Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 29: Chương 29: Quỷ ảnh mê thành quyển (13)




  Đại quân quái vật đen ngòm đứng đông nghịt một vùng. Tuy có thể nhìn sang bên đó, nhưng kế sách đột phá vòng vây rõ ràng là không thiết thực, năm người chơi level 30 có lẽ còn có thể nghĩ đến việc đột phá phòng vây mấy trăm con quái vật kia mà xông ra ngoài, nhưng đội của bọn họ level trung bình chỉ có 6.6, nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Cậu Phong… Bọn chúng vẫn đang áp sát lại gần…" Long Ngạo Mân nhắc nhở Phong Bất Giác đang suy nghĩ mông lung.

"Không có gì, để tôi suy nghĩ lại." Phong Bất Giác nói: "Nhìn tình hình này, lùi vào bên trong cánh cửa là sự lựa chọn sau cùng mà game cung cấp cho người chơi, bên trong nhất định có BOSS rất khó đánh, sau khi đánh xong thì có thể vượt ải bình thường. Ví dụ 'Tuy người chơi thoát khỏi không gian này thành công, nhưng Satsuma Deere sẽ vĩnh viễn chiếm cứ không gian này'."

"Được rồi, nhưng tôi không nghĩ rằng đến sau cùng mới chết, nếu bọn chúng thật sự ùa vào, chúng ta cứ lùi vào bên trong cánh cửa đi." Long Ngạo Mân nói.

Phong Bất Giác gật đầu, anh dứt khoát ngồi xuống đất, cẩn thận quan sát hai chiếc chìa khóa trên tay. Đại quân ác ma tụ tập xung quanh đang từ từ áp sát dường như không hề tạo cho anh áp lực quá lớn. Anh chống khuỷu tay, cúi đầu, hai ngón tay gõ gõ nhẹ lên trán của mình, vài giây sau thì chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu ngón tay vuốt dọc theo sống mũi. Trong quá trình này tầm nhìn của anh di chuyển lên trên, cho đến khi tầm mắt nhìn thẳng lên ánh trăng mờ mịt trên đầu, ánh mắt anh đột nhiên sáng lên, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ gì đó.

"Có nhớ lúc chúng ta vừa vào phó bản thì nội dung miêu tả cốt truyện đã nói những gì không?" Phong Bất Giác mở miệng nói.

Vương Thán Chi nhìn đến chỗ đám quái vật đang áp sát đến chỗ họ không quá trăm mét, hít thở càng lúc càng loạn: "Không phải đã nói ra địa điểm là thành phố, thời gian là buổi tối, nhân vật là những người may mắn còn sống sót là chúng ta hay sao?"

Phong Bất Giác vừa nhớ lại vừa lập lại nói: "Đoạn thứ hai, mãi cho đến một buổi tối, mặt trời lặn xuống nhưng không bao giờ mọc lên lại. Phía sau đám mây mù bồng bềnh là ánh trăng âm u lúc ẩn lúc hiện, chiếu xuống thành phố cô lập tĩnh mịch này." Anh nhắc lại từng chữ không hề sai sót.

"Vậy thì sao?" Long Ngạo Mân hỏi.

"Câu nói này không phải nói cho chúng ta biết thời gian xảy ra sự việc là buổi tối." Phong Bất Giác nói: "Mà đang chỉ rõ hiện tượng 'tuần hoàn' này." Anh đột nhiên hỏi: "Cho đến bây giờ, chúng ta có nhìn thấy bất cứ cái đồng hồ hay thiết bị máy móc có thể tính giờ nào không?"

Trong đầu bốn người còn lại đều rối một nùi, sự đáng sợ mà mắt thường có thể nhìn thấy đang tiến lại gần, đám quái vật kia ngày càng áp sát, hình ảnh ngày càng sinh động đáng sợ. Bọn họ làm sao có thể bình tĩnh mà nhớ lại những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia, Cô Đơn hầu như không suy nghĩ mà trả lời: "Ai mà nhớ được chứ! Chuyện đó và tình hình bây giờ có liên quan gì đến nhau?"

Phong Bất Giác nói: "Nguyên tắc phía sau của phó bản, thứ gọi là tuần hoàn, còn có cả màn đêm… Tôi hiểu rồi!" Anh nói: "Nếu chúng ta xem thời gian của không gian ảo này là một đường thẳng, hai đầu của đường thẳng kéo dài vô tận, không thể ngược dòng truy tìm ngọn nguồn của đường thẳng, cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của nó.

Vậy thì thành phố mà Satsuma Deere rút ra, thời gian của nó được ví như một đường thẳng, có đầu có đuôi, dài khoảng ba mươi phút." Anh đứng dậy, dùng tay vẽ một đường: "Anh vẽ ra một đường cong, điểm đầu điểm cuối gặp nhau, tạo thành một vòng tròn. Thành phố này vĩnh viễn vận hành trên vòng tròn này…" Anh chỉ vào đám ác ma kia: "Bọn quái vật kia, và cả chúng ta, đều không thuộc về thành phố này, chúng ta đều là phần bên trong của vòng tròn, chứ không nằm trên đường tròn kia, vì thế sức mạnh của Satsuma Deere không thể nào nuốt chửng chúng ta. Hắn chỉ có thể trực tiếp ra tay với những thứ vận hành trên đường tròn."

Biểu cảm của Cô Độc lúc này vẫn đang sợ hãi, trừng mắt Phong Bất Giác: "Anh hai! Anh hai thân mến của tôi! Tôi thật sự không học khoa học tự nhiên! Mấy thứ toán học này, ba phần thiên phú, bảy phần nỗ lực, còn lại chín mươi phần trăm là số mệnh đấy!"

"Tôi không nói về hình học, tôi chỉ dùng hình vẽ để ví dụ về khái niệm này." Phong Bất Giác không nhanh không chậm giải thích.

"Cậu Phong… Không, anh Giác! Anh không cần nói với chúng tôi. Thật đó, chuyện này tự bản thân anh hiểu là được. Anh nói xem bây giờ ngoài việc lùi vào trong cánh cửa thì chúng ta còn cách gì chứ!" Long Ngạo Mân cứ như vậy mà học theo mọi người gọi Phong Bất Giác là anh… Nhưng anh ta lại lớn hơn Phong Bất Giác bốn tuổi.

"Thật ra muốn hồi phục phong ấn thì không cần làm hành động gì đặc biệt." Phong Bất Giác nói xong thì cầm hai chiếc chìa khóa lên, vẫn giơ trên tay, động tác không hề thay đổi so với lúc đầu.

"Này! Đây không phải là ngồi chờ chết à!" Vương Thán Chi kêu lên, bọn quái vật đang ngày càng áp sát, chỉ còn lại khoảng cách hai mươi mấy mét thôi.

"Đây là một kiểu khiêu chiến sự dũng cảm của chúng ta, xem chúng ta có dũng cảm đứng đến giây cuối cùng hay không." Phong Bất Giác lúc này vẫn có thể bật cười: "Ha ha… Hệ thống này thật sự chú tâm vào việc tạo ra cây cầu thoát thân ở giây phút sau cùng."

"Thoát thân ở chỗ nào chứ! Anh chỉ giơ chìa khóa lên thôi mà!" Anh bạn Cô Độc cũng hét nói.

"Khi ở trong Cục Cảnh sát, tôi nói câu đố của chìa khóa hỏa quá đơn giản, lời này tôi xin thu lại." Suy nghĩ của Phong Bất Giác lại nhảy về chỗ đó: "69185, đồng thời cũng là một nhắc nhở khác, kết hợp với yếu tố 'thời gian' này, chúng ta sẽ có được đáp án."

"Tôi nói này an Giác… Trước mắt…" Long Ngạo Mân còn chưa nói xong.

Phong Bất Giác liền cắt ngang mà nói: "Kim phút trên đồng hồ bắt đầu từ số 6 chuyển động theo chiều kim đồng hồ, đầu tiên sẽ gặp phải số 9, là 50 phút; sau đó từ 9 đến 1 là 20 phút; Lại từ 1 đến 8 là ba mươi phút; Sau cùng là từ 8 đến 5, 45 phút." Anh vẫn giơ chìa khóa lên: "Khi kim phút không xoay ngược lại, với điều kiện là thời gian không trôi ngược, 69185, tổng cộng là 115 phút, mà thời gian của game từ lúc chúng ta vào phó bản đến bây giờ là…" Anh nhìn vào móng vuốt sắc nhọn và những con quái vật đang há miệng to đã tiến đến trước mặt bọn họ nhưng vẫn rất bình tĩnh nói tiếp: "Nếu tôi tính toán không nhầm, thì lúc này, chính là…"

Ánh sáng của chiếc chìa khóa cắt ngang lời anh nói, ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng lên bầu trời, đến cả không gian tràn đầy bóng đêm cũng sáng lên mấy phần. Hai chiếc chìa khóa bay lượn vòng lên cao, khảm vào vị trí hoa văn còn thiếu trên cánh cửa lớn. Trận sáng Thần Văn sáng lên, trận ma pháp mộc và hỏa hồi phục lại ban đầu. Ngôi sao năm cánh lại xuất hiện lần nữa, cánh cửa lớn bắt đầu từ từ đóng lại.

Lũ quái vật kia cực kì kinh sợ, liên tục phát ra tiếng gào thét xé nát tâm can, lập tức giải tán, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc chạy đến, cứ như xung phong mà chạy tán loạn bốn phía, rời khỏi quảng trường.

"Xảy… Xảy ra chuyện gì rồi?" Long Ngạo Mân đã nhấc chiếc khiên lên, chuẩn bị tiếp đón công kích, nhưng không ngờ, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, tình thế lại xuất hiện chuyển biến.

Tiểu Thán, Cô Độc và Cô Đơn hoàn toàn rơi vào trạng thái não chập điện. Lúc nãy bọn họ vẫn còn tuyệt vọng trước áp lực bị bao vây và sự bình tĩnh đến mức quấy lên một sự nóng nảy của Phong Bất Giác. Nhưng lúc này, bọn họ cũng không biết nên nói gì, cũng chả trách, niềm vui cải tử hồi sinh phải đợi suốt cả buổi mới bùng phát ra.

"Ở phút thứ 115, đem chìa khóa đến trước cánh cửa, phong ấn sẽ được hồi phục, chỉ có vậy mà thôi." Phong Bất Giác nói: "Còn về đám quái vật kia, rất đơn giản, hệ thống sẽ sắp xếp cho chúng bao vây chúng ta đến giờ phút sau cùng để ép chúng ta lùi sát vào cửa, để xem chúng ta có bị ép bước vào bên trong hay không. Tốc độ kéo đến của bọn quái vật chậm chạm như vậy là để tạo ra hiệu quả kịch bản hồi sinh từ trong tuyệt cảnh khi phong ấn được phát động."

"Nếu thu thập đủ hai chiếc chìa khóa mang đến cánh cửa ác ma thì sẽ kích hoạt FLAG bao vây quái vật." Vương Thán Chi hỏi. "Vậy nếu chúng ta đến sớm hoặc đến muộn thì sao?"

"Muốn tìm đủ hai chiếc chìa khóa trong thời gian sớm hơn để quay lại chỗ này, e rằng rất khó. Phó bản sẽ dựa theo thực lực của đội để thiết lập độ khó, chúng ta hoàn thành được thì tốt lắm rồi, cách thời gian giới hạn chỉ còn lại vài phút mà thôi. Đừng quên là do chúng ta đi vào Cục Cảnh sát trước, lại phát hiện có nhiệm vụ nên mới tiết kiệm được thời gian quay lại một lần. Nếu đoạn đường đó chúng ta quay lại nhiều lần, e rằng có dư vài phút cuối cũng không đủ. Sau đó, lúc chúng ta đi vào trung tâm thương mại thật sự đã bị chậm trễ một chút, giả sử lúc đó tìm được đèn pin rồi trực tiếp đi xuống chứ không đi tìm thêm trang bị, có lẽ còn dư giả được vài phút. Nhưng thời gian đối phó với con quái vật ảo ảnh kia chỉ tốn thời gian không quá một phút, xem như đã bù đắp lại được." Phong Bất Giác trả lời: "Tóm lại, mặc dù tổng thời gian có được có mất, nhưng giới hạn của thiết lập hệ thống vẫn không đổi. Tìm được hai chiếc chìa khóa rồi mang chúng đến đây trước 115 phút, thì có thể xuất hiện cốt truyện thế này.

Còn về tình huống đến chậm một chút… Dĩ nhiên sẽ bỏ lỡ thời gian phong ấn, sau cùng chỉ có thể bị ép lùi vào bên trong cánh cửa."

"Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta đã vượt ải rồi à?" Long Ngạo Mân: "Sao chẳng thấy hệ thống nhắc…"

[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính…] lúc này, âm thanh nhắc nhở hệ thống thật sự vang lên, nhưng chuyện ngoài dự liệu chính là câu nhắc nhở còn chưa nói xong.

[Lũ sâu bọ đến từ thế giới khác, các ngươi biết mình đã làm gì không?]

Câu nói này trực tiếp xuất hiện trong đầu của năm người, lập tức cắt ngang âm thanh hệ thống, mà giọng đang nói, chính là giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng lúc màn đêm xuất hiện lần thứ ba.

Phong Bất Giác nhanh chóng mở bảng chọn ra quan sát, tuy hệ thống còn chưa nói xong, nhưng nhiệm vụ "Khôi phục phong ấn" bên trong bảng nhiệm vụ đã hiển thị dấu stick hoàn thành, bên dưới lại có thêm một nhiệm vụ mới: [Sống sót trước công kích của Satsuma Deere]

"Nhìn thấy nhiệm vụ mới rồi chứ?" Ngữ khí của Phong Bất Giác cho thấy chuyện này đối với anh chẳng to tát gì.

"Tên này có hình dạng sao?" Vương Thán Chi nói.

"Theo tôi suy đoán, Satsuma Deere không có thực thể, hoặc có thể nói, theo như thiết lập thì thực thể của hắn tồn tại ở kích thước cao hơn. Nếu xuất hiện trước mặt chúng ta, hắn sẽ hóa thân thành một vật chất nào đó mà với kích thước của chúng ta đều sẽ hiểu được." Phong Bất Giác trả lời: "Giống như hình tượng xuất hiện của 'Galactus', hắn là một chú già thô kệch mặc quần áo tím, Satsuma Deere sẽ đích thân đối phó chúng ta, lúc đó hắn phải tạo ra một hình thái thực thể trước, sau đó mới gây sát thương cho chúng ta từ tầng vật lý."

"Nói tiếng người đi…" Vương Thán Chi tiếp lời một câu.

"Xem đi, giống như thế này…" Phong Bất Giác vừa nói vừa giơ ngón tay chỉ về một chỗ nào đó trong quảng trường.

Lúc này mây đen đã tan biến, ánh sáng mặt trăng như giọt sương phủ đầy lên sỏi đá khắp các con đường trong quảng trường. Mọi người nhìn theo hướng ngón tay anh giơ lên, chỉ thấy trên một mảnh đất xuất hiện một bóng râm hình tròn dày đặc một cách lạ thường, đường kính khoảng năm mét, giống như một vực sâu màu đen, đến ánh sáng cũng có thể hút vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.