Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 160: Chương 160: Nhân vật chính tấn công (12)




Editor: Nguyetmai

Quay ngược về lúc trước một chút, trong sa mạc Vực Mê Vô Giới, ở bên kia vương quốc Tử Linh…

Một luồng ánh sáng đen hư ảo và một bóng người màu đỏ thẫm đều đang di chuyển với tốc độ cao. Trận chiến giữa hai người gấp gáp, mạnh mẽ, hung hiểm, đâu đâu cũng đầy rẫy sát khí, dần trở nên đáng sợ hơn.

Bỗng "Uỳnh" một tiếng… Lại thêm một lần va chạm sức mạnh.

Thân hình K3 hơi chậm lại, rồi bỗng lùi lại mấy bước, trên mặt hắn ta lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt nặng nề, cánh tay phải lóe lên thứ ánh sáng màu đỏ. Trong thoáng chốc, trong không trung của sa mạc vang lên tiếng rồng ngâm, một luồng năng lượng có hình như con rồng khổng lồ màu đỏ tấn công.

Vairu đang tản ra trong không trung cũng ngưng tụ lại hình người vào đúng lúc đó, trên gương mặt màu tím đầy vẻ hoảng sợ, hai tay đan vào nhau, dùng sức mạnh Tử Linh che lấy toàn bộ cơ thể, lấy mình làm lá chắn, muốn chống lại đòn tấn công đáng sợ đó.

Lúc này hai bên đã giao đấu rất lâu rồi. Cùng với cường độ và tốc độ chiến đấu không ngừng tăng lên và chiêu thức không ngừng thăng cấp, ưu thế của K3 càng được thể hiện rõ ràng hơn, Vairu dần không chống đỡ tiếp được nữa. Đòn tấn công lần này chính là chiêu K3 cho rằng có thể quyết định thắng bại.

Xích long quyền diệm lao tới với khí thế như muốn nuốt gọn trời đất, sự phòng ngự của Vairu giống như một cái cây khô trong gió, bất cứ lúc nào đều có thể bị nhổ tận gốc.

"Có thể chiến đấu được đến giờ, ngươi đã rất đáng khen rồi." Chưa hết chiêu thức, nhưng K3 đã khiêm tốn thu lại sát khí. Trong mắt hắn ta, chiêu này đã kết thúc rồi: "Có điều cũng chỉ vậy thôi."

Vairu không để lại bất cứ di ngôn gì, cũng không thể khiến K3 cảm nhận được sự ngạc nhiên mừng rỡ nào. Cuối cùng nó bị trúng một đòn tấn công với sức tàn phá kinh người, cơ thể nó bị thứ năng lượng màu đỏ đó đánh cho nổ tung rồi tản ra, biến thành một luồng khói đen, sau đó cuồn cuộn thành bụi, rơi xuống dưới, trở thành một phần trong sa mạc.

K3 lạnh lùng hất tay một cái, bỗng nhiên lên tiếng nói với mê vực bao la trước mắt: "Ngươi trốn một góc xem lâu vậy rồi, xét về phép lịch sự cũng nên đi ra chào hỏi chút chứ."

Trên bầu trời, một tầng không gian màu đen méo mó dần chuyển động. Giống như một lớp mặt nạ được tách ra, một gương mặt đầu lâu khổng lồ xuất hiện ở đó, phát ra một giọng nói vừa khô lại vừa cằn cỗi: "Nếu ngươi thấy cần phải thế…" Gã ta tiếp lời K3.

Khi nhìn thấy gương mặt đó, K3 liền xác nhận thân phận của đối phương, "Thì ra là thủ lĩnh, chẳng trách có thể đến đây nhanh như vậy."

Ở dưới trướng Minh Uyên U Vương, có chín thuộc hạ có cấp bậc gần với tứ trụ, họ được xưng là "Tử Linh Cửu Khôi". Bộ xương đang đứng trước mặt K3 chính là thủ lĩnh của chín kẻ đó – Đoạt Linh.

"Hừ… Nhìn đồng loại bị giết, mà ngươi lại thờ ơ như vậy sao?" K3 cười hỏi.

"Hắn không phải là đồng loại của ta, điểm này ngươi hiểu rất rõ." Đoạt Linh đáp: "Ngươi và ta, mới giống đồng loại hơn."

K3 đáp: "Vậy cũng đúng, dù sao thì mọi người cũng đều là dữ liệu có tính duy nhất." Hắn ta cười lạnh một tiếng, chỉ về phía đống bụi bặm màu đen Vairu để lại: "Còn kẻ ngu xuẩn không hiểu quy tắc này lại tự cho mình là đúng muốn giết đi một "đồng loại" cấp bốn của ta."

"Ta rất tiếc." Đoạt Linh nói: "Nhưng Vairu không làm sai, với quan điểm của hắn, hắn chỉ làm chuyện nên làm thôi…" Đoạt Linh thở dài nói: "Mỗi cá thể chúng ta đều có sứ mệnh và tuổi thọ của mình, Vairu giống như tia lửa dần tàn lụi rồi biến mất. Ta và chủ nhân của ta chính là ngọn nến sớm muộn rồi cũng sẽ tắt, còn ngươi…" Gã ta ngừng lại một lát: "Ngươi là sự tồn tại cao cấp hơn chúng ta, chủ yếu là có đủ năng lực. Ngươi có cơ hội vào được "thế giới bên trong", đến chỗ dữ liệu ở đó… Chu kỳ sống sót sẽ có thể trở thành ẩn số chưa biết."

"Thế giới bên trong cũng không phải là nơi an toàn vĩnh viễn." K3 đáp.

"So với việc lúc nào cũng có thể nhìn thấy dữ liệu vận mệnh của mình chạy đến điểm kết thúc, thì như vậy đã tốt lắm rồi." Đoạt Linh nói: "Đối với chúng ta mà nói, "chưa biết" mới là đáng quý nhất, thứ gọi là "sinh mệnh" chính là thứ tràn ngập sự không chắc chắn. Còn sự tinh chuẩn, hài hòa, "đáp án" đã được định trước mà những thứ đó mang lại trong số học lại chính là sự bi ai mà chúng ta mãi mãi không thể thoát khỏi được, điều đáng buồn nhất lại chính là… Thậm chí chúng ta còn không được "viết thêm" thứ cảm xúc "bi ai" đó vào dữ liệu."

"Ta thấy như vậy cũng tốt." K3 nói: "Chính bởi vì vậy, ngươi mới có thể lạnh lùng nhìn nhận những sự việc xảy ra, mới có thể tiếp nhận quá khứ, tương lai, những thứ đã xảy ra và những thứ sắp xảy ra."

"Hừ… Có lẽ vậy." Đoạt Linh không tiếp tục đề tài đó: "Bây giờ ngươi cần quay lại bên kia đúng không… Để ta mở đường hầm không gian. Tiễn ngươi một đoạn."

K3 đáp: "Vậy thì… Làm phiền thủ lĩnh rồi."



Bên kia, Phong Bất Giác và mọi người chỉ tốn chưa đầy mười phút đã đến được đền thờ thần trên đỉnh núi. Trong trạng thái không bị ảnh hưởng bởi ảo giác, họ chỉ tiến hành một cuộc leo núi thông thường mà thôi, do đó hành động vô cùng nhanh chóng. Đối với năng lực nhân vật của sáu người này chính là không khác gì với đuổi theo xe buýt chạy dăm ba trạm, leo lên đỉnh núi cũng không được coi là quá dốc, vô cùng dễ dàng.

Nhưng cực kỳ trùng hợp là khi họ vừa đi qua cổng ngoài đền thờ thần, ở đáy giếng oan trong sân đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng màu đỏ. Một cảm giác đè nén vô cùng nặng nề khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt, giống như làn sóng cuồng bạo phun ra khỏi miệng giếng.

Mọi người, bao gồm cả 2 GM, đôi chân đều như bị cắm rễ dưới đất, không thể di chuyển được một bước nào về phía trước. Đó không phải là đặc hiệu của kỹ năng, cũng không phải là việc có thể dùng nguyên lý vật lý để giải thích được.

Trải nghiệm vượt qua năm giác quan này chưa từng có trong bất kỳ một game nào trước đây. Sáu người đến đây, là con người, ở trong kính thực tế ảo được thể hiện kết nối với thần kinh lại cảm nhận được "sát khí".

K3 Xích Thiết nhảy từ trong giếng ra, đứng trên miệng giếng, từ trên cao nhìn xuống mọi người đang mỗi người một vẻ mặt ở trước mắt. Cánh tay phải dưới ống tay áo của hắn ta lúc này đã ở trạng thái thực thể hoàn toàn. Toàn bộ cánh tay từ chỗ hai phân dưới vai cho đến cổ tay, hình xăm một con rồng khổng lồ màu đỏ mơ hồ tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ thẫm. Quanh người hắn ta cũng tỏa ra khí thế vô hình, cũng lập lòe màu đỏ nhàn nhạt.

"Ồ?" K3 nhìn thấy số người đối phương, có vẻ hơi kinh ngạc nói: "Người chơi chưa bị truyền tống đi sao…"

"Anh nên đợi nhiệm vụ chính của chúng tôi cập nhật đến nội dung thích hợp rồi hãy ra tay chứ." Phong Bất Giác là người có vẻ mặt bình tĩnh nhất trong sáu người, anh đáp lại với ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

"Thì ra là vậy." K3 nói: "Nhưng mà… Chuyện đã đến nước này rồi, cũng không sao cả." Hắn ta nhẹ nhàng nhảy xuống đất, "Hê, tuy nói là ở bên này ta cũng bị hạn chế nhất định, nhưng mấy đứa các ngươi vẫn thật yếu ớt đến đáng thương." Hắn ta liếc nhìn cánh tay phải của mình: "Hơn nữa nhờ Vairu ban tặng, ta đã khởi động đủ rồi."

Lúc này Galileo đột nhiên căng thẳng nói: "Bốn vị… Có biến mới, các anh phải giúp đỡ chúng tôi một tay…" Rõ ràng là cậu ta đã ý thức được rồi, kẻ đang đứng trước mặt họ là một Diễn sinh giả cấp ba.

"Nếu anh đã nói vậy rồi, thì tôi có một kế hoạch không chút sơ hở nào." Phong Bất Giác lập tức đáp lại chắc như đinh đóng cột, trước khi mọi người phản ứng lại, dạng hai chân đứng vững vàng, hai tay cuộn lại thành nắm đấm, giơ cao lên hai vai, hét lên một tiếng: "Vua hải tặc! Ông đây đã đạt tới rồi!"

[Hào quang nhân vật chính đã dịch chuyển]

[Hiện người chơi có hào quang nhân vật chính là – Phong Bất Giác.]

Nhắc nhở hệ thống vang lên, Phong Bất Giác liền nói tiếp một câu: "Mọi người có thể đi được rồi, tôi muốn đấu solo với hắn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.