ve ở đây, nghe thấy phiền chết đi được ấy.”

Bốn người đó nghe thấy vậy, tuy trong lòng tức giận nhưng ai nấy đều nén giận không dám nói gì. Họ ngoan ngoãn đặt chén trà trong tay xuống, để lại chút bạc vụn, rồi rời khỏi quán trọ.

Thực ra bốn người này chính là mấy nhân vật thuộc hạng ba trên giang hồ. Mấy người này luận võ công hay nhân phẩm đều khó làm nên nghiệp lớn. Đám người này cả ngày chỉ đố kỵ với những người khá hơn mình, có đôi khi còn suy đoán ác ý, tung tin đồn nhảm.

Lỗ Sơn cũng vì ở gần, lời nói rơi vào trong lỗ tai, thực sự thấy không lọt tai được cho nên mới đi tới đuổi họ ra khỏi quán trọ.

Bốn người này nói khoác mà không biết ngượng bàn luận về mấy nhân vật lớn đó thì thôi đi, đằng này cứ nói mãi lại còn dám ám chỉ Diệp Thừa tập kích đối thủ trước trận quyết đấu. Loại suy đoán đó có thể nói linh tinh sao? Diệp Thừa là loại người nào chứ? Nếu nay võ lâm muốn cử ra một minh chủ, thì Diệp Thừa chính là người có thể trực tiếp thượng vị, võ công và phẩm chất đạo đức của Kiếm Thần sao có thể để mấy tên tiểu nhân bôi nhọ. Ngay cả người ngoài cuộc như Lỗ Sơn nghe được cũng thấy có vài phần khó chịu, nếu để Diệp Mộ Hạm nghe được thì chắc chắn cô ta sẽ rút kiếm ra chém họ cũng nên.

“Hòa thượng đừng giận, nào, ngồi xuống đây uống với ta mấy chén.” Lúc này, một thanh niên hơi say đi đến bên bàn, mời Lỗ Sơn ngồi xuống. Đây không phải là Đường Sỹ Tắc thì còn là ai vào đây.

Lỗ Sơn liếc nhìn Đường thiếu gia một cái, ban ngày ban mặt mà tên tiểu tử này đã uống say chếnh choáng, mặt đỏ ửng.

“Hừ… Được thôi, uống rượu, hòa thượng ta đây lúc nào cũng sẵn sàng.” Lỗ Sơn ngồi phịch xuống, nở nụ cười hào sảng quen thuộc của mình.

Tuy danh hiệu của Lỗ Sơn là Túy Tăng, nhưng gã ta rất ít khi uống say thật. Những cao thủ như họ khi uống rượu đều có chừng mực, biết rõ tửu lượng của mình đến đâu, nếu không ổn thì có thể dùng nội lực ép hơi rượu ra ngoài.

Nhưng rõ ràng Đường Sỹ Tắc đứng trước mặt gã ta lúc này đang say thật.

Có câu nói là rút đao chém nước nước vẫn chảy, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm. Cách uống tự ngược đãi bản thân này của Đường thiếu gia không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Hòa thượng thấy vậy liền muốn khuyên nhủ.

“Ngươi đã nghe thấy hết lời họ nói rồi?” Lỗ Sơn hỏi.

“Hừ… Nghe thấy rồi.” Đường Sỹ Tắc uể oải đáp.

Trong lúc hai người họ một hỏi một trả lời, một tên tiểu nhị đã đi đến nhanh nhẹn dọn đồ trên bàn, nhân tiện thu chỗ bạc mấy vị khách kia để lại, sau đó nhanh chóng rời đi.

“Người ta nói không sai, Kim thiếu hiệp võ nghệ trác tuyệt. Đức hạnh cũng tốt hơn ta.” Đường Sỹ Tắc nói tiếp, vẻ mặt cười khổ: “Ta không phục cũng không được.”

Lỗ Sơn sao có thể không hiểu được tâm tư của hắn ta. Lỗ Sơn lắc đầu nói: “A di đà phật, hồng trần phiền não, không nằm ngoài tửu sắc tài khí, phiền não của Đường thiếu gia lúc này e là hòa thượng ta không khuyên nhủ được gì rồi.”

“Ha! Ai cần ông khuyên nhủ, tên hòa thượng không bỏ nổi rượu nhà ông còn dám nói ta nữa à?” Đường Sỹ Tắc nói: “Ta chỉ cảm thấy rượu suông khó uống, muốn tìm một người uống vài chén mà thôi, đừng có nói mấy lời thừa thãi đó với ta.”

“Đường công tử nói vậy là sai rồi.” Giọng một nữ tử vang lên.

Đường Sỹ Tắc nghe giọng liền biết ngay đó là ai. Cơ thể hắn ta lập tức cứng đờ lại, hắn ta chậm rãi quay đầu lại.

Không biết từ lúc nào Mộ Dung Dĩnh đã đi đến bên cạnh Đường Sỹ Tắc.

Trong mắt Đường thiếu gia, cho dù lúc nào nhìn thấy vị vân ngoại tiên tử này, cô ta đều đoan trang tao nhã, đẹp đẽ động lòng người như vậy. Nhưng lúc này đây, lại có một nam nhân khác đang đứng cạnh cô ta, Kim Phú Quý!

“Chẳng lẽ cái tên họ Kim này đến để ra oai với ta sao?” Đường Sỹ Tắc thầm nói trong lòng, lập tức ngửa cổ lên đổ rượu vào miệng nuốt xuống.

“Lỗ đại sư nhân hậu đức cao vọng trọng, tấm lòng từ bi, ông ấy thấy ngươi buồn phiền, định khuyên bảo vài câu.” Mộ Dung Dĩnh vừa nói vừa ngồi xuống bên bàn.

Atobe cũng ngồi xuống, nhưng anh ta không ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Dĩnh mà vòng qua bên kia ngồi.

Đường Sỹ Tắc ngước mắt lên nhìn Atobe, Atobe lại đang mỉm cười, nhưng nụ cười ấy trong mắt Đường thiếu gia lại trở thành nụ cười châm biếm.

“Hừ… Có gì buồn cười chứ?” Đường Sỹ Tắc hừ lạnh một tiếng, nói với Atobe.

“Ồ, bởi vì ở quê hương ta cũng có một người gọi là “Lỗ đại sư”, ta nghe thấy người khác cũng được gọi như vậy, nên thấy thú vị thôi.” Atobe trả lời thật lòng.

Đường Sỹ Tắc nghe vậy cũng không tiện tiếp lời, thế là buồn bực uống tiếp một chén nữa.

“Đường công tử, hình như có chút hiểu lầm với Kim thiếu hiệp.” Mộ Dung Dĩnh lại lên tiếng: “Cho nên ta mời Kim thiếu hiệp đến đây, nói rõ ràng sự tình cho Đường công tử nghe.”

“Hiểu lầm?” Đường Sỹ Tắc nói: “Hiểu lầm cái gì? Hừ… Đường mỗ nghe không hiểu.”

Lúc này, Atobe chen vào nói: “Mộ Dung cô nương đã nói chuyện của hai người cho ta nghe rồi.” Atobe nhún vai: “Vốn dĩ ta còn thấy chuyện tối qua kỳ quặc, thì ra là như vậy.” Anh ta ngược lại nói dứt khoát: “Đường công tử, cùng lắm giữa ta và Mộ Dung cô nương chỉ được tính là quen biết sơ sơ. Hôm qua ta đến phòng cô nương ấy là để thỉnh giáo một số quy tắc khi hành tẩu giang hồ, đó là mệnh lệnh của liêu chủ. Ta và cô nương ấy không làm chuyện gì không nhìn được mặt người khác cả, Đường công tử uống bình giấm đó quả thực có phần kỳ quái quá rồi*.”

(*) Ý chỉ ghen tuông vô lý, quá đáng.

Đường Sỹ Tắc nghe vậy, vẻ mặt liền thay đổi, trong lòng cũng thấp thỏm. Hắn ta còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, Mộ Dung Dĩnh đã lên tiếng trước nói, “Kim thiếu hiệp, giữa ta và Đường công tử cũng không có gì cả… Vừa rồi Kim thiếu hiệp nói “chuyện giữa hai người”, như vậy là không thỏa đáng…”

“Được rồi được rồi, cô không cần phải giải thích với ta.” Atobe cắt ngang nói: “Ta chỉ đến giải thích về hiểu lầm của Đường công tử với ta thôi. Còn chuyện của hai người thế nào ta không có hứng thú.” Anh ta lại quay sang nói với Đường Sỹ Tắc: “Ta khuyên ngươi hai câu, thứ nhất, ngươi có thời gian đến tìm ta đánh nhau thì tại sao không trực tiếp đi hỏi cô ta nguyên do sự tình thế nào. Ngươi không tin tưởng cô ta như vậy hay sao? Còn nữa, nếu như cô ta thực sự không định gặp người, thì có cần phải cố ý tìm ta đến đây giải thích rõ ràng với ngươi như vậy sao?”

Atobe nói xong liền đứng lên định đi, theo quan điểm của một thanh niên 3x thế kỷ hai mươi mốt, anh ta cảm thấy chút chuyện cỏn con này cũng chẳng có gì to tát cả. Nhưng không ngờ ở thời cổ đại, có rất nhiều lời không thể nói rõ ràng được, đặc biệt là ở nơi công cộng có rất nhiều tai mắt như thế này.

Anh ta nói xong mấy câu này, khiến ba người còn lại há hốc miệng. Lỗ Sơn lập tức “A di đà phật” rồi đứng dậy, dường như mình chỉ là một người qua đường, hoàn toàn không hề quen biết ba người này, lật đật chạy vọt sang một bên khác. Mộ Dung Dĩnh xấu hổ đỏ bừng hai má, cả vành tai cũng đỏ ửng. Cô ta không nói lời nào, cúi gằm đầu xuống, rồi nhanh nhẹn rời đi.

Còn về Đường Sỹ Tắc, chỉ trong vài giây hắn ta đã tỉnh rượu, hai mắt trợn trừng lên như Cảnh Sát Trưởng Mèo Đen*. Đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, tim đập loạn nhịp, cảm giác vui mừng ngạc nhiên không thể biểu đạt được bằng lời. Nhưng rất nhanh sau đó hắn ta đã cảm thấy sống lưng nóng lên, dường như toàn bộ người ở tầng một quán trọ đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

(*) Cảnh sát trưởng mèo Đen: bộ phim hoạt hình Trung Quốc được sản xuất bởi hãng phim hoạt hình Thượng Hải với nhân vật chính là một chú mèo đen.

Thực ra… Tình hình thực tế vẫn ổn, tầng một quán trọ khá ầm ĩ, cũng không có quá nhiều người nghe thấy câu Atobe vừa nói, chỉ mấy bàn ở gần họ mới nghe thấy được. Hơn nữa chuyện này người ta cũng không tiện bình luận, đa số đều chỉ giả bộ như không nghe thấy mà thôi. Mọi người đều là người có tố chất có thân phận, cho dù không có tố chất thì ít nhiều cũng có chút thân phận… Dù sao thì cũng không cần thiết phải gào thét ầm ĩ lên.

Không đề cập đến việc sau đó Đường Sỹ Tắc hoảng hốt rời khỏi tầng một quán trọ thế nào, hãy nói về Atobe, anh ta cũng đang buồn phiền. Đã đợi suốt một đêm, nhưng các đồng đội vẫn mất tăm mất tích, đang suy nghĩ xem có nên ra ngoài tìm kiếm không thì cô nương Mộ Dung Dĩnh lại đến mời anh ta giải quyết khúc mắc tình cảm ban sáng.

Lúc này anh ta đang trên đường về phòng, còn đang suy nghĩ xem tiếp theo phải hành động thế nào, thì bỗng nghe thấy hệ thống nhắc nhở:

[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã được cập nhật]

Anh ta mở menu game, nhiệm vụ [Vào cảnh trong chuông, tìm kiếm hồn phách của Linh Nhi] đã được đánh dấu tích. Lúc này một dòng nhiệm vụ mới xuất hiện: [Đánh bại “Linh Ma”]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.