Edit: Spring13 / Beta: Sam
Tiêu Tân Thâm khờ khạo cho rằng Sầm Niệm khôi phục trí nhớ rồi, cho dù trước đây hai người có bao nhiêu khó chịu thì đều là chuyện quá khứ.
Một tuần sau khi Tiêu Tân Viễn nhận chức tân chủ tịch, cậu ta tổ chức cuộc họp cấp cao đầu tiên.
Trước khi đi, Tiêu Tân Thâm ở cửa nhà hôn tạm biệt Sầm Niệm. Cô vẫn như mọi khi giúp anh thắt cà vạt, chủ động tiến qua hôn anh. Tiêu Tân Thâm hận không thể đừng quay về Bắc Kinh, nhưng anh phải dự cuộc họp lần này.
“Em chờ anh về đó.” Sầm Niệm đứng lì ở cửa, lộ ra cái đầu nhỏ lưu luyến chia tay anh.
Tiêu Tân Thâm suýt nữa xung động nhất thời, bảo Chu Nham hủy bỏ chuyến đi.
Sầm Niệm suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định không đi Anh quốc. Tuy rằng tiếp tục học hành là một sự lựa chọn không tệ, nhưng có thể gặp được một người thầy giỏi như Quan Lan, cô nghĩ ngợi vẫn quyết định chọn cái sau.
Tới Bắc Kinh, Tiêu Tân Thâm trực tiếp đến công ty. Anh ngồi trên chiếc xe Maybach thường dùng đỗ tại cửa công ty. Sau khi Chu Nham xuống xe thì mở cửa ghế sau. Tiêu Tân Thâm sải đôi chân dài bước xuống xe, chỉnh lại bộ âu phục phẳng phiu.
Nhân viên công ty nhìn thấy anh nhất thời còn chưa biết xưng hô thế nào, bọn họ nghĩ nghĩ vẫn dựa theo thói quen trước kia gọi một tiếng “Tiêu tổng”.
Nhưng tổng giám đốc điều hành tập đoàn kiêm nhiệm chủ tịch hiện tại là Tiêu Tân Viễn.
Cuộc họp được tổ chức ở tầng cao nhất.
Lúc Tiêu Tân Thâm đến nơi, những quản lý cấp cao của công ty đã đến đông đủ. Sau khi ngồi xuống, cửa phòng họp lại mở ra, thư ký mở cửa phòng cho Tiêu Tân Viễn. Cậu ta mặc âu phục đặt may riêng, ngồi xuống vị trí chính.
“Chào Tiêu đổng.”
Mọi người đang ngồi đều có ý nghĩ riêng, đặc biệt là Tiêu Chí ngồi đối diện Tiêu Tân Thâm, ông ta tỏ vẻ nắm chắc phần thắng. Tiêu Tân Thâm điềm tĩnh ngồi đó, hai chân bắt chéo, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Cuộc họp bắt đầu, Tiêu Tân Viễn thực hiện một số điều chỉnh nhỏ trong công ty. Điều duy nhất khiến mọi người đang ngồi họp kinh ngạc chính là về sự điều chỉnh của chi nhánh công ty ở thành phố Giang.
Tiêu Tân Viễn đem tất cả nghiệp vụ công ty ở phía Nam chuyển sang chi nhánh công ty ở thành phố Giang, nói chính xác sau này sẽ gọi là phân bộ thành phố Giang.
Điều chỉnh như vậy, không chỉ là chưa từng thấy, mà chưa từng nghe ở trong nước hay ngoài nước. Nói cách khác, sau này tổng giám đốc của phân bộ ngang vai ngang vế với Tiêu Tân Viễn.
Sự chủ động phân chia quyền lực thế này, các quản lý cấp cao trong Tiêu thị đều thấy được lần đầu tiên, còn có người nghi ngờ lỗ tai mình có nghe nhầm không.
“Tiêu thị có được ngày hôm nay cũng nhờ sự nỗ lực và vất vả của mọi người. Đặc biệt phó tổng Tiêu, cũng chính là chú ba của tôi.”
Những người đang ngồi trao đổi ánh mắt, tất cả đều cảm thấy tổng giám đốc phân bộ thành phố Giang chắc là Tiêu Chí rồi.
Tiêu Chí cười đắc ý, ông ta nhìn Tiêu Tân Thâm, ánh mắt đặc biệt khiêu khích.
“Cảm ơn phó tổng Tiêu đối với cá nhân tôi cũng như việc phát triển Tiêu thị đã đưa ra cống hiến rất lớn. Phó tổng Tiêu khổ cực vì công ty, tôi sẽ luôn ghi nhớ sự nỗ lực của ngài.”
“Vậy nên, thông qua buổi họp hội đồng quản trị lần này tôi quyết định từ hôm nay trở đi, để Tiêu tổng quản lý chi nhánh công ty ở thành phố Giang ban đầu cũng chính là anh trai tôi Tiêu Tân Thâm đảm nhiệm tổng giám đốc phân bộ thành phố Giang, kiêm nhiệm chủ tịch hội đồng quản trị. Mặt khác, kể từ khi thành lập chi nhánh ở Châu Âu, nơi đó vẫn do Tiêu Tân Thâm nhận chức tổng giám đốc điều hành bộ phận phát triển hải ngoại, năng lực và sự đóng góp to lớn của anh ấy cho sự phát triển của công ty mọi người đều thấy rõ, hiện tại chi nhánh tại Châu Âu vẫn do Tiêu Tân Thâm đảm nhận chức tổng giám đốc.”
Lời vừa thốt ra, mọi người liền xôn xao.
Tiêu Tân Viễn nói tiếp: “Xin các vị tiếp tục phối hợp với Tiêu tổng cùng với nghiệp vụ sau này của phân bộ thành phố Giang, hy vọng dưới sự dẫn dắt của chúng tôi Tiêu thị có thể hướng tới một tương lai mới.”
Phòng họp im lặng một lát, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Cuộc họp chấm dứt, mọi người đều rời khỏi. Trong phòng họp to như vậy chỉ còn lại ba người, Tiêu Tân Viễn Tiêu Tân Thâm và Tiêu Chí.
Chức vụ ban đầu của Tiêu Chí đã được Tiêu Tân Viễn sắp đặt người thay thế, phần sau cuộc họp chẳng hề nhắc tới chữ nào về sự an bài cho Tiêu Chí.
“Tiểu Viễn, mày ——” Tiêu Chí tức tối nhìn Tiêu Tân Viễn, ông ta giận dữ đến mức môi phát run, nhưng chẳng thể thốt ra chữ nào.
Tại cuộc họp mọi sắp đặt của Tiêu Tân Viễn đều nằm trong kế hoạch của ông ta, chỉ có một chuyện nằm ngoài dự liệu đó là vị trí mà ông ta cho rằng vốn nên là của mình lại trở thành của Tiêu Tân Thâm.
“Chú ba, cám ơn sự đóng góp của chú mấy năm qua đối với công ty, bọn cháu đều ghi nhớ trong lòng.” Tiêu Tân Viễn đáp lại bằng giọng điệu mỉa mai.
Tiêu Tân Thâm: “Chú ba, yên tâm đi, dù sao chú cũng là thành viên hội đồng quản trị danh dự của tập đoàn, sau khi về hưu công ty sẽ không bạc đãi chú.”
Tiêu Chí tức giận bật cười, ông ta chán nản ngã ngồi trên chiếc ghế rộng rãi.
“Được lắm, Tiêu Tân Viễn mày được lắm.”
Ông ta bày mưu nghĩ kế nhiều năm, không ngờ lại thua trong tay Tiêu Tân Viễn và Tiêu Tân Thâm. Chẳng trách, cậu ta cũng có ghế trong hội đồng quản trị nhà họ Minh, còn có thể thuận lợi giúp bản thân ngồi lên vị trí này.
Từ khi Tiêu Tân Viễn trở về nhà họ Tiêu, ông ta bắt đầu bày mưu tính kế giúp cậu ta leo cao. Con người Tiêu Tân Viễn bụng dạ thâm sâu, nào ngờ Tiêu Chí quyết không đoán được chính mình cũng bị cậu ta tính kế. Nói chính xác ra là bị hai người này tính kế.
“Bọn bây bắt đầu hợp mưu từ khi nào?” Tiêu Chí khôi phục tâm trạng, có thua cũng phải thua một cách rõ ràng.
Tiêu Tân Thâm ở đối diện ông ta, anh nhếch khóe miệng: “Chú ba, bọn cháu là anh em vốn nên đồng lòng mà, nào có tính kế hợp mưu gì đó? Người nhà họ Tiêu không giúp người nhà họ Tiêu, chẳng lẽ đi giúp người ngoài sao?”
Tiêu Chí cau mày, bốn mươi bảy tuổi không tính là già, nhưng sau khi lụn bại cả người đột nhiên tang thương rất nhiều.
Ông ta im lặng hồi lâu, hoàn toàn tỉnh ngộ: “Ha ha, thì ra là thế.”
Tiêu Tân Viễn lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Chú ba, hại người cuối cùng sẽ hại mình thôi.”
Nói xong hai người cùng ra khỏi phòng họp bỏ lại Tiêu Chí một mình, sau này ông ta không còn cơ hội tiến vào nơi này nữa.
Văn phòng chủ tịch ——
“Anh, đã nói rồi vị trí này bốn năm sau sẽ trả lại cho anh.” Tiêu Tân Viễn ngồi trên chiếc ghế dựa rộng rãi, cậu ta gõ tay vịn bằng gỗ.
Thư ký đưa vào hai tách cà phê đen, rồi rời khỏi văn phòng.
Tiêu Tân Thâm nhìn thoáng qua đồ đạc bày trí bên trong mới đổi: “Thẩm mỹ của chú không tệ.”
“Đương nhiên, đều dựa vào sở thích của anh mà chuẩn bị.” Tiêu Tân Viễn nói.
Tiêu Tân Thâm: “Không vội, chờ chị dâu chú sinh con rồi tính.”
Tiêu Tân Viễn giương mắt: “Anh, anh đây là cũng tính kế em rồi hả?”
Tiêu Tân Thâm cười cười, nói: “Sao gọi là tính kế chứ? Cơ mà nếu chị dâu chú không cho phép về Bắc Kinh, chú không thể nào ngăn cách anh chị ở hai nơi.”
Tiêu Tân Viễn: “…”
“Được, chờ cháu em sinh ra rồi tính, anh hãy nắm chắc thời gian.”
Trước đây Tiêu Tân Thâm từng làm việc cho nhà họ Minh, anh mới giúp Tiêu Tân Viễn thuận lợi đảm nhận một ghế trong hội đồng quản trị.
“Vậy anh đi trước, chị dâu chú còn đang ở nhà chờ anh.” Tiêu Tâm Thâm bỏ lại lời này rồi nghênh ngang bước đi.
Việc sắp đặt tại buổi họp hội đồng quản trị nhanh chóng gửi đến hộp thư của từng nhân viên qua email nội bộ.
Khi Tiêu Tân Thâm rời khỏi Tiêu thị, mỗi nhân viên gặp được anh đều khách khí gọi: “Chào Tiêu tổng.”
Tiêu Tân Thâm đi một chuyến về Hải Việt trước, Sầm Niệm có căn dặn, bảo anh lấy đồ trong két sắt. Tiêu Tân Thâm mở ra két sắt của Sầm Niệm, lấy ra một cái hộp. Cô không cho anh mở ra, anh nghe lời không động tới.
Tiêu Tân Thâm ngồi chuyến bay buổi tối trở về thành phố Giang, Sầm Niệm còn đang nghỉ phép, ngày mai không cần đi làm, cô ở nhà chờ anh.
Mở ra cửa nhà, Tiêu Tân Thâm nhìn thấy bóng dáng Sầm Niệm nép người trong sô pha chơi di động. Cô quấn tấm chăn mỏng, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngoan ngoãn chạy đến cửa chào đón anh.
“Sao anh về gấp luôn hôm nay thế? Có mệt không?”
Trước khi lên máy bay, Tiêu Tân Thâm gửi tin nhắn cho Sầm Niệm, cô luôn ở nhà đợi anh.
Tiêu Tân Thâm mềm lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn Sầm Niệm: “Không mệt, nhớ em nên anh trở về sớm.”
Sau đó anh đưa cái hộp cho cô, không nghĩ tới Sầm Niệm trở tay đưa lại cho anh: “Tặng cho anh, cơ mà muộn mấy năm.”
Tiêu Tân Thâm mở hộp ra, bên trong là một chiếc cà vạt, trên đó còn có tờ giấy viết: “Chúc Tiêu Tân Thâm vui vẻ mỗi ngày.”
Tờ giấy đã hơi ố vàng, nhưng anh nhận ra nét chữ của cô. Chắc là cô viết hồi đại học, khi đó Tiêu Tân Thâm cùng Sầm Niệm đi học, cô rất ngoan, đi học chưa bao giờ nói chuyện trong lớp, luôn dùng tờ giấy trao đổi với anh.
“Em mua hồi nào thế?” Tiêu Tân Thâm đã đoán được, nhưng anh vẫn muốn nghe Sầm Niệm cho anh một đáp án khẳng định.
Sầm Niệm cười cười, dung mạo tựa ánh trăng, khôn khéo lại quyến rũ: “Lễ tình nhân năm đó, đây là món quà chuẩn bị cho anh.”
Tiêu Tân Thâm tiện tay đặt cái hộp sang một bên, anh kéo Sầm Niệm đi tới phòng khách. Cô bị đặt lên sô pha, còn muốn nói gì đó lại bị anh bá đạo gấp gáp hôn lấy hôn để ngăn cản.
Cánh tay mảnh mai trắng nõn của Sầm Niệm vòng qua cổ Tiêu Tân Thâm, đáp lại nụ hôn của anh.
Tiêu Tân Thâm ăn chay nhiều ngày, bây giờ đâu còn nhẫn nhịn được. Anh vươn tay muốn cởi ra quần áo của Sầm Niệm, chẳng hề quan tâm mình còn đang ở phòng khách.
“Ưm…” Sầm Niệm không an phận vặn vẹo cơ thể.
Không biết vô tình hay cố ý chạm phải Tiêu Tân Thâm. Anh vốn không còn thừa bao nhiêu lý trí giờ đây toàn bộ đều hóa thành tro tàn. Trong bầu không khí tràn ngập sự mờ ám, còn kèm theo một hai tiếng rên rỉ.
Sầm Niệm hờn dỗi lại hơi ngượng ngùng, Tiêu Tân Thâm kéo ra khoảng cách giữa hai người, anh chuẩn bị bế cô về phòng ngủ. Cà vạt của anh đã bị cô kéo ra loạn xạ, cúc áo cũng bị cô tháo ra vài cái. Lồng ngực rắn chắc hiện ra rõ ràng. Không ngờ Sầm Niệm chủ động tiến lên, hôn lên hầu kết của anh, còn cố ý liếm môi.
Xúc cảm kia như có như không, mềm mại chết người. Ngay cả ý nghĩ thay đổi chiến trường anh cũng không còn. Dù sao bức màn phòng khách đã kéo lại, đây cũng là một chỗ tốt. Giờ đây anh còn muốn Sầm Niệm hôn ở nơi khác. Trước đó dạy vài lần, cô đỏ mắt đỏ mặt xin anh buông tha, anh bèn không nỡ lòng tiếp tục nữa.
Bây giờ thì khác, Sầm Niệm của hiện tại biết mà. Tiêu Tân Thâm nhớ lại quá khứ sung sướng anh như muốn bùng nổ.
Nhưng vào lúc này, Sầm Niệm lại vươn tay đẩy anh: “Ngủ thôi anh, muộn rồi.” Nói xong, cô còn ngáp một cái.
Tiêu Tân Thâm khàn giọng: “Bé Cam, ông xã em hiện tại chẳng buồn ngủ tí nào.” Nói xong, anh kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chạm vào một nơi nào đó.
Sầm Niệm chậm rãi rút tay về, nói: “Nhưng đầu em hơi choáng này, bác sĩ nói không được để choáng đầu, dạo này phải chú ý.”
Tiêu Tân Thâm nhẫn nại dỗ dành: “Em không cần di chuyển làm choáng váng, để anh là được rồi.”
Sầm Niệm khéo léo nghiêng mình, thoát khỏi khuỷu tay Tiêu Tân Thâm: “Không được, tác dụng của sức lực ảnh hưởng đến nhau, anh động đậy em cũng động theo, cho nên phiền anh tủi thân vài hôm trước.”
Nói xong, cô còn cho anh một nụ hôn gió: “Em ngủ trước, ngủ ngon, anh mau đi tắm đi. Nếu anh thực sự khó chịu, chiếc sô pha này của em nằm ngủ cũng được lắm đó.”
Sầm Niệm không hề quên hồi mình mới mất trí nhớ Tiêu Tân Thâm mang dáng vẻ rùa thối ngạo mạn đâu. Chờ cô từ từ trừng trị anh đi.