Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 5: Chương 5




  Phong Bất Giác nằm vào khoang game, vẫn dùng trạng thái không ngủ đăng nhập vào game (trạng thái ngủ và trạng thái không ngủ sẽ đăng nhập vào máy chủ không giống nhau, hai trạng thái này không thể liên hệ với nhau).

Sau khi vào không gian đăng nhập, ấn xác nhận vào game, lần này không có thông báo nào hiện ra, trên màn hình chỉ hiển thị bảng chọn game có thể chọn, ví dụ như tùy chọn xã giao, danh sách bạn bè và danh sách đen, còn có nhiều nội dung giới thiệu game khác. Nếu người chơi chưa đọc nội dung trên trang chủ, cũng có thể xem lướt qua trong gian này, nếu xét về tỷ lệ thời gian, xem ở đây thật sự có thể giảm được một nửa thời gian.

Phong Bất Giác tìm được ingame của Vương Thán Chi, ấn thêm bạn bè, sau đó gửi yêu cầu mời vào đội.

Sau khi Vương Thán Chi vào đội, trên màn hình hiển thị bên cạnh người Phong Bất Giác nhảy ra một danh sách đội, bên trên hiển thị level và tên của hai thành viên trong đội.

[Phong Bất Giác, level 2]

[Uổng Thán Chi, level 1]

[Vui lòng lựa chọn hình thức vào game của đội.]

Có ba bảng chọn xuất hiện trên màn hình, phân biệt thành: Hình thức huấn luyện cá nhân, hình thức huấn luyện nhiều người và hình thức sinh tồn cá nhân (Thường). Do bọn họ đang ở trạng thái đội hai người, nên hai hình thức cá nhân mới có thể tiến vào liền trở thành biểu tượng màu xám không thể lựa chọn.

"Anh Giác, chúng ta chỉ có thể chọn loại 'Huấn luyện nhiều người'." Lúc này Vương Thán Chi đã có thể nói chuyện với Phong Bất Giác thông qua màn hình hiển thị. Trong không gian đăng nhập của anh ta, cũng có thể nhìn thấy thông tin giống hệt trên màn hình bên này, nhưng thao tác lại nằm trong tay của đội trưởng.

"Ừ, vào trong rồi tính tiếp." Phong Bất Giác trả lời, ấn vào tùy chọn.

[Bạn lựa chọn hình thức huấn luyện nhiều người, vui lòng xác nhận.]

[Đã xác nhận, đang cân đối liên kết thần kinh, khởi tạo cốt truyện…]

[Bắt đầu tải, vui lòng đợi.]

Thang máy của Phong Bất Giác lại bắt đầu chuyển động, lại xuất hiện cảm giác đang chìm xuống.

Cùng lúc đó, một dòng chữ trực tiếp xuất hiện trước mắt anh, kết hợp với âm thanh nhắc nhở hệ thống: [Bạn và người chơi khác vào cùng một cốt truyện, trước khi vào game nhiều người lần đầu tiên, xin vui lòng xem qua nội dung bên dưới.]

[A. Trong hình thức phi đối kháng, tất cả hành vi công kích "người chơi khác" đều bị hệ thống hạn chế, ý đồ của bạn không thể chuyển hóa thành hành động thực tế của nhân vật. Khi người chơi có thể chọn hình thức đối kháng hoặc trong cốt truyện, tất cả hành vi công kích "bạn bè" sẽ bị hệ thống hạn chế, ý đồ của bạn không thể chuyển hóa thành hành động thực tế của nhân vật.]

[B. Bất cứ âm thanh bị hệ thống phán là từ ngữ nhạy cảm đều bị xử lý tắt âm, ví dụ như tên nhân vật chính trị, lời lẽ thô tục, tên động vật, thực vật, vật phẩm ở những tình huống đặc biệt.]

[C. Hành vi có ý định sử dụng hình vẽ, từ ngữ, tư thế, khẩu hình miệng để công kích người chơi khác sẽ bị hệ thống hạn chế, ý đồ của người chơi không thể chuyển hóa thành hành động thực tế của nhân vật.]

[D. Không hạn chế giới tính, bất cứ hành vi nào bị hệ thống phán đoán là quấy rối tình dục, bao gồm hành vi vì mục đích này, ý đồ thực hiện hành vi được nêu trong điều khoản B và C, đều sẽ bị hệ thống hạn chế. Ý đồ của người chơi không thể chuyển hóa thành hành động thực tế của nhân vật. Thử làm nhiều lần sẽ bị cưỡng chế ngắt liên kết, còn ID công dân của người chơi này sẽ bị hệ thống đưa vào danh sách đen vĩnh viễn, trở thành đối tượng bị ưu tiên giám sát cấp độ cao.]

[E. Bất cứ hành vi bị hệ thống phán đoán là phân biệt đối xử sẽ bị xử lý như điều khoản D. Người chơi nhiều lần vi phạm điều khoản D, E sẽ bị xóa tài khoản vĩnh viễn. ID công dân này sẽ bị tước quyền sử dụng sản phẩm công ty của. Trong trường hợp nghiêm trọng, hành vi trong game sẽ được bị hệ thống ghi nhận lại và chuyển cho cơ quan công an xử lý, vui lòng xem kĩ nội dung luật an ninh mạng và các điều lệ phát sinh.]

Chỗ này phải nói rõ một chút, Phong Bất Giác hiện đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới ở năm 2055. Trong thế giới mà anh sinh sống, hành vi quấy rối tình dục và phân biệt đối xử (với người tàn tật, dân tộc, người bị bệnh tật bẩm sinh vân vân) bị xử tội rất nghiêm khắc. Hành vi phân biệt đối xử không đến mức bị kết án, nhưng ID công dân của người vi phạm sẽ bị đưa vào danh sách đen của các tổ chức và ngành nghề. Hành vi quấy rối tình dục có thể bị kết án.

Trước kia Phong Bất Giác từng chơi rất nhiều game. Loại game liên kết thần kinh anh cũng từng dùng mũ sắt để chơi qua, trên cơ bản cũng nhìn thấy các điều khoản tương tự. Theo sự phát triển không ngừng của trí tuệ nhân tạo, người chơi có thể lách luật càng ngày càng ít, có thể nói hai kiểu hành vi này đang bị bóp chết từ trong trứng nước.

[Đã tải xong, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức huấn luyện nhiều người.]

[Ở hình thức này, không cung cấp miêu tả phó bản, nhiệm vụ, thế giới quan.]

[Hoàn thành hình thức này chỉ có thể nhận được kinh nghiệm, không nhận được giá trị thành thạo và tiền game.]

[Hình thức này không có phần thưởng vượt ải và phần thưởng đánh giá mức độ sợ hãi.]

[Game start.]

Nghe xong nhắc nhở, cửa thang máy lại mở ra, dường như cùng lúc này, bên tai lại vang lên âm thanh kỳ dị như đang xâm nhập vào, lần này là giọng nói chói tai của một người đàn ông: "Chào mừng đến với 'Khu vui chơi đáng sợ'." Nói xong còn phát ra một tràng cười độc ác nham hiểm.

Khung cảnh bên ngoài cửa thang máy lại là một hành lang dài, nhưng hành lang này trông rất rộng rãi, mặt đất được lát gạch men, hai bên vách tường được phủ một lớp vữa thạch cao màu trắng. Trong đó một bên có ba cánh cửa, lúc này các cánh cửa đều đang đóng. Các thiết bị chiếu sáng trên trần nhà đều hoạt động bình thường, ánh sáng rất đầy đủ. Trong không khí đang phảng phất mùi thuốc khử trùng, cộng thêm kiến trúc hiện tại, vừa nhìn thì biết đây là một bệnh viện.

Phong Bất Giác bước ra khỏi thang máy, cửa thang máy sau lưng anh lập tức đóng lại. Sau đó, bóng dáng của thang máy dần dần xoay chuyển rồi biến mất, cuối cùng biến thành một bức tường. Nhìn về phía sau, anh phát hiện còn có một cánh cửa thang máy khác, song song với cánh cửa mình vừa bước ra lúc nãy.

Phong Bất Giác đi đến trước cánh cửa, thò đầu vào bên trong quan sát thì nghe thấy một tiếng "A!" thảm thiết.

"Cậu bị điên à?" Phong Bất Giác hỏi.

Vương Thán Chi thở hồng hộc: "Tôi vừa quyết định bước ra ngoài, đầu của anh đột nhiên thò vào, dọa chết tôi rồi."

"Tôi có thể hỏi cậu chuyện này không, bây giờ cậu bị tôi làm giật mình thế này, vậy giá trị sợ hãi là bao nhiêu?" Phong Bất Giác thật sự rất hiếu kỳ.

Vương Thán Chi nghe xong thì đi xem bảng chọn, động tác của anh ta trong mắt Phong Bất Giác, chỉ là tầm nhìn của đôi mắt không biết di chuyển tiêu điểm đến chỗ nào, nhưng chỉ vài giây sau là quay trở lại ví trí ban đầu.

"Tôi bây giờ đã bình tĩnh trở lại rồi, giá trị sợ hãi dao động khoảng 3%." Vương Thán Chi trả lời: "Nhưng vài giây lúc nãy nhảy lên cao bao nhiêu thì tôi cũng không biết."

"Ừm, dựa theo mức độ sợ hãi mà tăng lên trong chớp mắt, sau đó lại giảm xuống, có đúng không?" Phong Bất Giác nhắc tới: "Đúng rồi, giá trị sợ hãi hiển thị màu gì trong thanh năng lượng?"

"À, màu đỏ tươi."

"À, thì ra là vậy."

"Anh Giác, bệnh của anh… Lẽ nào từ đầu tới cuối, giá trị sợ hãi luôn giữ ở mức 0% sao?" Vương Thán Chi đương nhiên biết về bệnh tình của Phong Bất Giác. Nhưng anh ta chỉ là một bác sĩ thực tập vừa tốt nghiệp, đối với căn bệnh này đương nhiên là bó tay bất lực. Cũng chính vì anh ta học ngành y nên mới hiểu, căn bệnh này của Phong Bất Giác e rằng phải xem vận may, vận may tốt thì có thể bình an trong ba mươi năm, nếu vận may không tốt, toi mạng trong vòng ba phút cũng không phải chuyện kỳ lạ.

"Đúng." Phong Bất Giác bình tĩnh trả lời.

"Vậy thì tôi nhờ vào anh cả đấy. Có chuyện gì xảy ra thì anh phải bảo vệ tôi." Vương Thán Chi nói.

Phong Bất Giác không trả lời câu nói này, chỉ nói: "Thời gian chuẩn bị trước khi bắt đầu phó bản chỉ còn ba phút, cậu mà còn không ra ngoài thì sẽ bị hệ thống cưỡng ép đẩy ra khỏi thang máy."

Vương Thán Chi nghe xong, vội vàng bước ra ngoài.

Thang máy này còn chưa hoàn toàn biến mất, Phong Bất Giác đã lấy một hòn đá từ trong hành trang ra, đưa đến trước mặt Vương Thán Chi: "Cầm đi, đi trước dẫn đường."

Vương Thán Chi cầm lấy hòn đá, xem xong thuộc tính, khóe miệng giật giật: "Anh Giác… Dù anh có nhặt được nó rồi lấy dùng trong quá trình hướng dẫn tân thủ, cũng không đến mức không nỡ ném nó đi mà mang trở vào không gian đăng nhập chứ?"

"Cậu đang đố kỵ." Phong Bất Giác không biết xấu hổ mà trả lời.

Vương Thán Chi không nói gì thêm, cầm hòn đá trong tay tùy tiện ném xuống đất, tiện tay lấy một con dao gọt trái cây dài khoảng năm phân từ trong balo ra, "Cái này của tôi thuộc tính khá là tốt."

"Tại sao cậu lại có trang bị chứ!" Phong Bất Giác gào lên. Trước đó Vương Thán Chi có nói trong điện thoại rằng mức độ sợ hãi được đánh giá trong quá trình hướng dẫn tân thủ của anh ta là kinh hồn bạt vía. Theo như phần giới thiệu trên trang chủ thì mức độ này không có phần thưởng thêm.

"Tôi nhặt được nó bên trong phó bản." Vương Thán Chi nói.

Phong Bất Giác nói: "Đưa cho tôi xem xem."

Vương Thán Chi nhún vai, đưa con dao qua.

[Tên: Dao gọt trái cây]

[Loại: vũ khí]

[Phẩm chất: Rách nát]

[Lực công kích: Khá yếu]

[Thuộc tính: Không]

[Hiệu ứng: Không]

[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Có]

[Ghi chú: Ít nhất thì món đồ này là dao.]

Phong Bất Giác trả dao lại cho Vương Thán Chi, than khóc nói: "Ôi nhân phẩm! Mấy món đồ tôi nhặt được trong phó bản đó đều không thể mang ra ngoài."

"Vậy hòn đá kia của anh?"

"Là phần thưởng thêm sau khi tổng kết." Phong Bất Giác nói: "Đã sợ chưa?"

"Ờ."

"Dẫn đường!"

Vương Thán Chi bất đắc dĩ, tay cầm con dao nhỏ đi ở phía trước.

Vừa bắt đầu vào game, trong lòng anh ta liền có chút sợ hãi, anh ta là một "người bình thường". Người bình thường dù có lớn tiếng trước ở mặt mọi người bảo mình to gan thế nào, đến khi thật sự bước vào game, chẳng có ai là không sợ hãi, sợ hãi vốn là phản ứng rất bình thường. Huống hồ "Khu vui chơi đáng sợ" còn là game liên kết với thần kinh, sự sợ hãi khi được sờ tận tay thấy tận mắt sẽ càng chân thật hơn.

Ở phía trước cách chỗ bọn họ hai mươi mét có một lối rẽ. Trong khoảng cách này có tổng cộng có ba cánh cửa, toàn bộ đều nằm bên tay phải, còn bên trái là một bức tường, chẳng có gì cả. Trên bức tường mênh mông trống rỗng, trong bệnh viện bình thường sẽ dán thông tin của các bác sĩ, sơ đồ bệnh viện, nhưng ở đây thậm chí đến cả thông tin bảo vệ sức khỏe cũng không có một trang.

Hai người bọn họ vừa đi được năm sáu mét, vẫn chưa đi qua cánh cửa đầu tiên, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười kỳ dị, giống như tiếng của một bé gái, sau đó trên bức tường màu trắng bên trái của bọn họ đột nhiên xuất hiện vô số dấu tay máu, hầu như in kín hết cả bức tường, đang kéo dài đến tận đầu của hành lang.

Đồng thời. Hai người đều nhìn thấy đằng xa có một bóng đen lướt qua, sau đó trốn vào lối rẽ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.