Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 45: Chương 45: Sơn Trì Quỷ Ốc quyển (Hết)




Quá trình rời khỏi tòa dinh thự thuận lợi hơn mọi người tưởng tượng, sau khi pháp trận mất tác dụng, phủ Usher biến thành một căn nhà bình thường. Quá trình trở về hiện trạng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, những bức tranh treo trên tường đều biến thành những nét vẽ nguệch ngoạc lộn xộn, giống như được vẩy màu lung tung. Còn hiện tượng ảo giác và không gian đảo loạn dĩ nhiên cũng biến mất. Năm người nhanh chóng trở lại phòng khách của tầng một.

Lần này, cánh cửa lớn bị Long Ngạo Mân đá tung, một làn gió lạnh ngoài cửa ùa vào, nhưng hiện tại khung cảnh bên ngoài là trời đông tuyết phủ, năm người bọn họ không biết đã ở trong tòa dinh thự này bao lâu.

Cả năm người từ cửa chính đi ra, nhắc nhở hệ thống cũng vang lên: [Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chính]

Còn Phong Bất Giác đang vác thi thể của Madeleine Usher thì lại nghe thấy một câu: [Nhiệm vụ ẩn đã hoàn thành]

"Chỉ cần đưa ra khỏi tòa dinh thự là được rồi sao?" Phong Bất Giác nói xong thì để thi thể của Madeleine xuống đất.

Thi thể đó sau khi được đặt xuống đất thì da thịt liền nhanh chóng thối rữa, lập tức biến thành một đống xương trắng, sau đó đống xương trắng cũng nhanh chóng bị mục nát, hóa thành một đống cát bụi.

Hóa thành một làn khói mờ mịt bay về phương xa, hòa tan trên bầu trời đỏ rực.

[Bạn đã hoàn thành phó bản này, 180 giây sau tự động truyền tống]

"Hợp tác vui vẻ nhỉ mọi người." Bi Linh cười hì hì nói.

"Ừ, hợp tác vui vẻ." Phong Bất Giác nói.

Long Ngạo Mân vươn vai một cái, thở phào nhẹ nhõm nói: "Haiz, phó bản này thật là ngột ngạt, không ngờ lại là thứ dọa người, đánh giá mức độ sợ hãi lần này của tôi nhất định sẽ rất tệ."

"Anh Long, anh còn nghĩ tới đánh giá mức độ sợ hãi sao? Lần này chắc tôi trở về mức độ kinh hồn bạt vía và hồn vía lên mây rồi, hoang mang lúng túng tôi cũng từng đạt một lần!" Tiểu Thán nói.

"Tạm biệt." Tự Vũ chỉ lạnh lùng nói một câu, rồi đi lại vỗ vai Bi Linh, ra hiệu cho cô ấy biết đã có thể rời khỏi phó bản, sau đó biến mất trước mắt của mọi người.

Bi Linh vẫy tay với ba người bọn họ: "Bái bai." Sau đó nhìn Tiểu Thán, hơi tức giận nói: "Này, cảm ơn đèn pin của anh."

Còn chưa đợi Tiểu Thán trả lời thì cô ấy đã hóa thành ánh sáng trắng được truyền tống đi.

Lúc này Phong Bất Giác nói: "Chúng ta cũng truyền tống đi, tổng kết phần thưởng rồi tiếp tục tham gia phó bản tiếp theo."

Long Ngạo Mân nói: "Cậu Phong, tối nay tôi chơi tới đây thôi, thời gian kết nối thần kinh của tôi là 11 giờ 40 phút. Trước khi cậu lên thì tôi đã chơi hết mười tiếng rồi, phó bản này lại dài tận ba tiếng đồng hồ, nếu tiếp tục có lẽ ngày mai thức dậy tôi sẽ bị đau đầu."

"Ừ, được rồi." Phong Bất Giác nói: "Vậy anh Long offline trước đi, hai chúng tôi tiếp tục chơi."

Phong Bất Giác và Vương Thán Chi cùng chào tạm biệt anh Long, sau đó ba người rời khỏi phó bản.

Gió thu lướt qua tòa dinh thự bên cạnh bờ hồ, thế giới này vẫn tĩnh lặng, âm u, mờ mịt.

Dưới ánh trăng máu trên bầu trời u ám, thời khắc đen tối nhất trước bình minh, cánh cửa lớn của phủ Usher lại lần nữa bị một sức mạnh vô hình đột nhiên bao trùm lên…



Long Ngạo Mân xem lướt qua nội dung tổng kết rồi offline, dù sao phần thưởng trong tổng kết có thể nhận bất cứ lúc nào trước khi bắt đầu phó bản tiếp theo, tạm thời để trong không gian đăng nhập cũng không sao. Sau khi trên màn hình hiển thị anh ta rời khỏi đội, tên trong danh sách bạn bè cũng biến thành màu xám.

Phong Bất Giác còn chưa kịp xem nội dung tổng kết thì đã chú ý tới hai lời mời kết bạn, anh mở ra xem, quả nhiên là lời mời do Tự Vũ Nhược Ly và Bi Linh Tiếu Cốt gửi tới.

Cùng lúc này, giọng nói hào hứng của Vương Thán Chi lại lần nữa vang lên trong kênh chat đội: "Anh Giác!"

"Tôi biết rồi, hai người họ đã kết bạn với cậu." Phong Bất Giác trực tiếp nói.

"Sao anh lại biết được?" Tiểu Thán hỏi: "À, đúng rồi, có lẽ bọn họ cũng gửi yêu cầu cho anh rồi."

"Từ biểu cảm của cậu thì cũng đoán ra được rồi." Phong Bất Giác nói, "Có gì mà kích động vậy."

"Có gái xinh chủ động muốn kết bạn với anh mà anh không kích động sao?" Vương Thán Chi thẳng thắn hỏi.

"May mà cậu cũng được coi là cao phú soái. Sao con người lại nông cạn như vậy?" Phong Bất Giác nói: "Hơn nữa, dù ở bên ngoài mặt mũi bọn họ trông có khó coi thì cũng có thể vào game sửa thành người đẹp."

"Anh Giác, anh cứ nghĩ về người khác như vậy thì sẽ FA cả đời…"

"Cuộc đời của tôi có thể kéo dài bao lâu vẫn là một câu hỏi, còn lo lắng chuyện FA hay không FA làm gì?" Phong Bất Giác nói: "Hơn nữa từ lúc mười tuổi tôi đã xác định, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ theo hướng tiêu cực, mới có thể ung dung đối diện với tất cả vấn đề." Khi anh nói câu này vẻ mặt thật sự rất bình tĩnh: "Cậu xem khi ba mẹ tôi qua đời và lúc tôi biết mình bị mắc một chứng bệnh không rõ, biểu cảm của tôi vẫn rất bình tĩnh."

"Ha… Ha ha… Được rồi…" Khóe môi Tiểu Thán cử động, không nói thành lời.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô gái giống nữ hiệp kia thật sự rất lợi hại, chỉ đơn thuần xét về khả năng chiến đấu, với vài chiêu mà cô ấy từng thể hiện, tôi có thể suy đoán là cô ấy còn mạnh hơn cả anh Long." Phong Bất Giác vừa nói vừa bấm chấp nhận lời mời kết bạn của hai cô gái: "Số lượng người chơi mà chúng ta gặp qua trong giai đoạn này rất hạn chế, cho đến hiện tại, có lẽ cô ấy là người chơi mạnh nhất mà tôi từng gặp."

"Vậy phó bản tiếp theo phải mời bọn họ cùng tham gia sao?" Vương Thán Chi hỏi.

"Đương nhiên không cần." Phong Bất Giác nói: "Câu trước tôi vừa nói số lượng người chơi chúng ta từng gặp có hạn, cậu liền đưa ra một đề nghị khiến chúng ta càng khó gặp thêm người chơi mới hơn."

"À, đúng…" Vương Thán Chi nói: "Bốn người cùng tham gia thì nhiều nhất cũng chỉ gặp được một hai người chơi lạ mặt, thậm chí có khả năng chẳng gặp được ai."

"Tóm lại để tôi xem tổng kết đã, chỉnh sửa xong xong thì sẽ gọi cậu, cứ nghỉ ngơi trước đi." Phong Bất Giác nói.

"Hiểu rồi." Vương Thán Chi nói: "Tôi cũng đang muốn xem phần tổng kết."



Cùng lúc đó, trong không gian đăng nhập của Tự Vũ Nhược Ly.

Cô ấy cũng đang nói chuyện với Bi Linh Tiếu Cốt.

Bi Linh nói: "Chị họ, bên em hiển thị bọn họ đã đồng ý kết bạn rồi. À anh Long kia đồng ý xong thì cũng offline luôn rồi."

"Như nhau." Tự Vũ nói.

"Nè nè, chị họ, chị đã biết rồi phải không?" Bi Linh hỏi.

"Em nói Phong Bất Giác đó à?"

"Đúng vậy, anh ta là tiểu thuyết gia, trong tên lại có 'Bất Giác', hơn nữa anh ta nói mình không quá nổi tiếng, hoàn toàn phù hợp với người tên Bất Giác kia."

"Có lẽ là vậy, nhưng tên sử dụng trong game không thể dùng làm chứng cứ." Tự Vũ trả lời: "Tuy chuyện tự xưng 'đại văn hào' thật sự rất phù hợp với phong cách của Bất Giác, hơn nữa khi chị hỏi anh ta có phải là tiểu thuyết gia hay không, người bạn thật thà của anh ta lại trả lời trước. Nhưng cũng không thể hoàn toàn xác định đúng là vậy."

"Hì hì, nếu phải thì sao?" Bi Linh mỉm cười một cách xấu xa.

"Phải thì phải, em cười cái gì?" Tự Vũ hỏi lại.

"Chị họ, không phải chị là fan của anh ta sao? Có thể kết bạn với thần tượng không phải là giấc mơ của fan hay sao?"

"Chị chỉ thích đọc tiểu thuyết của anh ta mà thôi." Tự Vũ trả lời, ngữ khí nghe có vẻ rất bình tĩnh, không giống như biện bạch: "Chị không biết gì về anh ta, làm gì có cách nói 'thần tượng'." Cô dừng lại, nói tiếp: "Hơn nữa, nếu thật sự giống như em nói thì chị càng không nên làm quen hay tìm hiểu anh ta."

Bi Linh đứng trong không gian của mình mà lắc đầu, nét mặt đăm chiêu nói: "Ừm, vậy thì sùng bái là cách giải thích tình cảm xa nhất?"

"Em cho rằng nói ra một cách nghiêm chỉnh thì chị sẽ không nhìn ra ý đồ trong câu nói của em sao?" Tự Vũ dùng ngữ khí lạnh lùng, không chút nể tình mà vạch trần Bi Linh.

"Hừ! Dù sao cũng là thần tượng của chị, đâu phải của em. Nói không chừng sau này người ta sẽ không thèm để ý tới chị vì chị đã sửa mặt mình xấu đi như vậy, hừ!" Bi Linh lè lưỡi làm mặt xấu trên màn hình chắn, dù đối phương hoàn toàn không nhìn thấy cô.

"Chị chỉ không muốn quá đặc biệt, nhưng hiện tại chắc là đã thất bại." Tự Vũ nói: "Biểu hiện ra thực lực quá mạnh sẽ khiến nhiều người muốn kết bạn. Đáng tiếc là diện mạo không thể tiếp tục sửa sau khi đã tham gia phó bản một lần, bằng không thì nên sửa vô cùng xấu, như vậy mới hoàn toàn tránh được sự quấy rầy."



Phòng máy Trật Tự, trong phòng nghỉ ngơi.

Dũng Sĩ Vô Địch buồn bã không vui ngồi uống một cốc cà phê, lượt thời gian hình thức ngủ của anh ta đã hết, sau khi nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ thì tiến vào hình thức không ngủ.

"Sao thế? Vô Địch đại ca, chết trong phó bản rồi sao?" Một người thanh niên vô cùng gầy gò trông khoảng độ mười sáu mười bảy tuổi đi tới ngồi xuống bên cạnh anh ta. Cậu ta cũng là một trong những người chơi của phòng máy này, ID game: Thôn Thiên Quỷ Kiêu.

Trong nội bộ phòng máy, các thành viên thường xưng hô với nhau bằng tên trong game, vì ID của bọn họ trong toàn bộ game đều là cố định, cũng giống như một chức danh trong đơn vị. Với một phòng máy cao cấp như "Trật Tự", mọi người sẽ không cần lo lắng việc ingame của thành viên đã bị người khác sử dụng khi vào game, vì bọn họ thường đăng nhập vào game trước tiên khi máy chủ vừa được mở, thậm chí nhiều lúc bọn họ còn trực tiếp chi tiền để công ty game cung cấp cho họ các ID được tạo từ trước.

"Haiz, chết thì cũng chẳng sao, đó là do bản thân tôi phạm sai lầm. Tôi lại lập tức tham gia vào phó bản khác. Ai ngờ khi tôi vừa đánh xong phó bản kia, vừa thoát ra thì nhìn thấy trong phó bản mà tôi từng chết, ba tên vô dụng và hai người chơi nữ đã vượt map. Tôi chẳng nhận được chút kinh nghiệm nào, chứng tỏ cống hiến của tôi trong đó cực kì ít…"

"Chuyện đó là sao?" Quỷ Kiêu hỏi.

"Tôi lúc nãy cũng đang suy nghĩ." Dũng Sĩ Vô Địch trả lời: "Không lẽ bọn họ giả vờ ngốc để che mắt người khác? Tên 'Phong Bất Giác' level 11 kia, nói không chừng là đang giả vờ khờ khạo để tôi nghĩ rằng cậu ta sẽ liên lụy tôi, sau đó lựa chọn hành động một mình…"

"Haiz, tôi hiểu rồi, ban đầu anh chê người khác vướng bận, nhưng sau cùng thì phát hiện là mình dư thừa." Quỷ Kiêu nói.

"Tiểu tử cậu đứng về phía nào thế?" Dũng Sĩ Vô Địch quát to.

"Ha ha, tôi không nói nữa, được chưa." Quỷ Kiêu mỉm cười đứng dậy: "Tôi về nhà ngủ một giấc đây."

"Sao thế? Lượt của cậu kết thúc rồi à?" Dũng Sĩ Vô Địch hỏi.

"Không, là đội trưởng bảo tôi đừng luyện nữa, cho tôi nghỉ một ngày." Quỷ Kiêu trả lời.

"Cái gì? Trong mấy ngày mở Close beta? Cho cậu nghỉ?" Dũng Sĩ Vô Địch trừng to mắt: "Cậu cũng level 20 rồi à?"

"Level 15 rồi." Quỷ Kiêu nhún vai: "Chuyện là thế này, tôi chọn hình thức [Tàn sát trong game] rồi tiêu diệt anh Vô Cụ cùng với hai anh trai đi cùng anh ta, bọn họ liền báo cáo với đội trưởng, nói tôi không chịu phối hợp để bọn họ tăng level sở trường." Cậu ta mỉm cười nói: "Haiz, thanh niên bây giờ… Không biết chịu thua."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.