Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 47: Chương 47




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Sầm Niệm ôm cổ Tiêu Tân Thâm đáp lại nụ hôn của anh. Nhưng cô vẫn chưa thành thạo lắm, hô hấp hỗn loạn bởi nụ hôn, có lẽ bởi vì hôn môi tại nơi công cộng, tuy rằng xung quanh không có bóng dáng ai nhưng cô vẫn đỏ mặt.

Tiêu Tân Thâm hôn đủ mới thôi, anh ôm lấy Sầm Niệm, cô vùi đầu vào trong lòng anh.

Ánh trăng bị đám mây che khuất một nửa, đêm mùa đông tại thành phố Giang, bên chân ngẫu nhiên nổi cơn gió lạnh tựa hòa lẫn mảnh vụn băng đá.

“Sao tài xế còn chưa tới nữa?” Sầm Niệm ngáp một cái, bàn tay tiến vào trong âu phục của Tiêu Tân Thâm để sưởi ấm.

Ly rượu ngọt ngào kia uống vào hơi choáng váng, còn có chút buồn ngủ.

Thời gian buổi họp thường niên chấm dứt muộn hơn một tí so với dự tính, ba Sầm Niệm đã đến thành phố Giang, Tiêu Tân Thâm gọi tài xế đến sân bay đón ông trước. Lúc buổi họp kết thúc thì bọn họ nên tới khách sạn rồi, nhưng trên đường cao tốc ở sân bay xảy ra sự cố nhỏ, thế là chậm trễ một chút.

“Sắp rồi, ban nãy đang…” Tiêu Tân Thâm đang muốn giải thích.

Sầm Niệm chợt nhớ ra con gấu bông mình rút thăm được ở buổi tiệc, cô để trên ghế đã quên mang đi: “Ơ, gấu bông của em!”

Tiêu Tân Thâm: “Gấu gì?”

Sầm Niệm ra dấu: “Chính là con gấu bông em rút thưởng được đó! Hồi nãy bỏ quên ở phòng tiệc, em về lấy nó.”

Tiêu Tân Thâm: “Anh bảo người đưa tới.” Nói xong anh cầm di động gửi tin nhắn cho Chu Nham.

Mấy phút sau nhân viên khách sạn đem gấu bông ra. Sầm Niệm ôm gấu bông, tươi cười híp mắt lại. Tiêu Tân Thâm thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, anh không nhịn được vươn tay xoa gò má cô.

“Con gấu này có gì tốt mà em muốn đem về nhà?”

Sầm Niệm để gấu bên hông mình, cố ý không nể nang mà nghiêm túc nói: “Anh xem nó giống anh không?”

Lúc Tiêu Tân Thâm không cười luôn mang cảm giác uy nghiêm chín chắn. Đặc biệt khi cô mới mất trí nhớ, anh thường xuyên đen mặt với cô giống như con gấu bông này.

Tiêu Tân Thâm nhìn kỹ con gấu bông cao nửa người mang bộ lông màu nâu, anh dời bàn tay quẹt mũi Sầm Niệm: “Em muốn ăn đòn à.”

Sầm Niệm cười nói: “Lần sau khi anh đi công tác em sẽ ôm nó ngủ, giống như ôm anh vậy.”

Tiêu Tân Thâm bị một câu này của cô khuấy trộn đến mức tâm trạng không yên, lâng lâng phơi phới tựa như bước trên đám mây, trái tim anh đập thật mạnh. Sầm Niệm uống say rồi, nói chuyện có chút không có suy nghĩ, thật không cảm thấy lời nói của mình có bao nhiêu mờ ám.

Ánh mắt cô dừng trên cà vạt của Tiêu Tân Thâm, thuận miệng hỏi: “Sao dạo này anh chỉ đeo hai chiếc cà vạt này thôi?”

Sau khi Sầm Niệm mua hai chiếc cà vạt cho Tiêu Tân Thâm, cô nghĩ rằng anh đã có nhiều cà vạt nên không mua cho anh nữa. Khoảng thời gian trước Tiêu Tân Thâm còn thay đổi đeo những chiếc cà vạt khác, nhưng gần đây anh chỉ đeo hai chiếc do cô tặng.

Ánh mắt Tiêu Tân Thâm tối mờ: “Bởi vì là do em tặng.”

Ngày đó sinh nhật của anh, nhìn thấy món quà của Sầm Niệm là một chiếc cà vạt anh cảm thấy số phận trêu người.

Trong lòng Sầm Niệm ấm áp, cô dịu dàng nói: “Vậy khi nào em nhận tiền lương thì sẽ mua thêm hai chiếc nữa cho anh.”

Tiêu Tân Thâm hôm nay dường như có sức quyến rũ khác biệt.

Sầm Niệm lại nhớ tới cảnh tượng ban nãy ở phòng tiệc, dưới ánh mắt của muôn người Tiêu Tân Thâm vẫn thản nhiên điềm tĩnh bá đạo.

Hai tay Sầm Niệm ôm gấu, cô nhón chân tiến đến gần hôn lên khóe miệng Tiêu Tân Thâm. Khóe mắt anh lướt về phía lối vào bãi đỗ xe, đèn xe chói mắt, biển số xe quen thuộc, anh đang muốn ngăn lại Sầm Niệm.

Tài xế chạy chiếc xe mà Tiêu Tân Thâm thường lái, tính năng xe rất tốt, sau khi chạy vào khách sạn âm thanh rất nhẹ. Hồ nước bên ngoài khách sạn đang làm việc vui vẻ, tiếng suối nước hòa với tiếng xe.

Sầm Niệm không nhận ra có chiếc xe tới gần ngược lại càng dũng cảm hơn, cô không thẹn thùng thì anh còn mất tự nhiên gì nữa chứ. Toàn thân cô bám trên cổ Tiêu Tân Thâm. Sầm Niệm uống say, nói chuyện cũng không mang đầu óc, muốn nói gì thì nói cái nấy. Tiêu Tân Thâm muốn che miệng cô lại nhưng đã không còn kịp rồi.

Xa cách một năm trời, ông Sầm rốt cuộc về tới thành phố Giang, trong lòng luôn nhớ nhung đứa con gái bảo bối của mình. Sầm Niệm không tới đón máy bay, ông còn hơi buồn. Tài xế giải thích với ông, đêm nay phu nhân có buổi họp thường niên ở công ty. Thế là ông hối thúc tài xế mau chạy tới khách sạn, từ rất xa ông đã nhận ra bóng dáng của Sầm Niệm, hơn nữa Tiêu Tân Thâm cũng ở đây, ông liền xác định đó là con gái bảo bối của mình. Ông bảo tài xế dừng ở trước cửa khách sạn.

Khi ông Sầm lòng đầy vui mừng mở ra cửa xe bước xuống xe, ông liền thấy được một màn thế này ——

“Ơ kìa, hôn một cái thôi.”

“Tiêu Tân Thâm! Anh không cho em hôn thì buổi tối nằm ngủ ở sô pha đi!”

Sầm Niệm bắt đầu lải nhải, mượn rượu bạo dạn uy hiếp Tiêu Tân Thâm.

Ông Sầm: ……

Nụ cười của ông cứng đờ trên khuôn mặt.

Tiêu Tân Thâm ngăn cản Sầm Niệm tiếp tục lôi kéo mình. Nhưng cô vẫn còn lải nhải, nói ra hết lời trong lòng mà chẳng hề suy nghĩ.

“Con rùa thối, ban nãy anh hôn em tại sao giờ không cho em hôn lại hả?”

“Chỉ một cái, hôn một cái thôi mà.”

“Hôm nay anh đẹp trai lắm, bảnh nhất ngầu nhất đó.”

……

Tiêu Tân Thâm của thường ngày nghe được Sầm Niệm chẳng hề kiêng dè nói lời yêu thích khen ngợi mình thì anh sẽ rất vui vẻ, nhưng hiện tại không phải là lúc vui sướng.

Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau tại không trung.

Ông Sầm nhìn thấy nụ cười vui vẻ của con gái bảo bối, khóe miệng ông giật giật. Sầm Niệm còn đang ra sức nấn ná trên người Tiêu Tân Thâm, cô nhìn thấy tầm mắt anh không ở trên mình mà đang hướng sang bên cạnh.

Cô tức giận hỏi: “Anh đang nhìn gì đó?” Không hôn cô, cũng không nhìn cô, con rùa thối!

“Sầm Niệm, ba em.” Tiêu Tân Thâm thấp giọng nói.

Sầm Niệm nhíu mày, than thở: “Ngày hai mươi ba mới về mà, không hôn thì không hôn thôi… Ơ, buổi họp thường niên hình như là ngày hai mươi.”

Nhận ra điểm ấy, trái tim Sầm Niệm lỡ nhịp. Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô.

Cô từ từ quay đầu qua ——

“Ba…” Thật đúng là ông Sầm.

Ba người vẫn giữ vị trí đứng kỳ lạ như vậy, bầu không khí ngưng đọng. Sầm Niệm vội vàng thả lỏng tay, dùng tư thế đứng ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.

Ông Sầm đen nhiều rồi, tóc mai nhuộm sương trắng. Ngoại hình không thay đổi chút nào, chỉ là nếp nhăn ở khóe mắt như là sâu hơn.

Sầm Niệm không nghĩ tới hồi Tết Dương lịch còn kể Tiêu Tân Thâm nghe chuyện bạn cùng trường bị ba mẹ bắt tại cửa khách sạn, chính mình hôm nay tái diễn cảnh xưa. Mà cô ban nãy còn không biết xấu hổ muốn hôn Tiêu Tân Thâm. Sầm Niệm ngượng ngùng đến mức muốn dùng chân cào đất, hận không thể đào ra cái hố chui vào, nằm xuống yên nghỉ.

“Ba em không biết chuyện em mất trí nhớ, cẩn thận một chút.” Tiêu Tân Thâm nhắc nhở bên tai cô.

Ông Sầm cũng gượng gạo trong phút chốc, nhưng niềm vui nhìn thấy con gái vẫn dập tắt bầu không khí xấu hổ này. Đặc biệt khi nghe được Sầm Niệm gọi ba, ông cứ cảm thấy như quay về thời điểm đứa con còn đi học.

“Niệm Niệm ngoan! Sao lại gầy rồi?” Ông Sầm đau lòng nhìn con gái mình.

Sầm Niệm cắt tóc, trông giống như hồi học cấp ba. Ông Sầm thoáng cái có cảm giác thời gian quay ngược. Con gái mình vẫn là đứa bé ngồi ghế sau xe đạp, nói với ông rằng tiếng Anh khó quá.

Âm thanh quen thuộc của ông Sầm vang lên, việc học tập hồi cấp ba mang áp lực rất lớn, sau khi lên cấp ba cô càng ngày càng gầy, ông Sầm thường đau lòng lại tự trách nói với cô. Nghe vậy, chóp mũi Sầm Niệm cay xè, cô đã quên đi bầu không khí lúng túng ban nãy.

Sầm Niệm đi tới trước mặt ông Sầm, ông Sầm nhìn kỹ cô: “Sao con lại cắt mái tóc dài rồi?”

Sầm Niệm sờ đầu mình, nói: “Tóc ngắn tiện hơn ạ.”

Tiêu Tân Thâm ở phía sau Sầm Niệm, gọi một tiếng: “Ba, trên đường vất vả rồi, hôm nay nhiệt độ hạ thấp đứng đây nói chuyện lạnh lắm, chúng ta về nhà trước đi.”

Ông Sầm nhìn thấy Tiêu Tân Thâm, nụ cười tại khóe miệng cứng đờ, ông khách khí nói: “Được, về nhà, về nhà trước.”

Tiêu Tân Thâm nắm tay Sầm Niệm, chủ động cầm lấy con gấu bông trong tay cô.

“Lên xe đi.”

Sầm Niệm gật đầu, khom người ngồi vào xe.

Ba người ngồi ở hàng ghế sau, Sầm Niệm ngồi chính giữa hai người đàn ông, hai tay cô đặt trên đùi, tư thế ngồi hết sức nghiêm chỉnh. Trên vai cô còn choàng áo khoác ngoài của Tiêu Tân Thâm, sau khi lên xe anh giúp cô chỉnh lại vạt áo.

“Còn lạnh không em?” Tiêu Tân Thâm hỏi.

Sầm Niệm lắc đầu, trông hơi mất tự nhiên. Cô có chút không quen, ông Sầm còn ở đây đó. Cô giống như học trò ngoan bị bắt gặp yêu sớm, chột dạ lại khẩn trương. Nhưng nghĩ lại ông Sầm chắc là không ngại đâu, cô và Tiêu Tân Thâm đã kết hôn rồi mà.

“Ba ơi, sao ba đen dữ vậy, cười lên nhìn hàm răng trắng bóc à.” Sầm Niệm nhỏ giọng đau lòng nói.

Ông Sầm cười cười, nói: “Niệm Niệm ngốc, mỗi ngày ở Thái Lan đều nắng nóng, có thể không đen sao?”

Sau khi Tiêu Tân Thâm lên xe, anh thu lại vẻ thả lỏng khi ở một mình với Sầm Niệm.

“Ba, chuyện nhà máy thế nào rồi?”

Anh ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người, bây giờ Sầm Niệm còn hơi say, nếu nói lung tung để ông Sầm phát hiện ra điểm bất thường ngược lại càng phiền toái hơn.

Ông Sầm bắt đầu nói chuyện làm ăn với Tiêu Tân Thâm, đầu óc Sầm Niệm còn choáng, cô tự nhiên dựa vào bờ vai Tiêu Tân Thâm. Dựa được một lúc, cô nghĩ ông Sầm còn ở đây không thể làm càn như vậy, thế là cô dựa lại về phía ông Sầm. Cô im lặng lắng nghe hai người nói chuyện, ông Sầm đã khác so với mấy năm trước.

Trước kia ông Sầm luôn đi sớm về muộn, kiếm chút tiền mà còn mệt hơn. Ông Sầm hiện giờ, nói chuyện làm ăn với Tiêu Tân Thâm rõ ràng mạch lạc. Sầm Niệm chẳng hiểu gì cà, suýt nữa ngủ trên xe.

Hai mươi phút sau, chiếc xe chạy vào cổng chính của Thúy Đình Uyển.

Tài xế chuyển hành lý vào nhà, Tiêu Tân Thâm nói với anh ta: “Anh ở bên ngoài đợi một lát.”

Hôm nay anh uống rượu không thể lái xe.

Sau khi vào nhà, ông Sầm nhìn thấy sự thay đổi trong nhà.

Ánh mắt ông dừng tại một dãy bầu hồ lô sắp đặt ở huyền quan, hỏi: “Mấy trái bầu hồ lô này là ai làm thế? Niệm Niệm cũng chúng ta ư? Khi nào thì con thích bầu hồ lô vậy?”

Nhắc tới bầu hồ lô của mình, Sầm Niệm chợt đầy hưng phấn: “Vâng! Lúc bọn con mới quay về thành phố Giang thì có ở đây một thời gian, bầu hồ lô là do con tự trồng đấy!”

Cô kéo ông Sầm đi tới khu vườn nhỏ: “Ba, ba xem này, những cái này đều do con và Tiêu Tân Thâm tự trồng đó, anh ấy còn giúp con dựng cái khung nữa.”

Ông Sầm nhìn thấy khu vườn trồng đầy cây cối, ông nửa tin nửa ngờ nói: “Tiểu Tiêu cùng con trồng à?”

Tiêu Tân Thâm vẫn đi theo sau hai người: “Ba, Sầm Niệm ồn ào muốn trồng, ba cũng biết con không thể lay chuyển cô ấy.” Giọng nói mang theo mấy phần nuông chiều khó mà nhận ra.

Ông Sầm ngẩn người, gật đầu nói với Sầm Niệm: “Ba mang về rất nhiều xoài sấy khô cho con này, để ba đưa cho hai đứa.”

Sầm Niệm nghe được xoài sấy khô, hai mắt đều tỏa sáng.

Trở về trong phòng, ông Sầm mở ra một va ly hành lý, xoài sấy khô chiếm gần nửa cái va ly. Sầm Niệm vui vẻ tháo ra một bịch trước, cô đút ông Sầm một miếng, rồi lại đút cho Tiêu Tân Thâm. Ba người ngồi ở phòng khách tán gẫu.

“Ba, căn nhà này hồi trước không lắp đặt hệ thống sưởi hơi, mùa đông ở đây có hơi lạnh, ba có muốn đến nhà chúng con ở không, hoặc là ở khách sạn trước?” Tiêu Tân Thâm quan tâm nói.

Ông Sầm nhớ lại hình ảnh ban nãy ở cửa khách sạn: “Thôi đi thôi đi, ba không quấy rầy thế giới riêng của hai đứa, ba ở đây là được rồi. Hai đứa an bài lễ Tết thế nào?”

Sầm Niệm nhìn Tiêu Tân Thâm, cô không có nhiều kế hoạch đều nghe theo Tiêu Tân Thâm. Cũng không biết anh sắp đặt thế nào.

Tiêu Tân Thâm nói: “Trước đó bọn con quay về Bắc Kinh một chuyến, ngày hai mươi tám sẽ trở về, con cùng Sầm Niệm trải qua năm mới ở thành phố Giang, cùng mừng Tết với ba.”

Ông Sầm cười cười, nói: “Được.”

Năm ngoái ông không ở nhà mừng năm mới với Sầm Niệm, để cô ở thành phố Giang một mình. Đó là lần đầu tiên hai cha con không cùng mừng năm mới.

Lại nói thêm một lúc nữa, trong khi ông Sầm và Tiêu Tân Thâm trò chuyện với nhau thì biết được buổi tối Sầm Niệm có uống rượu. Ông Sầm nhìn thấy cô cứ ngáp mãi thế là bảo hai người đi về trước. Trước khi đi, Tiêu Tân Thâm xách một túi to chứa đặc sản Thái Lan mà ông Sầm mang về cho Sầm Niệm. Ông Sầm tiễn hai người lên xe, không nỡ đóng lại cửa xe.

Gió lạnh thổi vào trong xe, Sầm Niệm vẫn mặc chiếc áo khoác của Tiêu Tân Thâm.

Ông Sầm nói dong dài thêm mấy câu với Sầm Niệm: “Có thời gian nhớ đến thăm ba nhiều chút, ba có rất nhiều lời muốn nói với con.”

Sầm Niệm gật đầu, lưu luyến vẫy tay chào ông.

Ánh mắt Tiêu Tân Thâm trầm xuống mấy phần trong bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.