Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 139: Chương 139: Địa Cầu sụp đổ quyển (12)




Editor: Nguyetmai

"Đúng vậy." Phong Bất Giác trả lời.

Người đó nghe xong thì gật đầu, "Được rồi, không có chuyện gì rồi, đến lối thanh lọc đi." Anh ta nói xong câu này thì gọi bốn người còn lại đi vào thiết bị bổ sung nhiên liệu và bảo trì.

Hank dẫn theo Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh rời khỏi chỗ đó, bọn họ không dùng máy bàn nâng mà đi vào một lối cầu thang bên cạnh, máy bàn nâng chuyên dùng cho tiểu đội tiếp viện.

Khi đi lên cầu thang, Cuồng Tông Kiếm Ảnh cuối cùng không kiềm được mà hỏi: "Không cảm thấy kỳ quái sao?" Anh ta liếc nhìn Phong Bất Giác rồi nói: "Anh chỉ mở miệng nói không mang được thứ gì về thì bọn họ liền tin." Lúc đó anh ta lại xoay người qua hướng của Hank: "Lẽ nào các người không bị kiểm tra gì sao? Xem xem có giấu riêng đồ đạc gì không."

Hank kinh ngạc trả lời: "Giấu riêng? Anh đang nói gì thế? Ai lại làm như vậy? Một khi bị phát hiện thì sẽ bị tội chết!" Anh ta ngừng lại một chút: "Hơn nữa giấu riêng vật phẩm thì có lợi ích gì?"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh bị phản ứng này của đối phương làm cho không nói nên lời.

Phong Bất Giác mỉm cười nói: "Đừng tranh cãi với những người nô lệ về chuyện tài sản chế độ tư hữu, đến cả tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thứ duy nhất có giá trị giấu riêng chính là lương thực, nhưng trong tình huống không đói chết thì mạo hiểm ăn nhiều thêm một chút không đáng cho lắm."

"Nô lệ..." Hank nói: "Nó có nghĩa là gì? Còn nữa... Chế độ tư hữu là?"

Phong Bất Giác nhún vai: "Có một số chuyện không nên biết sẽ tốt hơn, Hank."

Ba người cùng nhau đi xuống, sau khi đến tầng cuối cùng thì rẽ sang một lối khác. Lối đi này trông không quá kiên cố, vì bốn bức tường của lối đi không phải bằng kim loại mà được xây dựng nên từ nham thạch và giàn giáo. Nhìn tổng thể thì lối đi này giống một hầm mỏ có độ an toàn cực kém, nếu đột nhiên sụp đổ thì cũng không có gì kỳ lạ.

Đi khoảng hơn ba trăm mét, bọn họ đi đến một chỗ giống như trạm gác, đó là một trạm gác kim loại hình lục giác, có một cửa sổ hướng ra ngoài, giống như trạm thu phí trên đường cao tốc, chỉ là hình dáng không giống.

Bọn họ dừng lại trước cửa sổ, nhân viên phụ trách ngồi bên trong dùng một ngữ khí kiểu công thức hóa mà nói: "Mã số, tên, thời gian rời khỏi thôn."

"Tiểu đội nhặt rác, mã số 24. Hank, Jarvis, Joey." Hank trả lời, "Sáng nay rời khỏi thôn."

Đối phương nhìn tài liệu kế bên tay, lại lướt mắt nhìn ba người trước mặt: "Chết mất hai thành viên?"

"Đúng vậy." Phong Bất Giác trả lời.

"Thật đáng tiếc." Người đó trả lời một câu, lại nói: "Chìa khóa phòng thay đồ không thất lạc phải không?"

"Không có." Hank trả lời. Tiểu đội nhặt rác thường để chìa khóa phòng thay quần áo trên tàu cá mập, sẽ không có thành viên nào mang theo bên người.

Người đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ (Cách tính giờ của thôn Thần Hữu là một ngày chia thành mười đoạn thời gian với đồng hồ đặc biệt tương ứng với chúng), người đó lại viết lung tung trên văn bản vài chữ rồi mở miệng nói: "Vào trong đi, vui lòng giữ phòng thay đồ sạch sẽ, khi tiếp nhận "thanh lọc" nhớ giữ cơ thể đứng im, để tránh tạo thành tai nạn thương tích." Khi nói câu này anh ta trông có chút lơ đãng, có lẽ mấy câu này là thuật ngữ nguyên tắc, anh ta nói như sắp nhổ ra.

Ba người tiếp tục đi về phía trước, phía trước là một lối đi khác, toàn bộ đều được làm bằng kim loại, đoạn đường này không dài, khoảng vài trăm mét, hơn nữa bốn bề đều dần dần rộng ra. Cánh cửa ở đầu cuối con đường cao hơn năm mét, khu vực sau khi xuyên qua cánh cửa rất giống thềm ga xe lửa ở nhà ga. Diện tích rất rộng, phải bằng cả mẫu đất, vẫn là hình quạt, đỉnh cao bảy tám mét, có không ít cột kim loại sừng sững bên trong, trên mỗi cột đều có một mã số.

Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh đi theo Hank đi xuyên qua khu vực đó, đến trước một đại sảnh hình quạt. Ở trên "vòng cung" đó có rất nhiều cánh cửa kim loại, cao khoảng một mét chín, rộng một mét, những cánh cửa đó đều đóng, còn bên trong dĩ nhiên là phòng thay đồ.

Hank dùng chìa khóa mở cửa, bọn họ đi vào một gian trong đó, ở bên trong chật hẹp một cách bất ngờ, đối diện là năm gian phòng độc lập trông như bốt điện thoại, các gian phòng này có lẽ là dùng để "thanh lọc" người nhặt rác.

Hank giải thích nói: "Bước vào trong thì ngồi xuống, đợi một lát là xong."

Phong Bất Giác gật đầu, sau đó ra hiệu cho đồng đội. Cuồng Tông Kiếm Ảnh lúc này có phản ứng như một con heo chết không sợ nước nóng. Hình thức tàn sát bỗng biến thành cảm giác sinh tồn, anh ta cũng không còn gì để nói, ngược lại thì cậu Phong nói gì anh ta cũng làm theo... Trên một mặt ý nghĩa nào đó thì Tận Thế Cường Tập còn lại và người chết chẳng có gì khác biệt, nên tâm trạng của Cuồng Tông Kiếm Ảnh bây giờ rất thoải mái.

Anh ta vốn cho rằng câu nói "Chúng ta phải nghiêm túc một chút, tiêu diệt hai người đó, để cho bọn họ xem cái gì gọi là thực lực" của Phong Bất Giác trước đó có ý nghĩa là một cuộc tàn sát kinh thiên động địa, phân cao thấp với đối phương bằng việc chiến đấu, để bọn họ biết được cao thủ thật sự liên kết với nhau thì sẽ tất thắng. Nhưng không ngờ rằng ba từ "nghiêm túc", "thực lực", tiêu diệt" của cậu Phong nói hoàn toàn là một khái niệm khác.

Có câu nói không chiến mà người khuất phục, cách làm của Phong Bất Giác là không chiến đấu nhưng vẫn dồn người ta đến chỗ chết. Chuyện đến mức hiện tại Cuồng Tông Kiếm Ảnh xem như đã hiểu. Cậu Phong không hổ là người đàn ông "mỉm cười nhìn nghìn quân tan vỡ, kế định càn khôn tính nhân quả". Đối với một người chơi loại phi chiến đấu mà nói, chuyện chiến đấu chính là kế sách bức bách, là ý định tồi tệ nhất. Đạt được mục đích trong tình huống không cần mạo hiểm mới là kế hoạch thiết thực nhất.

Nếu không phải gặp Phong Bất Giác, Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng không thể ngờ rằng có thể chiến thắng trong hình thức tàn sát bằng kiểu này. Anh ta không kìm được mà cảm thấy có chút may mắn và sợ hãi, nếu anh ta và Phong Bất Giác không gặp nhau ngay từ đầu, hoặc đó là một trận kiểu đội chiến 2V2, 3V3, có lẽ bản thân sẽ có kết cục giống như hai người Thi Đao. Dù có khả năng đánh nhau thì cũng vô ích.

Trong quá trình tham gia phó bản này, Cuồng Tông Kiếm Ảnh ngày càng cảm thấy, giá trị của con người Phong Bất Giác phi phàm. Trong các game khác, cơ sở đánh giá của người chơi cấp ngôi sao đều phải xem vào lực chiến cao thấp. Nhưng trong "Khu vui chơi đáng sợ", người chơi như Phong Bất Giác, có thể mang tới lợi ích thậm chí có thể vượt qua được người chơi xếp ở top mười trong bảng xếp hạng chiến lực.

Chỉ đáng tiếc, muốn mời Phong Bất Giác gia nhập Giang Hồ hầu như là chuyện không thể. Cuồng Tông Kiếm Ảnh tuy không biết nhìn người như đội trưởng của bọn họ là [Tiếu Vấn Thương Thiên], nhưng trực giác của anh ta rất chuẩn. Anh ta hiểu rất rõ, trong thế giới game, người giống như Phong Bất Giác sẽ không chịu khuất phục trước người khác. Dù anh tạm thời làm thuộc hạ của người khác thì cũng không kéo dài được lâu.

Loại người chơi này thường theo đuổi sự tự do tự tại, và cả niềm vui. Điều không thể chịu được nhất chính là bị người ta sai khiến, đương nhiên bọn họ cũng không thích miễn cưỡng người khác đi làm việc. Bản thân Cuồng Tông Kiếm Ảnh thật ra cũng là loại người đó, [Tiếu Vấn Thương Thiên] và [Vô Đao Khách] đều là anh em của anh ta ngoài đời thật, thật ra ba người bọn họ đều là những người sáng lập ra phòng máy Giang Hồ, vì thế anh ta có thể ở lại đó. Nếu bảo anh ta đến phòng máy khác làm việc, dù đãi ngộ có tốt thì anh ta cũng không muốn đi, anh ta thà tự làm một mình. Đó cũng là lý do vì sao, ban đầu Trật Tự có kế hoạch thôn tính Giang Hồ và chia rẽ ba người Đao Kiếm Khách bọn họ đều không thành công.

Đối với loại người chơi như Phong Bất Giác, Cuồng Tông Kiếm Ảnh vẫn rất ngưỡng mộ, có chút suy nghĩ cảm mến người tài. Tuy không có hy vọng mời gọi, nhưng hợp tác thì có thể suy nghĩ. Huy hiệu của "Địa Ngục Tiền Tuyến", Kiếm Thiếu đã ghi nhớ rõ, bất luận quy mô công hội ra sao, chỉ cần có người chơi như cậu Phong tồn tại thì tuyệt đối không phải là tổ chức tụ tập của những người ngốc nghếch chiến đấu kém cỏi, cũng hạn chế được việc xảy ra xung đột gì đó.

Tóm lại là một suy nghĩ, trong trường hợp cho phép, tốt nhất không nên trở thành kẻ địch với loại người như Phong Bất Giác… Ba người mỗi người đi vào một gian phòng, bên trong gian phòng chỉ có một cái ghế, đợi bọn họ ngồi xuống, chuyện tiếp theo xảy ra vô cùng ác liệt.

Chiếc ghế Phong Bất Giác đang ngồi dần dần chìm xuống, sau khi đến mặt phẳng ở phía dưới sàn nhà thì nó từ từ di chuyển về phía trước.

Anh cảm thấy mình giống như một chiếc xe được vận chuyển vào bãi rửa xe, tuy trước mặt là màu đen, nhưng cơ thể có thể cảm nhận được sự dội rửa của nước và luồng khí.

Thay vì nói đây là khử độc cho con người thì nên nói con người đang được xem là giá quần áo dùng để thanh tẩy quần áo bảo hộ.

Rất may là quá trình này không lâu, cũng không thể gọi là đau đớn, thời gian chưa tới một phút, quá trình "thanh lọc" đã kết thúc. Trước mặt có một bàn kim loại tự động nâng lên, ánh sáng chiếu rõ con đường phía trước, lúc này trước mắt bọn họ mới thật sự là "phòng thay đồ" đúng nghĩa.

Phong Bất Giác đứng dậy đi ra, bàn kim loại sau lưng anh lại lần nữa thụt xuống. Lúc này căn phòng anh đang đứng rộng khoảng hai mươi mét vuông, cạnh tường có một đựng đồ, ở chính giữa căn phòng còn có một chiếc ghế dài cố định trên sàn, bốn bức tường xung quanh đều làm bằng kim loại, ánh sáng từ trên trần nhà chiếu xuống cũng khá đủ.

Hank và Cuồng Tông Kiếm Ảnh gần như cùng một lúc đi tới đây, Hank nói: "Trong tủ để đồ có quần áo có thể thay, sau khi cởi quần áo bảo hộ thì có thể để ở đây." Anh ta không hề biết, hai người chơi không thể nào thay quần áo trong phó bản. Bọn họ có thể mặc quần áo bảo hộ là vì bộ quần áo này được định nghĩa là vật phẩm cốt truyện loại tính năng, hơn nữa bộ quần áo này lại mặc bên ngoài. Khi mặc quần áo bảo hộ, quần áo trên người của người chơi thật ra không hề thay đổi. Nhưng những bộ đồ trong tủ thì lại không thể nào mặc lên người được.

Phong Bất Giác không nói gì, chỉ bước lên trước, lập tức mở một trong số năm tủ quần áo, đúng như dự đoán của anh, những tủ quần áo này không khóa. Hơn nữa anh lập tức phát hiện, tất cả quần áo đều cùng một kiểu.

Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng mở tủ quần áo, sau khi lấy được quần áo thì nói: "Đây là lần đầu tiên tôi tìm được "quần áo" trong phó bản." Anh ta mỉm cười: "Nếu bây giờ vẫn còn là thời gian Closed Beta, mặc hai bộ đồ này ra ngoài nhất định sẽ được xem là sự tồn tại của thần."

"Ừ, đáng tiếc hiện tại không còn là thời gian Closed Beta nữa." Phong Bất Giác nói: "Kiểu trang phục trông không đẹp mắt, dù có mang ra khỏi phó bản được thì giá chắc cũng không đáng bao nhiêu tiền."

Anh nói không sai, trang phục tiêu chuẩn của thôn dân thôn Thần Hữu có thiết kế cực kỳ đơn giản, áo tay dài kết hợp với quần dài, màu sắc đều là màu nâu xám. Trên quần áo chẳng có hình vẽ hay hoa văn nào, kiểu dáng và vị trí của túi đều được quy định cụ thể, cổ áo đều có hình tròn thông thường.

"Làm sao đây? Chúng ta lại không thể điều chỉnh đồ đạc của thanh trang phục bên trong phó bản." Cuồng Tông Kiếm Ảnh hỏi.

Phong Bất Giác trả lời với ngữ khí đương nhiên là vậy: "Tiếp tục mặc quần áo bảo hộ đi."

Hank đứng bên cạnh nghe xong thì nói: "Nhưng ở đây là khu dân cư, chúng ta đều mặc..."

Phong Bất Giác xua tay, cắt ngang lời Hank: "Tôi tự có cách, anh tự thay đồ là được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.