Edit: Spring13
Spring13: chào các cậu, tớ chỉ muốn báo cho các cậu biết là vì chương 18 rất dài nên tuần sau tớ chỉ gửi được hai chương 17 và 18 để chị Sam đăng lên thôi, sau đó tớ sẽ cố gắng giữ tiến độ 3 chương/tuần. Cảm ơn mọi người theo dõi truyện và ủng hộ tớ.
Nhân đây tớ cũng cảm ơn chị Sam đã đăng truyện cho tớ và giúp tớ beta *gửi ngàn tim đến chị Sam <3*
À hôm trước chị Sam có giới thiệu truyện “Devil likes me”, tớ thấy bộ này thú vị nên quyết định sẽ đào hố này trong thời gian tới (có lẽ là tháng sau), mong nhận được sự ủng hộ của mọi người!
–
Đầu óc Sầm Niệm xoay nhanh như chong chóng, cô lập tức phản ứng ngay lộ ra nụ cười tươi, nhiệt tình nói: “Trùng hợp vậy à, chú mau vào ngồi đi.”
Người gọi cô là chị dâu khẳng định là em trai của Tiêu Tân Thâm, còn trông giống anh như vậy, ngoài Tiêu Tân Viễn thì chẳng còn ai khác.
Sầm Niệm mở cửa ra, ý bảo Tiêu Tân Viễn tiến vào. Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Tân Viễn hơi híp lại, cậu ta dùng ánh mắt đầy ý sâu xa quan sát bóng lưng mặc áo hoodie và quần bò của Sầm Niệm.
Sầm Niệm gọi cậu ta vào phòng khách ngồi, khách khí nói: “Chú ngồi trước đi, chị đi rót cốc nước cho chú.”
Tiêu Tân Viễn nhìn lướt qua đồ ăn nằm trong tay Sầm Niệm, cậu ta nói với vẻ sâu xa: “Chị dâu thật sự đảm đang.”
Sầm Niệm cười lấy lệ sau đó đi vào phòng bếp, cô lén gửi tin nhắn cho Tiêu Tân Thâm.
[!!!!!!SOS!!!! Em trai anh đến đây!!!]
[A a a a, anh mau trở về đi!!!!] Cô còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc con mèo tự sát.
Sầm Niệm từng nghe Thư Nam nhắc tới mối quan hệ tế nhị giữa hai anh em họ, trực giác nói với cô điều tốt không tới, thế là cô dềnh dàng rửa cái cốc rồi rót nước, cố gắng giảm bớt thời gian ở một mình với Tiêu Tân Viễn.
Sầm Niệm đặt cốc nước lên bàn, còn nói: “À, chị đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua có mua mấy quả cam, để chị đi xắt cho chú nếm thử.”
Tiêu Tân Viễn cười nói: “Không cần phiền toái thế đâu chị dâu.”
Sầm Niệm cười giả lả: “Nên mà nên mà, cam này ngọt lắm.” Nói xong cô xoay người lại đi vào phòng bếp. Cô mở ra cửa tủ lạnh, làm bộ như đang tìm quả cam, trên thực tế là lén xem di động.
Tầng cao nhất của tổng bộ Tiêu thị, tuy rằng đã qua thời gian tan tầm, phòng họp vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Tiêu Tân Thâm đang mở một cuộc họp qua video. Khi họp anh có thói quen tắt âm thanh di động, hôm nay lúc họp với các quản lý cao cấp của chi nhánh công ty ở thành phố Giang thì di động đột ngột vang lên.
Nghe được âm nhắc nhở của QQ, các vị quản lý cao cấp ở đầu bên kia video ngơ ngác nhìn nhau, còn tưởng rằng ai đã quên tắt tiếng di động. Không ngờ Tiêu Tân Thâm ở đầu bên kia chợt lấy ra di động, anh nhìn thoáng qua ánh mắt trầm xuống.
Sau đó anh nói với bọn họ: “Thứ hai tuần sau giao kế hoạch cho tôi, tan tầm đi.” Nói xong anh tắt video.
Tuy rằng Chu Nham hơi bất ngờ đối với việc gián đoạn cuộc họp, nhưng âm nhắc nhở này quen thuộc, anh ta biết xảy ra chuyện gì.
“Tiêu tổng…”
Tiêu Tân Thâm đứng dậy: “Tan tầm đi.” Sau đó cầm lấy di động ra khỏi phòng họp. Anh đi vào thang máy riêng, trả lời tin nhắn cho Sầm Niệm: [Anh lập tức trở về.]
Nhận được tin nhắn của Tiêu Tân Thâm, trái tim treo cao của Sầm Niệm rốt cuộc hạ xuống. Cô cầm ra hai quả cam, rửa xong thì cắt thành miếng nhỏ, cầm hai cái nĩa Christofle đặt trên đĩa.
“Ăn cam đi.” Sầm Niệm bưng cam ra ngoài.
Tiêu Tân Viễn: “Cám ơn chị.”
Sầm Niệm: “Đừng khách sáo.” Tuy rằng ngoài mặt cô trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn bất an. Chỉ sợ Tiêu Tân Viễn nhìn ra cô mất trí nhớ.
Mười phút đồng hồ đặc biệt dài đằng đẵng, Sầm Niệm lấy cớ đi toilet lại trốn vào phòng vệ sinh. Rốt cuộc nghe được tiếng mở cửa cô mới đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy Tiêu Tân Thâm ở cửa cô mới nhẹ nhàng thở ra.
“Sao chú lại tới đây?” Tiêu Tân Thâm chẳng hề khách khí, hỏi thẳng Tiêu Tân Viễn.
Tiên Tân Viễn nhếch môi cười, đáp lại: “Lúc em về nhà thì gặp được chị dâu ở cửa, nghe nói dạo trước chị dâu gặp tai nạn xe cộ, đúng lúc em đến thăm chị ấy. Anh, không phải anh đang họp à? Tan tầm sớm thế?”
Tiêu Tân Thâm ngồi xuống đối diện cậu ta, mặt không mang biểu cảm nói: “Tới phòng sách nói chuyện đi, nếm thử Bạch Hào Ngân Châm* anh mới mua được?
(*) Bạch Hào Ngân Châm: là loại trà nổi tiếng nhất trong dòng trà trắng (Bạch Trà), là một trong Thập Đại Danh Trà của Trung Hoa.
Tiêu Tân Viễn cười cười nói: “Anh cũng biết em không thích uống trà, nghe nói trong tủ rượu của anh có chai rượu nhãn Sư Tử Vàng, không biết có nỡ cho em nếm thử không?”
Tiêu Tân Thâm đứng dậy, đáp: “Đương nhiên.”
Sầm Niệm ngồi một bên lắng nghe mà như lọt vào trong sương mù, cô cảm thấy mình không nên ở đây.
“Vậy em đi làm cơm…” Sầm Niệm cũng đứng dậy theo.
Nào ngờ Tiêu Tân Thâm đột nhiên quay đầu lại, anh lớn tiếng nói với cô: “Em về phòng ngủ đi.”
Sầm Niệm hoảng sợ bởi dáng vẻ lạnh băng của Tiêu Tân Thâm, cô sửng sốt phút chốc, sau đó hừ một tiếng quay về phòng ngủ.
Tiêu Tân Thâm lấy mấy cục đá trong máy tạo đá, anh cầm hai cái cốc. Sau đó lấy ra chai rượu nhãn Sư Tử Vàng trong tủ rượu.
“Chú tới có chuyện gì?” Lúc Tiêu Tân Thâm rót rượu, anh đi thẳng vào vấn đề hỏi ngay.
Ánh mắt Tiêu Tân Viễn đầy sắc bén, nói: “Thật sự chỉ là tình cờ thôi, tiện đường đến thăm chị dâu, em nghe nói chị dâu bị tai nạn, không có gì trở ngại chứ?”
Tiêu Tân Thâm: “Đụng trúng đầu chút thôi, bị thương ngoài da, cô ấy đã khỏe rồi.”
Tiêu Tân Viễn khẽ cười một tiếng, nói: “Thế à? Em thấy tình cảm giữa hai anh chị tốt hơn hồi trước đấy. Dạo trước em còn nghe nói chị dâu đang tìm luật sư ly hôn, xem ra đây chỉ là tin đồn nhảm. Đúng không, anh hai?”
Tiêu Tân Thâm giương mắt lên, chẳng hề sợ hãi đối diện ánh mắt cậu ta, anh bưng lên cốc rượu uống một hớp: “Đương nhiên rồi.”
Tiêu Tân Viễn: “Cơ mà sao em cảm thấy chị dâu bây giờ khác chỗ nào đó nhỉ? Thật giống như…giống như học sinh cấp ba ấy, thấy em còn khẩn trương quá mức, chẳng giống với chị dâu hồi trước.”
Trước đây Sầm Niệm có gặp cậu ta mấy lần, cô mang khí chất trầm tĩnh, đối với cậu ta khách khí xa lạ, rõ ràng có khác biệt với Sầm Niệm ngày hôm nay giả vờ bình tĩnh. Cách ăn mặc của cô cũng rất trẻ con, so với dáng vẻ đoan trang hào phóng lúc trước thì giống như hai người khác nhau.
Tiêu Tân Thâm đong đưa cốc rượu, nhìn cục đá bên trong va chạm nhau, ánh mắt anh dời sang khuôn mặt Tiêu Tân Viễn: “Ồ?”
Tiêu Tân Viễn cũng nếm một hớp rượu, cậu ta thu lại ý cười ở khóe miệng, ánh mắt u ám nói tiếp: “Em cảm thấy quan hệ giữa hai người cũng rất khác, chị dâu ở nhà còn đích thân xuống bếp ư? Mười ngày sau là tiệc sinh nhật của ba, nếu ba thấy tình cảm của hai anh chị tốt vậy, khẳng định sẽ rất vui mừng.”
Tiêu Tân Thâm bỏ cốc rượu xuống, anh đè thấp giọng, nghiêm nghị nói: “Được rồi, nếu chú tới tìm anh để nói những lời này thì không cần thiết, nếu có chuyện hai chúng ta nói chuyện riêng thì tiện hơn, ngày mai ở rạp hát tuồng Tây Thành, nếu rảnh thì cùng nhau xem nhạc kịch.”
Tiêu Tân Viễn đương nhiên hiểu được Tiêu Tân Thâm đang hạ lệnh đuổi khách, cậu ta nâng cốc rượu uống một hơi cạn sạch, rồi nói: “Được, vậy ngày mai gặp.” Tiêu Tân Viễn bỏ cốc rượu xuống, rồi lập tức đi về phía cửa chính.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Tiêu Tân Thâm mới đi vào phòng ngủ. Anh trông thấy một cục gồ lên trên chiếc giường lớn, còn động đậy một tí. Tiêu Tân Thâm đi đến bên giường, Sầm Niệm chỉ để lại cái ót cho anh. Toàn thân cô co lại.
Anh sửng sốt kéo chăn ra, nói chầm chậm: “Sầm Niệm, anh…” Anh thấy cô đang đeo tai nghe, cười không ngừng xem video trong di động.
Tiêu Tân Thâm: ……
Anh còn tưởng rằng cô đang khóc, quả nhiên là anh nghĩ nhiều rồi.
Chăn bị kéo ra, Sầm Niệm quay đầu nhìn thấy Tiêu Tân Thâm, cô hừ một tiếng rồi vòng trở về, tiếp tục xem video.
“Sầm Niệm, đi nấu cơm.” Tiêu Tân Thâm nói.
Cô kéo tai nghe xuống, ngồi dậy, tức giận nhìn anh nói: “Ban nãy anh hung dữ với em cũng không phải giọng điệu này nhá!”
Tiêu Tân Thâm giải thích: “Em ở bên ngoài không tiện, Tiêu Tân Viễn tới không có ý tốt.”
Tiêu Tân Viễn khẳng định phát hiện sự thay đổi của Sầm Niệm, ở trước mặt cậu ta anh chỉ có thể nói chuyện như vậy với cô mới không dẫn tới nghi ngờ.
Sầm Niệm chợt hiểu ra nói: “Ồ…thế à.”
Tuy rằng Tiêu Tân Thâm là con rùa thối, lạnh lùng với cô, thường xuyên đen mặt. Nhưng so với Tiêu Tân Viễn thỉnh thoảng cười nhưng quá sắc sảo thì anh vẫn tốt hơn một tí.
Ánh mắt đen láy của Tiêu Tân Thâm lặng lẽ nhìn Sầm Niệm. Cô nhìn anh một cái rồi nằm xuống: “Nhưng giờ em đã tắm rồi, cũng thay đồ ngủ rồi, không muốn làm cơm nữa. Bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi, ngủ ngon.”
Không ngờ Tiêu Tân Thâm chỉ đơn giản trả lời một tiếng “Được”, sau đó xoay người rời khỏi. Sầm Niệm thấy anh tiện tay kéo cửa lại, cô nghĩ thầm, thật là tên đàn ông đáng ghét cáu kỉnh, con rùa thối.
Không thể nói chuyện tử tế, rồi dỗ dành cô sao?
Sầm Niệm càng nghĩ càng tức, chẳng còn hứng thú xem video, cô tức giận đi lướt weibo. Vốn tưởng rằng qua một lúc nữa Tiêu Tân Thâm lại đến xem cô, không ngờ một tiếng trôi qua Tiêu Tân Thâm giống như biến mất. Sầm Niệm ngồi dậy đi ra ngoài tìm một vòng, quả nhiên trong nhà không có ai.
Tiêu Tân Thâm đi rồi.
Trên bàn ăn có đặt một bát cháo, trên đó còn để lại một tờ giấy.
“Thừa dịp còn nóng ăn đi.” Là Tiêu Tân Thâm viết.
Coi như gã đàn ông đáng ghét có chút lương tâm, sợ cô đói chết còn nấu một bát cháo cho cô.
Sầm Niệm nếm một ngụm, cô bình tĩnh buông thìa xuống, thu hồi lời khen ban nãy về Tiêu Tân Thâm. Mùi vị này khiến cô hoài nghi anh hạ độc trong bát cháo.
–
Hôm sau, Sầm Niệm ngủ một giấc rồi tự động tỉnh. Thường ngày vào cuối tuần Tiêu Tân Thâm cũng dậy sớm, chuông báo thức thường xuyên đánh thức cô. Hôm nay tự cô tỉnh lại, Sầm Niệm còn cảm thấy có phần không thích ứng.
Ngược lại cô càng muốn thức dậy để phát giận. Giận đã rồi, trong nhà có gian phòng đặt một số dụng cụ tập thể hình, sau khi rời giường Sầm Niệm chạy máy chạy bộ nửa tiếng mới bình tĩnh lại.
Vào buổi chiều, cô gọi xe đi tới quán trà kiểu Tây hẹn gặp mặt Thư Nam.
Thư Nam tới sớm, Sầm Niệm liếc nhìn một cái là thấy được Thư Nam ngồi bên cửa sổ. Cô nàng mặc một chiếc váy dài, cách ăn mặc vẫn tinh tế như vậy, chiếc kẹp tỏa sáng lấp lánh trên mái tóc.
Thư Nam vừa thấy Sầm Niệm liền kích động nói: “A a a a! Sầm Niệm! Cậu làm tớ ghen tị muốn chết!”
~
Lời tác giả:
Tiêu Tân Thâm: cám ơn, so với Quý Dao đồng môn trù nghệ ở sát vách thì tôi hơn một bậc rồi.