Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 49: Chương 49: Đại Toán Vô Song quyển (3)




  Do Phong Bất Giác không đuổi theo Tiểu Danh, nên sau khi chạy được một đoạn, vừa nhìn thấy sau lưng không có người thì liền giảm tốc độ lại. Vài giây sau thì Tiểu Danh dứt khoát dừng lại, xoay người nhìn ra xa. Đúng lúc nhìn thấy ở đằng xa Phong Bất Giác đã đuổi kịp Thiếu Gia Atobe, vốn cho rằng Atobe sẽ bị tiêu diệt, kết quả hai người đó không hề xảy ra xô xát.

Hai phút sau, hai người lại khoác vai cùng nhau quay trở lại, Thiếu Gia Atobe còn vẫy tay với Tiểu Danh, dường như đang ra hiệu là mình không sao cả.

Chẳng lâu sau, ba người cũng quay trở lại con đường phía trước cửa hàng súng, Phong Bất Giác tắt nhạc đi, nói với hai người họ tình hình ở đây: "Vì vậy… Sau một số thí nghiệm thì về cơ bản tôi đã nắm được một vài đặc trưng chính của xác sống huyết lang."

"Lúc CG mở màn tuy đã nói qua một chút, nhưng tôi nghĩ vẫn nên kết hợp với tình hình thực tế để đưa ra kết luận thì sẽ tốt hơn."

"Đầu tiên, bọn chúng có một phản ứng khó chịu mạnh mẽ với mùi tỏi, cảm giác giống như chúng ta hít phải khí ga hơi cay. Hiệu quả của tỏi sống thì bình thường, nhưng sau khi bỏ vào miệng nhai thì mùi hôi phả ra sẽ vô cùng có hiệu quả."

"Anh trai này, lúc nãy tôi vừa định hỏi, cả người anh dính đầy máu thế này không sợ bị nhiễm bệnh sao?" Tiểu Danh nhìn Phong Bất Giác cả người đầy máu cùng với hai vòng tỏi bị nhuộm đỏ anh đeo trước ngực hỏi.

Phong Bất Giác chỉ vào mặt mình, mặt anh vẫn còn khá sạch: "Chú ý đừng để chất nhầy của quái vật bắn vào mắt và miệng là được." Anh lại chỉ lên quần áo của mình rồi nói tiếp: "Còn mấy thứ này trông thì khoa trương, nhưng thật ra không phải hoàn toàn là máu của quái vật, lúc nãy tôi nhảy vào thùng lặn lội trong đống máu nên mới bị dính lên người mà thôi." Anh tùy tiện lấy ra một túi nhựa được đựng đầy đồ trong balo ra, để xuống đất, bên trong toàn là tỏi sạch: "Hai vòng tỏi trên người tôi là phòng tuyến sau cùng đề phòng việc bị bọn chúng cắn, tỏi để ăn dĩ nhiên là để vào trong balo. Hai người cũng tìm cho mình vài túi đi, chia cho nhau, lúc chiến đấu chỉ cần trong miệng có nhai tỏi thì lũ quái vật kia khó có thể phản kháng lại."

"Ừ... Tôi lấy một củ là được rồi, một củ có thể chia thành sáu bảy tép tỏi để nhai, không đủ tôi lại lấy ở chỗ anh là được." Tiểu Danh trả lời.

Thiếu Gia Atobe trả lời rất quyết đoán: "Tôi không cần, cảm ơn."

"Xem ra hai người không thích mùi tỏi cho lắm." Phong Bất Giác ý tứ xâu xa: "Hai người cũng biết, đối với nước canh mì sợi thì tỏi có hiệu quả giống như điểm đá thành vàng."

"Không biết." Hai người họ cùng đồng thanh trả lời.

"Ha ha..." Phong Bất Giác dùng một biểu cảm cực kì xấu xa hà một hơi hôi rình vào gương mặt buồn nôn của bọn họ.

"Bọn tôi đâu phải quái vật! Anh làm cái quái gì thế!"

Phong Bất Giác lập tức nghiêm túc lại: "Vậy thì, tôi sẽ nói tiếp về đặc trưng của xác sống huyết lang."

"Anh thay đổi nhanh quá vậy..."

"Ánh sáng mặt trời, sẽ khiến chúng trở nên chậm chạp." Phong Bất Giác tiếp tục lời tự thuật lúc nãy: "Động tác chậm chạp giống như thiếu nữ phép thuật biến hình còn nhảy một điệu nhảy biến hình, đợi cô ta lột xong... À không, đợi đến khi bọn chúng tấn công tới thì tôi đã đọc xong cả hai khẩu lệnh khó phát âm rồi."

"Anh tìm hiểu hơi rộng rồi đấy..."

Phong Bất Giác nhìn đám xác sống đang đi trên đường nói: "Tuy đánh vào đầu có thể khiến cơ thể của chúng không thể tiếp tục cử động, nhưng phần đầu sẽ tiếp tục sống. Qua quá trình kiểm tra, tôi phát hiện, chỉ cần đánh vỡ phần sau đầu của bọn chúng, hoặc dùng súng bắn nổ hơn nửa phần đầu của chúng thì mới có thể hoàn toàn tiêu diệt chúng."

Anh vừa nói, vừa lấy một cây súng ngắn từ trong balo ra, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn lên món vũ khí trên tay: "Khẩu Winchester tôi tìm thấy trong cửa hàng súng này là món vũ khí có hiệu quả khá tốt. Dù không bắn trúng phần đầu ở khoảng cách gần thì cũng tạo ra một lỗ to khi bắn vào những phần cơ thể khác, lực mạnh hơn súng lục khá nhiều."

"Đúng rồi, cửa hàng súng!" Thiếu Gia Atobe trừng to mắt nói: "Suýt chút thì quên mất, đi tìm trang bị rồi tính tiếp!"

Anh ta chào hỏi Phong Bất Giác một tiếng rồi cùng Tiểu Danh bừng bừng khí thế đi vào cửa hàng súng. Hai người họ là người chơi cực kì thiếu trang bị, cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa thấy qua một món trang bị Tinh xảo nào, đối với bọn họ mà nói thì một món vũ khí lạnh thăng cấp thành súng ống đạn dược đã là một chuyện rất đột phá. Đối với một người chơi cấp thấp nhưng lại có tận bốn món trang bị Tinh xảo như Phong Bất Giác, đã thế trong đó còn có một món tạm thời không mặc được vẫn còn để trong túi, thì đó là chuyện mà người khác khó mà hình dung được.

Thiếu Gia Atobe và Tiểu Danh xông vào cửa hàng súng thì nhìn thấy một bãi chiến trường. Những giá để đồ trên tường đều trống rỗng, trong hộc tủ và dưới đất có rất nhiều linh kiện súng rơi lung tung, bên trong cánh cửa phía sau quầy hàng cũng trống trơn.

Phong Bất Giác đi theo bọn họ vào trong, vẫn dùng giọng nói bình tĩnh chẳng chút sợ hãi: "Từ thiết lập này cho thấy, sau khi mầm bệnh bùng phát trong thành phố thì cửa hàng súng nhất định sẽ bị cướp sạch. Từ độ khó của game cho thấy, phần vũ khí hầu như không cho chúng ta quá nhiều sự lựa chọn."

Thiếu Gia Atobe cứ như chẳng nghe thấy lời của Phong Bất Giác, anh ta đang vui vẻ hào hứng nhặt hai khẩu súng dưới đất để vào balo, lại nhặt một cây TMP*, mỉm cười nói: "Lần này phát tài rồi."

*TMP: một loại súng ngắn tự động do Steyr Mannlicher sản xuất.

Tiểu Danh vứt một cây gậy bóng chày và ống sắt gỉ trong balo ra, cũng nhặt hai khẩu súng bỏ vào trong, lại vác thêm một khẩu súng xung phong UMP45*, biểu cảm trên mặt chỉ có thể nói là vui mừng hớn hở...

*UMP (Universale Maschinenpistole) là loại súng tiểu liên được phát triển và chế tạo bởi công ty Heckler & Koch vào khoảng nửa cuối những năm 1990 và được giới thiệu năm 1999. Súng được thiết kế với tiêu chí nhẹ và mạnh nhưng cũng rẻ hơn khẩu MP-5.

Hai người họ lấy vài món vũ khí súng phẩm chất thường, liền có cảm giác vừa trúng xổ số. Thật lòng mà nói, thật sự có chút mất mặt. So với những người chơi chuyên nghiệp khác, chỉ có thể nói hai người này không phải là người chơi xem game là một công việc, thái độ và tâm thế của bọn họ đều vô cùng nghiệp dư.

Trước sự nhắc nhở của Phong Bất Giác, hai người bọn họ mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng, bọn họ ngại ngùng lấy khẩu súng vừa để vào balo ra, kiểm tra nòng súng, tìm đạn phù hợp rồi lấy thêm một ít đạn...

Khi ba người quay trở ra đường thì đã có bốn năm con xác sống huyết lang bị thu hút đi tới đây. Phong Bất Giác đề nghị bọn họ xem mấy con quái vật như bia đạn sống để luyện ngắm bắn, làm quen một chút với súng đạn. Hai người họ tay chân loạn xạ một hồi, mất cả buổi mới hiểu được cách mở súng. Sau khi bắn xong, bọn họ nhận ra được mình không thể nào bắn trúng mục tiêu ngoài phạm vi mười mét, đạn không biết đã bay đi đâu. Nhưng khi giảm còn khoảng cách năm mét, cầm chắc súng ngắm bắn thì tỷ lệ bắn trúng khá là cao.

Sau khi giải quyết xong đám quái vật, Phong Bất Giác nói: "Trước đó tôi nói đến đâu rồi... À, đúng rồi, đặc trưng tiếp theo..." Anh dừng lại một chút, chỉnh lại mạch suy nghĩ, nói: "Bản tính khát máu của quỷ hút máu cũng thể hiện trên người bọn xác sống huyết lang này. Bọn chúng sẽ bị mùi máu hấp dẫn. Đương nhiên, phải là máu của người bình thường chưa bị nhiễm bệnh. Về mặt này, tôi cho rằng bọn chúng dùng khứu giác để phân biệt."

"Khứu giác của những con xác sống huyết lang này nhất định không giống người sói thông thường, nhưng rõ ràng là mạnh hơn xác sống thông thường rất nhiều. Một người sống như chúng ta xuất hiện trong phạm vi bán kính năm mươi mét gần chúng thì chúng không cần nhìn thấy cũng có thể phát hiện ra. Còn máu huyết của người bình thường xuất hiện trong không khí cách ở phạm vi gần một kilomet chúng cũng có thể ngửi thấy. Từ đó tạo ra sức thu hút cực kì hấp dẫn với bọn chúng."

"Không phải chứ? Trong thành phố này chỗ nào cũng là hiện trường giết người, bọn chúng có thể phân biệt được máu có mầm bệnh trong thùng máu người tạp nham kia sao?" Thiếu Gia Atobe nhìn chiếc thùng đầy máu kia rồi hỏi.

"Chuyện đó rất bình thường, một trong những tiêu chí của khứu giác nhanh nhạy chính là phân biệt mùi vị. Giống như loại chó chuyên truy tìm vết máu, có thể phân tích được kết cấu mùi vị trên tầng phân tử." Phong Bất Giác trả lời: "Giống như anh đi ngửi một đống phân, nhiều nhất chỉ cảm thấy nó thối. Sinh vật có khứu giác nhanh nhạy ngửi vào thì có thể biết người đi ra đống phân đó ngày hôm qua đã ăn những gì."

"Bây giờ tôi chỉ muốn biết tại sao anh sử dụng những từ ngữ đó mà không bị chặn lại..." Thiếu Gia Atobe nói.

"Chứng tỏ trong ngữ cảnh thông thường, từ phân không phải là từ ngữ bị hệ thống cho là khiếm nhã, nó chỉ là một danh từ mà thôi." Phong Bất Giác nói: "Theo tôi suy đoán, trong game này, từ này rất có thể là một chủ đề không thể không nhắc tới trong một số hoàn cảnh nào đó." Mặt anh u ám nói: "Ví dụ, trong một số phụ bản ngẫu nhiên, người chơi có lẽ sẽ bị chết chìm ở..."

"Tôi không nghe thấy gì hết! Không nghe thấy gì hết cả!" Thiếu Gia Atobe vội vàng bịt kín tai lại, lặp đi lặp lại câu nói này.

Phong Bất Giác nhún vai, không nói nốt chủ đề buồn nôn này, chỉ chuyển đề tài nói: "Nếu đã gặp được hai người thì mọi chuyện đơn giản hơn rồi. Hiện tại thời gian trong phụ bản này là 2 giờ 30 phút chiều, hai người lấy khu vực này làm cứ điểm, cố gắng hết sức giết thêm ít quái. Dù sao thì cửa hàng súng cũng ở ngay bên cạnh, dù súng chỉ có vài khẩu thì ít nhất cũng có đủ đạn."

"Tôi lập tức đi tìm những người còn lại, sau khi tìm thấy thì sẽ đưa họ đến đây." Anh ngẩng đầu nhìn trời: "Cho dù có tìm thấy hay không, tôi cũng sẽ quay lại đây trước lúc mặt trời lặn." Anh lại nghĩ đến chuyện gì đó: "À, đúng rồi, âm thanh cũng có một hiệu quả thu hút quái nhất định, sau khi tôi đi hai người có thể mở thùng loa này lên lại."

"Đợi đã." Tiểu Danh hỏi: "Từ khi bắt đầu thì tôi đã muốn hỏi, chỗ này..." Ánh mắt anh ta quét nhìn thùng loa, túi máu rỗng, thùng nước vân vân ở xung quanh, "Trận địa này làm sao một mình anh có thể làm ra?"

"Quá trình đại khái như sau: Trước khi tới cửa hàng súng, tôi đến một bệnh viện cách đây hai con phố, lúc đó định đi vào tìm xem có đạo cụ nào kiểu dược phẩm hay không. Kết quả tôi vô tình phát hiện chuyện máu người có thể thu hút được quái. Tìm kiếm trong bệnh viện xong thì không lâu sau tôi đi tới đây và quyết định biến nơi này thành cứ điểm tạm thời. Thế là tôi đi tới siêu thị ở gần đây lấy một chiếc xe đẩy, đẩy nó quay trở lại bệnh viện, giết một mạch vào trong, tìm thấy kho máu, phá cửa vào, lấy mười mấy bịch máu trong phòng lạnh, chất lên xe rồi quay trở lại đây.

Sau đó tôi lại đẩy một cái thùng nước trong cửa hàng đối diện ra, đổ máu vào đầy thùng. Thùng loa thì tôi tranh thủ lúc không tiêu diệt quái vật mà sang cửa hàng đối diện mang qua. Một là do âm thanh cũng có khả năng thu hút quái, hai là do tần suất quái xuất hiện cũng không quá cao, ngồi đợi thế này thì cũng rất buồn chán..."

Phong Bất Giác nhanh chóng nói: "Tóm lại, hai người có thể yên tâm ở đây tiêu diệt quái. Giới hạn thời gian của phụ bản này rất thoải mái, nên chúng ta nên nhân cơ hội này để cố gắng tăng cao level sở trường, và kiếm thêm một chút giá trị thành thạo."

Anh dặn dò xong những việc này thì vẫy vẫy tay áo, xoay người bỏ đi. Để lại hai "người chơi chuyên nghiệp" trừng mắt há mồm đứng đó, đưa mắt nhìn theo bóng dáng đang đi về phía xa xăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.