Chẳng mấy chốc đã bốn ngày trôi qua kể từ khi tôi và Ra Im tráo đổi thân thể. Đó không còn là câu chuyện thần kỳ riêng của đảo Jeju nữa. Đáp chuyến bay về Seoul đến giờ cũng đã được một ngày, và tôi vẫn đang ở trong cơ thể của Ra Im.
Nghe nói khi một người chết đi, cân nặng của họ sẽ giảm hai mươi mốt gram. Có thuyết cho rằng hai mươi mốt gram đó chính là cân nặng của linh hồn. Nếu đúng là thế, có lẽ hai mươi mốt gram linh hồn của tôi cũng đang tồn tại bên trong cơ thể của Ra Im. Đây mới chính là điều kỳ diệu, linh hồn chỉ có khối lượng 21 gram nhưng lại có thể điều khiển được cả khối xương thịt nặng hơn năm mươi kilogram. Linh hồn tôi đang lấp đầy mỗi ngày trôi qua bằng thân xác của Ra Im.
Bây giờ, cơ thể của cô gái ấy hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của tôi. Chắc là vì rơi vào tình cảnh đáng sợ này nên tâm trạng tôi cũng có khuynh hướng chuyển biến kỳ quặc. Cơ thể của Ra Im đã phải nhận không ít vết thương vì vẫn chưa gặp đúng chủ nhân của nó. Cứ nhìn vào những vết sẹo chằng chịt khắp người cũng đủ biết cơ thể này đã chịu đựng nhiều đến mức nào.
Giờ đây thể xác của Ra Im đã là của tôi. Và tôi sẽ để thân thể này được hưởng thụ những đãi ngộ mà nó chưa từng nếm trải trước đây. Sẽ cho ăn đầy đủ, sẽ chăm sóc vẻ ngoài, sẽ ngủ tròn giấc, và sẽ tỉ mỉ cẩn thận để làn da không phải chịu bất cứ tổn thương nào. Nghĩ đến những điều này, bất chợt tôi đâm lo cho cơ thể hiện đang bị Ra Im chiếm giữ. Nếu cô đối xử với cơ thể tôi theo cách đã áp dụng với cơ thể của bản thân, thì tôi không tài nào chấp nhận được.
Máy bay vừa hạ cánh, tôi đã kéo ngay Ra Im về nhà mình. Chúng tôi cần một nơi tuyệt đối an toàn để tránh những con mắt tò mò của thiên hạ. Tuy nhiên khi về đến nhà, tôi mới biết đó là một quuyết định hoàn toàn sai lầm. Mẹ đã có mặt sẵn rồi.
- Ơ, mẹ đến lúc nào vậy ạ?
Mẹ nhìn tôi sững sờ, tỏ vẻ kinh hãi về câu hỏi. Tôi lại quên mất tình hình hiện tại nữa rồi. Lúc này mẹ không thấy tôi mà chỉ thấy vẻ ngoài của Gil Ra Im.
- Mẹ? Ai là mẹ cô hả! Chỉ cần là người gặp đến lần thứ hai thì cô đều có thể xem là mẹ sao?
Ra Im đứng bên cạnh nhanh chóng bước ra như để chắn cho tôi.
- Mẹ! Mẹ bình tĩnh lại chút nào.
- Anh tưởng mình là ai mà dám bao che cho nó? Sao con bé này lại ngồi sau tay lái trong xe anh? Mối quan hệ trao tiền đổi bạc giữa anh và nó đã chuyển thành quan hệ nhận xe hả? Không lẽ anh đi cùng con bé này đến đảo Jeju?
Tôi không thể nhịn được nữa.
- Nói thật, mẹ... à không thưa bà Moon, dù thế nào cũng không nên tùy tiện gọi người ta là con bé này con bé nọ chứ...
Câu nói của tôi khiến mẹ càng tức giận, khuôn mặt bà thoáng chốc đỏ hết cả lên. Bà thở hắt ra, lớn tiếng mắng:
- Gì... gì chứ? Cô lại còn giáo huấn tôi nữa cơ đấy? Xem ra cũng chẳng phải hạng xoàng đâu nhỉ? Hôm đầu tiên cô gặp tôi, chắc chắn không phải lần đầu cô đến đây? Nhiều lần lắm rồi phải không? Rốt cuộc cô bắt đầu đi ra đi vào nơi này tùy tiện đến mức thế nào rồi hả?
Nói đoạn bà quay phắt đi, bước chân nặng nề giậm trên cầu thang cùng với cơn giận dữ. Trước khi tôi kịp đoán ra hành động tiếp theo thì bà đã trở xuống với một đống quần áo phụ nữ trên tay. Một tình huống tôi không hề lường trước. Bà ném đống quần áo ấy về phía tôi, tức về phía cơ thể Ra Im, rồi tiếp tục mắng.
- Tôi bây giờ không phải tức giận vì con bé này, mà vì anh đấy. Nếu không ra vào nơi này thường xuyên sao trong tủ quần áo lại chất đầy đồ của cô ta thế kia? Đã thế này còn bảo tôi hiểu lầm, chẳng lẽ tôi tự bịa ra sao?
Phát điên lên mất thôi! Đây là mớ quần áo tôi ném trước mặt cô ấy, cái hôm tôi và Ra Im cãi nhau trong cửa hàng trung tâm thương mại. Ra Im nhìn quần áo nằm vương vãi trên mặt đất, rồi lạnh lùng đưa mắt nhìn tôi.
- Mấy thứ này sao lại ở đây?
- Cô không cần biết.
Nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi, mẹ lại càng thêm phát hỏa. Chuyện ấy cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì trong mắt bà, Ra Im chính là tôi cơ mà.
- Con bé đó lén lút treo lên, đến anh cũng không biết sao? Không phải là quần áo anh mua cho? Giờ anh bảo tôi phải đồng tình với những việc vô lý như thế này cơ đấy. Đặc biệt đối với những kẻ chỉ có thân thể là thứ tài sản duy nhất.
- Sao bác lại nói mấy lời khó nghe đến thế...
- Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào, vì thế cô nghe cho rõ đây. Liệu chúng ta có cần phải gặp thêm lần nữa không? Hay là cô muốn gặp riêng để tôi đưa cho cô một phong bì đầy tiền, sau đó lấy nước tạt vào mặt cô?
Tôi thật sự bàng hoàng trước những lời nói chói tai của mẹ. Tính cách của những quý bà như mẹ có phần lạnh lùng cao ngạo, tôi thường nghĩ là do ảnh hưởng từ giáo dục và trí tuệ của họ. Nhưng tôi hoàn toàn không biết bà lại thuộc tầng lớp giàu có, không hề tôn trọng người khác, và tầm thường đến như thế này.
Ra khỏi nhà một lúc rồi nhưng Ra Im vẫn yên lặng không nói lời nào, chỉ nhìn xa xăm cảnh vật bên ngoài cửa xe. Tôi bật đèn tín hiệu cho xe rẽ sang phải rồi mới quay qua nói chuyện với Ra Im.
- Tôi xin lỗi vì cách xử sự của mẹ tôi. Mẹ vốn là người nói năng độc địa thế, nhiều khi tôi cũng bị tổn thương vì những lời nói của bà.
- Những lời mẹ anh thốt ra với tôi, so với sự tổn thương anh mang đến thì chẳng thấm vào đâu cả. Anh cứ lo quản bản thân mình cho tốt đi.
- Dù sao cũng thật may, cô không phải hứng lấy những lời đó. Lần đầu tiên tôi nghĩ, chúng ta tráo đổi thân thể là chuyện tốt.
Đèn giao thông đổi sang tín hiệu cho phép rẽ, tôi đánh tay lái sang phải tiện thể quan sát gương mặt của Ra Im. Cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt sáng lấp lánh. Thời khắc ấy, cậu nhóc hư hỏng trong tôi lại xuất hiện.
- Cô không cần phải cảm động đến mức đó đâu. Đây chỉ là lòng nhân đạo của tầng lớp đứng đầu xã hội thôi.
- Đồ dở hơi biết bơi.
- Gì cơ?
- Mới mẻ quá phải không? Đây chính là cách phản kích từ “tầng lớp dưới đáy xã hội” đấy.
- Tôi vẫn luôn thấy nó hiện hữu, nhưng không ngờ cách biệt ngôn ngữ giữa các tầng lớp trong xã hội lại lớn đến thế.
- Vậy anh cứ xem như giao lưu văn hóa đi.
Tình hình đã biến chuyển như thế, không còn cách nào khác, Ra Im sống ở nhà tôi, còn tôi sẽ chuyển đến sống cùng với Ah Young ở nhà trọ của bọn họ. Vì mỗi người đều có cuộc sống riêng nên chúng tôi bàn bạc với nhau làm sao để không bị phát hiện và tập sống với thân thể bị tráo đổi. Trước khi bắt đầu thân phận mới, chúng tôi dừng xe ở một ngã ba, đi vào một quán cà phê để trao đổi thông tin cơ bản của đối phương.
Quán cà phê yên ắng lạ thường. Quan sát bầu không khí xung quanh, tôi có thể hiểu tại sao việc kinh doanh của quán không được tốt. Đầu tiên, phải nói là nội thất bên trong hơi quê mùa, không gian thì có vẻ mất vệ sinh, cả phục vụ cũng chẳng ra gì. Nơi này cần phải được cải tạo lại gấp. Điều đáng nói hơn cả là cà phê ở đây có hương vị của nước thải. Mới nhấp một ít tôi đã phải nhổ ra ngay. Ra Im vì tiếc tiền nên vẫn cố gắng uống từng ngụm. Ấy nhưng mà, đó là cơ thể của tôi, sao cô ta dám đưa cái loại thức uống như nước thải ấy vào người tôi cơ chứ? Sao trên đời lại có người không biết đến cả những điều thưởng thức sơ đẳng nhất vậy nhỉ? Tôi thật sự lo lắng và tức giận. Tôi quyết tâm phải nhanh chóng tìm cách quay về với cơ thể đáng thương của mình.
Nghĩ thế, tôi kìm nén cơn nóng giận, cho dù cô có làm hay không làm gì với cơ thể của tôi, tôi cũng xem như chưa thấy. Không còn cách nào khác, tôi mở điện thoại lên truy cập internet. Cô vô cùng ngạc nhiên, trầm trồ trước việc tôi có thể tìm kiếm thông tin gia đình mình trên mạng. Chắc cô không hiểu đâu nhỉ? Chỉ cần lên mạng gõ vài từ là toàn bộ thông tin về cả cuộc đời của một người bị phơi bày ra hết thì họ phải thấy mệt mỏi và đau đầu biết nhường nào. Tôi một tay cầm điện thoại, một tay chỉ vào từng bức ảnh đăng trên trang tìm kiếm, giải thích tỉ mỉ đến từng chi tiết.
- Người này là ông ngoại của tôi. Giờ ông là chủ tập đoàn LOEL sở hữu những khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Deoksan và Jecheon, cửa hàng miễn thuế, hàng loạt khách sạn trên khắp cả nước, kể cả trung tâm thương mại tôi đang điều hành. Còn đây là người vợ ông mới kết hôn, chuyện hai người họ sẽ kéo dài được bao lâu hiện đang là đề tài bàn tán của mọi người.
Người này là dì tôi. Bà là mẹ của anh Woo Young. Nhờ phúc cuộc sống phong lưu của ông ngoại, dì là con gái của bà vợ thứ hai, còn mẹ tôi là con gái của bà vợ thứ ba. Thế nên quan hệ giữa hai người luôn bất hòa.
Ừm, bây giờ mới đến trọng điểm. Sau này nếu có người nào cô cần phải tuyệt đối đề phòng thì chính là người này. Park Bong Ho, giám đốc kinh doanh trong công ty tôi. Ông ta không chỉ là nhân viên công ty, mà còn là ông cậu “họ hàng xa đại bác bắn không tới” của tôi, mối quan hệ cực kỳ khó chịu. Nói thẳng ra ông ta là em trai của bà vợ của ông ngoại.
Mối quan hệ này hơi đặc biệt nên tôi sẽ cho cô một đặc quyền. Cô khiến người này càng khốn đốn thì càng tốt. Ngoài điều đó ra, cô không được gọi điện thoại hay nhận điện thoại từ bất kỳ ai, cũng đừng có gặp bất kỳ người nào. Đặc biệt là Choi Woo Young. Tạm thời thông tin tôi cung cấp cho cô chừng đó thôi. Bây giờ tới lượt cô.
Cô ấy ngồi chăm chú lắng nghe toàn bộ thông tin về gia đình tôi, khi tôi hỏi về gia đình cô, cô chỉ nghiêng đầu nói:
- Ah Young anh đã biết, đạo diễn Im anh cũng quen rồi, người trong trường võ cũng thế... bấy nhiêu thôi.
- Bấy nhiêu thôi là thế nào. Còn gia đình cô?
- Không có.
- Cô không có người nhà sao?
- Tôi đã bảo không có. Lần đầu anh thấy người không có người thân à? Thế điện thoại thì làm sao?
- Đương nhiên người nào sẽ giữ điện thoại của người ấy rồi. Chỉ hai người chúng ta mới được gọi cho nhau, còn những người khác nếu dùng tin nhắn chắc sẽ không có vấn đề gì. Cô nhất định phải nhập vai cho đạt đấy.
- Hình như anh quên thì phải, tôi diễn xuất rất giỏi. Tôi là diễn viên đóng thế mà.
- Cô cũng hay quên thật đấy, cô không phải diễn viên đóng thế. Bây giờ, cô là giám đốc trung tâm thương mại.
Ra Im dặn khi đến trường võ phải tỏ ra thật tự tin. Nói thật, vì cô bảo thế nên tôi mới khoác một phong thái rất, rất tự tin, có vài phần kiêu ngạo. Bỗng tôi nghe có tiếng gọi “Gil Ra Im”, hình như người nào đó đang gọi tên cô. Tôi nghĩ người đó muốn đuổi theo nên nhìn ngó xung quanh. Một lần nữa, tôi lại nghe thấy cái tên “Gil Ra Im” vang lên. Ôi, phiền thật! Tôi xoay đầu về sau, Jong Su đang đứng nhìn tôi không chớp mắt. Dĩ nhiên, người anh ta nhìn trân trân không phải tôi, mà là Gil Ra Im. Anh ta vẫy tay ra hiệu bảo tôi tới gần, sau đó đưa ra một quyển sách mỏng được đóng cẩn thận.
- Anh đã từng nói với em về bộ phim này. Đạo diễn là người bạn thân của anh từ những ngày khó khăn khi còn hoạt động ở Mỹ. Không có nhiều nữ diễn viên mới có khả năng tự đóng những cảnh hành động với kỹ năng diễn xuất tốt. Vì thế, đây là cơ hội tốt cho em, hãy thử xem.
Vừa nghe Jong Su nói, tôi vừa lật giở từng trang. Một kịch bản phim mới, tiêu đề Dark Blood. Ngay từ cái tên đã tạo cảm giác kỳ bí khiến người ta tò mò, xem ra phần nội dung cũng đáng mong đợi.
- Mở cửa chiếc xe đang chạy và nhảy ra ngoài, đúng lúc đó ở bên cạnh một chiếc xe tải từ phía sau phóng vượt lên? Anh định bảo tôi làm theo kịch bản này? Chẳng lẽ thế giới hết diễn viên rồi hay sao mà anh lại có thể bảo một cô gái đi làm những công việc nguy hiểm như vậy? Cái này mà là cơ hội à? Có mà bảo tôi đi chết thì đúng hơn? Sau này dù tôi có năn nỉ muốn làm thì anh cũng phải ngăn lại.
Jong Su dường như rất bất ngờ nên chỉ nhìn tôi như tìm kiếm một ánh mắt đùa cợt ẩn trong những gì tôi nói. Anh ta im lặng một lúc rồi hỏi với âm điệu nặng nề:
- Rốt cuộc em thực sự muốn gì? Em còn định cư xử lạ lùng như thế đến khi nào? Được thôi, em nói đúng. Anh đã bị em phát hiện rồi. Nếu em nhất định phải khiến anh khó xử mới hài lòng, cũng không cần thiết phải làm thế lúc này. Đừng để tình cảm riêng tư xen lẫn vào công việc, bởi vì anh cũng sẽ như thế.
Hóa ra không phải anh chàng này thích Gil Ra Im, mà anh ta đã yêu mất rồi.
Tôi nhìn thẳng vào ánh nhìn với đôi đồng tử đen láy của Jong Su, lạnh lùng lên tiếng:
- Vậy thì tôi cũng có một yêu cầu. Cho đến lúc chết, anh cũng đừng bao giờ ngỏ lời với tôi.
Tôi bỏ lại Jong Su sau lưng với khuôn mặt đang chuyển sang màu trắng bệch và nhanh chóng rời khỏi trường võ.
Tôi đã từng muốn thử sống một cuộc đời của ai đó khác, một cuộc đời hoàn toàn mới. Tuy nhiên, không phải trong tình cảnh như thế này. Chỉ nghĩ đến chuyện có thể tôi sẽ vĩnh viễn không thể trở về cơ thể thật sự của mình, tôi lại càng sợ hãi. Liệu tôi có nên nghĩ tích cực hơn một chút, rằng thật may mắn vì đã không bị biến thành hoàng tử ếch?
Tôi đứng thần người ra trước cổng ngôi nhà Ra Im đang ở. Những túi rác đặt trước nhà nằm bừa bãi như thể bị ai đó giẫm đạp nát bươm, những con giòi đang lúc nhúc bò dọc bò ngang trong túi rác đựng đồ ăn. Tôi bất giác thở dài ngao ngán, vì cảm thấy bản thân mình phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Lặng lẽ ngắm nhìn những miếng băng keo màu xanh lục dán chằng dán chịt trên cánh cửa thủy tinh bị vỡ thành nhiều mảnh, tôi ngán ngẩm xoay người, đi thơ thẩn dọc những con đường trong khu phố. Tôi đâu thể mở cửa rồi lại đứng chết trân ở đó.
Đi được một lúc thì khu vui chơi xuất hiện trong tầm mắt. Tôi bước tới, ngồi lên chiếc ghế xích đu. Cơn đau đầu chợt ập đến khi tôi cố nghĩ xem mình nên làm gì trong tình huống này. Đã sống đến ba mươi mốt tuổi đời, nhưng đây là lần đầu tiên tôi trải qua cảm giác lo âu muộn phiền đến thế. Cuộc sống của tôi chưa từng có lấy một vết xước, chỉ cần nhẹ nhàng bước chân lên con đường được trải thảm đẹp đẽ mà tiến. Đường đời được lau chùi sáng bóng, ngay cả dấu vết của chướng ngại vật chắn ngang cũng không thấy. Ký ức của tôi dường như chỉ toàn màu hồng.
Dĩ nhiên tôi cũng đã từng gặp một tai nạn nho nhỏ vào năm đầu tuổi hai mươi. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là tôi không lưu giữ một ký ức nào về tai nạn đó. Nếu có cũng chỉ là những câu chuyện chắp vá từ lời kể của mọi người trong nhà. Dù sao, đó không phải tai nạn nguy hiểm chết người, nên có nhớ được hay không cũng đâu quan trọng. Mà nếu tai nạn ấy có nghiêm trọng đi nữa, thì so với sự cố tôi đang vướng phải cũng chẳng sá gì. Nói chung, chỉ riêng cuộc gặp gỡ giữa tôi và người con gái tên Gil Ra Im ấy, cũng đã là sự cố lớn nghiêm trọng nhất đời tôi rồi.
Bên trong và bên ngoài căn nhà của Ra Im không có khác biệt gì nhiều. Tôi không biết ngôi nhà chỉ toàn con gái thì thế nào, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn nó sẽ phải gọn gàng ngăn nắp. Như cô em gái nhỏ hơn tôi hai tuổi, Hee Won, con bé mắc chứng sạch sẽ quá độ đến mức có thể gọi là “mắc bệnh sợ vi trùng”. Khi còn nhỏ chúng tôi cứ cãi nhau suốt ngày. Đến cả việc dọn dẹp phòng cho Hee Won cũng trở thành cơn đau đầu của bố mẹ. Bây giờ con bé đã biết phép tắc, cũng biết điều hơn nên không còn mắc bệnh sạch sẽ như trước kia nữa, nhưng thỉnh thoảng bước vào phòng nó, tôi lại thấy căn phòng như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, lúc nào cũng trong trạng thái sáng bóng. Nhờ có cô em như thế nên tôi cữ ngỡ hễ là con gái, ai cũng thích gọn gàng sạch sẽ. Ấy là trước khi tôi thấy được căn phòng của Gil Ra Im.
Chính giữa phòng, bao cát treo lủng lẳng trên trần nhà, dụng cụ tập cơ ngực và đẩy chân để luyện tập thân dưới nằm một góc tường. Cô nàng này chỉ biết có ăn ngủ, tập luyện mà sống thôi thì phải. Dù biết cô là diễn viên đóng thế, nhưng thế này có vẻ hơi quá. Tấm nệm dành cho một người dựng đứng trong góc phòng, trên mặt bàn chân thấp là một đống mỹ phẩm bày bừa không có trật tự. Nơi này mà cũng sống được sao, là nhà kho thì đúng hơn. Tồi tệ hơn cả là cái nhà này thực chất chỉ là một căn phòng duy nhất.
Đang quan sát toàn bộ căn phòng, tôi nghe thấy tiếng soạt, rồi tiếng xả nước trong phòng vệ sinh. Ngay sau đó, Ah Young bất ngờ chạy vụt ra trong tình trạng bán khỏa thân. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã cất giọng lanh lảnh chào hỏi vui vẻ. Tôi chỉ muốn khóc thét lên.
- Hôm qua tớ nằm mơ. Cậu biết đấy, tớ mà mơ cái gì đều trúng cái đấy. Tớ thấy cậu và giám đốc của bọn tớ cùng ngồi trên xe, hình như chạy đi đâu đó thì phải? Cả bầu trời tối đen như mực, giám đốc khóc sướt mướt, trong khi cậu thì đang nằm ngủ. Còn nữa, cả bác trai cũng ở đấy và quan sát bọn cậu, tay cầm những bông hoa hồng đỏ thẫm.
- Bác... trai?
- Là cha của cậu đấy. Tớ đoán chắc là cậu đã bắt nạt giám đốc đến phát khóc. Được người ta dẫn đi chơi rồi sau đó đá người ta. Đàn ông phải trải qua những chuyện như thế mới trở thành người đàn ông của cậu được, biết không?
Nghe Ah Young kể về giấc mơ mà lòng tôi như đang bị cào xé. Cứ nghĩ xem, cô ấy vẫn đang xem tôi như Gil Ra Im thôi. Cái tay giám đốc mà cô đang nói đến là tôi đây này. Cô muốn bị đuổi việc lần nữa hả? Đương nhiên Ah Young không thể nào nghe được những suy nghĩ đang náo loạn trong đầu tôi. Đêm đang dần về khuya.
Gil Ra Im, cô ở bên đó vẫn ổn chứ?
Tôi ở đây sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, cô ở bên đấy cũng hãy chăm sóc tôi cẩn thận nhé.
Cây cam của Ra Im
Chỉ vì sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông mặc bộ đồ thể thao lấp lánh kỳ quái vào ngày hôm đó mà toàn bộ cõi lòng Ra Im xao động, hôm nay lại phát sinh thêm chuyện không tưởng: tráo đổi thân thể. Cô nghĩ mãi cũng không hiểu được tại sao chuyện hoang đường này lại cứ phải xảy đến với mình. Cô chưa bao giờ mơ về những ngày được sống như truyện cố tích, cũng không một lần thèm khát cuộc đời đầy ảo mộng. Cô không hề mong muốn một bước lên mây, trở thành triệu phú chỉ trong nháy mắt. Dù luôn phải canh cánh lo nghĩ cho bữa ăn ngày hôm sau, nhưng cô vẫn giữ tinh thần lạc quan và nhiệt thành.
Ra Im trừng mắt nhìn như muốn xuyên thủng tấm bảng điện tử của hệ thống khóa bằng mật mã. Đằng nào cũng phải thử, cô đành nhấn sáu con số trên tấm bảng.
Mỗi khi nhầm mật mã, tiếng bíp bíp lại vang lên ồn ào. Dù có gọi cho Joo Won để hỏi mật mã, thể nào anh ta cũng chỉ cười cợt cô như một trò đùa dai dẳng. Anh ta khiến cô ngạc nhiên quá đỗi khi có thể trêu đùa cả ngày, ngay cả trong hoàn cảnh như thế này. Ngôi nhà của Joo Won bắt mắt như cung điện, nhưng nó không hề mang đến cho cô một hồi ức đẹp đẽ nào. Những lời lẽ thô lỗ và sự khinh miệt, từ chuyện nhận máy hút bụi đến lần đụng độ với mẹ anh ta, hiện vẫn còn hết sức sống động trong trí nhớ của cô. Bỗng nhiên, một giai điệu piano nhẹ nhàng êm ái từ đâu vọng tới như để an ủi, đưa Ra Im thoát khỏi tâm trạng buồn bã.
Ra Im sải bước lần theo nơi phát ra tiếng đàn. Cô phát hiện một con đường nhỏ lọt thỏm giữa những hàng cây cảnh cô không biết tên. Âm thanh càng lúc càng gần, cô đi mãi cho đến khi một ngôi nhà có tường ốp đá xinh đẹp hiện lên trước mắt. Thoáng nhìn vào bên trong tấm cửa kính, cô thấy Oska đang ngồi nhịp tay trên những phím dương cầm. Khi ánh mắt hai người tình cờ chạm nhau, cô vẫy tay chào anh một cách gượng gạo rồi bước vào bên trong. Oska liếc nhìn cô, bình thản nói:
- Mọi thứ ở Jeju đang rất hỗn loạn phải không? Anh Dong Gyu nói nếu không giải quyết ổn thỏa, anh ấy sẽ bán hết cổ phiếu giải trí của Oska, sau này sẽ chẳng nhúng tay can thiệp vào chuyện của tôi nữa. Chắc là chuyện nghiêm trọng thật nhỉ. Cả chìa khóa xe lẫn hộ chiếu cũng bị anh ấy tịch thu hết rồi.
Ra Im chỉ còn cảm giác bay bổng kỳ diệu khi Oska - ca sĩ thần tượng của cô - có thể bộc bạch những suy nghĩ trong lòng một cách tự nhiên trước mặt cô như thế này. Trong giây phút ngắn ngủi đó, cô quên mất người được phản chiếu trong ánh mắt Oska không phải cô mà là Kim Joo Won. Đột nhiên, Oska ngưng tay đàn, nhìn cô chăm chú như người lạ. Đến lúc này cô mới nhận ra sai lầm của bản thân. Cô nhủ thầm trong lòng, như tự thôi miên chính mình: Mình là Kim Joo Won. Là em họ của Oska. Rồi ngước nhìn anh, nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi:
- À, chuyện là, anh không đói sao? Anh đã ăn tối chưa?
Sau bữa ăn tối trong nhà bếp, Ra Im và Oska mỗi người cầm một ly rượu vang bước ra phòng khách. Cô ngồi trên xô pha với tư thế không mấy tự nhiên, cứ như nửa muốn ngồi nửa muốn đứng. Oska mở một bài hát trên máy tính. Một giai điệu ballad nhẹ nhàng du dương phát ra từ dàn loa. Chỉ có hai người, cô ngồi bên cạnh Oska, cùng nhau nghe ca khúc ngân lên. Không ai nói một lời, nhưng cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Oska dựa lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền, tay chạm nhẹ vào sống mũi, để dòng nhạc chảy nhè nhẹ vào tận sâu trong cơ thể. Anh quay sang hỏi cô:
- Chú thấy thế nào?
- Tuyệt lắm, cứ như một giấc mơ.
- Gì cơ?
- Bài... bài hát ấy. Ca khúc này rất tuyệt.
- Khá hay đúng không? Tốt rồi, anh cũng thấy hay. Bài này cũng giống với bài hát chủ đề trong album vol 7 sắp tới. Ca khúc này được sáng tác từ ba năm trước. Tác giả hiện đang ở Mỹ, không còn liên lạc được nữa.
- Chuyện gì...
- Mà thôi. Nghe mấy chuyện này chỉ làm cho đầu óc thêm phiền não. Giờ đến rượu cũng chẳng khiến tâm trạng thoải mái hơn được.
Oska thở hắt một hơi như muốn xả hết cơn bực tức ra ngoài. Anh đứng bật dậy, đi về phía chiếc đàn piano rồi ngồi xuống. Lần này Oska diễn tấu một khúc nhạc khác hẳn với giai điệu nhẹ nhàng ban nãy. Một ca khúc đượm nỗi buồn và tiếc nuối, những xúc cảm rất chân thật truyền vào từng nốt nhạc. Giai điệu thể hiện rõ ràng tâm trạng muốn được ở một mình. Ra Im bị cuốn theo âm điệu du dương, như cảm nhận được những lời bộc bạch qua tiếng đàn, cô chầm chậm bước chân ra ngoài.
Cánh cửa ra vào, nơi kết nối không gian bên trong và bên ngoài căn nhà của Joo Won vẫn cứ đóng im ỉm. Thở một hơi dài thườn thượt, Ra Im tiến đến gần bờ hồ, ngồi phịch lên chiếc ghế Joo Won từng ngồi trước đây. Mệt mỏi. Từ khi bị tráo đổi thân thể, chưa có ngày nào cô được ngủ một giấc cho đúng nghĩa. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau vọng đến. Oska đứng bên trong nhà, anh đang mở cửa trước và bước ra ngoài.
- Sao... sao anh lại đi ra từ trong đó?
- Chú bị làm sao vậy hả? Dĩ nhiên là đi qua từ cửa bên kia rồi.
Cô vội vàng đứng bật dậy chạy về phía cánh cửa, sợ nó có thể đóng lại bất cứ lúc nào. Không được! Cô thầm thét lên, nhưng cánh cửa đã đóng lại trước mặt cô mất rồi. Oska nhìn cô, hỏi với giọng điệu đầy quan tâm lo lắng trước bộ dạng tuyệt vọng của Ra Im:
- Sao vậy? Chú có sao không?
- Thật ra, hình như dạo này gặp nhiều áp lực quá. Tự nhiên em lại không nhớ nổi mật mã vào cửa là gì... Anh có biết mật mã không?
- Chú bị như thế từ khi nào? Có thường xuyên không? Đã nói chuyện với Ji Hyeon chưa?
- Ji Hyeon?
- Ngoại trừ mật mã ra, chú còn quên mất điều gì nữa không, hay là chợt nhớ ra cái gì đó, có không?
- Không có, sao thế?
- Dù sao cũng nên đề phòng bất trắc, cứ liên lạc với Ji Hyeon thử đi. À, chìa khóa xe đâu?
- Chìa khóa xe?
- Nhanh lên. Tôi không có nhiều thời gian đâu.
Không chần chừ lấy một giây, cô rút ngay chìa khóa xe của Joo Won đưa cho Oska. Anh bắt lấy chìa khóa rồi nói.
- Tôi chỉ mượn dùng vài ngày thôi. Mật mã vào cửa là 916 086
- Hở? 916 gì cơ?
- 91 60 86. Ba vòng lý tưởng của cậu còn gì.
Ra Im lần lượt nhập từng con số lên bảng điện tử. Cạch cạch, cánh cửa mở ra. Cô bước từng bước chậm rãi, cẩn trọng tiến vào bên trong ngôi nhà. Một tiếng “tách” bỗng vang lên, đèn trong nhà tự động bật sáng. Gần cửa có hai đôi dép bông mềm mại để đi trong nhà, được đặt gọn cạnh nhau. Lần đầu tiên đến đây, tâm trạng cô đang rối bời nên không để ý đến vẻ đẹp của nơi này. So với bề ngoài, nội thất bên trong ngôi nhà sang trọng hơn gấp bội phần. Có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài nhờ một bức tường kính khổng lồ, trông trang nhã hơn cả khi cô nhìn ra ngoài từ căn phòng khách sạn ở đảo Jeju. Trên trần nhà là chiếc đèn chùm tỏa ánh sáng lấp lánh mà trước giờ cô chỉ được thấy trong ảnh.
Giữa phòng khách, chiếc ghế xô pha gần như chiếm trọn diện tích, bên cạnh đó là một không gian như quầy bar tại gia. Tủ lạnh thì đầy ắp những chai nước trái cây đủ màu sắc cũng nhiều loại nước uống giải khát đắt tiền mà có lẽ cả đời cô cũng không thể mua nổi. Ra Im mở một chai nước khoáng Evian, đưa lên miệng uống ừng ực. Loại nước suối cao cấp này chứa nhiều khoáng chất, nhưng cô cảm thấy mùi vị không có gì khác biệt so với những loại nước thông thường khác. Vứt cái chai rỗng vào sọt rác, Ra Im tiếp tục hành trình khám phá ngôi nhà. Cô bật cười khúc khích nảy lên ý tưởng cần phải có bản đồ để đi lại trong đây vì nó quá lớn.
Phía sau quầy bar là một lối đi nhỏ dẫn đến phòng đọc sách. Ngay cả thư phòng cũng được thiết kế như phòng khách, phía trước được gắn kính toàn bộ nên có thể nhìn bao quát khung cảnh bên ngoài. Một kệ sách lớn được đặt sát tường, kế bên tấm cửa kính. Chiếc kệ màu đen nổi bật trên nền tường trắng, thoạt trông có vẻ đơn giản nhưng lại thật thu hút. Cô không ngờ ngôi nhà của người đàn ông mặc bộ đồ thể thao lấp lánh đến mức khiến cho người khác phải hoa mắt nhíu mày đó, lại có thể đơn giản đến mức này. Kệ sách che gần hết cả bức tường, xếp trên đó cơ man nào là sách.
Những người xung quanh cô, chưa ai có nhiều sách đến mức này. Cũng không ai xem đọc sách là một sở thích. Ngay cả chính bản thân cô cũng không phải người gần gũi với sách. Thức dậy từ sáng sớm, tập thể dục rồi đi đến trường võ, sau đó lại đến trường quay, chạy đi chạy lại từ chỗ này đến chỗ kia, cuộc sống cứ đều đều như thế mỗi ngày. Về đến nhà cùng ăn tối với Ah Young, nói với nhau vài chuyện thì đã đến giờ ngủ, chờ đón cô vào buổi sáng hôm sau là một ngày mới tương tự như ngày hôm qua. Bỏ ra một chút thời gian để ghé qua hiệu sách cô còn cảm thấy tiếc, thậm chí cô cũng chưa từng nghĩ đến việc đó. Thế nên, mỗi khi nhìn thấy người khác đọc nhiều sách, cô lại cảm thấy họ thật đáng nể. Cô nghĩ họ sẽ thông minh hơn cô, và có nhân cách cao quý hơn cô rất nhiều. Nhưng khi tham quan một vòng thư phòng của Joo Won, cô mới bắt đầu nhận ra suy nghĩ trước kia của bản thân thật sai lầm. Bản chất con người và niềm đam mê đọc sách hoàn toàn không liên quan với nhau, cô kết luận rồi ra khỏi phòng sách.
Trở lại phòng khách, cô bước thẳng lên những bậc thang xoắn ốc dẫn đến tầng hai. Trên tầng hai có phòng để quần áo, phòng tắm, và phòng ngủ. Ra Im dạo quanh khắp nhà với tâm trạng của một người đang tham quan một ngôi nhà hiện đại tối tân, cuối cùng cô dừng chân ngồi xuống giường. Từ chiếc gương đặt bên cạnh giường, một Joo Won khác đang ngồi với tư thế giống hệt. Cô lên tiếng nói với anh chàng bên trong gương.
- Quả là nhà giàu có khác. Cuộc đời y như truyện cổ tích...
Joo Won nhìn cô, nở nụ cười cay đắng. Cơn mệt mỏi chợt ùa đến. Cô ngáp dài rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào gương. Joo Won trong gương cũng làm động tác ngáp y hệt và cũng nhìn cô với ánh nhìn như thế.