Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 1: Chương 1




  [Chào mừng bạn đã sử dụng sản phẩm của công ty chúng tôi, bắt đầu quét mã, vui lòng chờ.]

[Quét mã hoàn tất, xác nhận ID công dân: SH13***313, tên: Phong Bất Giác; thiết bị kết nối: Khoang game cá nhân tiêu chuẩn NL2055, chưa phát hiện thiết bị bên ngoài nào khác thường. Chức năng tim phổi ở trạng thái bình thường. Chương trình liên kết thần kinh ổn định, xin chọn loại liên kết.]

[Loại liên kết là hình thức không ngủ, đang điều chỉnh… Điều chỉnh hoàn tất, xin mời xác nhận vào game hoặc trở lại lựa chọn ban đầu.]

[Khởi động chương trình, mười giây sau vào game…]

Nghe hết thời gian đếm ngược, Phong Bất Giác nhanh chóng đăng nhập vào giao diện của game. Anh ở trong một không gian rất giống với thang máy, nhưng bên cạnh cửa lại không có nút số tầng. Trên bức tường bên tay phải có màn hình cảm ứng ba mươi hai inch. Bức tường đối diện cửa là một tấm kính nguyên vẹn, có thể soi từ đầu đến chân của người chơi.

Phong Bất Giác nhìn hình tượng của mình trong gương. Lúc này anh đã biến thành một nhân vật CG* 3D độ phân giải cực cao. Quần áo trên người biến thành quần dài và áo T-shirt dài tay màu đen, không có điểm gì đặc biệt. Gương mặt của nhân vật trong game và gương mặt ngoài thật khá giống nhau, chưa đến một mét tám, đầu tóc rối bù, đường nét gương mặt lộ rõ vẻ âm nhu.

(*) CG: comic game.

Dưới sự hỗ trợ của máy tính tiên tiến thế hệ bốn, người chơi liên kết thần kinh trong game có thể trải nghiệm năm giác quan ảo, nhưng đồ họa của game hạn chế ở mức hình ảnh CG, không thể cho người chơi môi trường với cảnh thật người thật như khi dùng máy ảnh chụp xuống.

[Chào mừng đến không gian đăng nhập game. Dưới đây là game do Công ty Mộng cung cấp, mời lựa chọn đăng nhập.]

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa vang lên, trên màn hình cảm ứng bên cạnh xuất hiện các biểu tượng lựa chọn.

"Tổng cộng chỉ có một game, thế mà làm ra cả không gian đăng nhập. Công ty này đang ám chỉ sau này sẽ còn ra rất nhiều game sao…" Trong lòng Phong Bất Giác nghĩ như vậy, ngón tay ấn vào game duy nhất trên màn hình: "Khu vui chơi đáng sợ".

[Người chơi đăng nhập game này phải trên 18 tuổi. Chúng tôi khuyến cáo người dùng mắc bệnh tim, bệnh thần kinh, hoặc có tiền sử mắc các bệnh liên quan không nên chơi game này.]

Câu nói đó xuất hiện trên màn hình, hơn nữa âm thanh hệ thống cũng lặp lại lần nữa. Sau đó trên màn hình lại xuất hiện ba biểu tượng, một cái là "Xác nhận đăng nhập", cái còn lại là "Hủy", bên cạnh còn có một tùy chọn liên kết rất nổi bật "Tuyên bố từ chối trách nhiệm liên quan".

"Bị điên à…" Phong Bất Giác nói chuyện một mình: "Vẫn nên xem thì tốt hơn." Anh chọn mục thứ ba. Trên màn hình lập tức hiện ra các điều khoản dày đặc chữ, nhìn thanh cuộn bên phải thì biết nội dung này vô cùng rườm rà.

Một người bình thường khi chơi game, nhìn thấy những nội dung giải thích hoặc thỏa thuận này, tám phần đều trực tiếp tắt đi, hoặc liếc nhìn sơ một lượt, kéo đến cuối cùng rồi ấn đồng ý.

Nhưng Phong Bất Giác không phải là người bình thường…

Năm nay anh hai mươi bốn tuổi, là một nhà văn trinh thám. Sở thích chính của anh là mặt dày mà thường tự xưng là "nhà nghệ thuật" và "đại văn hào" khi mọi người hỏi về nghề nghiệp của mình. Nhưng những thứ đó không phải là trọng điểm, hãy nói về những điểm khác thường của anh trước.

Đầu tiên, mong muốn ban đầu của anh khi chơi game này, là để "chữa bệnh". Đương nhiên, bệnh này tuyệt đối không phải là bệnh nghiện game, mà là bệnh thật sự.

Khoảng hai tháng trước, Phong Bất Giác đột nhiên phát hiện bản thân xuất hiện một số chuyện kỳ quái. Anh mất khoảng ba ngày, cuối cùng xác nhận, bản thân đã mất đi cảm giác "sợ hãi".

Cho dù là hình ảnh hay âm thanh đáng sợ thế nào cũng không kích động được đến anh. Anh xem các hình ảnh và tiểu thuyết kinh dị cả ngày lẫn đêm, còn thử phối hợp với trí tưởng tượng của mình để tự dọa bản thân, kết quả vẫn vô ích. Dường như trong đầu có một cánh cửa nào đó đã đóng lại, rõ ràng anh nhìn thấy rất nhiều yếu tố kinh dị, cũng hoàn toàn hiểu được những bức ảnh khủng khiếp kia có thể khiến người ta hoảng sợ đến mức nào, nhưng anh không cảm thấy sợ hãi.

Vì thế, anh đến bệnh viện ở gần nhà. Không đi bệnh viện thì thôi, vừa đi thì đã phát hiện ra vấn đề lớn. Chụp cộng hưởng từ (Magnetic Resonance Imaging/MRI) hiển thị một bóng mờ trên đại não của anh, ở gần hạch hạnh nhân, không loại trừ khả năng đó là khối u.

Sau đó, Phong Bất Giác lại đến ba bốn bệnh viện lớn nổi tiếng hàng đầu trong nước, nhưng không có bệnh viện nào có thể chẩn đoán chính xác. Các phương pháp chữa trị được đề ra vô cùng đa dạng. Sau khi đi kiểm tra vô số lần, trải qua "n" lần chẩn đoán của "n" vị bác sĩ. Phong Bất Giác cơ bản hiểu ra. Bệnh này, có lẽ sẽ được ghi vào sử sách. Thân là bệnh nhân, chuyện anh quan tâm chỉ có hai việc. Thứ nhất, quyền đặt tên cho bệnh này nên giao cho vị bác sĩ nào. Thứ hai, sau khi chết đi hay là hiến não cho y học để làm thí nghiệm, cũng xem như có chút cống hiến cho nền y học.

Hai tháng trôi qua, bóng mờ trên não bộ của Phong Bất Giác vẫn không có gì thay đổi, không trở thành ác tính, cũng không thu nhỏ hoặc biến mất, các chỉ số kiểm tra sức khỏe khác đều hoàn toàn bình thường, thậm chí rất khỏe mạnh. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh dứt khoát từ chối trị liệu, trực tiếp xuất viện.

Nếu mất đi sự sợ hãi là triệu chứng duy nhất, hơn nữa không ai có thể nói rõ liệu anh có chết hay không, hoặc có thể sống thêm được bao lâu, vậy thì cứ để mặc cho số trời.

Một ngày nọ, Phong Bất Giác vô tình nhìn thấy quảng cáo Close Beta* của game "Khu vui chơi đáng sợ". Quảng cáo đó viết: "Phá bỏ loại hình game truyền thống, cho phép bạn đặt mình trong sự tuyệt vọng, hoảng loạn, Trong sự khủng bố như hình với bóng, trải nghiệm một game trước giờ chưa từng có." Tiếp theo, anh lại xem nội dung giới thiệu cài đặt game này, còn xem cả đoạn PV (Promotional Video) được thiết kế công phu, có thể dọa được một đứa trẻ tè ra quần. Sau đó chú ý đến liên kết "Mua khoang game kiểu mới, tặng tài khoản Close Beta".

*Close Beta (bản thử nghiệm): Giai đoạn thử nghiệm game, giai đoạn này chỉ có một số lượng người chơi nhất định có thể chơi game. Đây là giai đoạn mà người chơi có thể trực tiếp đóng góp vào việc định hình sản phẩm: báo lỗi, bug, fix kỹ năng, hiệu ứng vân vân tới nhà phát hành game. Sau bản Close Beta là bản Open Beta cũng là bản chính thức.

Vì thế, tuy nhìn vào rất là kỳ lạ, nhưng mục đích tham gia game này của Phong Bất Giác không chỉ đơn giản là "chơi", mà chủ yếu là muốn bị "dọa". Anh mang tâm trạng dù hết thuốc chữa cũng phải thử một lần. Có lẽ đích thân tham dự lễ rửa tội kinh khủng đó có thể kích thích bản thân cảm thấy sợ hãi.

Đương nhiên, loại trạng thái thần kinh dị thường khác lạ, chỉ có thể chứng tỏ Phong Bất Giác là một người bệnh. Nói anh không phải "người bình thường", không chỉ vì khối u trong não bộ của anh. Mà vì trước khi anh mắc căn bệnh này, anh đã rất khác người, dùng tiếng địa phương của một nơi nào đó để nói, thì đó là: Lập dị.

Phong Bất Giác có rất nhiều điểm cổ quái, tuy chưa đạt đến mức độ của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng đa phần đều khiến người ta thấy khó hiểu, ở đây xin nói về một chuyện trước: Nghiện đọc…

Khát vọng đối việc đọc của anh khiến người bình thường thấy rất khó hiểu. Ví dụ như, anh sẽ đọc hết tất cả những chữ trên chai dầu gội một lần. Hoặc là, sách giới thiệu của đồ điện gia dụng, anh có thể đọc từ đầu đến cuối không sót một chữ. Còn có chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn đến cả nhãn hiệu cắt từ trên quần áo xuống anh cũng không buông tha.

Chỉ cần có một món đồ hay một người nào đó xuất hiện mối quan hệ lợi và hại với Phong Bất Giác, anh sẽ thu thập tất cả thông tin liên quan đến người hoặc vật đó một cách đầy bản năng. Hơn nữa anh không phải chỉ tùy tiện đọc qua một lần, anh còn có năng lực đọc và ghi nhớ kinh người. Tuy không đến mức nhìn qua rồi là không quên như Trương Tùng thời xưa, hay như Thủy Chuẩn có thể đọc làu làu mọi thứ, nhưng chỉ cần là thứ anh từng nhìn thấy, dù đã qua rất lâu, cũng có thể nhớ được sáu phần.

"Ừm, chẳng khác gì mấy so với những điều khoản thỏa thuận của các game khác." Phong Bất Giác dùng hai phút để xem xong các điều khoản dài mấy nghìn chữ đó: "Thứ duy nhất khá đặc biệt là vài dòng ở đoạn thứ sáu" Anh hơi cúi đầu, dùng tay trái đỡ khuỷu tay phải, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải để lên trán của mình, sau đó vuốt xuống theo chiều sống mũi, đây là động tác quen thuộc khi anh suy nghĩ: "Nói cách khác người chơi chết vì bệnh tim tái phát hoặc bệnh liên quan tới thần kinh, đều không liên quan đến công ty bọn họ." Anh lên tiếng như đang tổng kết nội dung vừa đọc.

Phong Bất Giác cảm thấy cũng không thể loại trừ điều khoản này là do Công ty Mộng cố ý giở trò. Trước đó anh có xem phần cài đặt game ở trang chủ, điểm đáng bàn nhất của game này chính là khái niệm "giá trị sợ hãi", thông qua tính năng của khoang game và thiết bị máy tính tiên tiến, kịp thời khống chế các phản ứng thần kinh não bộ, huyết áp, mạch đập, nhịp tim của người chơi, đồng thời tính ra mức độ sợ hãi. Nếu giá trị sợ hãi của người chơi ở trong game vượt quá điểm giới hạn, sẽ bị cưỡng chế ngắt kết nối thần kinh, lập tức offline. Nếu tình hình cơ thể của người chơi có phản ứng khác thường nghiêm trọng, ví dụ như sau khi offline tim ngừng đập hoặc nghẹt thở thì khoang game sẽ lập tức thông báo cho xe cứu thương. Tóm lại, tất cả các mạng lưới liên kết thần kinh đều kết nối với bộ phận cấp cứu và phía cảnh sát. Với kiểu thiết kế này, khả năng có người bị dọa chết sẽ không lớn.

Ấn tiếp tục, Phong Bất Giác lại nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống: [Đây là lần đầu bạn đăng nhập vào game, xin hãy nhập tên mà bạn sử dụng trong game.]

Trên màn hình xuất hiện khung nhập chữ, bên cạnh còn viết vài dòng hạn chế, ví dụ như tên phải trên bốn ký tự, không được dùng từ nhạy cảm hoặc thô tục. Trong thời đại kỹ thuật phát triển, hạn chế thế này càng triệt để hơn, trí thông minh và năng lực tính toán của hệ thống cao đến mức khiến người ta cảm thấy sởn gai óc, "nó" chỉ cần một kho từ ngữ nhạy cảm, thậm chí chỉ cần một phạm trù mơ hồ là có thể tự phát huy trí thông minh của bản thân, ngăn chặn bất cứ hành động vượt quá sự cho phép. Ví dụ như cái tên Bột Đại Kinh Thâm*, hoặc là thêm ký hiệu gì đó đằng sau chữ FUC, rồi lại thêm chữ K, kiểu vi phạm quy định này sẽ vô dụng đối với hệ thống máy tính tiên tiến kia. Hơn mười năm trước con người lo lắng AI** của máy tính có thể công kích, nô dịch lại con người, nhưng đến tận bây giờ, vẫn chưa có chứng cứ xác thực nào chứng minh suy nghĩ đó là đúng.

(*) Bột Đại Kinh Thâm: chỉ bộ phận sinh dục nam cương cứng.

(**) AI(artificial intelligence): trí thông minh nhân tạo.

Tóm lại, trí tuệ và năng lực của máy tính tiên tiến này rất mạnh, cụ thể mạnh đến mức độ nào thì nội dung phía sau sẽ bổ sung.

[Kiểm tra hoàn tất, tên "Phong Bất Giác" có thể sử dụng, hãy xác nhận.]

Tên thật của Phong Bất Giác rất ít gặp, có lẽ cũng dùng được, nhưng anh dùng chữ Phong (疯: điên), thay cho chữ Phong (封: ban tước) trong tên của mình. Thứ nhất là không muốn trực tiếp dùng tên thật, thứ hai là cũng có ý tự chế giễu.

Sau khi ấn xác nhận, hệ thống phát ra âm thanh: [Tiếp theo sẽ là quá trình hướng dẫn tân thủ, quá trình hướng dẫn này giới hạn hoàn thành một lần, cốt truyện sẽ tạo ra ngẫu nhiên, sau khi hoàn thành sẽ lập tức nhận được phần thưởng ban đầu tương ứng. Xin chú ý, kết quả của quá trình hướng dẫn tân thủ không ảnh hưởng đến thuộc tính ban đầu của nhân vật, chỉ có phần thưởng là khác nhau. Nếu quá trình hướng dẫn bị gián đoạn vì các nguyên nhân như giá trị sợ hãi của bạn quá cao, chủ động ngắt liên kết, rời khỏi khoang game vân vân, thì lần sau khi đăng nhập vào game bạn không thể tiếp tục cốt truyện trước đó, hệ thống sẽ tạo cho bạn một giáo trình hướng dẫn mới.]

Phong Bất Giác nghe xong thông báo, giơ tay ấn vào nút xác nhận. Ai ngờ khi ngón tay anh vừa chạm vào biểu tượng trên màn hình thì toàn bộ thang máy lập tức tối om.

Một giây sau, một giọng nói vang lên, hoàn toàn không giống âm thanh của hệ thống điện tử lúc nãy, âm thanh này giống như giọng nói của một mụ phù thủy: "Chào mừng đến với 'Khu vui chơi đáng sợ'."

Giọng nói vừa vang lên, thang máy bất ngờ rung chuyển mà không có dấu hiệu báo trước nào. Sau đó, chiếc hộp tối om không nhìn thấy rõ được năm ngón tay đó bắt đầu chuyển động, chậm rãi chìm xuống bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.