Khu Vườn Bí Mật

Chương 30: Chương 30: Cây cam của Ra Im




Những thân cây đứng vững chãi chịu đựng thời tiết lạnh lẽo của mùa đông, trong khi những chiếc lá thì lần lượt rơi không luyến tiếc. Mùa đông sẽ qua đi, rồi mùa xuân sẽ đến và mầm chồi non sẽ nhú đầy trên các cành cây, thế giới cũng sẽ được nhuộm đầy màu xanh tươi trở lại. Ra Im vừa bước đi vừa kéo cao cổ áo và nghĩ, nếu mùa xuân đến sớm thì tốt biết mấy.

Yoon Seul đợi cô ở quán cà phê nhỏ trong phòng trưng bày mỹ thuật. Ra Im vừa bước vào, cô ta liền đóng quyển sách đang đọc và ngước lên nhìn cô. Ra Im ngồi xuống ghế và hỏi:

- Sao lại phải đến đây…

- Vì tôi không muốn lãng phí thời gian.

- Gì cơ?

- Nhìn vào dáng đi có thể biết được phẩm hạnh tính nết, dựa vào con mắt thưởng họa có thể nhìn ra trình độ văn hóa, là người thích hợp với bảo tàng mỹ thuật hay với những quán bar, thích nước hoa nồng nàn hay phảng phất… tất cả những yếu tố đó đều có thể dễ dàng nhận ra. Đây là những gì anh Kim Joo Won đã nói khi đi xem mắt. Đã bất lịch sự lại còn rất ngạo mạn đúng không? Cách đây một tiếng đồng hồ, anh Kim Joo Won cũng đã đến đây xem mắt. Đối tượng là một cô gái có mùi nước hoa nồng nàn.

Ra Im không nói lời nào, chỉ nhìn Yoon Seul trân trân. Cô không thể đoán được Yoon Seul có ý định gì khi nói những chuyện đó với cô. Yoon Seul thấy lạ trước sự im lặng của Ra Im nên mở lời hỏi:

- Cô không ngạc nhiên sao?

- Tại sao cô lại nói với tôi những chuyện này?

- Cuộc sống của anh Kim Joo Won và tôi cũng giống như phòng triển lãm này, trưng bày rất nhiều khía cạnh trong cuộc đời. Dù không phải là tôi, anh ấy cũng sẽ chọn một cô gái giống tôi và kết hôn thôi. Nếu phải chấp nhận một cuộc hôn nhân như vậy, thì thà rằng anh ấy kết hôn với tôi. Tôi cũng biết hai người yêu nhau thật lòng, vì thế tôi gặp để nói lời xin lỗi với cô.

- Tôi không hiểu lắm. Không phải đạo diễn Yoon thích anh Choi Woo Young hay sao?

Trước câu hỏi của Ra Im, Yoon Seul đưa tay sờ vào bìa cuốn sách cô ta đang cầm và trả lời:

- Có lẽ vậy, lúc đầu là thế. Tôi quay về để bắt đầu lại nhưng rồi mới phát hiện, chúng tôi đã càng xa nhau hơn.

- Dù vậy, sao chị có thể giao cả cuộc đời của mình cho người mà mình không hề có tình cảm được?

- Tôi làm được. Dù sao trong ký ức người nào đó thì tôi cũng không còn tồn tại nữa.

Rồi Yoon Seul ngừng lại, vén tóc ra sau tai. Khi cô ta làm thế, Ra Im mới chợt nhận ra tóc cô ta đã ngắn đi nhiều. Hẳn là mái tóc dài trước đây bị cắt mất bao nhiêu, trái tim cô ta có lẽ cũng thay đổi bấy nhiêu. Ra Im im lặng chờ Yoon Seul nói tiếp.

- Cô có biết trên đời này mối hận thù nào là đáng sợ nhất không? Đó chính là khi fan lại trở thành anti-fan, và tình yêu hóa thù hận. Bây giờ cả hai điều đó, tôi đều có. Vì thế chỉ cần chuyện gì khiến anh Choi Woo Young đau khổ, tôi sẽ cố hết sức để làm. Đương nhiên mọi thứ có thể không theo đúng như kế hoạch của tôi. Khi thấy anh Kim Joo Won đi xem mắt với người khác, đứng trên lập trường của anh ta mà nói, cả cô Gil Ra Im lẫn tôi đều không hợp nhãn. Chúng ta thực sự đã chọn trúng một đối tượng khó khăn rồi. Đúng không?

Rời khỏi phòng triển lãm, Ra Im vừa đi vừa nghĩ, có lẽ trên đời này quan hệ nam nữ là rắc rối nhất. Đó là mối quan hệ mà dù có là yêu nhau cuồng nhiệt, người trong cuộc cũng không thể duy trì tình yêu đó quá nửa đời người. Không biết khi nào tình cảm sẽ thay đổi, khi nào mối quan hệ sẽ chấm dứt, nên trong khoảng thời gian yêu nhau, cả hai phải thật lòng với nhau. Nếu ý nghĩ tình yêu là như thế thì Ra Im nghĩ cô không thể nhận tình yêu của Joo Won được. Làm sao có thể chân thành trước một tình yêu đã được định sẵn sẽ không có kết quả.

Cô vừa đắm chìm trong suy nghĩ, vừa đi vào con hẻm trước nhà thì có một người bước ra đứng chặn ngay trước mặt cô. Là Joo Won.

- Sao không nghe điện thoại của tôi? Cô có biết tôi gọi bao nhiêu lần rồi không? Tôi hỏi lại, sao cô không bắt máy? Đã xấu còn lì lợm.

- Tôi bận. Gọi làm gì?

- Cô nghĩ tôi rảnh rỗi gọi cho cô để tán chuyện à? Nếu không muốn bị làm phiền thì cứ bắt máy, vậy chẳng tốt hơn sao? Cô còn lơ luôn tin nhắn nữa. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà. Chẳng có lý do gì để cô suy nghĩ lâu đến vậy. Kéo dài thời gian như thế thì tôi sẽ ra sao đây? Có thể chuyên tâm làm việc đàng hoàng được không? Cô đã xem tin nhắn chưa? Xem rồi thì phải trả lời đi chứ. Tại sao không trả lời?

- Tôi vẫn đang nghĩ.

- Đến khi nào thì xong?

- Đến khi nghĩ xong rồi thì sao? Anh đã bao giờ nhận được sự đồng ý của tôi rồi mới thích tôi chưa? Mà cái người để tâm đến suy nghĩ của tôi và không thể tập trung làm việc đàng hoàng được ấy, kiếm đâu ra tâm trí để đi xem mắt nhỉ.

- Sao cô biết tôi đi xem mắt?

- Cô gái lần này thế nào? Đẹp không? Là tiểu thư à? Trình độ văn hóa cũng rất ổn phải không? Anh có vừa lòng với mùi nước hoa của cô ấy không? Tư thế đi đứng có khí chất chứ?

- Sao… Sao cô biết những chuyện này?

- Tuy tôi không có hứng thú với nước hoa nhưng về dầu gội thì tôi thích mùi hương thật nồng đấy. Mùi kem đánh răng còn nồng hơn nữa. Nếu anh hiểu rồi thì làm ơn tránh đi cho.

- Cô đang ghen phải không?

Ghen. Ra Im không thể đáp lại tiếng nào trước câu hỏi của Joo Won. Giọng nói cô như bị nghẹn lại trong giây lát. Joo Won cảm thấy thú vị trước phản ứng của cô nên bật cười nói tiếp:

- Đúng là đang ghen mà. Sao thế? Biết tôi đi xem mắt nên giận à? Bực mình à? Hay sau này tôi không đi xem mắt nữa nhé?

- Không xem mắt nữa thì sao? Đây là sự kiện sáp nhập công ty trong cuộc đời anh mà. Đừng quan tâm đến cô gái mua quýt làm quà mà cứ tiếp tục đi xem mắt đi.

- Đó là tất cả những gì em muốn nói à? Đêm hôm khuya khoắt thế này, em không biết sao tôi lại đứng đây đợi em ư? Bởi vì tôi nhớ em. Đừng có quay lưng lại với tôi nữa, hãy để tôi nhìn mặt em nào.

Nói rồi Joo Won đưa tay chộp lấy vai, kéo cô quay lại đối diện với anh. Cô rùng hết cả mình. Cơ thể cô phản ứng với bàn tay nóng hổi của anh. Cô liên tục tự nhủ trong đầu “không được, không được” nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Hơi thở trắng xóa tỏa ra từ miệng Joo Won chạm vào trán cô. Tay anh giữ cằm để cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.

- Hãy để tôi nhìn em thế này.

Cả hai đứng nhìn vào mắt nhau như thế một hồi lâu. Đột nhiên, không biết nghĩ gì mà Joo Won lấy điện thoại ra.

- Ai cho em tự ý xóa hình trong điện thoại của tôi hử? Đứng yên một chút xem nào.

Nói xong anh ta lấy tay chỉnh gương mặt cô và đưa điện thoại lên định chụp hình.

- Anh dám chụp thử xem?!

Tiếng tách tách vang lên.

- Quả nhiên lúc tức giận em trông rất xinh. Đến ngày mai phải suy nghĩ cho xong đấy. Nếu không mai tôi lại đến.

Joo Won mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh đèn đường màu vàng trong con hẻm tăm tối, rồi quay lưng đi. Cô đứng nhìn theo bóng dáng anh một lúc lâu. Mới khoảng mười phút trước, cô còn nghĩ không thể nhận tình yêu của Joo Won được, vậy mà chỉ vừa thấy khuôn mặt anh thì ánh đèn đường trong lòng cô lại bật lên mất rồi. Bất giác câu nói cuối cùng của Yoon Seul hiện ra trong đầu cô. “Chúng ta thực sự đã chọn trúng một đối tượng khó khăn rồi.”

Nội tâm của Yoon Seul

Lời bài hát của Kim Kwang Seok như găm sâu vào trái tim em.

Nếu tất cả thời khắc đau khổ của anh đọng lại nơi cửa sổ, biết đâu anh sẽ ghét em hơn. Một tình yêu quá sâu đậm đến mức không còn là tình yêu nữa.

Thà rằng, em cũng thề thốt như thế rồi bỏ cuộc được thì hay biết mấy.

Bây giờ em đang nhìn vào mặt trái của chính bản thân mình.

Chúng ta chẳng hề có mối thù giết bố mẹ không đội trời chung gì đó, vậy mà, em tự hỏi tại sao, chúng ta lại phải cứa những lưỡi dao sắc bén kinh khủng đó vào nhau. Liệu em còn có thể giấu kín những vết cứa do lưỡi dao ấy gây nên trong chính cơ thể mình?

Đến hôm nay em mới nhận ra, nơi những lưỡi dao đó nhắm đến không phải là anh, mà kết cục lại chính là em.

Nỗi đau không bắt nguồn từ việc em xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật ông ngoại anh. Nỗi đau dấy lên là khi thấy ánh mắt anh nhìn em lúc đó, và rồi em bỗng nhận ra. Khi em làm anh căm ghét, khi em làm anh tổn thương thì em lại là người đau khổ hơn anh. Ngay giây phút thấy sự đau đớn và dao động trong mắt anh, em còn đau hơn anh gấp nhiều lần.

Tối nay, em sẽ cầu nguyện. Em cầu xin Thượng đế sẽ xóa ta sự thù hận không hồi kết giữa hai chúng ta, cầu xin ngài mau chóng xua đi nỗi đau ngốc nghếch này của đôi mình.

Bộ nhớ đặc biệt của Oska

Hội trường hòa nhạc. 3 giờ chiều, thứ Ba

Ngày tổ chức liveshow vào Giáng sinh của tôi đã được chọn. Dù anh Dong Gyu hay thốt ra những lời khó nghe nhưng khả năng trong công việc của anh ấy thì thật tuyệt vời. Không rõ anh ấy đã chuẩn bị từ lúc nào mà ngay cả hội trường biểu diễn cũng được đặt trước. Là trung tâm văn hóa Sejong kia đấy. Đúng là một ông anh đáng phục.

Nhà hàng tại khách sạn. 6 giờ chiều, thứ Sáu

Mọi người trong gia đình đến nhà hàng ở khu khách sạn để mừng tuổi ông ngoại. Bình thường, ông ngoại chẳng ưa gì tôi. Lý do là vì tôi không kế thừa công việc của gia tộc mà lại đi làm cái nghề “xướng ca vô loài”. Tôi định sinh nhật lần này của ông ngoại sẽ lấy lòng ông một tí nên đã chuẩn bị trước món quà là cặp áo đôi dành cho ông ngoại và bà ngoại. Sau khi nhận cặp áo, ông ngoại vui vẻ mỉm cười rồi còn vỗ nhẹ lên vai tôi nữa.

Khi bữa tiệc đang vui vẻ thì có sự cố xảy ra. Sự xuất hiện của Seuli.

Trước khách sạn. 7 giờ tối, thứ Sáu

Tôi không thể chịu nổi nếu cứ phải ngồi lại bàn tiệc đó. Tôi viện cớ là có lịch làm việc và ra khỏi khách sạn ngay. Đang đứng đợi nhân viên giữ xe đem xe trả trước khách sạn, Seuli bước đến và đứng cạnh tôi. Tôi cứ đứng như thế, không biết làm sao để đối mặt với cô ấy. Tôi hoàn toàn không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì.

- Lẽ ra em không nên thế này chứ. Em nghĩ đây là đâu mà hành động như thế!

- Sao? Có thể gặp lại anh nên tôi rất vui mà. Một người phong độ như anh lại quan tâm quá mức đến loại con gái như tôi, tôi rất vui. Ánh mắt dao động vì tôi, tôi cũng rất vui.

- Rốt cuộc tại sao em lại thế này? Em nói xem. Em muốn tôi phải làm thế nào mới vừa lòng? Tôi làm gì thì em mới chịu dừng lại?

- Trước hết anh nên làm rõ tại sao tôi lại hành động như vậy chứ, không phải thứ tự là vậy sao? Tôi biết mình đã thay đổi rất nhiều. Trước đây tôi là một con người hoàn toàn khác, nhưng nhờ anh, giờ đây tôi đã thành kẻ chuyện gì cũng dám làm. Trong khi tôi trở thành thế này, thì anh đã làm gì? Phụ nữ là vậy đấy, anh à… Một cô gái cho dù bình thường đến đâu cũng có thể trở thành nữ hoàng, và một phụ nữ có cao quý đến đâu cũng có thể trở thành nô tì. Tất cả đều tùy thuộc vào những gì người cô ta yêu đối xử với cô ta. Anh hỏi tôi định làm đến mức nào ư? Để xem đã, không phải lần sau gặp mặt là sẽ biết được hay sao? Tôi vào trước đây. Người lớn có lẽ đang đợi.

Quán bì lợn nướng. 9 giờ tối, thứ Sáu

Tôi muốn giải tỏa tâm trạng dồn nén khó chịu này. Tôi cần gặp một ai đó, một người sẽ không làm rối chuyện lên mà có thể thoải mái ở bên cạnh tôi. Tôi mở danh bạ điện thoại và kéo xuống xem xét. Trong danh bạ có đến hơn một trăm người nhưng tôi chẳng muốn gọi cho ai trong số đó cả. Tôi thật đúng là một con người đáng thương.

Ngay lúc đó tôi bỗng nhớ đến Gil Ra Im. Một cô gái không giả vờ tốt bụng, không giả vờ thân thiện, lại giỏi nói đùa và cũng hiểu được những mệt mỏi trong cuộc sống. Thế là tôi gọi điện cho Gil Ra Im, cô ấy vui vẻ đồng ý. Cô chọn địa điểm và hẹn tôi đến quán bì lợn nướng.

- Em là cô gái đầu tiên hẹn gặp anh ở quán bì lợn nướng đấy.

- Còn em thì gặp rất nhiều người đàn ông ở quán bì lợn nướng rồi.

- Nhưng chắc không có ngôi sao Hallyu chứ?

- Có một người là em họ của ngôi sao Hallyu ạ.

- Ôi, thật là! Đừng nhắc đến thằng đó nữa.

- Hai người cãi nhau sao?

- Hôm nay Joo Won đã làm một chuyện đáng ghét khiến anh sôi máu.

- Ngày nào anh ấy cũng làm thế với em.

- Thằng nhóc đó là như vậy đấy.

Ra Im chẳng hỏi gì thêm, chỉ rót đầy rượu soju vào ly của tôi. Tôi uống hết ly rượu cô ấy rót cho, vừa cảm nhận dòng rượu chảy vào miệng, tôi vừa nghĩ hẹn gặp cô ấy quả là đúng đắn.

- Anh thực sự đã gặp gỡ rất nhiều cô gái, nhưng lại chẳng hiểu gì về họ cả. Cô gái đầu tiên và cũng là cuối cùng anh yêu, giờ đang xuất hiện như một vai ác nhất trên đời. Anh không biết mình nên làm thế nào, trước mắt chỉ là một khoảng tối mênh mông.

- Tất cả những người ác trên đời đều là những người chịu nhiều tổn thương. Sẽ chẳng có gì lạ khi một số phụ nữ yêu ai đó một cách điên cuồng bằng những cách độc ác nhất. Em nghĩ có lẽ giữa hai người đang có hiểu lầm gì đó.

- Anh biết. Nhưng anh vẫn chưa thể xác định được. Anh sợ lý do khiến Seuli trở nên như vậy thật sự là do anh. Anh sợ phải chấp nhận sự thật này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.