Edit: Spring13 / Beta: Sam
Sau khi Sầm Niệm thốt ra lời này, cô nhạy bén nhận ra cánh tay Tiêu Tân Thâm vắt ngang eo mình chợt cứng đờ. Một lát sau, anh càng dùng sức nắm chặt vòng eo cô.
Sầm Niệm cảm giác được nhiệt độ cơ thể sau lưng cách lớp vải mỏng truyền đến, cô hơi lúng túng nhỏ giọng nói: “Anh đừng mà, thầy Quan nói bây giờ em còn chưa chuyển chính thức, không thể xin nghỉ sinh, hơn nữa…nếu làm cái đó sẽ ảnh hưởng đến việc em chuyển chính thức.”
Cái cớ này thật sự rất nhảm nhí, lời phản bác bên miệng Tiêu Tân Thâm lại không thốt ra. Không muốn mang thai thì có thể dùng biện pháp tránh thai, anh vốn không muốn ép buộc Sầm Niệm, ban nãy dựa vào sự tự chủ của mình mà cố khống chế nỗi xung động. Thế nhưng sau khi Sầm Niệm nói ra lời từ chối, trong lòng anh rất không vui. Anh thậm chí hơi thở hổn hển, ý nghĩ vừa xóa đi trong đầu lại xuất hiện, muốn làm ra chuyện còn quá mức hơn ban nãy.
Sầm Niệm nói xong bản thân cũng cảm thấy rất có lệ. Cô nói thêm: “Tiêu Tân Thâm, từ từ được không anh? Em không phải cố ý từ chối anh, anh đừng giận mà.”
Nói xong Sầm Niệm đẩy cánh tay của Tiêu Tân Thâm. Anh im lặng một lúc, đầu lưỡi bám chặt vào hàm trên, trong lòng rất khó chịu nhưng anh vẫn nới lỏng cánh tay.
Sầm Niệm nhẹ nhàng trở người, trong bóng đêm cô không tìm được vị trí chính xác của Tiêu Tân Thâm. Cô vươn tay chạm vào cằm anh, sau đó vừa khẩn trương lại thẹn thùng ngẩng đầu lên tìm được vị trí bờ môi của anh, rồi hôn anh tựa như chuồn chuồn lướt nước.
“Anh đừng giận mà.” Giọng cô rất nhẹ, trong không gian tĩnh lặng lọt vào lỗ tai anh một cách rõ ràng.
Sầm Niệm hiếm khi nói chuyện như vậy với Tiêu Tân Thâm, anh có kiên quyết tới đâu cũng bị âm thanh dịu nhẹ của cô tan chảy.
Anh giữ lấy cổ tay cô: “Em tưởng rằng cái này có thể dỗ anh được sao?”
Tiêu Tân Thâm hôn lại cô, làm lại chuyện vừa rồi xảy ra trong hồ nước. Sầm Niệm chủ động vươn tay vòng qua cổ anh, cố gắng lại trúc trắc học theo động tác của anh, chủ động vươn đầu lưỡi chạm vào lưỡi anh, ngây ngô lại mờ ám. Nhận được sự đáp lại của Sầm Niệm, Tiêu Tân Thâm thầm mắng chửi trong lòng, sớm muộn gì sẽ có ngày anh bị Sầm Niệm hại chết. Lần này không hôn bao lâu thì Tiêu Tân Thâm thả Sầm Niệm ra.
“Em ngủ trước đi.” Tiêu Tân Thân để lại câu này rồi đi phòng tắm.
Sầm Niệm hơi buồn ngủ, không đợi anh quay lại cô đã đi vào giấc ngủ. Đêm nay trong mộng của cô luôn phát lại mọi việc đã xảy ra trong hồ nước nóng. Trong trời đêm ánh trăng sáng ngời, suối nước nóng sương mù dày đặc, cùng với Tiêu Tân Thâm.
Khi tỉnh lại, bức màn che ánh sáng rất dày ngăn chặn ánh mặt trời. Sầm Niệm chống tay trên giường ngồi dậy, sau khi ấn nút ở đầu giường thì bức màn tự động kéo ra.
“Dậy rồi à?” Giọng Tiêu Tân Thâm còn hơi ngái ngủ, anh nằm bên cạnh cô cách vài centimet.
Tia nắng bên ngoài tiến vào phòng ngủ, cách tấm màn rọi trên hai người. Sầm Niệm quay đầu lại, Tiêu Tân Thâm đang mở mắt nhìn cô. Sau khi tỉnh ngủ sắc mặt ngây ngốc của anh có mấy phần biếng nhác, bình dị dịu dàng hơn xưa rất nhiều.
Trong đầu Sầm Niệm đều là giấc mộng và chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô chủ động lùi về chăn, ngửa đầu hôn lên khóe miệng Tiêu Tân Thâm một cái, cho anh một nụ hôn buổi sáng. Cằm anh mọc chút râu lúng phúng, gò má cô lướt qua có chút không thoải mái.
“Chào buổi sáng.” Cô nhỏ giọng nói.
Tiêu Tân Thâm ngẩn ra, nhất thời không còn buồn ngủ. Anh xốc chăn lên, đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm. Sầm Niệm thấy anh không đáp lại một câu chào buổi sáng, cô có phần không rõ nguyên do, chỉ có bản thân Tiêu Tân Thâm hiểu rõ mình bị nụ hôn của cô châm lửa dưới lớp quần ngủ rộng.
Qua một lát, Tiêu Tân Thâm tắm nước lạnh xong đi ra, anh đã thay quần áo nói với Sầm Niệm: “Em đi rửa mặt đi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài.”
Sầm Niệm đang ở trên giường chơi di động, sau khi nghe anh nói cô liền đứng dậy đến phòng tắm. Sau khi ăn mặc chỉnh tề cô đi ra phòng tắm, anh đã gọi bữa sáng tới.
Ăn xong rồi, Sầm Niệm hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy?”
Tiêu Tân Thâm lau miệng, nói: “Đi thăm mẹ anh.”
Sầm Niệm: “Hở? Mẹ cũng đến đây sao?”
Tiêu Tân Thâm giương mắt nhìn cô, đáp: “Ừm.”
Sầm Niệm đeo chiếc ba lô nhỏ của mình trên lưng, bên trong đựng một số thứ, nhìn không nhiều đồ đạc nhưng đeo trên lưng có thể cảm thấy sức nặng.
Hai người muốn đi tới chùa Từ Độ, nằm ở phía Đông núi Vân Vụ. Từ khách sạn đi qua có cách một đoạn, Sầm Niệm đi mới mười phút đã thấy hơi mệt. Chủ yếu là cái ba lô trên lưng nặng quá. Sầm Niệm chủ động nắm tay Tiêu Tân Thâm nhẹ nhàng kéo tay, anh nhìn cô một cái.
“Anh có thể đeo giúp em không?” Sầm Niệm lắc lư bả vai, “Xin anh đó Tiêu Tân Thâm, nặng quá.” Cô phát hiện chỉ cần mình nói chuyện chịu thua Tiêu Tân Thâm một chút thì anh sẽ không từ chối mình.
Quả nhiên Tiêu Tân Thâm vươn tay ra, xách lấy chiếc ba lô, Sầm Niệm thuận thế buông ra. Một tay Tiêu Tân Thâm xách ba lô, tay kia thì nắm bàn tay nhỏ bé của Sầm Niệm.
“Em đựng gì mà nặng thế?” Tiêu Tân Thâm xách cái túi hơi có trọng lượng, anh khó hiểu hỏi.
Sầm Niệm mặc chiếc áo khoác len, nhiệt độ trên núi hơi xuống thấp, cô dùng một tay cài nút áo.
“Đồ ăn thức uống, băng cá nhân thuốc chống muỗi keo 502, bộ sạc tai nghe…cái gì cũng có.”
Tiêu Tân Thâm nhíu mày hỏi: “Mang theo mấy cái đó làm gì?” Ăn uống thì thôi đi, keo 502 mang theo làm gì?
Sầm Niệm nói dĩ nhiên: “Đề phòng ấy mà, mang theo còn tốt hơn là không mang.”
Tiêu Tân Thâm không đáp lại, Sầm Niệm của hồi trước lúc này sẽ phản bác anh một câu, nhưng cô bây giờ còn giải thích tử tế cho anh nghe. Thôi đi, mang cũng đã mang theo rồi, cũng không thể bảo cô vứt đi.
Trên đường người đến người đi, ngày lễ Quốc khánh có rất nhiều người đi nghỉ tại núi Vân Vụ. Hai người nắm tay nhau đi trên đường dẫn tới không ít cái nhìn. Hai người rất xứng đôi, trông rất đẹp đôi, trong tay người đàn ông còn xách theo ba lô nhỏ của cô gái. Thật là khiến người ta ghen tị.
Sầm Niệm ngượng ngùng nắm chặt bàn tay còn lại bên người, sau tối hôm qua cô cứ cảm thấy giữa hai người có gì đó khác lạ. Hồi cô đi học rất ngoan ngoãn, chưa từng yêu sớm, nhưng bạn học trong trường yêu sớm có mối tình đầu lại không ít. Sầm Niệm suy nghĩ, tâm trạng yêu sớm của những bạn học chắc là giống như cô bây giờ. Khẩn trương, thẹn thùng, còn có chút nhảy nhót.
Khi hai người đến chùa Từ Độ thì có mấy người gặp phải trắc trở mà quay về.
“Anh đã nói hôm nay là ngày trọng đại, chùa Từ Độ khẳng định không cho vào, còn kiếm cớ bên trong chùa sửa chữa gì đó không mở cửa.” Một người đàn ông nói.
“Sớm biết vậy đã không tới…” Một người phụ nữ phàn nàn nói.
Sầm Niệm nghe thấy hai người kia nói chuyện với nhau, cô hỏi: “Tiêu Tân Thâm, chúng ta có vào được không?”
Tiêu Tân Thâm gật đầu.
Đi tới cổng, một người vệ sĩ mặc đồng phục đứng bên ngoài cung kính kêu một tiếng: “Cậu hai, mợ hai.”
Sầm Niệm: “…” Cô cười nhạt nhẽo hai tiếng.
Vệ sĩ nghiêng người tránh đường, Tiêu Tân Thâm dẫn Sầm Niệm vào trong.
Trong chùa có mấy vị thầy tăng dậy sớm đang quét dọn sân trong. Một vị thầy tăng nhìn thấy Tiêu Tân Thâm liền chắp tay: “Chào Tiêu thí chủ.”
Tiêu Tân Thâm đáp lễ, hỏi: “Bệnh tình của trụ trì dạo này sao rồi?”
Thầy tăng: “Làm phiền Tiêu thí chủ quan tâm, gần đây sức khỏe trụ trì đã tốt lên, chỉ là không tiện gặp khách.”
Sau khi nói vài câu Tiêu Tân Thâm dẫn Sầm Niệm đi vào trong chùa.
Ban nãy Sầm Niệm nghe kỹ lời nói của Tiêu Tân Thâm, cô tò mò hỏi: “Anh quen biết trụ trì hả?”
Sắc mặt Tiêu Tân Thâm lành lạnh: “Ừm, trước kia anh từng ở đây một thời gian ngắn.”
Sầm Niệm mở to mắt: “Anh đi tu à? Có cạo tóc hay không?”
Tiêu Tân Thâm không vui liếc nhìn Sầm Niệm một cái rồi nói: “Không cạo tóc, chỉ là theo ăn chay niệm Phật ở chừng hai tháng, không tính là đi tu.” Nhiều nhất tính là một đệ tử tục gia.
Sầm Niệm tò mò hỏi tới: “Ồ? Anh còn có sở thích này hả? Khi đó em có cùng anh tới không?”
Tiêu Tân Thâm không trả lời, chỉ là dẫn Sầm Niệm đi vào trong.
Khoảng thời gian đó anh ở chùa Từ Độ cắt đứt liên lạc với bên ngoài, mỗi ngày từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn đọc kinh ăn chay. Anh không muốn nhớ lại chuyện hồi trước. Đó là khoảng thời gian không vui vẻ, thậm chí có phần khó khăn.
Trụ trì từng giảng giải cho anh, cho anh một quyển “Kinh bốn mươi hai chương”, anh sao chép không dưới trăm lần, lúc nhàn rỗi thì ra sau núi đi dạo. Hai tháng đó quả thực dài đằng đẵng, mỗi ngày lặp lại cùng một chuyện, không có gì giải trí. Nhưng sau khi quen rồi, thời gian lại giống như trong chớp mắt, mỗi một ngày trôi qua rất nhanh.
Sầm Niệm đã nhận ra Tiêu Tân Thâm có chút không vui, cô không hỏi nữa.
Sầm Niệm đi theo Tiêu Tân Thâm vào chùa bái lạy, cô còn xin châm hai ngọn đèn bình an cho ông Sầm và Tiêu Tân Thâm.
Hiện tại ông Sầm một mình ở đất khách quê người, cô xin Phật tổ chiếu cố ông nhiều hơn.
Tiêu Tân Thâm…
Sầm Niệm cũng muốn anh mọi việc đều tốt đẹp, sức khỏe dồi dào, mọi sự như ý.
Tiêu Tân Thâm nhìn thấy Sầm Niệm cầm bút lông thấm mực vàng trịnh trọng viết xuống tên anh trên tờ giấy đỏ, đặt dưới đèn bình an. Mi tâm của anh hơi giật giật.
“Phật tổ nhất định phải phù hộ cho hai người họ ạ.” Sầm Niệm nói xong, còn lấy ra một trăm đồng trong túi bỏ vào thùng công đức.
Hai người lại đến chỗ sau núi dâng hương. Hôm nay đóng cửa chùa, lúc này không có đám đông như trước kia. Sầm Niệm đi theo Tiêu Tân Thâm dâng hương, hai người đi vòng qua sau núi.
“Chỗ này ngắm mặt trời mọc rất đẹp.” Tiêu Tân Thâm nói.
Sầm Niệm nhìn mặt trời sắp lên cao ở phía xa, tia sáng xuyên qua đám sương ở sườn núi.
Cô cười nói: “Ngày mai chúng ta cũng đến ngắm mặt trời mọc đi.”
Tiêu Tân Thâm nhìn cô, nói chắc chắn: “Em không dậy nổi.”
Lời Sầm Niệm muốn nói ra bị bốn chữ của anh chắn tại họng.
Tiêu Tân Thâm muốn đi thăm trụ trì, anh nói với Sầm Niệm: “Anh đưa em qua chỗ mẹ anh trước, em hãy trò chuyện với bà, lát nữa anh sẽ qua đó.”
Sầm Niệm gật đầu, hỏi: “Sao mẹ lại ở đây?”
Tiêu Tân Thâm nói: “Sắp tới sinh nhật của Tiểu Viễn.”
Sầm Niệm im lặng không nói nữa.
Tiểu Viễn trong miệng anh đương nhiên không phải Tiêu Tân Viễn của hiện tại, mà là cậu em trai chết yểu hồi trước.
Sau khi cô mất trí nhớ chỉ gặp Minh Nhược Lan một lần tại buổi tiệc mừng thọ Tiêu Thịnh, sau đó thì chưa gặp mặt lần nào nữa. Mẹ Sầm Niệm qua đời rất sớm, vào năm cô được hai tuổi. Ông Sầm vừa làm ba vừa làm mẹ nuôi nấng Sầm Niệm trưởng thành. Tuy rằng thời thơ ấu của cô rất hạnh phúc nhưng cô cũng thường nghĩ đến cảm giác có mẹ là như thế nào.
Hiện tại cô kết hôn với Tiêu Tân Thâm, mẹ anh chính là mẹ cô. Minh Nhược Lan cũng đối với cô tốt lắm, tuy rằng lúc ăn cơm hai người chỉ nói chuyện mấy câu, nhưng Sầm Niệm có thể nhận ra sự quan tâm của bà đối với mình.
Hai người đi đến thiện phòng ở sân sau, Tiêu Tân Thâm dặn dò mấy câu, đưa ba lô cho cô rồi rời khỏi. Cô gõ cửa, chợt nghe được âm thanh của Minh Nhược Lan truyền ra.
“Vào đi.”
Sầm Niệm đẩy ra cánh cửa gỗ cũ kỹ, vang lên một tiếng “kẹt”.
Minh Nhược Lan ngẩng đầu, sau khi thấy người tới là Sầm Niệm, bà đặt cuốn kinh trong tay lên mặt bàn, cười nhẹ nói: “Niệm Niệm đến rồi à?”
Thiện phòng hơi cũ kỹ nhưng thu dọn rất sạch sẽ gọn gàng. Minh Nhược Lan mặc quần áo màu trắng, năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt xinh đẹp.
Sầm Niệm ngồi xuống đối diện bà, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Minh Nhược Lan cười cười, hỏi: “Tân Thâm đâu? Không cùng con tới sao?”
Sầm Niệm nói: “Anh ấy đi thăm trụ trì, bảo con tới chỗ mẹ trước.”
Minh Nhược Lan: “Hai đứa sống ở thành phố Giang đã quen chưa?”
Sầm Niệm gật đầu, đáp lại: “Quen ạ.”
Minh Nhược Lan lại hỏi: “Tân Thâm đối với con có tốt không?”
Trong đầu Sầm Niệm nhớ tới hình ảnh tối qua của hai người, cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Anh ấy đối với con tốt lắm.”
Tất cả đều được Minh Nhược Lan thấy hết trong mắt, bà cười nói: “Nó đối tốt với con là được rồi.”
Sầm Niệm lại cùng Minh Nhược Lan trò chuyện một lúc, sau đó có người gõ cửa đưa cơm chay tới. Ngày hôm qua khi Tiêu Tân Thâm đến núi Vân Vụ anh đã gửi tin nhắn cho Minh Nhược Lan, bà đã gọi người chuẩn bị sẵn bữa cơm chay cho ba người.
Minh Nhược Lan cầm đũa nói với Sầm Niệm: “Ăn trước đi, Tân Thâm sẽ tới ngay thôi.”
Sầm Niệm hỏi: “Không đợi anh ấy ạ?”
Minh Nhược Lan cười nói: “Con lo cho nó không ăn cơm sao? Yên tâm đi, nó lập tức qua đây ngay, thời gian dùng cơm trong chùa như nhau, trụ trì cũng nên ăn trưa rồi.”
Sầm Niệm cười thẹn thùng, cầm lên chiếc đũa. Trong chùa không có đồ mặn, món ăn cũng thanh đạm.
Sầm Niệm thích ăn cay, cô luôn gắp món cà tím xào ớt ăn, Minh Nhược Lan thấy cô chỉ gắp món kia, bà quan tâm nói: “Sao vậy? Những món khác không hợp khẩu vị của con ư?”
Sầm Niệm lắc đầu nói: “Dạo này con quen ăn cay, muốn ăn cay chút thôi. Những món khác cũng ngon lắm ạ.” Nói xong cô lại gắp món ăn khác.
Minh Nhược Lan: “Đúng rồi, con nhớ nhắc Tân Thâm ít ăn cay thôi.”
Sầm Niệm nghi hoặc đầy bụng, rõ ràng gần đây Tiêu Tân Thâm cùng cô ăn cơm, đều ăn theo khẩu vị của cô ăn rất cay. Nhưng sợ Minh Nhược Lan nhìn ra cái gì nên cô không hỏi nhiều.
Qua một lát Tiêu Tân Thâm đến nơi. Ăn uống xong, hai người cùng Minh Nhược Lan tản bộ, sau đó rời khỏi chùa Từ Độ.
Đi ra cổng chùa, trong lòng Sầm Niệm vẫn nhớ tới lời nói ban nãy của Minh Nhược Lan. Sầm Niệm chủ động nắm tay Tiêu Tân Thâm, anh cầm lấy ba lô của cô xách trong tay. Sau lần kia hai người đều đeo nhẫn, khoảnh khắc Tiêu Tân Thâm theo phản xạ nắm lại tay cô thì hai chiếc nhẫn chạm vào nhau.
“Dạ dày của anh không tốt không thể ăn cay ư?” Sầm Niệm hỏi thẳng.
Tiêu Tân Thâm không giấu diếm cô, đáp lại: “Ừ, bây giờ ổn hơn rồi.”
Sắc mặt Sầm Niệm đượm thêm vẻ lo lắng: “Hả? Vậy tại sao anh không cho em biết? Mẹ không nói em cũng chẳng biết chuyện này, dạo này còn kéo anh cùng ăn cay.”
Sầm Niệm càng nói càng tự trách, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, lo cho dạ dày của Tiêu Tân Thâm.
Tiêu Tân Thâm nhẹ nhàng nói: “Hồi đại học xảy ra sự cố, xuất huyết dạ dày một lần, hiện tại đã không có gì, ăn chút cay không thành vấn đề.”
Trước kia Sầm Niệm chưa từng hỏi anh, anh cũng chưa từng chủ động nhắc tới.
Sầm Niệm nghe thấy bốn chữ “xuất huyết dạ dày”, khóe miệng cô xệ xuống, trách cứ hỏi han: “Vậy sao anh không nói với em? Sớm biết vậy em sẽ không làm món cay cho anh, còn nữa hai hôm nay ở khách sạn cũng ăn cay thôi…”
Ven đường có một vũng nước, Tiêu Tân Thâm kéo Sầm Niệm tới bên người mình.
“Còn không phải bởi vì em thích ăn cay à.”