Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 137: Chương 137: Địa Cầu sụp đổ quyển (10)




Editor: Nguyetmai

Phong Bất Giác đứng yên trước mặt Hank, dường như anh định nói gì đó, nhưng anh không lập tức nói ra, mà còn đang suy nghĩ.

Hank sắc mặt sợ hãi, căng thẳng nhìn vào "người ngoại lai" trước mặt, hoàn toàn không đoán được đối phương đang có ý định gì. Sự im lặng trong tạm thời của Phong Bất Giác vô tình trở thành một loại áp lực vô hình.

Khoảng ba mươi giây sau, Phong Bất Giác lấy một khẩu súng trong balo ra, mở miệng hỏi: "Anh có biết cái này là thứ gì không?"

Hank lắc đầu.

"Đây là một loại vũ khí rất thịnh hành ở thế kỷ XXI." Phong Bất Giác nói, "vũ khí" từ này có nghĩ là gì chắc là anh biết nhỉ?"

Hank gật đầu nói: "Tôi biết… Nhưng… Thế kỷ… Là gì?"

Phong Bất Giác suy nghĩ trong lòng: Đến cả khái niệm này cũng không có sao? Xem ra bọn họ bị nô dịch hoàn toàn rồi.

Sắc mặt anh bình tĩnh, nói tiếp: "Đổi một cách nói khác thì đây là vũ khí mà các người sử dụng khoảng bốn trăm đến năm trăm năm trước."

Hank nơm nớp lo sợ hỏi: "Tại sao… Lại nói với tôi cái này?"

Phong Bất Giác cười lạnh, "Chủ yếu là hy vọng anh có khái niệm đối với món đồ này." Anh vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ chỉ vào khẩu súng: "Chỉ cần tôi cử động một ngón tay thì có một thứ gọi là đạn sẽ bay ra. Tốc độ bay của nó còn nhanh hơn cả vật thể gọi là máy bắn phản trọng lực của các người. Giả sử tôi dùng nó để tấn công con người..." Anh bắt đầu hù dọa Hank: "Bắn trúng vào đầu, đầu sẽ nổ tung, bắn trúng vào người, nội tạng sẽ tan nát, bắn trúng tứ chi, thì tay chân bị bắn trúng sẽ không ngừng chảy máu và mất khả năng hoạt động..." Anh bày ra một vẻ mặt vô cùng đáng sợ, giống như một người bị thần kinh đang kiềm chế dục vọng giết người.

Biểu cảm là một loại ngôn ngữ quốc tế, hơn nữa nó có thể vượt qua thời đại, dù hai người cách nhau một nghìn năm, thì biểu cảm hỉ nộ ái ố trên mặt vẫn có thể nhìn hiểu, vì thế Phong Bất Giác nhanh chóng hù dọa được đối phương.

Nói đến đây, anh đột nhiên ngừng chủ đề về khẩu súng trên tay mà hỏi chuyện khác: "Thôn của anh, tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Cài này… Anh hỏi cái này làm gì?" Hank căng thẳng hỏi lại.

"Sao thế? Anh không muốn nói tôi biết à?" Phong Bất Giác mỉm cười nói: "Anh sợ tôi dùng khẩu súng này đối phó với bọn họ có đúng không?" Anh biết rõ nhưng vẫn hỏi. Đầu tiên là phơi bày món vũ khí mà đối phương hoàn toàn không hiểu, sau đó lập tức đi hỏi người ta vấn đề, ai cũng sẽ nghĩ theo hướng đó.

"Thôn của chúng… Chúng tôi có một trăm nghìn người!" Hank dường như lấy được dũng khí, cất cao giọng trả lời.

"Vậy sao… Ha ha..." Ngữ khí của Phong Bất Giác ung dung, anh mỉm cười nói, anh cầm súng lắc lắc trước mặt Hank: "Từ việc tự động dẫn đường có thể thấy, khoảng hơn hai mươi phút nữa, chúng ta sẽ đến thôn của anh. Theo như tôi quan sát, người trong thôn của anh có ý thù địch rất mạnh mẽ đối với người ngoài, phải không..." Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu bọn họ vừa thấy chúng tôi liền tấn công... Khẩu súng trên tay tôi có thể bắn ra một nghìn phát đạn, dù tỷ lệ bắn trúng của tôi chỉ ở khoảng sáu bảy phần thì anh nói xem, thôn của anh sẽ có bao nhiêu người chết?"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh ở đằng xa nghe xong thì xuýt chút ngã xuống khỏi ghế, suy nghĩ trong lòng: Tên nhãi này nói khoác ghê thật, một khẩu súng, một nghìn phát đạn? Gắn vào đâu chứ? Hộp đạn kích thước siêu nhỏ à? Hơn nữa, với tốc độ bắn của khẩu súng đó, dù thật sự có một nghìn viên đạn, bàn tay và cánh tay cầm chặt súng, bắn hết một nghìn viên đạn thì ít nhất cũng cần ba mươi phút, người trong thôn lẽ nào sẽ đứng xếp hàng từng người cho cậu bắn à?

"Không… Cầu xin anh. Đừng giết người trong thôn!" Hank cầu xin nói, "Thôn của chúng tôi chỉ có năm nghìn người thôi..."

"Ồ! Chịu nói thật rồi à!" Cuồng Tông Kiếm Ảnh trong lòng kinh ngạc. Nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh, quay lưng về phía hai người họ, ngồi trên ghế lái phụ tiếp tục sững sờ.

"Tôi có thể hứa với anh là không giết người." Phong Bất Giác nói: "Nhưng anh phải hợp tác với tôi."

"Được… Được… Anh muốn tôi làm gì." Hank run rẩy nói.

"Nhìn xem, Hank." Ngữ khí của Phong Bất Giác lại trở nên thành khẩn, đây được gọi là vừa đấm vừa xoa: "Cho dù thành kiến của anh đối với "người ngoại lai" ra sao, có lẽ anh cũng đã nhìn thấy. Tôi và bạn của tôi, không phải là loại người thích giết người, dù anh đã dùng máy bắn phản trọng lực tấn công chúng tôi trước, chúng tôi cũng không giết anh, đúng không?"

Hank gật đầu.

Cuồng Tông Kiếm Ảnh lúc này đang ngồi lắc đầu, âm thầm nói một mình: "Tuy nói là không giết anh ta, nhưng mức độ hù dọa chết chóc đang không ngừng tăng lên đấy..."

"Chúng tôi chỉ muốn đến thôn của anh xem một chút, sau đó sẽ rời khỏi." Phong Bất Giác nói tiếp: "Anh yên tâm, chúng tôi không muốn điều tra gì, cũng không có "người ngoại lai" sẽ đến tấn công các người ngay sau đó. Chúng tôi chỉ là khách du lịch, đơn thuần là cảm thấy hiếu kỳ, muốn đến xem thôn của các người."

Hank bán tín bán nghi với câu nói này, anh ta thật sự cảm thấy khả năng tồn tại của thứ gọi là "quân đội người ngoại lai" không quá lớn. Nhưng nếu hai người này chỉ đơn thuần là muốn đến thôn tham quan thì có đánh chết anh ta cũng không tin.

"Nhưng mà, người trong thôn của anh vô cùng bài xích người ngoài, bọn họ có một sự hiểu lầm vô cùng sâu nặng với người bên ngoài thôn." Phong Bất Giác vừa quan sát sắc mặt của Hank, vừa nói: "Trong trường hợp thông thường, tôi cho rằng bất cứ ai trong thôn của anh đều không hỏi nguyên nhân mà ra tay với chúng tôi, hai bên cơ bản không có cơ hội nói chuyện." Anh lắc đầu: "Một khi xảy ra xung đột vũ trang, kết quả thế nào chắc anh cũng rõ." Anh giơ tay lên, dùng ngón cái chỉ vào Cuồng Tông Kiếm Ảnh sau lưng: "Tôi bảo đảm, bạn của tôi chỉ dùng vũ khí lạnh cũng có thể tiêu diệt trên một nghìn người các người."

Lúc này Cuồng Tông Kiếm Ảnh không kiềm được mà xoay đầu lại mắng một câu: "Anh cho rằng mình đang chơi Dynasty Warriors* à?"

(*) Dynasty Warriors là một loạt các phiên bản game điện tử nổi tiếng của hãng Koei theo loại hình hành động nhập vai được xây dựng với công nghệ trình diễn hình ảnh nổi ba chiều, cho phép người xem cảm nhận được các hiệu ứng 3D. Game lấy bối cảnh Tam Quốc, diễn tả lại những trận chiến hào hùng thời Tam Quốc.

Dù sao Hank cũng nghe không hiểu anh ta đang nói gì, Phong Bất Giác mượn nước đẩy thuyền, vẻ mặt trầm ngâm nói: "Anh ta nói câu này ý là đối với anh ta mà nói, giết một nghìn người dễ dàng như thu hoạch nông vụ."

Hank sớm đã đổ mồ hôi lạnh khắp người. Nghe thấy câu này, trước đó màn xuất hiện ngay trước mặt chỉ trong chớp mắt giống ma quỷ của Cuồng Tông Kiếm Ảnh càng khiến anh ta thêm tin tưởng lời dạy trong các buổi lễ tế: Người ngoại lai là ma quỷ, mạnh mẽ, xảo quyệt, giỏi mê hoặc lòng người. Cho dù bên ngoài họ trông vô hại, đáng thương, thậm chí là xinh đẹp ra sao, thì cũng không được do dự mà giết chết họ, đến cả cơ hội nói chuyện cũng không được để họ nói.

Phong Bất Giác tiếp tục vẫn tiếp tục nói: "Tin tôi, tôi cũng giống như anh không muốn để chuyện đó xảy ra." Anh giơ tay vỗ lên vai của Hank, "Chỉ cần anh làm theo kế hoạch mà tôi nói, dẫn chúng tôi vào thôn, tôi bảo đảm sẽ không làm hại bất kỳ ai. Tôi và bạn của tôi nhiều nhất chỉ ở trong thôn vài giờ đồng hồ, sau đó chúng tôi sẽ rời khỏi, anh sẽ được tự do, anh muốn làm gì cũng được, lúc đó anh lập tức gọi người đến truy sát chúng tôi cũng không sao." Anh ngừng lại hai giây, nhìn sự thay đổi trên sắc mặt của Hank, lập tức bổ sung thêm một câu: "Hiện tại anh có thể không tin lời tôi nói, nhưng anh phải cân nhắc kĩ, giả sử anh không phối hợp, tình hình sẽ trở nên thế nào." Anh xoay người qua, khóe môi nở một nụ cười lạnh: "Thời gian không nhiều nữa, anh đừng suy nghĩ quá lâu, tàu cá mập sắp tới nơi rồi, lúc đó... Chúng tôi nhìn tình hình thực tế rồi hành động, dùng vũ lực xông vào..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.