Editor: Nguyetmai
Có một con tin đứng trước cửa lớn của ngân hàng. Tay và chân anh ta đều bị chiếc khóa cài bằng nhựa nhỏ bé nhưng chắc chắn trói lại, trên đầu còn bị trùm một chiếc túi đựng tiền mặt.
Cửa kính ngân hàng được tự động đóng lại theo chiều ngang, chỉ cần có người đến gần cánh cửa sẽ khởi động thiết bị cảm ứng. Cho nên sự tồn tại của con tin này khiến cửa kính luôn giữ ở trạng thái mở.
Nhìn từ trên phố vào trong sảnh lớn ngân hàng, lúc này, các cảnh sát đã không nhìn thấy bóng dáng các con tin khác nữa, trong tầm mắt họ chỉ còn lại người đứng ở cửa này.
Dưới đất là hai xác chết, một người chết ở cửa lớn, chính là con tin đã bị tên cướp cầm súng tiểu liên bắn chết lúc trước. Người còn lại chết gục bên cạnh tủ quầy, thân phận chưa rõ ràng. Cảnh sát cũng không biết xác chết nhiều thêm đó có phải là con tin hay không, càng không biết người đó chết thế nào, dù sao thì phán đoán bước đầu chính là… Chắc chắn là không tránh khỏi có liên quan đến tiếng súng và tiếng nổ khi nãy.
Còn xác của tên cướp đựng tiền và khu vực tên cướp cầm súng ngắn bị nổ chết không thể nhìn thấy được từ bên ngoài.
“Tôi nghĩ trong tay ông chắc là có ống nhòm chứ, ngài cảnh sát.” Lúc này Phong Bất Giác lại nói.
Clapton bỗng hoàn toàn không thể hiểu được tên cướp này đang muốn giở trò gì, ông ta chỉ trả lời: “Có.”
“Cầm lên, nhìn sang bên tủ quầy phía này.” Phong Bất Giác nói.
Clapton không gác điện thoại, ông ta ra dấu tay cho viên cảnh sát bên cạnh đưa ống nhòm cho mình.
Từ vị trí ông ta đứng, vừa khéo có thể nhìn được cả quầy dịch vụ, nhưng lúc này Phong Bất Giác đã trốn vào bên trong quầy. Điện thoại trên mặt tủ quầy đương nhiên cũng được anh cầm mang xuống dưới, “Có nhìn thấy tôi không?” Anh giơ một cánh tay lên, để bàn tay phải của mình cao hơn mặt bàn tủ quầy, và lắc lư mấy cái.
“Thấy rồi, tiếp theo cậu muốn làm gì? Dựng ngón giữa lên với tôi sao?” Clapton đáp.
“He he… Tha lỗi cho tôi chỉ có thể giơ ra cho ông xem được thôi, ngài cảnh sát.” Phong Bất Giác cười nói: “Do bây giờ cửa kính bảo vệ đang ở trạng thái mở, điều đó có nghĩa là các tay súng bắn tỉa của ông có thể bắn đạn vào trong này. Tuy nhiên tôi có mật mã kho bảo hiểm làm vật phòng thân, nhưng việc thò mặt ra trong tầm ngắm chuẩn của súng trường là điều mạo hiểm tôi cực kỳ không bằng lòng gánh chịu.”
“Được rồi, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Từ khi cậu nhốt con tin vào kho bảo hiểm đến giờ đã gần hai mươi phút trôi qua rồi, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết…”
“Tôi muốn tặng cho ông một món quà, ngài cảnh sát ạ.” Phong Bất Giác cắt ngang Clapton.
Viên cảnh sát sững sờ, “Ý cậu là… Cậu muốn phóng thích con tin ở cửa đó sao? Được… Vậy tôi sẽ cho người đến đón ngay lập tức…”
“Người của ông dám lại gần một bước, tôi sẽ chôn ngay tên đang đứng ở cửa kia.” Phong Bất Giác nói.
“Vậy cậu làm vậy là muốn làm gì?”
“Tôi để anh ta đứng ở đó chỉ là để cửa kính luôn mở thôi.” Phong Bất Giác cười nói: “Như vậy, tôi mới có thể đưa quà tặng cho ông được.” Khi anh nói, có một vật thể hình vuông có thể tích khá lớn từ bên trong tủ quầy từ từ thò lên.
Clapton đang cầm ống nhòm bỗng không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Đây, là một thùng có thể tích một foot khối*, dùng giấy gói lại cẩn thận, đựng các tờ tiền mệnh giá bằng hai mươi đô la Mỹ.” Lúc này đương nhiên Phong Bất Giác không dùng tay nâng vật thể này lên, mà anh dùng chức năng hút di động của [Máy bắn phản trọng lực].
(*) Feet khối: Đơn vị đo lường thể tích thuộc hệ đo lường Anh – Mỹ, được sử dụng tại Mỹ, Canada và Anh. Một foot khối là một khối lập phương có cạnh dài 0,3048 mét. Một foot khối tương đương với khoảng 0,02831685 mét khối, hoặc 28,3169 lít.
“Cậu muốn làm gì…” Clapton bỗng có một dự cảm không lành.
“Tôi muốn… Như vậy…” Phong Bất Giác nói xong liền nhắm chuẩn góc độ, bắn “viên đạn tiền” này ra ngoài.
Đống tiền đó lao qua đỉnh đầu con tin đứng ở cửa lớn, bay ra ngoài ngân hàng với một góc độ hơi nghiêng. Khi bay qua giữa không trung, đã có mấy trăm tờ tiền mặt bay tung tóe, thu hút sự chú ý của mỗi viên cảnh sát, phóng viên và người dân trên phố.
Viên đạn này đã vạch ra một đường con mê hoặc, cuối cùng bắn trúng bức tường bên ngoài tòa nhà đối diện, nổ tung tóe ở độ cao ước chừng khoảng tầng ba tầng bốn…
Lúc này, đúng lúc có một cơn gió nhẹ thổi tới, tiền giấy bay tản ra khắp con phố.
Năm giây, mười giây…
Mọi người không mất quá lâu để phản ứng lại. Khi có mấy người trong đám đông vượt qua hàng rào chắn của cảnh sát để giơ tay ra đón lấy tiền, thì việc cục diện mất khống chế là điều không thể tránh được nữa.
Rất nhanh sau đó chỉ còn lại khu vực trước cửa sảnh ngân hàng đã bị cảnh sát vây kín là không bị ảnh hưởng. Còn trong phạm vi mấy chục mét xung quanh đã có mấy trăm người dân và cảnh sát đều xông ra khỏi đường ngăn của cảnh sát. Thậm chí là những viên cảnh sát vốn đang đứng ngăn mấy người này cũng lặng lẽ khom người xuống.
“Ha ha ha ha…” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lớn điên cuồng: “Tay sai của chủ nghĩa tư bản! Hãy nếm thử mùi vị của đạn bọc kẹo ngọt đi!”
“Cậu điên rồi à? Cậu có biết mình đang làm gì không?” Clapton bỗng chốc không thể nhịn được nữa, nổi giận bừng bừng hét to: “Cậu có phải là cướp không hả? Hay là phần tử khủng bố! Rốt cuộc cậu là ai? Thuộc tổ chức nào?”
“Ha ha… Tôi là Bill Gates! Chiến sĩ của chủ nghĩa cộng sản vĩ đại!” Phong Bất Giác ba hoa, cười điên cuồng không ngừng: “Tôi gửi lời thăm hỏi chân thành nhất của Andrew Jackson (Tổng thống đời thứ bảy của nước Mỹ, hình của ông ta được in trên tờ tiền giấy 20 USD) đến các ông!” Anh vừa nói vừa hút lấy “viên đạn bọc tiền” thứ hai, rồi nhanh chóng bắn ra ngoài.
Sau khi phát súng thứ hai nổ, ngoài phố đã hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn loạn. Dù sao thì… Cảnh sát cũng là con người, cảnh sát của thành phố Gotham, chính là nghề nghiệp áp lực cao nhưng cũng có nhiều nguy hiểm, ai có thể đảm bảo họ không bị lung lay chứ? Không bao lâu sau, ngay cả khu vực trước cửa ngân hàng cũng có không ít người dân chen vào, có những người khom lưng xuống tìm dưới đất, có những người hai tay điên cuồng khua loạn lên trong không trung, ai nấy đều vơ được vào trong lòng không ít.
Ngoài ra, bởi vì những tờ tiền đó đều rất mới, cho nên chúng bay lượn trong không trung rất lâu, giống như có người bắn pháo giấy đầy màu sắc lên trời. Cả bầu trời đều là những tờ giấy xanh đỏ lấp lánh, dưới đất là đám đông đang “mặc sức vui đùa”, điều đó khiến cho toàn bộ tay súng bắn tỉa mất hết tác dụng.
“Mặc kệ những tờ tiền kia! Giữ vững vị trí!” Clapton bỗng tóm lấy chiếc loa bên cạnh gào lên: “Trông chừng cửa ngân hàng cho tôi! Không được lơ là!”
Cho dù chúng ta có muốn thừa nhận hay không, nhưng phần lớn người trên thế giới này đều là kiểu người như thế – Người ta nhặt tiền, anh ta cũng nhặt tiền. Người ta băng qua đường cái thì anh ta cũng băng qua đường cái. Người ta nhổ đờm xuống đất, thì anh ta cũng nhổ đờm xuống đất. Cuối cùng người ta đến đền Yasukuni* phóng hỏa, anh ta nghĩ ngợi một lát, rồi đi lên phố đập phá xe Nhật Bản.
(*) Đền Yasukuni: địa điểm linh thiêng, đề cao bản sắc dân tộc và là nền tảng tinh thần cho Nhật Bản.
Nhưng trên đời này có một số ít thuộc kiểu người khác. Có lẽ khi bình thường họ cũng bừa bãi băng qua đường hay khạc đờm bừa bãi, nhưng đến lúc quan trọng họ vẫn có thể duy trì được giới hạn cuối cùng.
Lúc này, có hơn một nửa số cảnh sát gác trước cửa ngân hàng vẫn kiên trì canh gác tại vị trí, tinh thần tập trung cao độ. Coi mưa tiền bay đầy trời như không có gì, cố gắng nỗ lực duy trì trật tự và quan tâm đến động tĩnh bên trong cánh cửa lớn ngân hàng. Những người này hiểu rất rõ trong lòng rằng cái gì là điều họ nên làm. Giả sử toàn bộ họ đều lao ra tranh cướp tiền, khiến toán cướp trong ngân hàng chớp lấy thời cơ xông ra ngoài thì hậu quả thế nào không cần nghĩ cũng có thể thấy được.
“Có thích món quà của tôi không? Ngài cảnh sát.” Giọng Phong Bất Giác lại một lần nữa truyền tới từ trong tai nghe: “Còn chưa hết đâu…” Anh nói xong lại bắn ra phát thứ ba, bắn xong anh nói: “Màn khởi động vậy là tạm ổn rồi. Bây giờ chúng ta cùng chơi trò chơi giải câu đố nào.” Anh ngừng lại một chút, “Bây giờ, tôi sẽ thả một số con tin ra ngoài, và trong số những con tin đó sẽ có lẫn đồng bọn của tôi ở trong đó.”
“Thằng cha này đầu óc có vấn đề à? Chuyện này mà hắn cũng chủ động nói cho mình biết được sao?” Bỗng nhiên Clapton thầm nghĩ trong đầu: “Chẳng lẽ… Hắn muốn nhân cơ hội bán đứng đồng bọn à?”
“Tình hình hiện tại trên phố rất hỗn loạn. Các tay súng bắn tỉa không thể nổ súng ở khu vực trước cửa được, xe cảnh sát cũng không thể lái xe rời khỏi. Cho nên, chỉ cần ông buông lỏng cảnh giác thì các đồng bọn của tôi sẽ dễ dàng trà trộn vào trong đó và trốn thoát được.” Phong Bất Giác lúc trước còn chỉ dẫn cho ba tên cướp, lúc này lại đang bắt đầu chỉ dẫn cả cảnh sát nữa rồi.
Clapton cũng không hề ngốc, đối phương nói như vậy thường có hai khả năng, hoặc là tên “Vô Danh” này muốn hại đồng bọn, hoặc là hắn đang âm mưu gì đó. Không có khả năng thứ ba, nếu bắt buộc phải nói là có thì chính là hắn đang tự đâm đầu vào chỗ chết…
“Tiểu đội chiến thuật ở con phố phía sau ngân hàng vẫn đang ở nguyên vị trí chứ?” Clapton lặng lẽ hỏi người bên cạnh.
“Đúng vậy. Vẫn đang quan sát, không có bất cứ động tĩnh gì khác, hàng rào song chắn các cửa sổ đều còn nguyên vẹn, cũng không nhìn thấy có người hoạt động trong phòng.” Một viên cảnh sát đáp.
“Cậu có chắc chắn là không còn có lối ra nào khác nữa không? Ví dụ như đường ống thông gió, hay đường ống nước gì đó?” Clapton lại hỏi.
“Trên mái nhà có lối ra của một đường ống thông gió, vẫn luôn có đội súng bắn tỉa canh chừng. Hiện vẫn chưa thấy có ai trèo ra từ đường đó. Ngoài ra, cho dù đám cướp có trèo lên nóc nhà thật thì cũng không có đường xuống.”
Clapton nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, sân thượng của tòa nhà trước mặt cách mặt đất chừng bảy tám mét, nhảy xuống dưới không chết thì cũng tàn phế. Hai tòa nhà bên cạnh cũng cách chừng ba bốn mét, hơn nữa còn có lan can bảo vệ, có thể loại trừ khả năng chạy về sau lấy đà sang nóc tòa nhà khác.
“Hừ… Tôi muốn xem xem các cậu định chạy trốn thế nào…” Clapton thầm nói trong lòng.
“Được rồi, ngài cảnh sát, các con tin sắp ra rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi nào.” Phong Bất Giác nói qua đầu dây bên kia, “Đợi ông tìm ra được đồng bọn của tôi thì hãy gọi lại cho tôi.” Nói xong, anh lại dập máy một lần nữa.
Lúc này, chỉ nhìn thấy ở bên kia quầy thu có mấy bóng người nhảy ra, họ đều đội túi đựng tiền mặt trên đầu, chân tay bị trói lại.
“Sau khi con tin đi ra ngoài, hãy bỏ túi trùm đầu họ ra, nhưng đừng cởi trói cho họ, đưa họ sang bên cạnh nhốt hết lại.” Tư duy của Clapton vẫn khá rõ ràng, ông ta bắt đầu sắp xếp kế hoạch với các cảnh sát ở bên cạnh, “Nghe đây phải cẩn thận với từng người một, họ chỉ là trông có vẻ như đều bị trói thôi… Hiểu chưa? Nói không chừng sẽ có một tên đột nhiên xông ra cướp súng bắn lấy các cậu đấy.”
Bên kia, Phong Bất Giác giống như viên cảnh sát điều tiết giao thông, trốn dưới tủ quầy nói: “Đúng đúng, những người bạn của tôi, đi theo hướng đó, giống như tôi đã nói với các bạn lúc trước đấy, nhảy về phía trước tám bước, sau đó xoay sang trái một góc chín mươi độ. Đúng vậy, xếp hàng nào, từng người từng người một, nghe thấy người phía trước nhảy ra mấy mét rồi đi theo, nhảy gấp quá là ngã đấy.”
Qua sự chỉ huy của Phong Bất Giác, các con tin theo thứ tự từng người một nhảy ra ngoài cửa.
“Ê! Winston, anh cũng có thể đi ra được rồi.” Phong Bất Giác lập tức cao giọng hét lên với con tin đang đứng ở cửa.
Hướng anh chàng Winston này đang đứng và hướng gã ta quay mặt ra đều được Phong Bất Giác điều chỉnh xong xuôi trước khi cửa được mở. Anh cũng đã chào hỏi xong, chỉ cần Winston dám bước lên phía trước nửa bước thì anh sẽ nổ súng. Buộc phải đợi sau khi anh hét lên thì Winston mới được nhảy về phía trước ra ngoài.
Lúc này, Winston nghe được mệnh lệnh liền mừng như được mùa, mấy phút đứng ở cánh cửa này đối với gã ta như cả mấy năm trôi qua, cuối cùng cũng được giải thoát, gã ta mừng đến phát khóc.
Nhưng sau khi nhảy ra khỏi cửa ngân hàng, nghênh đón gã ta không phải là chăn ấm, xe cứu hộ và sự chào đón nồng nhiệt mà lại là…
“Thưa anh, mời anh đi qua bên này.” Một viên cảnh sát bỏ chiếc túi trùm đầu của Winston ra, nhưng không cởi trói chân tay cho gã ta mà chỉ kéo gã ta sang một bên, bảo gã ta ngồi xuống đất trước. Sau đó hai viên cảnh sát đi tới cầm vũ khí canh chừng gã ta.
“Thế này là thế nào? Tôi là con tin!” Winston hét lên.
“Xin anh hãy phối hợp với chúng tôi. Tên cướp có thể trà trộn trong các con tin để thoát ra ngoài.” Một viên cảnh sát nói.
“Thế này là thế nào? Các anh đang nghi ngờ tôi sao?”
“Bây giờ tất cả đều chưa chắc chắn, làm thế này cũng là vì sự an toàn của anh thôi.”
Winston cũng không tiện nói gì thêm nữa, vừa định phàn nàn vài câu, nhưng nhìn thấy mưa tiền đầy trời và đám đông xung quanh: “Ê! Chuyện này là sao chứ? Các anh nhốt công dân tuân thủ pháp luật ở đây, nhưng lại coi như không thấy đám người tranh giành tiền đó sao?”
…
Năm phút sau, hai mươi chín con tin đã ra hết bên ngoài ngân hàng. Còn Phong Bất Giác lại kéo cánh cửa cuốn xuống sau khi con tin cuối cùng nhảy ra ngoài.
Sau đó, công tác thẩm vấn và xác minh thân phận của con tin nhanh chóng được triển khai.
Qua thẩm vấn sơ bộ các con tin, Clapton có được một chuỗi thông tin đáng kinh ngạc.
“Được rồi, được rồi, các quý bà, quý ông… Yên tĩnh lại nào.” Clapton nói: “Để tôi sắp xếp lại sự việc nào… Ban đầu, ba tên cướp ngân hàng đã bị một con tin đơn thương độc mã giết chết, còn tên đó chính là cái con người nho nhã lễ độ, có trí thông minh cao và có khuynh hướng phản nhân loại…”
“Đúng vậy.”
“Chính xác.”
“Đúng thế.”
Các con tin mồm năm miệng mười trả lời.
“Hắn hoàn toàn không có đồng bọn, hơn nữa cũng không hề làm hại mọi người, càng không hề nhốt ai vào trong kho bảo hiểm?” Clapton lại hỏi.
“Đúng vậy.”
“Không có.”
“Đúng vậy.”
“Xét về ý nghĩa nào đó, anh ta đã cứu chúng tôi.”
Clapton cười gượng một tiếng: “Nghe có vẻ như cậu ta đã trở thành anh hùng rồi, vậy ai có thể giải thích cho tôi biết cái tên Vô Danh đó tại sao lại chơi trò này với chúng tôi không?”
“Có lẽ là anh ta lo các ông coi anh ta là đồng bọn của bọn cướp.” “Đúng vậy, giống như chúng tôi, bị các ông nhốt lại thẩm vấn ở đây này.”
“Đúng rồi! Mau thả chúng tôi ra! Chúng tôi muốn kiện các ông!”
“Được rồi, cuối cùng tôi muốn xác nhận lại lần nữa với mọi người đặc điểm ngoại hình của cậu ta… Người châu Á, tóc đen ngắn, mặc áo vest màu tím, đúng không?” Clapton hỏi.
Sau khi có được đáp án khẳng định chắc chắn, ông ta đi đến bên điện thoại, một lần nữa gọi đến số điện thoại kia.
Sau khi năm tiếng tút vang lên, Phong Bất Giác mới nghe điện thoại, “Ngài cảnh sát có điều gì chỉ giáo?”
“Oắt con, tôi không biết cậu là ai, và cậu muốn làm gì.” Clapton nói, “Nhưng cậu có rắc rối lớn rồi.”
“Hà hà… Rắc rối gì nào?” Phong Bất Giác cười nói: “Tôi xin rửa tai lắng nghe đây.”
“Tôi biết cậu không phải là cướp, hành vi giết chết ba người đó của cậu có thể giải thích là tự vệ chính đáng, thậm chí là hành động dám làm việc nghĩa. Nhưng mà…” Clapton nói: “Sau khi cậu giết chết họ, lại tiếp tục uy hiếp các con tin, và lấy đó làm cái cớ để uy hiếp, giở trò với cảnh sát, rồi còn ném một số lượng lớn tiền mặt của ngân hàng ra ngoài, điều này chẳng khác gì với cướp ngân hàng cả.”
“Vậy thì… Ngài cảnh sát Clapton hãy nói cho tôi biết...” Phong Bất Giác hỏi: “Rốt cuộc thì tôi là một anh hùng hay là một kẻ tội phạm đây?” Anh bỗng cất cao giọng đến khác thường, “Câu trả lời này rất quan trọng, ông hãy suy nghĩ cho kĩ.”
“Mở cửa ra, ra ngoài đầu hàng, theo chúng tôi về sở cảnh sát rồi nói.” Clapton không trả lời câu hỏi của Phong Bất Giác, mà nói: “Bây giờ cậu đã không còn có con tin nữa rồi, nếu cậu không ra ngoài thì chúng tôi sẽ cưỡng chế xông vào bên trong.”
“Trả lời, câu hỏi của tôi đi, ngài cảnh sát.” Phong Bất Giác phớt lờ yêu cầu của đối phương, giọng nói nặng nề hơn một cách rõ ràng.
“Đương nhiên cậu là tội phạm rồi! Nếu không cậu tưởng mình là gì?” Clapton quát lên: “Mau ra ngoài đầu hàng đi.”
“Ừm…” Phong Bất Giác trầm ngâm nói, “Đó chính là câu trả lời của ông đúng không… Hừ… Thú vị, thú vị lắm.” Anh suy nghĩ mấy giây, rồi nói tiếp: “Được rồi, tôi sẽ mở cửa ngay đây.”
Cánh cửa cuốn dần được kéo lên, cảnh tượng bên trong nhìn có vẻ như giống hệt như khi nó được đóng lại trước đó.
“Giơ tay lên, đi từ sau quầy ra đây.” Clapton nói với điện thoại.
“He he… Tôi từ chối.” Phong Bất Giác đáp.
Clapton đã chịu đựng quá đủ đối phương, ông ta giơ tay lên, ra hiệu cho mấy cấp dưới đứng bên cạnh đi vào bắt người. Đồng thời cố gắng phân tán sự chú ý của Phong Bất Giác trong điện thoại: “Cậu còn chơi chưa đủ hay sao? Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy có người mất mạng thêm nữa đâu.”
Bốn viên cảnh sát đạn lên nòng sẵn, trực tiếp nối đuôi nhau đi vào từ cửa chính, đứng phân tán ra, bao vây quầy thu kia lại.
Clapton một tay cầm điện thoại, một tay cầm ống nhòm, quan sát tình hình, khi ông ta nhìn thấy cấp dưới tiến sát quầy, trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ sợ Phong Bất Giác dựa vào địa thế hiểm yếu ngoan cố chống lại, xảy ra cuộc đấu súng.
Không ngờ, cảnh tượng sau đó lại là…
Bốn viên cảnh sát vẻ mặt nghi hoặc nhìn phía sau quầy, trong đó một người phản ứng nhanh nhất, lập tức nói với máy bộ đàm trên vai: “Cảnh sát trưởng, ở đây không có ai cả.”
“Cái gì?” Clapton nói một câu theo bản năng.
Phong Bất Giác ở đầu bên kia điện thoại cười: “Hà hà… Đoán xem, vừa rồi sau khi đóng cửa lại đã xảy ra chuyện gì nào.”
“Mau lục soát, chắc chắn vẫn còn ở trong ngân hàng! Chắc chắn đang trốn ở đâu đó!” Clapton cũng không sợ Phong Bất Giác nghe thấy, trực tiếp nói với máy bộ đàm.
“Hừ… Ông có chắc chắn không?” Phong Bất Giác cười lạnh.
Clapton lại nói vào ống nghe: “Tôi vẫn đang gọi điện thoại của quầy…”
“Dùng chuyển cuộc gọi thôi.” Phong Bất Giác cười nói, “Ngay từ đầu tôi nói rằng điện thoại của người đã chết đó đã hết pin là lừa ông đó. Điện thoại của anh ta rất đầy pin, bây giờ tôi vẫn đang cầm trên tay đây.”
Lúc này Clapton mới chậm chạp phản ứng lại. Đối phương đã phủ túi lên đầu các con tin, trói chân tay lại, rồi lại nói những câu như “Tôi có đồng bọn trà trộn vào trong đó”, nói thẳng ra là cố ý bày trận, kéo dài thời gian.
Clapton thầm nghĩ trong lòng: Tất cả những điều hắn nói, hắn làm trước đó, hết chuyện này đến chuyện khác, cho đến lần đóng cửa này… Hắn đều rất rõ rằng, sau đó, mình sẽ có thể biết được tất cả mọi việc từ phía các con tin, hành vi nói dối của hắn cũng sẽ bại lộ trước mắt mình. Còn mình không hề biết được… Trong lúc đóng cửa cuối cùng và lần mở cửa kia hắn đã làm những gì…