Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 50: Chương 50: Năm mới




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Khoảnh khắc máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Giang, Sầm Niệm nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cuộc về nhà rồi.”

Tiêu Tân Thâm giúp cô buộc lại khăn quàng cổ, rồi chỉnh lại mũ và vạt áo.

“Ở Bắc Kinh không vui sao?”

Sầm Niệm cũng không muốn gạt Tiêu Tân Thâm, cô thành thật gật đầu: “Ở nhà cũ chẳng vui chút nào, người nhà anh ngoại trừ Tiểu Hi và mẹ anh thì hình như không ai thích em cả.”

Có hôm Tiêu Thịnh mời người nhà họ Hạ tới ăn cơm, Hạ Xuân Hòa thực ra không có vấn đề gì với cô, nhưng mà ánh mắt mẹ chị ta nhìn cô chẳng hiền lành gì, còn vờ vĩnh chào hỏi cô. Nghe nói trước đây hai nhà muốn Tiêu Tân Thâm thành đôi với Hạ Xuân Hòa, cũng chẳng trách bọn họ không thích cô.

Hai người từ lối VIP đi ra ngoài sân bay.

Tiêu Tân Thâm sờ đầu cô, như là an ủi nói: “Sau này chúng ta ít trở về.”

Trước kia Sầm Niệm không nói những lời này với anh. Đợi qua Tết, khi mọi việc đã được quyết định, nếu Sầm Niệm không thích anh sẽ không đưa cô về nữa, nhà họ Tiêu kín cổng cao tường chính là nơi ăn tươi nuốt sống.

Hai người về nhà trước, đi ngang qua phố lớn ngõ nhỏ đều mở ca khúc năm mới vui vẻ. Ngọn đèn trên đường lớn đều treo lồng đèn đỏ, xua tan hơi lạnh mùa đông, mùi hương năm mới tràn đầy.

Còn ba ngày nữa là Tết Âm lịch.

Sầm Niệm rất chú trọng dịp Tết Âm lịch, cô ồn ào muốn ở nhà dán câu đối xuân. Mấy hôm nay ông Sầm xã giao không ngừng, mỗi ngày đều có tiệc tùng, cô còn chưa kịp đi tìm ông.

Sầm Niệm chuẩn bị ra ngoài mua câu đối, Tiêu Tân Thâm ngăn cô lại.

“Để anh viết.” Tiêu Tân Thâm nói.

Sầm Niệm kinh ngạc hỏi: “Anh còn có thể viết chữ bút lông à?”

Tiêu Tân Thâm sai người đưa tới giấy đỏ, trong ngăn tủ phòng sách anh tìm được một cái nghiên mực, còn có một chiếc bút lông Mông Điềm.

Sầm Niệm không ngờ trong ngăn tủ phòng sách còn cất giấu mấy thứ này, cô tò mò hỏi: “Anh mua hồi nào thế?”

Tiêu Tân Thâm dùng nghiên mực, trả lời: “Hồi bé anh đi theo ông cụ Hạ học viết chữ trong thời gian dài, sau đó có thói quen cất giấy và bút mực trong nhà, thỉnh thoảng nhàn rỗi thì luyện viết chữ.”

Sầm Niệm: “Bình thường em cũng không thấy anh viết ở nhà.”

Tiêu Tân Thâm nhúng bút lông vào mực, trên tấm giấy đỏ hình vuông viết xuống chữ “Phúc”, bút lực mạnh mẽ, dùng bút như bay.

“Mấy năm nay công việc bận rộn, thỉnh thoảng vào giờ nghỉ trưa anh luyện chữ ở văn phòng, giờ đặt bút có chút không quen.”

Sầm Niệm ngồi trên ghế nằm sấp trên bàn, nhìn Tiêu Tân Thâm cầm bút viết chữ. Lúc anh viết chữ không nói gì, nghiêm túc dùng bút viết. Sầm Niệm nhìn đến say mê.

Khi Tiêu Tân Thâm nghiêm túc, anh có sức hấp dẫn nói không nên lời, cô rất thích.

Thoáng cái, câu đối xuân và chữ Phúc đã viết xong. Đợi nét mực khô rồi, Tiêu Tân Thâm nói với Sầm Niệm: “Chúng ta đi dán đi.”

Sầm Niệm đầy hứng thú đi theo Tiêu Tân Thâm đem chữ dán trên cửa, cô thưởng thức nét chữ của anh: “Đẹp quá đi, anh viết còn đẹp hơn câu đối xuân mua bên ngoài, giờ mới có mùi vị năm mới này, tiếc là không thể bắn pháo hoa.”

Mấy năm trở lại đây, thành phố Giang cấm đốt pháo toàn thành phố, ngay cả que pháo hoa cũng không mua được.

Tiêu Tân Thâm: “Em muốn bắn pháo hoa à?”

Sầm Niệm gật đầu: “Muốn, em rất muốn, không bắn pháo hoa thì chẳng có không khí mừng Tết gì cả.”

Tiêu Tân Thâm: “Anh sẽ nghĩ cách.”

Sầm Niệm nở nụ cười, cô nghiêm túc khen ngợi: “Tiêu Tân Thâm, anh lợi hại quá.” Nói xong, cô lại bắt chước lời thoại trong phim truyền hình, “Anh còn có bao nhiêu bất ngờ mà em không biết hả?”

Tiêu Tân Thâm nhíu mày với cô: “Đã hết rồi, chỉ có một chút bản lĩnh đặc biệt.”

Sầm Niệm nghĩ nghĩ, cố ý tỏ vẻ thần bí nói: “Em cũng có bản lĩnh đặc biệt đấy.”

Tiêu Tân Thâm: “Hửm? Là cái gì?”

Sầm Niệm kéo anh vào trong nhà, tiện tay cầm lấy một tờ giấy đỏ rồi tìm cây kéo. Mười lăm phút sau, một bộ giấy cắt hoa trông rất sống động đã được cắt xong.

“Anh xem.” Sầm Niệm giơ lên tấm giấy cắt hoa khoe khoang, chờ đợi lời khen của Tiêu Tân Thâm.

Tiêu Tân Thâm không biết Sầm Niệm biết làm giấy cắt hoa, anh hơi kinh ngạc: “Em còn có thể làm giấy cắt hoa à?”

Sầm Niệm gật đầu, nói: “Đúng vậy, em nghe ba kể năm đó mẹ em là cô gái làm giấy cắt hoa giỏi nhất tại thị trấn quê nhà. Sau khi mẹ em qua đời, ba dạy cho em những gì học được từ mẹ, hàng năm vào dịp Tết em và ba sẽ ở nhà làm giấy cắt hoa. Trước đây chúng ta cùng nhau mừng Tết, em chưa từng cắt cho anh sao?”

Tiêu Tân Thâm sờ đầu cô, nghiêm túc nhìn cô: “Đúng vậy, trước kia em là cô nàng không có lương tâm.”

Sầm Niệm tiến tới hôn lên cằm anh, nói: “Vậy sau này hàng năm chúng ta đều cùng nhau làm giấy cắt hoa và viết câu đối xuân, được không anh?”

Đáy mắt Tiêu Tân Thâm dường như có đợt sóng cuồn cuộn, hầu kết anh chuyển động: “Được.”

Sầm Niệm có hứng, cắt hết những những tờ giấy đỏ còn lại. Cô còn bảo Tiêu Tân Thâm viết thêm một câu đối, chuẩn bị đưa cho ông Sầm.

Vào hôm giao thừa, Tiêu Tân Thâm ra ngoài vào buổi trưa. Sầm Niệm còn nhớ lời nói của ông Sầm trước đó, bảo cô một mình đi tìm ông. Hôm nay ông Sầm từ chối tất cả lời mời, ở nhà chờ cô.

Sầm Niệm tới Thúy Đình Uyển, đưa giấy cắt hoa cho ông Sầm, còn cho ông xem chữ viết của Tiêu Tân Thâm.

Ông Sầm khen ngợi nói: “Giấy cắt hoa của Niệm Niệm đẹp lắm.”

“Ba ơi, ba xem chữ do Tiêu Tân Thâm viết cũng đẹp lắm nè, chúng ta đi dán đi.” Sầm Niệm nói.

Ông Sầm cất đi tâm sự, sau khi cùng Sầm Niệm dán xong câu đối thì trở lại phòng khách.

“Niệm Niệm, con ngồi đi.” Ông Sầm thu lại vẻ tươi cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Sầm Niệm nhạy bén nhận ra ông Sầm hình như có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô. Sau khi ngồi xuống sô pha, ông Sầm bưng cốc nước uống một hớp. Từ trong túi áo khoác, ông lấy ra một tấm thẻ đưa cho Sầm Niệm.

Sầm Niệm: “Ba, đây là…?”

“Trong tấm thẻ này có mười triệu, nếu bây giờ con còn muốn ly hôn, ba ủng hộ con. Trước đây nhà máy xảy ra sự cố, Tiểu Tiêu giúp chúng ta không ít, tiền này trả lại cho nó, nhân tình chúng ta đã nợ coi như trả hết, công ty của ba cũng không còn bất cứ hợp tác gì với nhà họ Tiêu, con muốn đưa ra quyết định gì ba đều ủng hộ con.”

Sầm Niệm không thể tin được lỗ tai mình: “Ly hôn?”

Tại sao…trước đây cô muốn ly hôn với Tiêu Tân Thâm?

Huyệt thái dương của Sầm Niệm nhức nhối, như là bị hai chữ “ly hôn” kích thích thần kinh, một vài đoạn hồi ức ngắn ngủi rải rác miêu tả sống động ——

Đoạn ngắn hồi ức tựa như bộ phim điện ảnh xưa được chiếu tại rạp chiếu phim, hình ảnh màu sắc rất mờ.

Sầm Niệm ngồi trên sô pha im lặng hồi lâu, sau đó cô từ từ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói với ông: “Ba, nếu con muốn ly hôn với Tiêu Tân Thâm, ba có trách con không?”

Người trong đoạn ngắn hồi ức quen thuộc lại xa lạ, đó là cô của quá khứ.

Hồi ức duy nhất nhắc đi nhắc lại với Sầm Niệm ——

Trước đây cô muốn ly hôn.

Đoạn hồi ức kia cũng không dễ chịu, Sầm Niệm muốn nhớ nữa nhưng chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt đau nhói. Còn nhiều chi tiết nữa cô không thể nhớ ra.

Trong đầu trở về một vấn đề ——

Vì sao cô muốn ly hôn với Tiêu Tân Thâm?

Nhưng cô có cố sức bao nhiêu cũng không nhớ thêm hồi ức nào nữa. Ngược lại trong đầu cô bây giờ đều là Tiêu Tân Thâm đối xử tốt với cô, hôm nay trước khi ra ngoài anh còn chu đáo giúp cô buộc khăn quàng cổ, dặn dò cô mãi mà không biết mệt.

Sầm Niệm bị lôi kéo giữa hồi ức và thực tế, cô hé miệng nhưng lại khó phát ra một âm điệu. Cho đến khi có gì đó lướt qua gương mặt cô, cô vươn tay lau mới phát hiện đó là nước mắt mình đang chảy xuống.

Ông Sầm đau lòng lau nước mắt cho cô: “Trước đây con nói với ba, con và Tiểu Tiêu thật lòng thích nhau mới kết hôn, nhưng…” Ông thở dài, “Ba không phải muốn ép con ly hôn, chỉ là hy vọng hiện tại mỗi quyết định mà con đưa ra không bởi vì bất cứ ai cả.”

Sầm Niệm cúi đầu im lặng, không biết nên nói cái gì. Một giọt nước mắt dường như đứt đoạn, rơi xuống áo khoác lan ra một vòng.

“Hiện tại Tiểu Tiêu đối với con tốt lắm, ba cũng thấy được, tối nay ba muốn lên chùa Từ Độ ở núi Vân Vụ thắp hương, bảo Tiểu Tiêu cùng con mừng năm mới đi, việc này… con hãy suy nghĩ kỹ càng, nếu tình cảm của hai đứa có vấn đề gì thì hãy nói chuyện rõ ràng.”

“Thật đó…con đưa ra quyết định gì ba đều sẽ ủng hộ con.” Ông Sầm thốt ra những lời này, trong lòng cũng không dễ chịu.

Năm ấy Sầm Niệm học năm thứ tư đại học, cô nói với ông mình đang yêu đương, muốn sang năm kết hôn. Lúc đó ông cảm thấy thời gian gấp quá, nhưng Sầm Niệm nói cô và Tiêu Tân Thâm đã yêu nhau nhiều năm, cô thật sự rất thích anh, thế là ông Sầm mới đồng ý. Sau khi kết hôn ông cũng cho rằng tình cảm của hai người rất tốt, cho đến khi Sầm Niệm nói ra ý nghĩ của mình. Ông mới biết bản thân mình đã sai rồi.

Năm đó ông ra ngoài liều mạng kiếm tiền, điều duy nhất khiến ông bận tâm là đứa con gái, trước khi cô kết hôn việc kinh doanh của ông xảy ra sự cố, là Tiêu Tân Thâm giúp ông một phen. Ban đầu ông cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi Sầm Niệm nói ra chuyện cô muốn ly hôn. Sau khi nhà máy cao su yên ổn, ông dần dần tách khỏi mọi việc hợp tác với nhà họ Tiêu, rốt cuộc kiếm đủ tiền.

Đời này ông chỉ bận tâm đến Sầm Niệm. Ông không muốn con gái mình không vui, cho dù là vì ông.

Lần này quay về thành phố Giang, nhìn thấy hai người sống chung, tình cảm dường như tốt hơn hồi trước rất nhiều. Sự quan tâm của Tiêu Tân Thâm đối với Sầm Niệm có thể nói là tỉ mỉ chu đáo. Ông cũng rất do dự, nhưng ông vẫn nhớ rõ câu Sầm Niệm đã hỏi mình.

Hôm nay ông suy nghĩ thật lâu, có nên nói với cô ý nghĩ của mình không. Rốt cuộc ông hạ quyết tâm, bởi vì ông không muốn mình là nguyên nhân khiến Sầm Niệm đưa ra bất cứ quyết định gì khiến bản thân không vui.

Sầm Niệm chậm rãi gật đầu, ông Sầm nói thêm mấy câu với cô rồi ra ngoài.

Cô không biết ngồi ở phòng khách bao lâu, cho đến khi điện thoại trong túi vang lên. Cô từ từ hoàn hồn lấy ra di động, là Tiêu Tân Thâm gọi tới.

Sầm Niệm hé miệng mới phát hiện giọng mình hơi khàn khàn: “A lô?”

“Anh ở cửa tiểu khu, vừa rồi ba gọi điện thoại cho anh bảo anh tới đón em. Sao giọng em khàn vậy? Bị cảm à?” Âm thanh quen thuộc từ trong ống nghe truyền ra.

Mũi Sầm Niệm cay cay, cô nói “Em lập tức ra ngay” rồi gấp gáp cúp máy. Cô vào phòng vệ sinh soi gương, lau khô nước mắt trên mặt rồi mới ra ngoài.

Đi ra tiểu khu, Sầm Niệm nhìn một cái là thấy ngay Tiêu Tân Thâm. Anh mặc chiếc áo khoác màu đen đang dựa cửa xe, thân hình cao lớn khí chất phi phàm. Cho dù ở trong biển người mênh mông, Sầm Niệm cũng có thể nhìn một cái là tìm được anh.

Tiêu Tân Thâm nhìn thấy Sầm Niệm ngoan ngoãn buộc khăn quàng cổ, cũng không tháo mũ ra, anh mỉm cười hài lòng, dang hai tay ra với Sầm Niệm rồi gật đầu. Cô chậm rãi đi tới trước mặt anh, ôm lấy anh.

“Sao em lại không vui?” Tiêu Tân Thâm đã nhận ra điểm khác lạ của Sầm Niệm, anh hỏi.

Sầm Niệm không nói gì chỉ vùi vào lòng anh, hấp thu nhiệt độ cơ thể của anh, tham lam ngửi lấy mùi hương thoang thoảng trên người anh.

Cô lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là tối nay ba đi thắp hương, không thể cùng nhau mừng năm mới nên em hơi buồn.”

Tiêu Tân Thâm cười cười, thấp giọng dỗ dành: “Anh ở cùng em, Sầm Niệm, còn có anh mừng năm mới với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.