Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 106: Chương 106: Vực quỷ đen trắng (1)




Thứ gọi là hiện thực có thể chỉ là một thứ hư ảo chúng ta không thể nắm bắt, do người ta thêu dệt nên.

....

[Phong Bất Giác, level 15]

[Vui lòng lựa chọn hình thức vào game]

[Bạn đã chọn hình thức sinh tồn cá nhân (Ác Mộng), vui lòng xác nhận.]

[Đã xác nhận, đang tạo phó bản…]

[Bắt đầu tải, vui lòng đợi.]

"Chào mừng đến với 'Khu vui chơi đáng sợ'." Giọng nói của một cô gái trẻ truyền tới.

Vì hình thức 1V1 trước đó không tiêu tốn thời gian được bao nhiêu, rõ ràng phó bản sinh tồn của đội Tiểu Thán chưa kết thúc. Cho nên Phong Bất Giác lại xếp hàng tham gia một hình thức mới mà level 15 mới mở, là hình thức sinh tồn cá nhân với độ khó "Ác Mộng".

[Tạo phó bản hoàn tất, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn cá nhân (Ác Mộng).]

[Hình thức này cung cấp nội dung giới thiệu phó bản, và có tỷ lệ xuất hiện nhiệm vụ chính/ẩn và thế giới quan đặc biệt.]

[Phần thưởng vượt phó bản: Rút ngẫu nhiên hai lá bài.]

[Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, hết phần giới thiệu game sẽ lập tức bắt đầu.]

Trước mắt Phong Bất Giác xuất hiện một khu phố rất bình thường, hai bên đường là tường bên ngoài của nhà dân. Bầu trời âm u, dù phóng tầm mắt ra xa cũng không nhìn thấy tòa cao ốc nào cả. Những tòa nhà tương đối cao cũng chỉ có sáu, bảy tầng, xem ra nơi đây chắc là một thị trấn nhỏ.

Điều đáng nhắc đến là, hình ảnh CG mở đầu này hoàn toàn là màu đen trắng.

Nhắc nhở hệ thống cũng lập tức vang lên: [Một buổi hoàng hôn bình thường như mọi khi, bạn đang trên đường trở về nhà.]

[Trước đây không lâu, thị trấn nhỏ mà bạn ở đã bị một trận bão tấn công. Nơi vốn là nhà bạn đã bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng bởi thiên tai, những nhà dân gần đó hầu như toàn bộ đều đổ nát.]

[Tuy bạn vẫn bình an vô sự nhưng bạn phải tìm nơi khác để sống.]

[Bạn được sắp xếp ở tạm thời trong một ngôi nhà bỏ không trong thị trấn, đó là một ngôi nhà dài cũ kĩ ở Sanchome*.]

*Sanchome: một thành phố (khu vực) thuộc tỉnh Shinjuku, Nhật Bản.

[Nghe nói nơi đó thường có hồn ma tới lui, cho nên không ai dám lại gần. Nhưng sau cơn bão, bạn và hai gia đình gặp nạn khác buộc phải chuyển đến đó, trở thành hàng xóm của nhau.]

Nội dung phó bản tới đây là kết thúc, Phong Bất Giác có thể tự do hành động rồi, dường như trong cùng một giây, anh lại nghe thấy nhắc nhở hệ thống [Nhiệm vụ chính đã kích hoạt.]

Mở danh mục game, ở phần nội dung nhiệm vụ chính hiển thị trên bảng nhiệm vụ, dòng nhiệm vụ này đúng là đơn giản đến độ cực điểm, chỉ vỏn vẹn hai chữ: [Về nhà.]

"Ồ, là phó bản nhát ma sao?" Phong Bất Giác nghĩ trong lòng: "Cũng không hạn chế thời gian, hình như phó bản độ khó 'Ác Mộng' này không căng thẳng bằng bộ "Saw*" xem lần trước."

*Saw: là một bộ phim kinh dị năm 2004 do James Wan đạo diễn. Trong phim, Elwes và Whannell tỉnh dậy và nhìn thấy mình bị trói trong một căn buồng tắm. Không ai trong số họ biết là chuyện gì đã xảy ra hay chuyện gì đang chờ đợi họ. Có một cái xác của 1 người đàn ông nằm dài trên sàn phòng tắm với một cái xác khác không đầu đang ở cùng với họ. Và họ đã nhận ra rằng mình là hai nạn nhân của một tên tâm thần rất thích thú cái trò bắt và giết những người xấu.

Anh bắt đầu kiểm tra túi của mình, muốn tìm xem liệu có thứ gì đại loại như giấy chứng nhận hay bản đồ không. Vừa lục tìm, Phong Bất Giác vừa quan sát cảnh vật xung quanh. Điều kỳ lạ là, sau khi CG kết thúc, thế giới này vẫn là chỉ là đen trắng, anh gần như biến thành người mù màu vậy. Hơn nữa anh còn nghe thấy văng vẳng đâu đây một tiếng vang nho nhỏ, ken két ken két, âm thanh rất khẽ, cũng không biết là từ đâu truyền tới. Mỗi lần anh định tập trung tinh thần lắng nghe thì âm thanh lại biến mất. Lúc anh không để ý thì nó lại vang lên.

Mấy chục giây sau, Phong Bất Giác lục lọi hết tất cả các túi, chỉ tìm thấy một chùm chìa khóa trong túi quần bên phải, tổng cộng có ba chìa.

[Tên: Ba chiếc chìa khóa]

[Loại: Liên quan đến cốt truyện]

[Phẩm chất: Thường]

[Tính năng: Mở khóa cửa]

[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]

[Ghi chú: Tìm được khóa cửa tương ứng thì có thể dùng được.]

Phong Bất Giác cầm chìa khóa giơ lên trước mặt xem xét. Chỉ phán đoán theo bề ngoài, ba chiếc chìa khóa này đều rất bình thường, nhìn răng cưa và đường vân thì thấy ổ khóa tương ứng của nó cũng không phức tạp.

"Giả sử có một chiếc là chìa khóa cửa nhà, vậy hai chiếc còn lại là chìa gì?" Phong Bất Giác trầm ngâm nói: "Nhìn tạo hình cột đèn đường và thùng rác thì đây chắc là thế kỷ hai mươi. Chìa khóa xe lúc đó chắc chưa có loại cửa xếp và điện tử, đoán chừng vẫn là chìa khóa kiểu truyền thống." Anh đi đến con đường phía trước, nhìn ra xa phía hai bên đường: "Quanh đây nhìn không giống như có bãi đậu xe, vậy thì, cho dù có một chìa là chìa khóa xe thì chiếc xe đó cũng không ở gần đây rồi."

Anh gãi đầu: "Hình như thông tin nhắc nhở bị thiếu chút gì đó, rốt cuộc mình đang chơi game với thân phận game thủ hay là đang diễn nhân vật 'tôi' đây. Giả dụ nếu là vế sau, thì thân phận 'tôi' có quan trọng không? Có ảnh hưởng đến cốt truyện không? Sau khi 'về nhà' sẽ lại xảy ra chuyện gì?"

Với điều kiện ở giai đoạn hiện tại, rõ ràng không thể tháo gỡ những vấn đề này được. Phong Bất Giác quyết định cứ đi theo nhiệm vụ chính trước đã. Dù sao đây cũng là độ khó Ác Mộng, nhìn bề ngoài thì bình lặng, nói không chừng đi sai một bước là "bay màu" ngay. Cho dù không hạn chế thời gian nhưng tùy tiện đi lung tung trong thị trấn cũng là một việc rất nguy hiểm.

"Như đã nói qua, tuy cho mình biết "ngôi nhà dài cũ kĩ ở Sanchome" hình như là thông tin địa chỉ, nhưng Sanchome ở đâu?" Dĩ nhiên Phong Bất Giác không thể biết đường trong thị trấn, cho nên chỉ biết địa chỉ thì cũng chẳng có tác dụng gì.

"Nếu như là 'đang trên đường về nhà', vậy thì, mình cứ đi thẳng hướng ban đầu là được..." Phong Bất Giác xoay người hướng về phía bên kia, nhưng bên đó là ngã ba, "Ờ thì, vẫn nên tìm bản đồ hoặc hỏi ai đó vậy." Anh không muốn lựa chọn một trong hai để đánh cược với vận may, lý do thì không cần nói cũng biết.

Nghĩ đến đây, đúng lúc có một người từ từ đi đến. Đó là một phụ nữ, mái tóc dài màu đen, đang mặc áo gió, quần dài, quấn khăn trên cổ, còn đeo cả khẩu trang che mất phần dưới khuôn mặt. Từ lúc Phong Bất Giác đứng trên đường cho đến bây giờ, đây là bóng người đầu tiên mà anh nhìn thấy. Nhưng nếu đây là "thị trấn nhỏ", vào lúc xế chiều có ít người đi trên đường cũng là điều dễ hiểu.

"Xin lỗi, cho tôi hỏi..." Phong Bất Giác đã tiến về phía trước để hỏi đường.

Kết quả anh mới chỉ nói được nửa câu, người phụ nữ kia đã cướp lời chặn họng anh: "Tôi có đẹp không?"

"Hả... Cái gì? Phong Bất Giác lập tức cảm thấy tình hình có gì đó sai sai, tay anh theo bản năng tìm kiếm trong balo.

"Tôi có đẹp không?" Người phụ nữ kia quay mặt lại rồi hỏi một lần nữa, nhưng nửa mặt trên của bà ta lại bị khẩu trang và khăn quàng che mất nên vốn dĩ không nhìn rõ.

"Đẹp lắm." Lúc này Phong Bất Giác đã phản ứng lại, phía trước có thể chính là cái "vị đó"… trong lời kể của mọi người truyền tai nhau.

Liệt Khẩu Nữ* (Kuchisake Onna) nghe nói vậy liền gỡ khẩu trang ra, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt. Hai bên quai hàm của cô ta có vết xé rách, nó đang rách toạc ra dường như nứt đến tận mang tai.

*Liệt Khẩu Nữ hay Kuchisake Onna thường là những linh hồn phụ nữ khi còn sống bị bạo hành, đến khi chết đi vẫn không được đối xử tốt. Tên gọi này bắt nguồn từ khuôn mặt với vết thương sâu, nụ cười đến tận mang tai.

"Như vậy vẫn đẹp chứ?" Cô ta lại hỏi.

Lúc này, Phong Bất Giác thật sự vui mừng vì mình không học tạo hình chú hề hoàn toàn, không thì anh và bà cô này đã có thể kết thành một đôi rồi.

Nhìn con quái vật có thể dọa con nít đến phát khóc đang đứng trước mặt, Phong Bất Giác mở to mắt, đáp lại kiểu chắc như đinh đóng cột: "Ừm! Đẹp." Cái tay đang nắm cờ-lê của anh sẵn sàng dùng sức bất cứ lúc nào, trong lòng thầm nghĩ: "Kuchisake, ta đã khen ngươi hai câu rồi, nếu như ngươi còn dám rút lưỡi liềm ra thì đừng trách ông đây phẫu thuật thẩm mỹ cho ngươi lần nữa nhé."

Vài giây sau, Liệt Khẩu Nữ lại nói: "Vừa rồi anh muốn hỏi gì vậy?"

Bây giờ Phong Bất Giác hơi do dự có nên tiếp tục hỏi cô ta hay không, ai lại muốn tiết lộ địa chỉ cho yêu quái bao giờ. Nhưng anh lại nghĩ, dù sao mình cũng không thật sự sống ở đây, vì thế anh lại mở miệng đáp: "Xin hỏi làm sao để đi đến Sanchome?"

"Hướng bên kia, rẽ trái, đến con đường tiếp theo lại rẽ trái, rồi cứ đi thẳng." Kuchisake Onna chỉ về hướng ngã ba, nói xong thì lập tức che mặt lại, quấn khăn quanh cổ rồi bỏ đi.

Phong Bất Giác cũng không định đuổi theo để cảm ơn, anh nhìn đối phương đi khuất khỏi tầm mắt của mình, sau đó thở dài thườn thượt, thả lỏng bàn tay đang nắm cờ-lê: "Đờ mờ, còn chưa về đến nhà đã gặp phải yêu quái... Vậy về đến nhà chắc chắn là gặp ma luôn."

Tuy nghĩ như vậy, nhưng nếu đã chơi thể loại game kinh dị, dù biết rõ trong nhà có ma thì vẫn phải về nhà. Phong Bất Giác lập tức đi theo tuyến đường mà Kuchisake Onna đã chỉ.

Lúc này sắc trời ngày càng tối, cộng thêm tất cả mọi thứ xung quanh đều là màu đen trắng, không khí vô cùng kỳ dị. Đổi lại là game thủ khác, e rằng chỉ riêng chuyện đứng trên con đường không một bóng người này cũng đã cảm thấy sởn hết cả gai ốc.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Phong Bất Giác quấn áo khoác ngoài chặt hơn một chút. Lúc này, một vệt trắng xẹt qua, tia chớp đáng sợ lóe sáng trên bầu trời. Vài giây sau khi tia chớp xuất hiện thì tiếng sấm vang lên. Hình như không chỉ nổi gió mà còn có mưa nữa.

Khi Phong Bất Giác ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ ở phía đằng xa.

Ở trên đầu dây điện, nơi góc khuất không được chiếu sáng bởi ánh đèn đường, có một bóng đen hình người, đang khom lưng quỳ ở đó. Khoảnh khắc tia chớp chiếu sáng thế giới đen trắng này, Phong Bất Giác đã nhìn rõ diện mạo của "nó". Tổng thể con quái vật trông giống như một bà lão mặc kimono màu trắng, tóc búi tròn phía sau đầu, và trên mặt thì đầy những nếp nhăn. Đôi mắt lồi, nhô ra từ hốc mắt. Phần da trên đôi tay của nó nhăn đen, hơn nữa còn đầy những mụn nhọt, ngón tay tựa như móng quỷ thường xòe ra.

Tia chớp kết thúc, bóng người đó lại lẩn vào bóng tối, Phong Bất Giác có nhìn thế nào cũng không thấy rõ nữa, anh cũng không có hứng thú lại gần để nhìn xem con quái vật kia rốt cuộc là cái giống gì. Dù sao, chỉ cần đối phương đừng có nhảy từ bên đó qua đây thì anh cũng chỉ coi như chưa nhìn thấy nó.

Phong Bất Giác vùi đầu tiếp tục đi về phía trước. Anh bước đi nhanh hơn, gần như là chạy. Suốt dọc đường không thấy người nào nữa, anh cứ đi miết đến chỗ biển ghi tên đường Sanchome mới dừng bước.

Cũng đúng lúc này thì bắt đầu mưa.

Trận mưa lớn đổ ập lên người Phong Bất Giác. Anh nhanh chóng tìm được đích đến, đứng trên đường nhìn vào, trong một khoảng sân trống có thể thấy một dãy nhà dài đơn sơ gồm ba gian liền nhau, chắc đúng là nơi này.

Phong Bất Giác chạy nhanh đến bên dưới mái hiên, vuốt phần tóc ướt nhẹp trước trán ra phía sau, rồi lấy chìa khóa ra.

Suy đoán theo giới thiệu nội dung phó bản, dãy nhà này có ba hộ gia đình sinh sống, anh vẫn còn hai hàng xóm, Phong Bất Giác cũng không biết mình ở trong cánh cửa nào nên đành phải thử lần lượt từng cái.

Cũng không biết có phải do may mắn hay không, khi anh thử chiếc chìa khóa thứ nhất với cánh cửa đầu tiên thì đã thành công luôn rồi. Anh mở cánh cửa làm bằng gỗ, trong phòng tối đen như mực, còn tỏa ra một thứ mùi đặc trưng của gỗ ẩm.

Phong Bất Giác thò tay lần sờ bên cạnh của và tìm thấy công tắc đèn điện, sau khi gạt công tắc thì đèn trong phòng đã sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.