Editor: Nguyetmai
[Đã hoàn thành nhiệm vụ hiện tại, nhiệm vụ chính đã được cập nhật]
[Tham gia Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh, và sống cho đến khi Ma Quân Vô Tướng bị đánh bại]
Khi Phong Bất Giác và Tự Vũ giết chết Linh Ma, nhiệm vụ [Đánh bại Linh Ma] đã được đánh dấu tích, sau đó liền xuất hiện dòng nhiệm vụ trên.
Ba người Tiểu Thán, Bi Linh và Atobe biết Lâm Thường nắm trong tay Đại pháp Thái Không Vô Tướng, nhưng họ không gặp Lộc Thanh Ninh, nên không thể chắc chắn Lâm Thường chính là đại ác nhân trong phó bản này, chỉ có thể dựa vào hai chữ “Vô tướng” để đoán ra ông ta chính là boss. Còn Phong Bất Giác và Tự Vũ lại chưa từng nghe đến từ “Đại pháp Thái Không Vô Tướng”, họ chỉ biết Lâm Thường là một NPC phản diện mạnh mẽ, cho nên cũng chỉ có thể đoán được Lâm Thường có khả năng chính là Ma Quân Vô Tướng.
Chỉ có chờ sau khi năm người gặp nhau mới có thể xác định chính xác mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ lần này.
Lúc này, trong trấn Thương Linh đã là lúc hoàng hôn ngày thứ ba.
Chỉ còn mấy tiếng nữa là đến lúc trăng tròn. Nhưng hai đại kiếm khách đó một người cũng chưa hề xuất hiện.
Vô Danh Kiếm Tạ Tam, đã biến mất một cách bí ẩn vào lúc chạng vạng tối hôm qua. Còn Kiếm Thần Diệp Thừa càng dứt khoát hơn, hoàn toàn chưa hề lộ mặt.
Lúc này, các đệ tử do các môn phái lớn cử đi từ trấn Thương Linh về Đồng Khưu để thăm dò tin tức đều không có một ai quay về, ngay cả chim bồ câu đưa thư cũng không thấy bóng dáng đâu, không có một con bay được vào trấn Thương Linh. Toàn bộ trấn dường như đã bị phong tỏa lại, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Sắc trời đã dần về chiều tối, các nhân sĩ võ lâm trên trấn Thương Linh đều vô cùng khó hiểu… Chẳng lẽ trận quyết đấu này là một âm mưu lừa đảo ư? Nhưng lừa đảo như vậy thì có được lợi ích gì? Thúc đẩy kinh tế trấn phát triển phồn vinh? Hay quán trọ Thương Linh ăn chia với Diệp phủ? Hay là Diệp Thừa ăn no rửng mỡ trêu chọc Tạ Tam và toàn bộ người trong võ lâm?
Những lý giải đó đương nhiên không hợp lý, nhưng cũng không có ai biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Còn hơn cả khó hiểu… Bất an chính là cảm xúc khác đang dâng lên trong lòng mọi người. Nhưng họ chỉ có thể chờ đợi. Chờ đợi âm mưu chưa biết đó được vén màn…
…
Đêm trăng tròn, trong trấn Thương Linh.
Ánh trăng như sương. Chiếu sáng mặt đất sáng tỏ như ban ngày.
Nhất phủ nhị lâu tam phái tứ môn, lại cộng thêm các môn phái hạng hai hạng ba còn lại và những người khác trong võ lâm đơn độc tới đây, tổng cộng hơn bốn trăm người, không hẹn mà cùng đến con đường trước cửa quán trọ. Ngay cả tên tiểu nhị trong quán cũng tò mò đi ra phố, muốn xem xem hai vị tuyệt thế đại hiệp có thực sự có ba đầu sáu tay hay không.
Nhưng cho đến lúc này cũng không có ai thấy bóng dáng Diệp Thừa và Tạ Tam đâu.
Bỗng nhiên một thân ảnh đột nhiên tung người nhảy lên nóc một ngôi nhà dân trước quán trọ. Vị trí người đó đứng cách mặt đất khoảng ba mét, độ cao cũng không cao lắm, nhưng đứng ở đó tầm mắt cũng rất rộng rãi, hơn nữa cũng có thể khiến người trên cả con phố đều nhìn thấy gã.
“Chư vị, đến giờ rồi.” Người đó lên tiếng nói, giọng nói của gã trầm khàn âm u, nhưng lại truyền vào tai từng người một vô cùng rõ ràng. Chỉ riêng điểm này đã đủ biết rằng nội công tu vi của người này mạnh đến đâu.
Một vài kẻ kém cỏi chưa từng trải trên giang hồ còn không quen biết người này, nhưng chưởng môn các phái cơ bản đề quen biết gã. Người đang nói chính là người xuất quỷ nhập thần nhất trong Hoa Ảnh Lục Kiếm, Vô Ảnh Kiếm – Thương Phi.
Thương Phi mặc quần áo màu đen. Dưới ánh trăng, thân hình gã có vẻ gầy gò cô liêu. Nói xong câu đó, gã liền nhanh chóng lấy một chiếc ống trúc từ trong tay áo ra, rồi xoay tay một cái lấy ra một chiếc hộp quẹt, châm kíp nổ dưới đáy ống trúc.
Vài giây sau, một luồng lửa sáng vọt lên. Kèm với đó là một tiếng hí bay lên bầu trời.
Có thể nói là… Một tên xuyên mây, thiên quân vạn mã đến tương phùng. Đạn tín hiệu này của Thương Phi tuy không thể dẫn được vạn mã, nhưng đúng là có thể gọi được thiên quân.
Lúc này, một bóng người khác cũng đạp đất bằng nhảy lên nóc nhà, mở miệng hỏi: “Thương Phi, ngươi làm vậy là có ý gì?” Người đi tới là lâu chủ Bát Phương Lâu, Quý Thông, tính cách của người này chính là chuyện gì cũng thích nhúng tay vào.
“Câu hỏi này phải là do ta hỏi ngươi mới đúng.” Giọng Lâm Thường đột nhiên vang lên.
Giọng ông ta như thể truyền từ nơi xa xôi tới, tụ lại vang vọng trên phố, khiến lòng người sợ hãi run rẩy. Cùng lúc đó, thân ảnh Lâm Thường cũng bay ra từ một chỗ cao của quán trọ. Chân ông ta giữa không trung, bồng bềnh đi tới, dừng lại bên cạnh Thương Phi và Quý Thông.
Hôm nay, Bích Không Kiếm đã thay đổi dáng vẻ bạch y kiếm khách ngày thường, đổi thành một thân cẩm bào màu đen, thắt lưng đeo bội kiếm, lưng đeo hai kiếm, tổng cộng là ba thanh kiếm đeo trên người. Lâm Thường vốn dĩ mặt mày như sao tướng mạo đường đường, nhưng lúc này ông ta lại dáng vẻ buông thả, tóc tai bù xù, trên mặt còn có một tầng khí đen tím khác so với bình thường.
Từ chiều nay Lâm Thường và Thương Phi đã không thấy tăm tích đâu, ngay cả Diệp Mộ Hạm, Tô Thường và Miêu Thiếu Khanh cũng không biết hai người này đi đâu.
Không ai ngờ được rằng họ lại dùng cách thức này để xuất hiện ở đây vào lúc này.
“Vô Danh Kiếm!”
“Đoạn Tuyết Kiếm!”
Trong đám đông có người sành sỏi, bỗng chốc đã nhận ra hai thanh kiếm Lâm Thường đeo sau lưng, chính là bội kiếm của Tạ Tam và Diệp Thừa.
Đối với kiếm khách, đặc biệt là những kiếm khách đứng đầu… Kiếm, giống như chân tay của mình, chỉ cần người còn sống thì tuyệt đối sẽ không giao chân tay cho người khác. Nhưng nay Lâm Thường lại đồng thời nắm giữ hai thanh tuyệt thế thần binh thuộc về người khác, điều này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc.
“Sau khi pháo hiệu vừa nãy được bắn lên trời, sẽ có gần hai nghìn cẩm y vệ xuất phát từ đường lớn của Đồng Khưu tiến vào Thương Linh, bao vây chặt nơi này lại. Trừ khi do ta lên tiếng, nếu không, không ai có thể sống sót rời khỏi nơi đây.” Khi nói, cách nhả chữ của Lâm Thường có chút run rẩy, điều này cho thấy trong lòng ông ta đang vô cùng hưng phấn và thỏa mãn. Ông ta chờ đợi ngày này, giờ khắc này đã rất lâu rồi.
“Ngươi nói cái gì!” Quý Thông kinh ngạc nói.
Phản ứng của mấy trăm người trên phố đa phần cũng đều như vậy, lời nói của Lâm Thường như tiếng sấm giáng xuống mặt đất bằng phẳng, lập tức khiến đám đông ồn ào náo động.
Vài tiếng gió thổi áo vải vang lên, rồi lại có bốn bóng người phi lên nóc nhà, lần lượt là lâu chủ Vạn Hà Lâu Công Tôn Càn, phương trượng của Thiếu Lâm Pháp Minh, chưởng môn Nhân Võ Tống Khoan và chưởng môn phái Tiêu Dao Chung Liêm.
“A di đà phật, Lâm thí chủ, những lời thí chủ nói là thật?” Pháp Minh vẫn hỏi khá khách khí.
Tống Khoan lại nói: “Đây là ý của Diệp môn chủ sao?”
Còn Chung Liêm hỏi: “Kiếm của Tạ đại hiệp và Diệp môn chủ sao lại ở trên người ngươi?”
“Lâm kiếm thủ.” Vẫn là Công Tôn Càn nói vào trọng tâm: “Triều đình vốn không can thiệp vào chuyện võ lâm, đó là luật lệ thép đã bao năm nay. Nhưng ngươi lại cấu kết với Cẩm Y…”
“Thế nào gọi là cấu kết?” Lâm Thường cắt ngang nói, “Ta thân là con dân triều Đại Minh, thần phục triều đình, sao lại nói là cấu kết?” Ánh mắt ong ta quét qua năm người còn lại ngoại trừ Thương Phi: “Đám lão tặc dối trá các người, ai nấy đều ra vẻ đạo mạo, an tọa sở hữu sơn môn, bảo thủ, không chịu sự quản thúc của quan phủ.” Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Khách sáo một chút thì gọi các ngươi một tiếng chưởng môn, nói khó nghe một chút, các ngươi chẳng qua chỉ là một đám võ phu lừa đời gạt danh mà thôi.”
Những lời nói đó của ông ta khiến mọi người ở dưới hoàn toàn nổ tung. Đám đông sục sôi, lòng đầy căm phẫn, không ngớt mắng chửi. Nếu không phải là chưởng môn của nhị lâu tam phái đang đứng trên đó thì có lẽ đã có người ném đồ về phía Lâm Thường rồi.
“Có câu nói thế này… Học thành văn võ nghệ, hàng dữ đế vương gia*.” Lâm Thường đứng im bất động. Ông ta ung dung, thản nhiên, hừng hực đại nghĩa nói: “Nhờ có Tiền đại nhân, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Lâm mỗ ta bây giờ đã quy thuận triều đình, tận trung với thánh thượng.”
(*) Tạm dịch: Học văn thành tài cũng được, giỏi võ nghệ cũng chẳng sao, suy cho cùng cũng vẫn là cống hiến cho triều đình, thay vua bỏ công sức.
“Ta phỉ nhổ! Đồ cẩu tặc!” “Chó săn!” “Không ngờ Bích Không Kiếm lại là hạng vô sỉ như vậy!”
Lâm Thường nói đến đây, phía dưới lại bùng nổ một tràng mắng chửi. Tam kiếm còn lại trong Hoa Ảnh Lục Kiếm đương nhiên cũng không thể tiếp tục đứng ngoài quan sát. Ba người họ lần lượt nhảy lên phần bên kia nóc căn nhà dân nọ.
Miêu Thiếu Khanh vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Sư huynh! Huynh điên rồi sao? Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao huynh có thể đi nương nhờ vào triều đình được?”
Còn Diệp Mộ Hạm thẳng thắn, ăn nói cũng khó nghe hơn một chút, cô ta lạnh lùng quát: “Lâm Thường! Ngươi ở đây ăn nói hàm hồ, muốn để Diệp phủ bị mọi người trong võ lâm chỉ trích hay sao?” Ánh mắt cô ta căng thẳng nhìn vào thanh Đoạn Tuyết Kiếm sau lưng Lâm Thường, “Đại ca ta đâu rồi? Tại sao kiếm của huynh ấy lại ở trong tay ngươi?”
“Ô… Diệp sư muội.” Lâm Thường chậm rãi quay đầu lại, “Ngươi đến đúng lúc lắm.” Vừa nói ông ta vừa nhấc một tay lên, một luồng gió mạnh ầm ầm lao ra. Thế như mãnh hổ xuống núi, lao thằng về phía Diệp Mộ Hạm.
Diệp Mộ Hạm chưa từng nhìn thấy loại nội lực phóng ra ngoài lại có được uy lực và tốc độ như vậy. Do không kịp đề phòng, cô ta bị một sức mạnh khổng lồ tấn công chính diện, lập tức hộc máu tươi, bay ngược lại về sau.
“Ta nghĩ như vậy có lẽ có thể xóa sạch được mối quan hệ giữa ta và Diệp phủ được rồi chứ?” Lâm Thường nói với giọng điệu trêu tức.
Đồng thời, ông ta rút Bích Không Kiếm từ hông ra, vung một cái về phía Diệp Mộ Hạm đang đứng, một luồng kiếm khí lao ra, phát sau mà đến trước.
“Hừ… Còn đại ca ngươi, ngươi xuống âm tào địa phủ gặp hắn đi.” Lâm Thường cười nói.
Diệp Mộ Hạm đang ở giữa không trung không thể tránh bé được, bị kiếm khí xuyên qua, chết ngay tại chỗ. Tô Thường và Miêu Thiếu Khanh thấy vậy, sắc mặt hoảng sợ, hoàn toàn kinh ngạc. Họ hoàn toàn bất lực với sự việc xảy ra trước mắt. Kiếm khí của Lâm Thường vừa mạnh vừa nhanh, họ căn bản không có khả năng đuổi kịp, cho dù họ có muốn nhảy lên trên đó dùng cơ thể chặn lại thì cũng không kịp.
Lâm Thường lại quay về phía năm vị chưởng môn đã vô cùng kinh ngạc đứng đó, dùng ngón tay chỉ vào hai thanh kiếm sau lưng: “Bây giờ, chắc các ngươi đã hiểu tại sao ta lại có được hai thanh kiếm này rồi chứ?”
Nhất thời không gian lặng ngắt như tờ.
Khác với thủ đoạn bịp bợm Phong Bất Giác chơi với họ, chiêu thức Lâm Thường sử dụng là cách thức mà đám võ nhân trong thế giới này có thể hiểu và lý giải được. Ông ta sử dụng nội lực, điều khiển võ công, lúc ông ta giơ tay đá chân đều rất có trật tự.
Cũng chính bởi vì vậy, ông ta mới khiến những người đó cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
“Các ngươi nghe cho rõ đây.” Lâm Thường nhìn từng gương mặt đang kinh ngạc kia, thấy đám người khi nãy vẫn còn lớn tiếng mắng chửi đều đã im bặt, ông ta khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó nói: “Đêm nay, nhân dịp các vị chưởng môn, cao thủ, tiền bối đều tề tựu đông đủ ở đây. Ta, sẽ cho các ngươi hai sự lựa chọn.”
Không ai dám cắt ngang lời ông ta, ai nấy đều nín thở lắng nghe ông ta nói.
“Con đường thứ nhất, từ hôm nay trở đi, tôn Lâm Thường ta là võ lâm minh chủ, sau này chỉ cần là người trong giang hồ đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Người của các môn các phái đều phải viết lại võ công thành sách, giao cho triều đình, không được che giấu. Chỉ cần giao ra võ công sẽ được rời khỏi trấn Thương Linh.”
“Con đường thứ hai…” Lâm Thường cười nói: “Chính là chết.”
“Hoang đường!” Quý Thông nói: “Cho dù ngươi có dẫn hai nghìn Cẩm Y Vệ bao vây Thương Linh thì đã làm sao? Chẳng qua chỉ là một đám binh lính mà thôi, sao chúng có thể địch lại được hàng trăm cao thủ ở đây chứ!”
“Họ không cần địch lại các ngươi, họ chỉ cần ngăn chặn các ngươi một lúc là được.” Lâm Thường bình tĩnh đáp: “Chuyện giết người, để ta làm.”
“Ta sẽ giết ngươi trước!” Một tiếng gầm vang lên, một kiếm xé gió lao tới.
Trúc chia làm đôi, kiếm từ giữa lao ra. Miêu Thiếu Khanh đã bớt sợ hãi, không thể kìm được cơn giận, vận chân khí bay lên nóc nhà, Trúc Trung Kiếm (kiếm trong trúc) gào thét lao tới.
Tô Thường cũng theo sát phía sau, muốn báo thù cho sư muội. Cô ta và Diệp Mộ Hạm tình như tỷ muội, đối với Lâm Thường kính như sư huynh, vừa thấy sư muội chết thảm trong tay Lâm Thường, không khỏi thần chí hoảng hốt, tâm trí hỗn loạn. Lúc này tuy cô ta cố gắng gượng dậy, vành mắt ngấn lệ, nhưng khi Thu Lan Kiếm tuốt vỏ lao ra, sát chiêu “Phương Lan Độc Tú” vẫn vô cùng sắc bén, không chút nể tình.
“Hừ… Nực cười.” Lâm Thường cười lạnh một tiếng, tra Bích Không Kiếm vào vỏ, sau đó vắt tay ra đằng sau, nắm lấy hai thanh Đoạn Tuyết Kiếm và Vô Danh Kiếm ở sau lưng.
Hai thanh thần khí bỗng được rút ra khỏi vỏ, khí thế cuồn cuộn ngập trời đất, uy chấn bốn phương tám hướng.
Chỉ riêng uy lực sinh ta vào khoảnh khắc ông ta rút kiếm ra đã khiến năm vị cao thủ chưởng môn đứng gần Lâm Thường lùi về phía sau ba bước.
Miêu Thiếu Khanh và Tô Thường phát động tấn công bị kiếm khí mạnh mẽ chặn lại, không thể tiến lại gần Lâm Thường trong phạm vi một trượng, bị một sức mạnh vô hình trong không trung chặn lại.
“Đêm trăng tròn là thời điểm thần công của ta mạnh nhất, ngay cả bản thân ta cũng không thể ngờ được ta lại mạnh đến mức này…” Hai tay Lâm Thường cầm hai thanh kiếm, hạ xuống hai bên người, “Đám người các ngươi quá ngu xuẩn, xem ra ta phải nói cho các ngươi hiểu một chút mới được…”
“Diệp Thừa đã chết từ lâu rồi, thư quyết chiến của Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh là do ta viết cho Tạ Tam, tin tức cũng là do ta tung ra. Từ khi các ngươi đến trấn Thương Linh thì đã rơi vào bẫy của ta rồi.”
“Trấn Thương Linh ba mặt nhìn ra núi, lúc này hai con đường đều đã bị binh mã của Cẩm Y Vệ phong tỏa. Các ngươi không thể trốn ra ngoài được, ta có đủ thời gian để giết chết từng người các ngươi.”
Ông ta ngưng lại một lát, sau đó nói: “Biến số duy nhất của kế này chính là thần hầu phái thám tử tới, nhưng họ không một ai sống sót vào trấn, cho nên cũng không điều tra ra được điều gì. Nếu các ngươi mong có thế lực thứ ba đến can dự vào thì nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó đi.”
“Hừ… Xem ra quả thực ngươi đã suy nghĩ rất chu toàn…” Quý Thông hừ lạnh nói một câu.
“Quý Thông, ta biết trong lòng ngươi có dự định gì. Ta nghĩ ở đây có không ít người có suy nghĩ giống như ngươi. Hừ… Các ngươi thấy dựa vào đám người được gọi là “cao thủ” các ngươi có thể giết được ta. Sau đó mấy trăm người các ngươi liền xông ra được Thương Linh hoặc tạm thời trốn vào trong núi.” Lâm Thường nói thẳng ra suy nghĩ của đa số người ở đây, “Ha ha ha… Có gan thì xông lên đi. Đến trước chết trước, đợi chết gần hết rồi thì đám người còn lại đương nhiên sẽ giao võ công phái mình ra để giữ lại mạng sống.”
Nói đến đây, xung quanh người ông ta mơ hồ xuất hiện từng tầng năng lượng khí màu đen. Nếu nói đó là do sát khí biến thành thì không đúng, chẳng bằng nói đó là một thứ dục vọng khát máu, “Chư vị đồng đạo giang hồ, các người đến đây chẳng qua là muốn nhìn thấy kiếm của tuyệt thế cao thủ nhuốm máu hay sao? Nếu đã vậy chi bằng hãy dùng máu của các ngươi để tế kiếm pháp Lâm mỗ ta đi.” Thần sắc ông ta điên cuồng, trên gương mặt tím đen đáng sợ là nụ cười dữ tợn: “Đương nhiên, ta sẽ cho phép các ngươi khuất phục. Đường đi thế nào là do các ngươi chọn…” Lúc này gương mặt Lâm Thường đã không còn giống như khuôn mặt con người nữa, một luồng khí tím đen ngưng tụ trên trán ông ta, không tán ra ngoài, con ngươi ông ta cũng ở trạng thái tương đồng như vậy, đáng sợ vạn phần, giống như yêu ma: “… Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.”