Editor: Nguyetmai
Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa Thương Phi và Tô Thường, Miêu Thiếu Khanh vẫn đang tiếp tục. Sau vài lượt giao tranh, hai bên bất phân thắng bại.
Trong khoảng thời gian này, Thương Phi được Thường Lâm chỉ điểm nên võ công đã có tiến bộ vượt bậc. Vốn dĩ gã muốn đánh thắng hai người trước mặt là mười phần chắc chín. Nhưng vì bên cạnh đó liên tục xảy ra biến cố, khiến gã phân tâm, ra tay có chút do dự, nên mới khó phân thắng bại với hai người Tô Miêu.
Lúc này, lại có một bóng người nhanh chóng đi tới, nhảy lên mái nhà bên này. Thân pháp của người này nhẹ nhàng uyển chuyển như làn gió, hóa ra người này là Lạc Mai Kiếm Lộc Thanh Ninh.
Lộc nữ hiệp vừa đến đã gia nhập vào cuộc chiến gọng kìm đánh Thương Phi. Cô ta không nói lời nào, chỉ trao đổi ánh mắt với Tô Thường, Miêu Thiếu Khanh. Bọn họ đã ngầm hiểu ý nhau, ba người lập tức thi triển trận pháp Tam Kiếm Hợp Bích.
Trong Hoa Ảnh Lục Kiếm, quan hệ thường ngày giữa tam kiếm Mai, Lan, Trúc là gần gũi nhất. Họ thường luyện tập võ nghệ cùng nhau. Lâu dần, họ tìm ra một bộ Kiếm Trận Vô Danh. Thế trận này lấy sở trường kiếm pháp của từng người, cũng có thể bổ sung hỗ trợ lẫn nhau, thi triển ra uy lực đáng sợ. Nhưng không ngờ, lần đầu thực chiến lại dùng trên cơ thể sư huynh của họ.
Thương Phi dùng “Kiếm pháp Quỷ Ảnh” lấy một chọi hai, đỡ trái phòng phải, uyển chuyển né tránh. Vốn dĩ là rất thành thạo, nhưng sự xuất hiện của Lộc Thanh Ninh lại khiến gã nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.
Chỉ sau vài chiêu, thì ý định giết người đã lộ rõ trong kiếm trận. Tô Thường gây rối bằng chiêu “Cô Phương Tự Thưởng”, Miêu Thiếu Khanh xuất một chiêu “Sư Phong Lộng Nguyệt” cướp trận, Lộc Thanh Ninh bỗng xuất sát chiêu “Tiễn Tuyết Tài Băng“.
Chỉ nghe mấy tiếng vù vù, các huyệt linh đài dưới sườn trái phải và sau lưng Thương Phi đều bị trúng một nhát kiếm. Có câu, một khi linh đài bị tổn thương thì trăm kinh mạch đều bị hủy, tuy gã chưa mất mạng ngay tại trận, nhưng thắng thua đã rõ.
...
Bên cạnh đó, Lâm Thường hoàn toàn thờ ơ với sự sống chết của Thương Phi. Ông ta cũng không có ý kiến gì với sự tấn công của Phong Bất Giác, ngược lại ông ta hướng về phía chưởng quỹ nhà trọ nói, “Cuối cùng cũng có cao thủ chân chính, thú vị đấy... Xưng danh đi.”
“Hừm...” Đối phương quay lại cười khẩy một cách quái gở: “Ty lễ giám Bỉnh bút thái giám*, tổng đốc khâm sai làm Đông Am, Tào Khâm.”
(*) Ty lễ giám Bỉnh bút thái giám: đứng đầu các thái giám trong triều đình, được ở gần Hoàng thượng, phê đáp tấu chương, truyền đạt thánh chỉ.
Ánh mắt của Lâm Thường thay đổi rõ ràng, nét hung dữ lập tức giảm xuống ba phần, “Hóa ra là Tào công công, thất lễ thất lễ...” Ông ta vừa nghe danh đối phương là quan tứ phẩm của triều đình, ở lập trường của ông ta tuyệt đối không thể đắc tội, nên liền thay đổi thái độ, “Lâm mỗ đang diệt trừ loạn đảng, không biết Tào đại nhân ngài....”
“Được rồi.” Tào Khâm xua tay ngắt lời ông ta: “Lâm Thường, bổn tọa không nghe mấy lời vớ vẩn của ngươi. Những bức thư qua lại giữa ngươi và và Tiền Ninh (chỉ huy Cẩm Y Vệ), đã sớm bị Đông Am ta điều tra ra, ngươi muốn làm gì, ta đều biết rất rõ. Không thì sao bổn tọa lại đến Thương Linh trước tất cả những người ở đây?” Lời nói của lão ta đã giải đáp một nghi vấn quấy nhiễu mọi người bấy lâu nay.
Nghĩ kĩ thì cũng đúng, chỉ có thế lực của Đông Am mới có thể trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, cải tạo một nhà trọ bỏ hoang trong trấn quỷ thành nhà trọ Thương Linh hiện tại.
“Tào đại nhân, nếu như mọi người đều tận trung với triều đình, vậy sao không liên thủ...” Lâm Thường lại lên tiếng.
“Ha ha ha ha...” Tào Khâm bật cười ha hả bằng giọng ẻo lả, ngắt lời Lâm Thường: “Hay cho câu “tận trung với triều đình”!” Lão ta cười khẩy, nói: “Nhưng trong mắt bổn tọa, tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là một cuộc mua bán giữa ngươi và Tiền Ninh mà thôi.”
Phong Bất Giác đứng bên tiếp lời: “Sau khi Bàn về kiếm pháp ở trấn Thương Linh kết thúc, Tiền Ninh sẽ nhận được vô số tuyệt học võ lâm, còn ngươi sẽ có được địa vị của minh chủ võ lâm. Sau đó, ngươi có thể dùng lực lượng giang hồ giúp Tiền Ninh loại bỏ những kẻ đối lập trong triều, gã ta thì có thể dùng thế lực của Cẩm Y Vệ để giúp ngươi củng cố bá quyền giang hồ.” Anh dừng lại một lúc, rồi hỏi: “Bất luận thế nào, toàn bộ sự việc đều chỉ là cuộc giao dịch vì lợi ích cá nhân giữa hai kẻ có dã tâm. Sao có thể đánh đồng với việc “tận trung với triều đình”?”
Những lời Phong Bất Giác nói lúc này, vừa rồi trong nhà trọ anh cũng đã nói với Tào Khâm. Ngoài ra, anh còn giúp Tào công công tính toán, thành công khiến đối phương đồng ý... Một khi kế hoạch của Tiền Ninh và Lâm Thường thành công, thì sẽ là tai họa lớn đối với võ lâm, cũng cực kỳ bất lợi cho Đông Am, thậm chí có thể uy hiếp đến quyền lực của hoàng đế.
Tào Khâm, người này thì.... Nói vậy đi, tuy trong giới thái giám có rất nhiều phản diện gian ác điển hình. Nhưng Tào Khâm, rõ ràng có thể coi là loại thái giám cực kỳ trung nghĩa. Đương nhiên, cũng là nói tương đối, lão ta thật sự rất trung thành với hoàng đế, nhưng đối với kẻ địch, đó là một thứ lạnh giá như trời mùa đông vậy... Tóm lại, NPC này nhanh chóng bị Phong Bất Giác lung lay ném vào cùng một phe.
Thật ra, Tào Khâm vốn không định phá hoại âm mưu của Lâm Thường. Lần này lão ta đến Thương Linh chỉ để xem tiến triển của sự việc, tiện thể cũng muốn gặp Lâm Thường, xem ông ta có đúng như những lời viết trong thư, có thế lực coi khinh quần hào võ lâm hay không.
Nếu như lúc đầu Tào công công đã muốn phá hoại kế hoạch này, thì lão ta không thể đơn độc đến đây và mời một nhóm người thường làm tiểu nhị trong nhà trọ. Với thủ đoạn của Tào Khâm, lão ta có vô số cách có thể làm Lâm Thường biến mất khỏi thế gian từ một tháng trước. Cho dù là cứng đấu cứng, khi vị Am công này liên thủ với mấy người đứng đầu khác của Đông Am, muốn tiêu diệt Lâm Thường cũng là chuyện nằm trong tầm tay. Có điều, thời cơ để ra tay không thể là một đêm trăng tròn...
Cho đến trước khi trận quyết chiến bắt đầu không lâu, sau khi Phong Bất Giác quay lại Thương Linh, tụ họp và trao đổi thông tin với các đồng đội. Sau đó lại dùng hiệu ứng đặc biệt của chuông Kim Cang xác nhận được thân phận của Tào Khâm. Phong Bất Giác mới tiếp xúc với Tào Khâm và thay đổi ý tưởng của mình, rồi hợp tác với lão ta thực hiện một loạt sắp xếp.
“Lâm Thường, hiện giờ Kim tiểu ca và Vương tiểu ca của Phá Kiếm Trà Liêu, sớm đã cầm lệnh bài của bổn tọa lần lượt theo hai con đường ra khỏi thị trấn để chuyển lời rồi.” Tào Khâm nói: “Thiên Hộ dẫn binh đã nhìn thấy lệnh bài của Đông Am thì tuyệt đối không dám khinh suất. Đêm nay, bọn họ sẽ không đến đâu.” Lão ta cao giọng nói với những người xung quanh: “Các chư vị có mặt ở đây, Lâm Thường đã rơi vào ma đạo, ma công không phải là thứ mà võ công thường có thể địch lại. Nếu các người không muốn chết thì lập tức rời khỏi Thương Linh. Trên đường sẽ không có ai ngăn cản, các người có thể an toàn quay về Đồng Khưu.”
Tào Khâm nói xong quay người, rồi đặc biệt nói với Công Tôn Càn đang đứng cách đó mấy trượng: “Công Tôn lâu chủ, ngươi thân là chưởng môn một phái thì nên lo cho đại cục. Cục diện nguy hiểm trước mắt, chỉ có mấy người Phong Bất Giác có thể giải quyết, cho dù lời cậu ta vừa nói là thật hay giả, bây giờ cũng không phải là lúc để ngươi đối địch.”
Khi lão ta nói câu này, đã có rất nhiều người của môn phái hạng hai ba bắt đầu bỏ chạy, theo tình thế đó đường phố cũng trở nên huyên náo và hỗn loạn. Còn những nhân vật của môn phái hàng đầu vẫn muốn cố giữ chút thể diện, tuy cũng muốn đi, nhưng lại ngại không muốn chen lấn hoảng hốt bỏ chạy giống như đám tép riu kia. Bọn họ quyết định tạm thời rời đi muộn một chút, đợi khi về đến Đồng Khưu, rồi giở giọng chó chê mèo lắm lông... Cảm giác hơn hẳn người khác.
Điều nằm ngoài dự liệu là, lúc này Quý Thông lại tiến lên trước, có ý tốt khuyên bảo Công Tôn Càn: “Công Tôn lâu chủ, Tào công công nói rất có lý, hiện giờ võ lâm chính đạo đang gặp nguy cơ diệt vong, nên để Phong liêu chủ chuyên tâm ứng phó Lâm Thường. Ân oán giữa ngài và cậu ta, sau này có thể bàn tiếp. Ngài nên dẫn các đệ tử ra khỏi trấn, bảo toàn tính mạng của họ quan trọng hơn.”
Công Tôn Càn là người hiểu Quý Thông nhất, hai người vốn là kẻ thù cũ. Ông ta cũng biết rõ, điều trong đầu Quý Thông nghĩ đến lúc này là mau chóng bỏ chạy. Ông ta nói chuyện sâu sắc đại nghĩa như vậy, nói thẳng ra có thể tổng kết một câu như vậy: “Người anh em, ta cho ngươi bậc thang, ngươi mau chạy trước, sau đó ta dễ bề theo sau.”
“Được, nếu như Quý lâu chủ đã nói như vậy rồi.” Công Tôn Càn quay mặt về phía Phong Bất Giác: “Phong liêu chủ, hẹn ngày tái ngộ!” Ông ta hừ lạnh một tiếng, vẫy tay về phía các đệ tử, ngay cả thi thể của vợ và sư đệ ông ta cũng bỏ mặc, nhanh chóng rời đi.
Quý Thông tỏ vẻ kế hoạch đã xong, cũng vẫy tay: “Đệ tử Bát Phương Lâu đi theo ta...” Ông ta nói, liền vẫy mười mấy người theo mình vội vàng rời đi.
Thấy Vạn Hà Lâu và Bát Phương Lâu đều đã rút lui, người của các phái lớn khác và các nhân sĩ võ lâm một mình đến đây cũng ào ào đi theo. Trong vài phút ngắn ngủi, trên đường phố hầu như không còn ai cả.
Lâm Thường đứng trên mái nhà, chỉ lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng không có bất cứ hành động nào ngăn cản. Bởi vì khi nghe Tào Khâm nói về việc Cẩm Y Vệ sẽ không đến, thì ông ta đã biết kế hoạch lớn đêm nay đã thất bại. Cho dù ông ta điên cuồng truy giết cũng vô ích, ít nhất thì một nửa đám người này sẽ chạy thoát.
Huống hồ, đối mặt với Tào Khâm và Phong Bất Giác đang đứng trước mặt, và mấy người của Phá Kiếm Trà Liêu còn chưa xuất hiện, tuyệt đối không thể lơ là được. Ai biết được liệu Phong Bất Giác còn lấy ra thứ gì đó giống như cái hộp quái dị trong tay anh hay không.
“Lâm đại ca.” Phong Bất Giác ngẩng đầu lên nói: “Tiền Ninh bản thân có dã tâm, bị ngươi xúi giục, gây tai họa lớn cho võ lâm, hủy hoại những quy tắc giang hồ và quan phủ không can dự lẫn nhau bao năm qua. Gã ta cũng sắp khó mà giữ nổi thân mình, vốn dĩ không thể giúp được ngươi. Còn ngươi, đã thành kẻ địch của toàn võ lâm, các thế lực khác trong triều cũng sẽ không tha cho ngươi.” Anh giơ một ngón tay ra, “Bây giờ con đường sống bày ra trước mắt ngươi, chỉ có một... Mai danh ẩn tích, quy ẩn trong rừng núi.”
“Hừ... Quy ẩn?” Lệ khí tím đen trên khuôn mặt Lâm Thường, lại một lần nữa ngưng tụ lại.
“Phong Bất Giác, để ta nói cho ngươi hay, con đường ta muốn đi là như thế nào...” Lâm Thường nghiêm nghị đáp lại: “Đầu tiên ta sẽ lập tức xử ngươi và tên thái giám đáng chết kia. Sau đó, ta sẽ giết chết những nhân vật lớn trong triều biết chuyện này và có khả năng lợi dụng chuyện này để lật đổ Tiền Ninh. Tiếp đó, tiếp tục cuộc giao dịch giữa ta và gã ta...” Mặt ông ta lộ vẻ hung dữ: “Cùng lắm thì ta sẽ viếng thăm từng môn phái một, chỉ cần là những kẻ chịu giao ra bí kíp võ học và tôn ta làm minh chủ, thì có thể sống. Còn những kẻ nào kháng lại, ta sẽ diệt sơn môn của hắn.” Ông ta nói bằng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Chẳng qua là tốn thêm chút sức lực, tốn thêm chút thời gian mà thôi. Con đường trước mặt của ta, sẽ không bị các ngươi ngăn chặn!”
“Vậy thì hết cách rồi...” Phong Bất Giác nói, đoạn cất súng tiểu liên, lấy [Máy bắn phản trọng lực] ra khỏi balo, tiếp đó lại lấy một bao diêm và một trái bóng nhỏ được dệt bằng sợi trúc ra khỏi túi áo. Sau khi đốt cháy quả bóng trúc, anh dùng máy bắn bắn nó lên trời.
Hành động này chắc chắn là phát tín hiệu cho đồng đội ở xa. Nhưng Lâm Thường không biết, trên thế gian này có một thứ đồ chơi gọi là súng bắn tỉa, ông ta còn tưởng Phong Bất Giác đang gọi người tới.
Hai giây sau, từ khoảng cách mấy trăm mét, một tiếng súng xé tan bầu trời.
Bi Linh không ngắm trúng vào đầu đối phương, dù sao sở trường Ngắm bắn của cô vẫn chưa đến gần cấp A bách phát bách trúng. Nếu ngắm vào đầu thì sẽ có xác suất khoảng bốn phần là bắn trượt. Tuy nói tính năng khẩu súng trên tay là cực tốt, khoảng cách ngắm bắn, góc độ, vận tốc gió, kể cả tầm nhìn dưới ánh trăng cũng rất tốt, nhưng cơ hội như vậy sẽ không có lần thứ hai. Phát súng đầu tiên là dễ thành công nhất, một khi bị tấn công từ khoảng cách cực xa như vậy, đối phương nhất định sẽ có phòng bị. Cho nên, phát súng này không thể bắn trượt, bắn vào cơ thể là an toàn nhất. Chỉ cần làm BOSS bị thương qua một phát súng, cho dù những lần tấn công sau đó đều thất bại cũng đáng.
Lâm Thường lần đầu luyện Đại pháp Thái Hư Vô Tướng liền tẩu hỏa nhập ma, bị tâm ma nuốt chửng, tính tình thay đổi rất lớn. Trên ý thức chủ của ông ta, còn có sự tồn tại của một thần thức ở vị trí cao hơn, đó là “Ma Quân Vô Tướng“. Ở một số thời điểm nào đó, khi ý thức của bản thân Lâm Thường không bảo vệ được ông ta, thì tâm ma của ông ta sẽ thay thế.
Đêm trăng tròn là lúc mà ý chí và sức mạnh của Ma Quân Vô Tướng mạnh mẽ nhất, đối mặt với sự tấn công tuyệt mệnh xuất hiện đột ngột này. Trong chớp mắt, một lá chắn khí màu đen đã ngưng tụ lại, ngăn chặn quỹ đạo tấn công của đạn bắn tỉa.
Nhưng dù là tốc độ hay uy lực, phát đạn này cũng không phải là thứ mà sự tấn công của thời đại vũ khí lạnh có thể sánh được. Sau khi đạn bắn tỉa hơi chậm lại, liền xuyên thấu lá chắn khí, lao về phía ngực của Lâm Thường.
Không may, chỗ trúng đạn, là trái tim.
...
Bầu trời mù mịt, không có gió, những bông tuyết lặng lẽ rơi.
Một buổi sớm ba mươi năm trước.
Trước cửa Diệp phủ, hai bóng người một già một trẻ chầm chậm bước đi.
Đứa nhỏ kia nhìn có vẻ chưa đến mười tuổi, chiếc áo nhỏ và quần bông nó mặc trên người rõ ràng đã cực kỳ cũ nát. Khuôn mặt và tay của nó đã lạnh đến mức đỏ ửng, trong ánh mắt lại hiện lên một vẻ cương nghị không hợp với tuổi.
Còn người đi bên cạnh đứa nhỏ là một ông lão đầu tóc bạc phơ.
“Đến rồi, Thường Nhi.” Ông lão dừng chân, nhưng cánh tay nắm tay đứa nhỏ vẫn không buông ra.
Tiểu Lâm Thường ngẩng đầu lên nhìn người thân duy nhất còn lại trên đời của mình, mở miệng nói bằng giọng non nớt: “Ông ơi, sau này ông còn đến thăm con không?”
Người ông lắc đầu: “Ông phải đến một nơi rất xa rất xa, không thể để thăm con được?” Ông đã là người gần đất xa trời, tự biết thời gian không còn nhiều nữa, nên đưa đứa cháu vào Diệp phủ là tâm nguyện cuối cùng của ông.
“Vậy... Thường Nhi đi cùng với ông nội, con không đến Diệp phủ học võ nữa.” Trong hốc mắt của Tiểu Lâm Thường đã ngân ngấn nước mắt. Tuy suy nghĩ của nó chín chắn hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Người ông quỳ xuống, xoa đầu đứa nhỏ, “Thường Nhi, những lời này tuyệt đối không được nhắc lại...”
Nước mắt, cuối cùng cũng trào ra, Tiểu Lâm Thường biết rằng ly biệt đã gần ngay trước mắt.
“Haizz...” Người ông thở dài thườn thượt, nói: “Ông không có tiền, cũng không có quyền thế, không cho con được gì hết...” Ông lão nói đến đây thì cũng nghẹn ngào, trong mắt toàn là khổ sở và bất lực.
Cha mẹ của Lâm Thường đều chỉ là những nhân vật nhỏ trên giang hồ. Theo lý mà nói, với xuất thân của Lâm Thường, muốn bái vào Diệp phủ thì còn lâu mới đủ tư cách. Có điều, cha mẹ của cậu đều đã mất mạng trong một lần các đại môn phái tiêu diệt Thanh Liên Giáo hồi nhiều tháng trước. Còn ông nội của Lâm Thường tuổi tác đã cao, mà bệnh tình nguy kịch, không thể nuôi dưỡng đứa nhỏ thành người.
Phu thê Lâm Thị nói thế nào cũng có cống hiến nhất định cho võ lâm, cũng không thể trơ mắt nhìn đứa con mồ côi của Lâm gia phải chết rét đầu đường, mà không ai quan tâm, phải không? Cho nên Diệp gia phá lệ thu nhận Lâm Thường làm đệ tử.
Tuyết, vẫn đang rơi.
Người ông buông tay Tiểu Lâm Thường, lẩy bẩy đứng lên. “Ta và cha của con, cả đời bình thường, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình giành lấy. Cả đời bôn ba lao lực, cũng chỉ là một tiểu tốt mặc người ta sai khiến, chết rồi cũng không ai còn nhớ đến.” Ông thở dài, nói: “Haizzz... Đều là số mệnh.” Ông lão ngước mắt nhìn lên cửa lớn và bảng hiệu của Diệp phủ, “Thường Nhi, Diệp phủ là đệ nhất võ lâm, chỉ cần con chăm chỉ luyện võ, trở thành người đàng hoàng, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu. Con phải trân trọng cơ hội mà cha mẹ con đã dùng tính mạng của mình mới đổi lấy.” Ông nói đến đây thì dừng lại, nghìn vạn lời nói đều nuốt hết vào trong lòng, bởi vì ông sợ đứa cháu sẽ quay đầu, sẽ dao động.
Tiểu Lâm Thường nhìn theo hình bóng của ông nội, trong lòng có một thứ tình cảm phức tạp khó nói. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, nhưng những thứ phải gánh vác thì lại quá nhiều, quá nặng nề.
Nước mắt có thể đẩy bi thương đi, nhưng những bi thương mà nước mắt không thể đưa đi được, thì dùng tiếng cười để chôn giấu.
Cuối cùng, Tiểu Lâm Thường mạnh mẽ gạt nước mắt, cố gắng nở một nụ cười, “Ông nội, ông yên tâm. Sau này Thường Nhi nhất định sẽ xuất sắc hơn người, con phải làm đệ nhất thiên hạ, võ lâm chí tôn! Cho dù ông có đến nơi nào xa hơn nữa, tên của con cũng có thể truyền đến nơi đó!” Nó nói xong liền quay người, đi về phía trước, gõ cánh cửa lớn sẽ thay đổi vận mệnh của nó.
...
“Hộc... Hộc...” Lâm Thường thở hổn hển, cúi đầu xuống, nhìn vào ngực trái của mình, ở đó có thêm một cái lỗ đen to đùng. Máu thịt lẫn lộn, một lượng máu tươi và vụn thịt bắn ra từ lồng ngực ông ta, rơi vãi trên mái ngói dưới chân
Thứ Bi Linh dùng là một khẩu súng bắn tỉa đường kính lớn. Đạn mà loại súng này bắn ra, đừng nói là cơ thể bằng máu thịt, cho dù là khối sắt cũng không thể chống đỡ được. Tự Vũ - người đảm nhận việc quan sát đánh giá cho Bi Linh (Đội ngắm bắn hiện đại thường là một nhóm hai người, người quan sát đánh giá đem theo vũ khí tự động và kính quan sát đo đạc để phòng thân) cũng dùng ống nhòm (là đồ Bi Linh mua ở cửa hàng) nhìn thấy thương tích của Lâm Thường, thì nói một câu: “Thành công rồi! Vết thương trí mạng!”
Tào Khâm, Thương Phi, Tô Thường, Miêu Thiếu Khanh, Lộc Thanh Ninh, ai nấy nhìn thấy đều trợn tròn mắt, đứng trơ như phỗng tại chỗ, kinh ngạc nhìn lồng ngực của Lâm Thường đột nhiên xuất hiện vết thương dữ tợn.
“Ha... Ha ha ha... Ha ha ha...” Trong miệng Lâm Thường máu me đầm đìa, nhưng ông ta vẫn đang cười: “Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, khà khà... Hự...” Lại phun ra một đống máu tươi: “Thái Hư Vô Tướng, biến hóa vạn vật, ta đã đạt được thần công, sao có thể bị chút thương tích nhỏ này... Khục...” Ông ta dùng tay bịt vết thương, hòng muốn vận khí trị thương. Đáng tiếc, đây không còn là loại thương tích có thể phục hồi như cũ, “Không sao, sẽ không sao đâu... Ta lập tức có thể giết hết các ngươi... Ta còn rất nhiều việc phải làm... Còn....” Ông ta lẩm bẩm tự lừa mình dối người, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.
Khí đen trên người Lâm Thường lúc này đã tập trung hết bên ngoài cơ thể. Ông ta dùng một luồng ma khí cưỡng ép thúc đẩy cơ thể hoạt động, nhảy từ trên mái nhà xuống, từng bước, từng bước đi về phía Phong Bất Giác và Tào Khâm, miệng vẫn đang nói: “Ta là đệ nhất thiên hạ, ta phải làm võ lâm chí tôn...”
“Đây chính là ước mơ... Mà ngươi hằng theo đuổi sao?” Phong Bất Giác cười hỏi. Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn lấy ra Lá bài tử vong, trải qua khoảng thời gian hồi phục này, anh lại có thể sử dụng [Khiên “bài”].
“Ngươi cảm thấy rất nực cười phải không?” Lâm Thường chầm chậm tiến lại gần, phía sau ông ta để lại một đường máu.
“Chúng ta đều đang mơ... Giấc mơ ngu ngốc.” Phong Bất Giác buồn bã đáp lại, “Vậy có gì không tốt?” Anh nói bằng giọng nghiêm túc: “Ta thật sự tán thưởng sự cố chấp của ngươi, cũng không phản cảm với cách làm việc của ngươi. Nhưng ta rất tiếc phải nói với ngươi, sự yếu kém của ngươi đã quyết định sự thất bại của ngươi.”
“Khà... Ngươi lại nói ta...” Lâm Thường nói ra từng chữ rõ ràng đã rất khó khăn.
Phong Bất Giác ngắt lời ông ta, “Đương nhiên, ngươi rất yếu, yếu đến nỗi ngay đến tâm ma của mình cũng không thắng nổi. Ngươi lựa chọn dựa vào nó để có được sức lực mạnh hơn.” Anh nói xong, rút chiếc chuông màu đen có cán đúc màu vàng, “Trong đêm hôm trước, ngay cả quỷ trên núi cũng đã chào ngươi từ xa, lẽ nào khi đó ngươi không có chút nghi hoặc nào sao?” Anh đang giơ Chuông Kim Cang, nói: “Hồn phách của ngươi đã sớm vụn nát, cho dù hôm nay không chết ở đây, thì chưa đếm một năm hay nửa năm, cũng sẽ bị tâm ma nuốt chửng hoàn toàn, biến thành cái xác không hồn.” Anh ngừng lại một lúc: “Chiếc chuông này là khắc tinh của ngươi. Cho dù phát vừa rồi không trúng, thì chỉ cần ta và Am công hiệp lực ra tay, ngươi vẫn hoàn toàn không có cơ thắng.”
Leng keng. Leng keng.
Phong Bất Giác rung hai hồi Chuông Kim Cang, Lâm Thường đang ở cách anh chưa tới ba mét bỗng chốc bị một sức mạnh vô hình bắt phải ngồi quỳ xuống. Khí đen trên người ông ta điên cuồng bốc lên như một con dã thú đang cố giãy giụa.
“Ha... A... A!” Lâm Thường gượng cười một tiếng, lập tức ngẩng lên trời hét một tràng dài. Tiếng kêu bi thương vang vọng trong đêm, như nói ra hết những bất lực và thê lương của thế gian.
Ngay cả Lộc Thanh Ninh, Tô Thường và Miêu Thiếu Khanh cũng lộ ra vẻ đồng cảm.
Vài giây sau, khí đen hoàn toàn tan biến, sắc mặt của Lâm Thường trở nên trắng bệch dị thường, hai mắt nhuốm màu bi thương, “Phong huynh... Huynh thật sự cho rằng, ta là một anh hùng sao?”
Phong Bất Giác không trả lời, anh chỉ duỗi một tay ra, bàn tay hướng lên trên, chỉ về phía đường lớn trống không bên cạnh, để lộ ra một nụ cười đầy vẻ nhạo báng.
Con đường này, vốn tập trung rất nhiều nhân vật tự cho mình là hào kiệt, đại sư, cao thủ, anh hùng, nhưng lúc này, chỉ còn lại một kẻ tâm thần, và một tên thái giám đáng chết.
“Ha ha ha... Ha ha ha ha ha...” Lâm Thường gục xuống, ngẩng mặt lên trời, không ngừng cười lớn. Cuối cùng, ông ta thư thái nhắm mắt lại, trên mặt vẫn nở nụ cười, yếu ớt nói một câu: “Đây chính là số mệnh...”