Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 43: Chương 43: Giao thừa




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Tiêu Tân Thâm lại cấn cô rồi…

Nhưng hỏi ra lời này, cô lại cảm thấy có chút không thích hợp. Hình như không nên hỏi vậy, bởi vì cô cảm thấy toàn thân Tiêu Tân Thâm kéo căng, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Tiêu Tân Thâm: …

Lúc này Sầm Niệm hỏi anh, chẳng phải càng khiến anh khó chịu hơn sao?

“Sẽ có vấn đề.” Tiêu Tân Thâm nói, “Không chỉ vậy, sau này còn có thể không dùng được.”

Sầm Niệm: “Hả? Nghiêm trọng thế ư?”

Hai người đắp chăn, hơi thở đan xen nhau.

Tiêu Tân Thâm: “Ừm.”

Sầm Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Vậy tự anh…giải quyết đi?”

Tiêu Tân Thâm khàn giọng đáp lại: “Em giúp anh nhé?”

Sầm Niệm im lặng chốc lát, nhỏ giọng nói: “Giúp thế nào?”

“Anh dạy cho em.”

Trong đầu Tiêu Tân Thâm hiện lên vô số đoạn ngắn trước kia, nhưng anh vẫn đè nén ý nghĩ càng quá đáng hơn của mình.

Anh lần mò tìm được cổ tay Sầm Niệm: “Dùng cái này.”

Sầm Niệm: “A……?”

Tiêu Tân Thâm lấy lùi để tiến, cố ý nói: “Em không muốn thì thôi, không sao.”

Quả nhiên, sau khi Sầm Niệm đấu tranh một lúc lâu thì nhút nhát nói: “Nhưng em không biết…”

Tiêu Tân Thâm: “Không có gì, từ từ học.”

Bên tai Sầm Niệm nóng lên, nhỏ giọng nói: “Ừm.”

Không biết qua bao lâu, Tiêu Tân Thâm rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, tay Sầm Niệm cũng sắp gãy rồi. Sau khi chấm dứt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ ——

Thì ra những gì viết trong tiểu thuyết không hề gạt người, thực sự to như vậy. May mà hôm nay cô kịp thời ngăn cản Tiêu Tân Thâm, bằng không ngày mai cô khẳng định không đi làm được.

Hôm sau thức dậy, tinh thần Tiêu Tân Thâm trông rất tốt, sắc mặt sáng láng. Nhưng Sầm Niệm thì khổ rồi, bây giờ đánh răng cũng còn cảm thấy bàn tay mình không nghe lời. Hai người sóng vai chen chúc trước bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh nhỏ ở phòng ngủ, tự bận chuyện của mình. Cô nhìn tấm gương trừng mắt liếc Tiêu Tân Thâm một cái, ánh mắt u oán thê lương.

Tiêu Tân Thâm nhận thấy tầm mắt của cô, anh cười với cô, nói: “Cám ơn em tối qua giúp anh giải quyết ưu sầu.”

Sầm Niệm quay đầu đi, chẳng thèm nhìn anh. Cô vừa tức giận vừa đánh răng.

Lúc ăn bữa sáng, Tiêu Tân Thâm nhận một cú điện thoại: “Tôi có ở nhà, anh đưa qua đây đi.”

Sầm Niệm uống hớp sữa, tò mò hỏi: “Điện thoại của ai thế?”

Tiêu Tân Thâm đáp: “Chuyển phát nhanh.”

Mấy phút sau, chuông cửa vang lên. Sầm Niệm mở cửa, ký nhận đồ chuyển phát nhanh. Cô nhìn tờ hóa đơn, là đồ từ Bắc Kinh gửi tới, người gửi là Tiêu Tân Viễn.

Sầm Niệm nói với Tiêu Tân Thâm: “Là Tiêu Tân Viễn gửi đồ, em tháo ra nha.”

Tiêu Tân Thâm: “Em tháo ra đi.”

Sầm Niệm tháo thùng đồ, đó là một thùng cua tươi béo.

“Cậu ấy gửi một thùng cua cho anh.”

Tiêu Tân Thâm: “Ừm, em để ở phòng bếp đi, buổi tối hấp cua ăn.”

Sầm Niệm mang tâm tư nặng nề đặt cua trong phòng bếp, sau khi trở về phòng ăn, cô hỏi dò: “Tiêu Tân Viễn quay về Bắc Kinh rồi à?”

Tiêu Tân Thâm gật đầu.

Sầm Niệm: “Vậy tại sao anh còn ở thành phố Giang?” Lúc ấy không phải đã nói cùng nhau tới thành phố Giang rèn luyện ư? Tiêu Tân Viễn được gọi về Bắc Kinh có nghĩa là gì, Sầm Niệm cũng có thể đoán được mấy phần.

Tiêu Tân Thâm ung dung nói: “Bắc Kinh cần có người quản lý, ba anh không yên tâm giao cho chú ba, cũng chỉ có thể gọi Tiểu Viễn trở về.”

Anh vốn định không nói việc này cho Sầm Niệm biết, hiện tại mọi việc còn chưa chắc chắn, cô biết rồi khẳng định sẽ lo lắng cho anh.

Quả nhiên, Sầm Niệm hỏi anh: “Vậy sau này anh sẽ bị đuổi khỏi nhà sao?”

Tiêu Tân Thâm: “Nói không chừng sẽ thế đấy.”

Sầm Niệm im lặng một lát, cô nói lời sâu xa với anh: “Đừng sợ, em còn có tiền, cho dù sau này anh không còn gì cả, em cũng sẽ không để anh sống khổ cực.”

Theo cô thấy, thùng cua của Tiêu Tân Viễn chính là cố ý khoe khoang với Tiêu Tân Thâm, đang khiêu khích anh.

Tiêu Tân Thâm cười cười, nói: “Em đừng lo lắng, cho dù bị đuổi khỏi nhà anh cũng có thể kiếm tiền nuôi em. Chuyện con cua em đừng nghĩ nhiều, Tiểu Viễn là em trai anh.”

Sầm Niệm lại hỏi: “Vậy anh còn có thể quay về Bắc Kinh không?”

Tiêu Tân Thâm chậm rãi ăn bữa sáng: “Sang năm họp hội đồng quản trị mới có thể trở về.”

Trong lòng Sầm Niệm chán chường, nhìn thấy Tiêu Tân Thâm càng không để ý thì trong lòng cô càng khó chịu hơn.

“Được rồi, em ăn đi, lát nữa còn phải đi làm.”

Sầm Niệm gật đầu tiếp tục ăn bữa sáng. Nhưng trong lòng cô đã nghĩ xong xuôi rồi, nếu Tiêu Tân Thâm thực sự không còn gì, sa sút giống như viết trong tiểu thuyết, cô cũng muốn ở bên Tiêu Tân Thâm, sẽ không để anh lẻ loi một mình.



Thoáng cái đã tới kỳ nghỉ Tết Dương lịch.

Ngày cuối cùng trong năm Sầm Niệm được tan tầm sớm.

Thành phố Giang có truyền thống bắn pháo hoa vào đêm giao thừa, Quan Lan biết tất cả mọi người đều muốn đến trung tâm thành phố đón giao thừa, không có tâm tư làm việc. Anh ta dứt khoát cho mọi người tan tầm sớm. Vào lúc bốn giờ, Sầm Niệm bước ra tòa lầu Thiên Hải. Cô gọi điện thoại cho Tiêu Tân Thâm, ngay sau đó đã được bắt máy ngay.

“A lô, anh vẫn còn làm việc à?”

Tiêu Tân Thâm: “Ừm, thế nào?”

Sầm Niệm vui vẻ nói: “Em tan tầm rồi, muốn đi qua tìm anh, đêm nay anh có bận không?”

Tiêu Tân Thâm: “Không có, em muốn làm gì?”

Sầm Niệm: “Hôm nay là giao thừa, thầy Quan cho bọn em tan tầm sớm, đêm nay chúng ta về nhà nhé.”

Tiêu Tân Thâm một mình ở trong văn phòng, anh dựa vào chiếc ghế làm việc rộng rãi thoải mái, cố ý hỏi: “Thế nào? Mấy hôm nay mệt mỏi có nhà cũng không muốn về mà?”

Sầm Niệm thoáng cái đỏ mặt.

Mấy buổi tối nay Tiêu Tân Thâm như là tinh lực thừa thãi chẳng hề cạn kiệt, hai tay cô sắp phế mất rồi. Tuy rằng không tiến hành trao đổi sâu hơn, nhưng Tiêu Tân Thâm cũng chiếm lời ở khắp mọi nơi, trên cổ xương quai xanh đều là dấu đỏ, làm hại Sầm Niệm phải mặc áo len có cổ thật cao.

“Anh đáng ghét quá đi, ý em là buổi tối giao thừa xem pháo hoa xong rồi mới trở về.”

Tiêu Tân Thâm khẽ cười một tiếng, âm thanh từ tính trầm thấp truyền tới: “Được.”

Sầm Niệm cúp máy, trực tiếp gọi xe tới trung tâm thành phố.

Lâm Uyển đã chờ ở dưới lầu công ty từ trước, sau khi nhìn thấy Sầm Niệm chị ta lịch sự chào hỏi “Cô Sầm.”

Sầm Niệm chào lại chị ta, Lâm Uyển đưa cô tới thang máy riêng đi lên lầu. Tới tầng cao nhất của tổng giám đốc điều hành công ty, nhân viên phòng thư ký bên ngoài rất có mắt nhìn, dưới sự dẫn dắt của Chu Nham mọi người đồng thanh hô lên: “Chào phu nhân.”

Sầm Niệm chưa từng gặp cảnh tượng thế này, cô chào hỏi mọi người rồi vội vàng chạy vào văn phòng của Tiêu Tân Thâm. Sau khi đóng cửa lại, Tiêu Tân Thâm đi tới trước mặt cô, nhìn thấy dáng vẻ giật mình của cô, anh hỏi: “Sao vậy em?”

Sầm Niệm kể lại hình ảnh sinh động ban nãy cho anh nghe. Tiêu Tân Thâm cong khóe miệng, xem ra việc tăng tiền thưởng cuối năm cho Chu Nham quả là quyết định đúng đắn, cậu ta biết suy một ra ba.

Sầm Niệm ngồi xuống sô pha trong văn phòng Tiêu Tân Thâm, nói: “Anh làm việc trước đi, em chờ anh tan tầm.”

Tiêu Tân Thâm hôn cô: “Ừm, anh làm xong sẽ gọi em.”

Trở lại bàn làm việc, Tiêu Tân Thâm đăng lên một thông báo trong ứng dụng trò chuyện của công ty.

Hôm nay tan tầm sớm.

Khi Sầm Niệm còn đang chăm chú chơi di động thì nhân viên ngoài phòng thư ký đã kích động bởi thông báo kia, hận không thể giáp mặt cảm ơn cô.

“Trợ lý Chu quả nhiên anh nói rất đúng, phu nhân ra tay thì không ai sánh bằng.”

Chu Nham cười đắc ý, nói: “Đương nhiên rồi.”

Lâm Uyển đang sao chép tài liệu, nghe nói vậy chị ta trợn mắt. Sau khi được tăng tiền thưởng cuối năm, Chu Nham hận không thể nịnh nọt Sầm Niệm cho tới trời.

Sầm Niệm đợi hơn một tiếng thì Tiêu Tân Thâm làm xong công việc.

“Đi thôi.” Anh chỉnh lại áo sơ mi, mặc vào áo khoác treo ở phía sau cửa.

Sầm Niệm sợ lạnh, mùa đông ở thành phố Giang không giống như Bắc Kinh có hơi ấm, cho dù trong công ty bật điều hòa cũng không bằng mùa đông ấm áp ở Bắc Kinh. Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác lông thật dày, vào công ty cũng không cởi ra.

Tiêu Tân Thâm giúp cô chỉnh lại cái mũ, buộc khăn quàng cổ lại cho cô: “Lạnh không?”

Sầm Niệm lắc đầu nói: “Không lạnh.”

Tiêu Tân Thâm nắm tay cô, xác nhận bàn tay Sầm Niệm ấm áp mới dẫn cô đi ra văn phòng. Phòng thư ký bên ngoài trống trơn, máy tính đã tắt hết. Sầm Niệm nhìn thời gian, còn mấy phút nữa mới đến sáu giờ.

“Sao không thấy ai cả?”

Tiêu Tân Thâm: “Ngày mai là Tết Dương lịch, anh cho bọn họ tan tầm sớm.”

Sầm Niệm: “Không ngờ anh có nhân tính như vậy.”

Tiêu Tân Thâm bấm nút thang máy, véo cằm Sầm Niệm: “Em nói gì đó?”

Sầm Niệm nhận thấy mối nguy hiểm, cô vội vàng sửa miệng: “Không có không có, em nói là anh thật tốt.”

Tiêu Tân Thâm cúi đầu, nói bên tai cô: “Đến tối mới trừng phạt em.”

Sầm Niệm: “…”

Cô muốn ở riêng với Tiêu Tân Thâm, vì bàn tay có thể vẽ mô hình kiến trúc của cô.



Tiêu Tân Thâm đưa Sầm Niệm tới thẳng khách sạn Thiên Thịnh bên cạnh công ty, bữa tối đã đặt trước ở đây. Hôm nay trong khách sạn rất đông người, bởi vì dịp Tết rất nhiều người chọn khách sạn ăn tiệc giao thừa.

Sầm Niệm theo anh đến gian phòng riêng ở nhà hàng nằm tại lầu hai, cửa kính ngắm cảnh 270 độ, có thể ngắm nhìn cảnh sông. Trang hoàng bên trong đơn giản nhưng có phong cách, có nhiều ánh đèn nhỏ đặt trên mặt đất, trên bàn đặt một ngọn nến, cùng với một bàn thức ăn vừa được bưng lên trước khi hai người đến.

Sầm Niệm nhìn kỹ, nghi hoặc hỏi: “Tiêu Tân Thâm, bữa tối ánh nến không nên ăn với bữa cơm Tây sao?”

Tiêu Tân Thâm: “Em không thích ăn cơm Tây.”

Sầm Niệm nghĩ lại cảm thấy anh nói có đạo lý, cô cười ngồi xuống, chẳng hề khách sáo cầm đũa ngay: “Vậy mau ăn cơm đi, em đói rồi.”

Sau khi Tiêu Tân Thâm ngồi xuống, Sầm Niệm càng nghĩ càng thấy lạ. Cô tan tầm gọi điện cho anh chẳng qua chỉ hơn một tiếng thôi, có kịp chuẩn bị những thứ này không?

“Tiêu Tân Thâm, anh đã chuẩn bị từ trước rồi hả?”

Tiêu Tân Thâm gật đầu, nói: “Ừm, vốn định tan tầm rồi sang đón em.”

Sầm Niệm nghe câu trả lời của anh, trong lòng cô ấm áp khóe miệng tươi cười.

“Kế hoạch ban đầu của tối hôm nay là gì?”

Tiêu Tân Thâm: “Xem pháo hoa giao thừa.”

Sầm Niệm: “Điểm ấy chúng ta có cùng suy nghĩ rồi.”

Anh gắp đồ ăn cho cô, nói: “Em mau ăn đi, ăn xong anh dẫn em tới chỗ tốt.”

Sầm Niệm nghe được “chỗ tốt” ánh mắt chợt lấp lóe, cô chờ mong Tiêu Tân Thâm còn có thể cho cô bất ngờ gì. Nhưng sau khi ăn xong, cô nắm tay anh ra ngoài, anh lại dẫn cô vào thang máy khách sạn đi thẳng lên tầng cao nhất.

Sầm Niệm nhìn Tiêu Tân Thâm cà thẻ mở cửa phòng, cô phiền muộn hỏi: “Chỗ tốt mà anh nói chính là mang em đi mở phòng sao?”

Tiêu Tân Thâm kéo tay cô, dẫn Sầm Niệm rất không tình nguyện vào phòng. Cô cứ lẩm bẩm oán trách: “Con rùa thối anh thèm muốn cơ thể của em.”

Tiêu Tân Thâm gập ngón tay bắn nhẹ trán cô: “Mỗi ngày bớt xem Weibo đi.”

Sau khi vào phòng, Sầm Niệm mới biết được Tiêu Tân Thâm đã hao tốn rất nhiều tâm tư. Phòng ngủ của căn phòng này là lắp đặt cửa sổ kính sát đất vòng cung gần 300 độ, không chỉ nhìn thấy cảnh sắc ban đêm của dòng sông, còn có thể nhìn được pháo hóa bắn lên ở trung tâm thành phố. Hiện giờ cây cầu lớn trên sông được thắp sáng, đối diện là ánh đèn của các tòa lầu cao ốc trùng trùng điệp điệp.

Sầm Niệm nhoài người trước cửa kính kinh ngạc tán thán cảnh sắc ngoài cửa sổ, cô biết mình hiểu lầm Tiêu Tân Thâm, bèn quay đầu nói với anh: “Cám ơn anh.”

Tiêu Tân Thâm cởi áo khoác, nói với Sầm Niệm: “Em đi tắm trước đi.”

Sầm Niệm bị sự cảm động làm mờ lý trí, cô không nhận ra lời này có gì lạ. Đợi khi tắm rửa sấy tóc xong, Sầm Niệm mới nhớ ra: tại sao trước khi xem pháo hoa phải tắm trước hả?

Cô ra ngoài, Tiêu Tân Thâm đã thay áo choàng tắm, tựa ở đầu giường chờ cô. Sầm Niệm đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh bàn tay của mình, chuẩn bị cho hạnh phúc của cả hai. Nhưng hôm nay Tiêu Tân Thâm hơi là lạ, nụ hôn mang theo độ ấm của anh vẫn cứ hôn xuống, dường như có tia lửa ở khắp mọi nơi.

Sầm Niệm giãy dụa không cho Tiêu Tân Thâm cởi ra áo choàng tắm của mình, anh trực tiếp giữ lấy cổ tay Sầm Niệm, nhẹ nhàng tháo ra nút thắt tại vòng eo cô. Sầm Niệm khẩn trương nhìn màu tóc đen láy của anh. Tiêu Tân Thâm trước sau vẫn không ngẩng đầu, chỉ lo làm việc của mình. Sầm Niệm loáng thoáng nhận ra gì đó, cô hết sức hoảng sợ.

Lúc này Tiêu Tân Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi híp lại đối diện tầm mắt cô, anh trấn an nói: “Anh muốn ăn Bé Cam.”

“Anh đừng…” Nhưng Sầm Niệm hoàn toàn không ngăn được anh.

Nước cam dồi dào hương vị ngọt ngào, Tiêu Tân Thâm nhẹ nhàng lột vỏ, rốt cuộc ăn tới phần thịt quả. Đầu óc Sầm Niệm trống trơn, đợi khi kết thúc hai chân cô đã không còn sức lực, còn hơi phát run. Pháo hoa đêm giao thừa còn chưa bắn nhưng pháo hoa trong đầu cô đã bùng nổ mấy lần.

Tiêu Tân Thâm tựa vào bên người cô, mang theo ý cười nói: “Bé Cam ngọt lắm.”

Sầm Niệm che mặt, rầu rĩ nói: “Anh đừng nói mà.”

Tiêu Tân Thâm véo vành tai cô đã đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, anh hỏi: “Có phải em nên giúp anh rồi không?”

Sầm Niệm rụt rè nhìn anh từ trong khe hở: “Em cũng phải dùng miệng sao?”

Tiêu Tân Thâm quả thật muốn vậy, nhưng anh vẫn không đành lòng, anh nắm lấy tay Sầm Niệm chỉ dẫn cô. Mấy hôm nay Sầm Niệm đã làm rất nhiều lần, động tác không còn trúc trắc. Tiêu Tân Thâm nắm lấy cô tay mảnh khảnh của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

……

Sau khi kết thúc, Sầm Niệm nằm trên giường thư giãn hồi lâu. Quả nhiên Tiêu Tân Thâm thèm muốn cơ thể của cô!!

“Em nghỉ ngơi xong chưa? Sắp 0 giờ rồi.” Tiêu Tân Thâm hỏi.

Sầm Niệm chống người dậy: “Được rồi.” Chỉ là hơi mệt, tứ chi vô lực.

Tiêu Tân Thâm nhìn động tác khó khăn của cô, anh trực tiếp bồng cô lên đi tới cửa sổ sát đất, sau đó thả cô xuống. Tiêu Tân Thâm mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang đỏ, anh rót ra nửa cốc rượu, tiện thể khui một lon nước ngọt cho Sầm Niệm.

“Bổ sung chút nước đi.”

Sầm Niệm: ……

Con rùa thối!

Anh ôm lấy eo cô từ phía sau, đầu tì lên vai cô. Sầm Niệm đang vui tươi hớn hở uống nước ngọt bổ sung thể lực. Chẳng qua bao lâu, trên màn hình LED của tòa lầu đối diện bắt đầu đếm ngược ——

10, 9, 8 7……

Đợi khi con số biến thành số 0, trên màn hình LED biến thành bốn chữ to “Chúc mừng năm mới”.

“Tiêu Tân Thâm, năm mới vui vẻ.” Sầm Niệm quay đầu, nhón chân hôn lên bờ môi anh.

Tiêu Tân Thâm đáp lại nụ hôn của cô, không mang theo bất cứ sắc dục nào, tràn đầy thành kính.

Ngoài cửa sổ, từng đóa pháo hoa nở rộ, muôn màu muôn vẻ rực rỡ tươi đẹp. Rốt cuộc bọn họ lại cùng nhau ngắm pháo hoa đêm giao thừa lần nữa.

Dưới lầu, quảng trường trung tâm chật ních người. Mọi người chen chúc đứng sát nhau dừng chân ngắm pháo hoa rạng rỡ.

“Sầm Niệm, lần đầu chúng ta gặp mặt chính là vào đêm giao thừa bảy năm trước, ở tầng thượng khách sạn.”

Tiêu Tân Thâm đột nhiên nhắc tới chuyện xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.