Cảnh tượng náo nhiệt trên diễn đàn đã qua hai ngày nhưng vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt, có không ít bài viết chửi mắng người khác chửi đến mức có cả tình cảm, dù tình cảm này là thù hằn…
Người thế nào dễ dàng kết oán với với người khác và chuyển thành thù hằn trong thời gian dài? Người có bụng dạ hẹp hòi đấy.
Vì thế, Open Beta còn chưa mở ra thì đã có không ít người hẹn nhau quyết chiến, chuẩn bị dùng hình thức "tàn sát trong game" để đánh nhau một mất một còn, phân định cao thấp. Đương nhiên, trước tiên bọn họ phải đạt level 15 trở lên thì mới có thể lựa chọn hình thức này. Hơn nữa hai bên phải nắm chắc được phần thắng trong tay thì trận đấu đó mới chính thức bắt đầu.
Kẻ tiểu nhân, sợ nhất là tự vạch mặt mình, vì bên trong của bọn họ thật sự chẳng tốt đẹp gì.
Thua thì sợ mất mặt, nhưng nếu chiến thắng thì kẻ tiểu nhân sẽ không nể mặt người khác một chút nào, nên mới gọi là kẻ tiểu nhân.
Kẻ tiểu nhân mà thua rồi thì sẽ không phục mà đưa ra đủ các lý do, ví dụ như "Anh có nhiều thời gian chơi hơn tôi", "Level của anh cao hơn tôi", "Trang bị của anh tốt hơn tôi", còn hai kiểu sắc bén nhất là: "Không có cảm giác" và "Không giải thích".
Muốn thắng quân tử rất dễ dàng, muốn thắng tiểu nhân, thì bạn phải có khả năng tay không đánh bại kẻ mạnh, nhân tiện tìm thêm vài chục nhân chứng ra chứng kiến, tốt nhất là phải quay lại cả quá trình. Như vậy thì kẻ tiểu nhân chỉ có thể nhận thua, sau đó ghi hận bạn cả đời này.
Hai ngày này Phong Bất Giác chẳng quan tâm gì mấy đến game, qua hai ngày ăn mì luộc và tập trung viết văn thì anh đã viết xong bản thảo của tháng này. Ngoài ra, cuối cùng Arthas cũng hiểu chậu cát chính là nhà vệ sinh.
Sáng thứ ba, "Khu vui chơi đáng sợ" mở lại máy chủ, lần này là bản Open Beta.
Phong Bất Giác không lập tức vào game. Rất rõ ràng, thời gian mở máy chủ trùng với thời gian ngủ của anh, khó khăn lắm anh mới điều chỉnh đồng hồ sinh học lại được, anh không muốn lại làm nó loạn lên. Dù sao thì mười hai giờ dậy, bốn giờ ngủ thì sẽ tiết kiệm được một bữa ăn…
Một rưỡi chiều, Phong Bất Giác đổ thức ăn mèo vào đầy bát của Arthas, dọn sạch sẽ chậu cát. Hầu hạ xong tiểu tổ tông thì anh mới nằm vào khoang game.
Không nói đến một loạt nhắc nhở hệ thống, sau khi vào tới không gian đăng nhập, Phong Bất Giác cũng không phát hiện có thay đổi gì quá rõ ràng.
Anh mở màn hình chạm, xem danh sách bạn bè, bốn cái tên bên trong toàn bộ đều ở trạng thái offline màu xám.
"Haiz… Quả nhiên mình quá rảnh." Phong Bất Giác dùng một ngữ khí lười biếng để tự mỉa mai mình một câu.
Trên giao diện thao tác không tăng thêm bất cứ thứ gì, chỉ giao diện mới trông đẹp và hoàn thiện hơn, ngoài ra phần giới thiệu game cũng hoàn chỉnh hơn. Vấn đề "những vật phẩm nào mang ra khỏi phó bản sau khi tổng kết thì không hiển thị" mà Phong Bất Giác nhắc đến lần trước, hiện tại cũng có thể xem trong phần FAQ*.
*FAQ hay FAQs (đọc là "fack" hay "fax", "facts", "F.A.Q.") viết đầy đủ là Frequently Asked Questions - tiếng Việt: Các câu hỏi thường gặp; hoặc Questions and Answers (Q&A) là các câu hỏi và trả lời thường theo cùng một chủ đề nhất định. Định dạng này thường được sử dụng trên danh sách gửi thư qua email và các diễn đàn trực tuyến khác, nơi những câu hỏi phổ biến thường có xu hướng được hỏi đi hỏi lại.
Nhìn thấy thấy dòng này, Phong Bất Giác liền nhớ lại việc thu xếp lại balo của mình.
Dung lượng balo hiện tại là 7/10, vật phẩm bên trong là: Cờ lê Mario, Ánh mắt thù hằn, Dao bếp kiểu Tây, gậy bóng chày, Súng M1911A1, Khôi giáp hồi âm, một túi tỏi.
Huyết thanh kháng độc mầm bệnh Z là vật phẩm cốt truyện không thể mang ra khỏi phó bản. Trong phó bản trước, trên đường từ tòa nhà Allerbmu trở về cửa hàng súng, Phong Bất Giác đã ném huyết thanh trong balo đi. Lúc đó anh và Tiểu Thán đều đã tiêm huyết thanh, còn hai vị GM thì có kỹ năng bị động đủ để đề kháng tất cả các mầm bệnh trong phó bản cấp thấp, nên những thứ này không cần dùng đến.
Đèn pin của anh đã bị hư hỏng lúc xác sống bao vây tấn công trong sân bóng rổ, rất may trong không gian vẫn còn dự trữ một cái, đúng lúc có thể lấy ra bù vào. Còn về túi tỏi kia, Phong Bất Giác cảm thấy có lẽ sẽ không dùng tới nữa, hơn nữa nó cũng không phải là đạo cụ khó lấy được, nên anh đã hủy nó trong bảng chọn game. Winchester và hộp đạn tương ứng đã đưa cho Tiểu Thán. Súng M1911A1 thì vẫn còn đầy đạn, nhưng không có đạn dự phòng. Ném túi tỏi đi, lát lại lấy đèn pin trong không gian để vào, lúc này balo vẫn bị sử dụng hết bảy ô.
Thu xếp xong balo, Phong Bất Giác xoay người qua, nhớ đến phần thưởng đánh giá mức độ sợ hãi nhận thêm trong căn phòng kim loại bên cạnh, nhưng đột nhiên nghe thấy nhắc nhở hệ thống:
[Hiện tại, bạn có thể lựa chọn khu vực muốn tới]
Sau khi nhắc nhở vang lên, trên cửa thang máy, ở chỗ vốn dĩ trống rỗng, luồng ánh sáng được hình thành từ dòng số liệu hiện ra, tạo thành một khu vực thao tác hình chữ nhật, hình ảnh ảo hóa thành hình thật, bên trong xuất hiện năm nút bấm to bằng nắm tay, bên trên đều có chữ, phân biệt là:
[Phòng trữ đồ] [Phòng hội nghị] [Thương Thành] [Hộp Quà Hù Dọa] [Đừng ấn vào đây]
Ánh mắt của Phong Bất Giác dĩ nhiên là bị nút sau cùng thu hút.
"Ê… Đừng ấn vào đây là ý gì chứ." Biểu cảm của anh rất vi diệu: "Không cho người ta ấn vào thì đừng hiện ra. Viết ra thế này chẳng khác nào bảo người ta ấn vào đi."
Anh do dự vài giây rồi không kìm được, giơ tay ra ấn vào, ánh đèn trên nút sáng lên một giây sau khi bị ấn xuống, sau đó… Chẳng có gì xảy ra.
Phong Bất Giác đợi 30 giây, anh nhìn xung quanh, vẫn chẳng có gì lạ thường, không kìm được mà nói: "Chuyện gì thế này… Trò đùa kiểu khinh bỉ à?"
"Ha ha ha… Quả nhiên đã ấn rồi nhỉ." Một giọng cười cực kì thô bỉ cùng với giọng nói kia, đột nhiên vang lên từ sau lưng Phong Bất Giác.
Anh xoay người qua nhìn thì nhìn thấy ở một góc cách anh vài bước chân, khi nãy vẫn còn trống, lúc này đang có một người đứng đó.
Đó là một người đàn ông da trắng hơn 20 tuổi, toàn thân mặc áo vest đen, vóc dáng hơi gầy, làn da trắng bệch, tóc ngắn, mang một cặp kính, tròng kính được bao phủ một tầng ánh sáng trắng. Không thể không nói, tuy khí chất của anh ta khá tầm thường, nhưng khách quan mà nói thì người này trông vô cùng đẹp trai.
"Này… Anh bạn, anh vào đây bằng đường nào thế?" Phong Bất Giác hỏi.
"Ha ha…" Người đó búng tay một cái, nút [Đừng ấn vào đây] kia liền hóa thành dòng số liệu rồi biến mất, "Không phải chỉ là di chuyển trong một không gian game thôi sao? Vô cùng đơn giản, ha ha ha…" Dường như anh ta rất thích phát ra vài tiếng cười nham hiểm như vậy từ trong cổ họng, giọng cười vô cùng gian xảo.
"Anh là… NPC? Nhân viên quản lý?" Phong Bất Giác nghi hoặc nói: "Đợi đã, anh không thể nào là NPC, anh không ở trong phó bản." Anh ngừng lại một chút: "À, sau khi mở Open Beta, trong không gian đăng nhập của mỗi người sẽ có một AI kiểu trợ thủ sao? Không đúng lắm! Kiểu NPC này lẽ nào không phải là một cô gái xinh đẹp vóc dáng cực hot, ăn mặc hở hang sao?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Người đó mỉm cười nói: "Ha ha… Cậu xem tôi là nhân viên quản lý cũng được, nhưng e rằng cậu không thể hỏi bất cứ thông tin nào về tôi trên trang chủ, rất có khả năng bọn họ sẽ nói với cậu, một người như tôi không hề tồn tại."
Phong Bất Giác nghe xong câu này thì thần sắc hơi thay đổi, ngữ khí nghiêm nghị nói: "Anh là Diễn Sinh Giả?"
"Ha ha ha ha…" Người đó cười lớn rồi lắc đầu: "Ha ha… Diễn Sinh Giả, bọn họ thấp hơn tôi ít nhất là hai cấp." Anh ta đẩy đẩy mắt kính, nói tiếp: "Cậu có thể gọi tôi là Woody, W-O-O-D-Y…"
"Mà đợi đã." Phong Bất Giác cướp lời: "Rốt cuộc anh là ai? Anh tìm tôi có việc gì? Nút đó là trò đùa dai của anh à?"
"Ha ha, nút đó chỉ là một trò đùa không nguy hại gì." Woody trả lời: "Tôi tới tìm cậu là vì có một số vấn đề muốn hỏi cậu."
"Để tôi xác định rõ đã, anh là đại diện cho công ty Mộng đến tìm tôi, hay là do sở thích cá nhân?" Phong Bất Giác cứ cảm thấy người đứng trước mặt có một sự cổ quái không nói rõ được.
Người này có thể xuất hiện trong không gian đăng nhập của mình thể này, còn có thể điều chỉnh môi trường, tám phần là nhân viên quản lý của công ty Mộng. Nhưng lời anh ta nói lại rất có vấn đề, cái gì mà "Coi tôi là nhân viên quản lý cũng được", còn cả "Bọn họ thấp hơn tôi ít nhất là hai cấp", rốt cuộc thì cái tên này sao lại ở đây?
"Tôi đến từ địa ngục, do sự cần thiết của công việc, phải xác nhận một số vấn đề với cậu." Trên mắt kính của Woody từ đầu đến cuối đều tỏa ra ánh sáng trắng, khiến người ta không nhìn rõ được sắc mặt anh ta.
"Đám nhân viên quản lý các người bị bệnh hoang tưởng thời kỳ cuối à." Phong Bất Giác lập tức nhớ lại hai người Phan Phụng và Hoa Hùng.
"Là một người có thần kinh bất thường mà còn nói chuyện bệnh hoang tưởng với tôi à?" Woody trả lời.
Phong Bất Giác suy nghĩ trong lòng: Quả nhiên, công ty Mộng đã biết rồi sao, cũng đúng… Cho dù nói thế nào thì cho đến hiện tại, toàn bộ giá trị sợ hãi của tất cả các phó bản đều là 0, hiện tượng này sớm đã bị hệ thống phán đoán là số liệu bất thường. Vậy thì công việc của người này là chuyên xử lý những người chơi bị nghi ngờ dùng tool hack?
"Ha ha… Cậu nghĩ như vậy cũng được." Woody cười gian xảo, nói.
"Hả?" Phong Bất Giác sững sờ: "Cái gì?" Anh suy nghĩ trong lòng: Không thể nào? Lẽ nào anh ta biết mình đang nghĩ gì?
Woody không tiếp lời, chỉ cười vài tiếng rồi hỏi: "Ha ha ha… Đầu tiên, tôi muốn hỏi, cậu theo đạo Cơ Đốc (Thiên Chúa giáo) à?"
Phong Bất Giác cũng có sự hiểu biết về thuật đọc suy nghĩ kiểu mánh khóe giang hồ này, vì thế anh cũng không suy nghĩ sâu về lời Woody nói lúc nãy, chỉ xem như đối phương đang giở trò mà thôi. Nghe xong câu hỏi của Woody, anh liền trả lời: "Tôi khá tin tưởng vào khoa học kỹ thuật."
"Ha ha ha, rất tốt." Woody mỉm cười nói, "Tôi hỏi xong rồi."
"Này! Anh trai, có chuyện gì vậy? Tiết mục chỉnh người à? Hệ thống đang quay phải không?" Phong Bất Giác hỏi.
"Trong ký ức vốn đã có âm thanh, hình ảnh tồn tại, không cần anh nói với tôi, trước một phút thì tôi đã tiêu hóa xong rồi." Woody nói: "Tôi chỉ cần xác nhận chuyện này là xong."
Phong Bất Giác liếc nhìn Woody, lùi ra sau hai bước, nói: "Anh…Woody này, lúc nãy anh nói anh đến từ đâu?"
"Tôi đến từ đâu, cậu sẽ đi về hướng nào, ha ha ha…" Woody vẫn cười gian xảo: "Được rồi, tôi phải đi đây, tôi nghĩ khi chúng ta gặp lại, cậu sẽ rất tức giận. Nhưng mà đời người là như vậy, tức giận vẫn có ích hơn tuyệt vọng không phải sao?"
"Đợi đã, anh…" Phong Bất Giác bị anh ta làm cho không hiểu gì hết, tên này rõ ràng là rất bất thường.
"Phàm nhân, cậu rất ưu tú, cũng rất thú vị, là một người được chọn phù hợp, tôi chuẩn bị đặt cược lên người cậu… À, đặt một túi tiền Judas* là được rồi, ra tay như vậy là phóng khoáng lắm đấy, ha ha ha… Đừng để tôi thất vọng." Woody nhún vai mỉm cười, vừa xoay người thì bước vào bức tường kính trong thang máy.
*Túi tiền Judas: theo truyền thuyết Cơ Đốc giáo, kẻ phản đồ đã nhận 30 đồng bạc để bán đứng thầy Jesus của mình, thường dùng với ngụ ý chỉ kẻ phản bội
Sau khi Woody bước vào mặt kính thì thân hình anh ta đột nhiên cong lên. Trong giây phút đó, bóng dáng anh ta biến thành một bóng ma màu đen. Hình ảnh đó khó có thể dùng từ ngữ để hình dung, nếu nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thì trong giây phút bóng ma đó phá vỡ cửa sổ để xông vào, nó liền trực tiếp xé tan thế giới thần kinh của con người.
Giờ phút này, Phong Bất Giác cảm nhận được một cảm xúc vốn không nên tồn tại. Sợ hãi.
Cảm xúc sinh lý không thể bị kích động của anh, trong thời khắc này lại xuất hiện một cách rõ ràng như được hàn chặt vào đó. Không cần nghi ngờ gì nữa, đó chính là sự sợ hãi. Hơn nữa đó còn là một sự trải nghiệm đáng sợ mãi mãi không quên, khắc cốt ghi tâm.
Nhìn chằm chằm bóng ma vô hình không rõ nguồn gốc kia, giống như linh hồn bạn đã bị một bàn tay ma quỷ giam giữ thật chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rút ra khỏi cơ thể, hóa thành hư ảo.
Không biết qua bao lâu, Phong Bất Giác định thần trở lại. Anh còn chưa hết hoảng hồn, anh nhìn lên thời gian trên tường theo bản năng, khoảng cách thời gian so với lúc anh di chuyển tầm mắt lần trước, không ngờ chỉ mới qua mấy chục giây mà thôi. Anh khó mà bình tĩnh cảm xúc, trong lòng tự hỏi: Tất cả mọi thứ lúc nãy rốt cuộc là gì? Là sự thật hay ảo giác? Lẽ nào… Bóng mờ trong não mình đã khuếch tán rồi, nên dẫn đến sự xuất hiện của triệu chứng mới?