Edit: Spring13 / Beta: Sam
Tên khách sạn chỉ có một chữ —— “Phong”. Chữ bút lông nằm trên bia đá xanh dựng tại cổng chính của khách sạn.
Tiêu Tân Thâm lái xe chậm rãi chạy vào khách sạn, bên trong hoàn toàn đảo ngược, vẻ ồn ào náo nhịp kết thúc tại đây, bốn phía tĩnh lặng không tiếng động.
Một rừng trúc được trồng men theo góc tường của khách sạn. Vòng trúc ôm lấy khách sạn, cực kỳ giống một thế giới thần tiên. Tại mảnh sân bên ngoài khách sạn hầu như đều trồng cây phong có lớn có nhỏ, lá đỏ còn thấm sương sớm, ngọn cây vừa lung lay sương sớm liền nhỏ xuống loang thành vết nước trên mặt nền đá. Có lá phong đã rơi rụng, khách sạn cố ý không quét dọn, ngược lại giữ cảm giác thiên nhiên bắt nguồn từ đất.
Thiết kế chính của khách sạn là một tầng bằng phẳng lớn, không phải thiết kế tứ giác rập khuôn, ngược lại không có góc cạnh, vòng ngoài của khách sạn như được nhào nặn tùy ý. Tường ngoài được trang trí bằng những cây trúc có chiều dài khác nhau, trông giống như một ngôi nhà xây dựng bằng trúc.
Khách sạn này chỉ có một tầng không có tầng hai, nhưng nó chiếm diện tích rất lớn, bỏ đi phần trước mắt có thể thấy được sau lưng khách sạn dường như còn có động tiên khác. Khách sạn nằm giữa rừng phong chằng chịt rộng lớn, tách ra khỏi thế giới.
Sầm Niệm nhoài người trên cửa sổ xe, cô hết sức kích động đến mức trợn mắt há mồm bởi thiết kế bên ngoài của khách sạn, cô mở to mắt thưởng thức kỹ càng khách sạn này.
“Wa, Tiêu Tân Thâm khách sạn này đẹp thật.” Trong giọng nói của cô tràn đầy sự yêu thích đối với khách sạn này.
Tiêu Tân Thâm vừa dừng xe thì Sầm Niệm đã sốt ruột sải bước chân, cô hận không thể lập tức đi vào ngắm nghía tỉ mỉ bên trong khách sạn.
“Đi thôi.” Tiêu Tân Thâm kéo va ly hành lý, nói với Sầm Niệm.
Sầm Niệm tăng tốc bước chân, dây đeo ba lô trên vai tuột xuống cánh tay, anh giúp cô kéo lên: “Đeo kho lúa của em cho vững kìa.”
Sầm Niệm nghiêng đầu, nói với anh: “Cám ơn anh.”
Tiêu Tân Thâm cong khóe miệng, anh đi bên cạnh Sầm Niệm tiến vào khách sạn.
Tới cửa khách sạn, cánh cửa cảm ứng tự động mở ra, nhân viên lễ tân mặc đồng phục tiếp đón chào hỏi xong thì nhận lấy hành lý trong tay Tiêu Tân Thâm, sau đó hai tay đưa qua thẻ phòng.
Sau khi nhận tấm thẻ, Sầm Niệm nói cảm ơn, cô nhân viên lễ tân cười tươi nói: “Cô Sầm đừng khách sáo, phục vụ cô là việc chúng tôi nên làm.”
Sầm Niệm nhỏ giọng hỏi Tiêu Tân Thâm: “Sao cô ấy biết em họ Sầm thế?”
Tiêu Tân Thâm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Biết em họ Sầm kỳ lạ lắm ư?”
Sầm Niệm ngẫm lại cũng phải, đoán chừng Tiêu Tân Thâm đã an bài trước, khách sạn có thông tin của khách nhận phòng, biết tên họ của cô cũng không lạ.
Sầm Niệm cầm thẻ phòng trong tay rồi mới quan sát tỉ mỉ trang hoàng bên trong khách sạn.
Khách sạn Phong bỏ đi mặt nền đá cẩm thạch bóng loáng của khách sạn truyền thống, tất cả đều dùng sàn gỗ lim. Chắc là vì được bảo trì lâu dài, mặt sàn thế mà chẳng có dấu vết mài mòn trông mới toanh. Tất cả trang hoàng bên trong khách sạn đều bằng gỗ hoặc bằng trúc.
Đại sảnh khách sạn ngoài hai người ra thì chỉ có nhân viên khách sạn thỉnh thoảng qua lại, chẳng hề có những khách khác.
Ít người đến mức hơi kỳ lạ.
Từ đại sảnh đến khu vực phòng ở có một cánh cửa kính, sau khi quẹt thẻ cánh cửa tự động mở ra. Đi vào hành lang gấp khúc, ngọn đèn màu vàng phản chiếu đồ trang hoàng bằng gỗ màu tối, ánh sáng đúng lúc trầm xuống. Thiết kế phòng ở của khách sạn hết sức khéo léo.
Hành lang lòng vòng quanh co, từng phòng đều có khoảng cách nhất định, cánh cửa cũng không đối diện nhau, rất có tính bảo mật. Từ vật lớn như cánh cửa cho đến vật nhỏ như thùng rác và đèn treo trên vách tường, tất cả đều hợp với thiết kế của phong cách tổng thể.
Phong cách Trung Quốc truyền thống, nhưng lại tinh tế dung hòa với thiết kế hiện đại.
Sầm Niệm thật sự rất thích khách sạn này, hận không thể ở lại đây không trở về nhà. Mỗi một thiết kế đều đặc biệt hợp ý cô. Ánh mắt Sầm Niệm đánh giá xung quanh, quan sát tỉ mỉ từng chi tiết thiết kế của khách sạn. Đột nhiên ánh mắt của cô bị một bức thư pháp trên tường thu hút.
“Tiêu Tân Thâm, Tiêu Tân Thâm.” Sầm Niệm kéo ống tay áo của Tiêu Tân Thâm, anh theo Sầm Niệm dừng chân trước một bức thư pháp đóng khung gỗ treo trên tường.
Tiêu Tân Thâm: “Hửm?”
Sầm Niệm chỉ bức thư pháp trên tường nói: “Đây là chữ của Từ Dẫn, hồi em ở Bắc Kinh cũng nhận được một bức đó.”
Tiêu Tân Thâm gật đầu, nói với cô: “Tới phòng trước đi.”
Sầm Niệm cứ lải nhải bên cạnh anh: “Em đã tra Baidu rồi, chữ của tiên sinh Từ Dẫn này rất đáng giá, một bức có thể bán hàng trăm ngàn, thậm chí lên tới hàng triệu đó.” Đột nhiên cô thở dài, “Hồi em học cấp ba có nằm mơ cũng không nghĩ đến sau khi mình trưởng thành sẽ có tiền như vậy, tiền tiết kiệm tới hàng triệu, còn có bộ sưu tập thư pháp nổi tiếng này.”
Tiêu Tân Thâm dở khóc dở cười bởi lời này của cô, anh vươn tay ra rất tự nhiên nắm lấy tay Sầm Niệm đang để bên người.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em đi nhanh chút đi, còn lề mề ở hành lang nữa thì đến trưa chúng ta cũng chưa đi tới phòng.”
Sầm Niệm bị Tiêu Tân Thâm nắm tay có phần mất tự nhiên, cô ừ một tiếng, đi theo bước chân anh về phía trước. Bàn tay Tiêu Tân Thâm khô ráo rất mạnh mẽ nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô. Lòng bàn tay anh có vết chai cọ sát lòng bàn tay Sầm Niệm.
Hồi cô học cấp ba thường thấy những cặp người yêu trong trường sau khi tan học mượn bóng đêm mà lén nắm tay nhau.
Ngọn đèn ấm áp phía trên rọi xuống phản chiếu cái bóng của hai người. Một cao một thấp, nắm tay nhau đi. Nhịp tim Sầm Niệm đập nhanh hơn, cô không dám nắm lại tay anh, để mặc anh nắm tay mình.
Đi được hai phút mới tới cửa phòng.
Gian phòng của bọn họ ở nằm ở chỗ sâu nhất của khách sạn, sau khi Tiêu Tân Thâm quẹt thẻ cửa phòng theo đó tự động mở ra. Vừa vào cửa, hai mắt Sầm Niệm chợt sáng ngời. Sau khi tiến vào đi qua bình phong gấm Tô Châu gấp ba khúc, thiết kế cả phòng nhìn rõ không sót gì, hoàn toàn lọt vào tầm mắt Sầm Niệm.
Một cánh cửa kéo kiểu Trung Quốc ngăn cách phòng khách và phòng ngủ đang mở rộng. Trang hoàng cơ bản của gian phòng đều là gỗ lim đơn giản, phong cách rất giống với thiết kế của hành lang gấp khúc, hòa nhập với thiết bị hiện đại hóa của gian phòng cũng không tỏ vẻ quá đột ngột.
Khiến trước mắt người ta sáng ngời chính là bức màn kéo ra toàn bộ, kích cỡ rộng bằng gian phòng, mở ra kỳ quan bên ngoài cửa sổ sát đất. Bên ngoài có một sân trong rất lớn, tại sân có một tấm kính trong suốt khổng lồ, bao quanh là tay vịn bằng gỗ. Bên cạnh tay vịn có một lan can kiểu mở rộng, ngoài đó là một khu vườn còn lớn hơn gian phòng gấp mấy lần, trong khu vườn trồng mười mấy cây phong mang lá cây đỏ rực.
Rừng phong còn ôm lấy một hồ suối nước nóng sương mù dày đặc cùng mấy hòn non bộ. Lá phong màu đỏ rơi rụng, có lá rơi trên hòn non bộ có lá rơi xuống hồ.
Gian phòng đặc biệt im lặng, ngay cả tiếng lá cây rơi rụng cũng nghe được.
Sầm Niệm đi tới sân trong, đứng trước tay vịn nhìn ra mảnh sân sau xa xăm. Ánh mặt trời đang nhô cao xuyên qua tấm kính chiếu trên người Sầm Niệm. Ánh nắng từ trên vai cô nhảy nhót tới mái tóc cô.
Sầm Niệm quay đầu vẫy tay với Tiêu Tân Thâm: “Tiêu Tân Thâm anh tới nhìn này, mảnh sân này đẹp thật.”
Tiêu Tân Thâm ung dung đi tới bên cạnh Sầm Niệm, anh đứng ở lan can bên cạnh cô cùng nhau thưởng thức bức họa này. Anh quay đầu, nhìn thấy sợi tóc hơi rối loạn khi Sầm Niệm ngủ trên xe.
Phong cảnh tựa bức tranh, cô tựa như người trong tranh.
Ban nãy trước khi tiến vào khách sạn, Sầm Niệm cũng rất tò mò về thiết kế đằng sau khách sạn là như thế nào. Không ngờ nằm ngoài dự kiến của cô, hơn nữa phong cách thiết kế này trông rất quen thuộc.
Sầm Niệm: “Cái sân này có phải do thầy Quan thiết kế không? Em thấy phong cách rất giống với khu vườn phía sau tòa lầu công ty.” Cô nhìn kỹ, từ cách bố trí hòn non bộ liền nhận ra phong cách của Quan Lan.
Tiêu Tân Thâm: “Ừm, mảnh sân sau do anh ta thiết kế.”
Sầm Niệm tò mò hỏi: “Thế cả khách sạn cũng vậy ư?”
Tiêu Tân Thâm cười thản nhiên: “Không phải, là một thiết kế sư rất xuất sắc.”
Sầm Niệm: “À, anh ta rất lợi hại đó, thiết kế hoàn mỹ như vậy, nhất định là một thiết kế sư rất có tiếng tăm nhỉ?”
Tiêu Tân Thâm: “Ừm.”
Sầm Niệm còn muốn truy hỏi tên thiết kế sư, Tiêu Tân Thâm lấy ra di động đưa cho cô.
“Em chọn món ăn cho bữa trưa trước đi, sắp trưa rồi.”
Sầm Niệm nghe nói vậy mới cảm thấy mình hơi đói bụng. Cô sờ cái bụng bằng phẳng của mình, cầm lấy di động của Tiêu Tân Thâm: “Để em xem có món gì ngon.”
Ngón tay Sầm Niệm lướt trên màn hình, phát hiện những món ăn ở khách sạn có rất nhiều ẩm thực Tứ Xuyên vị cay.
“Ơ, còn có thể ăn lẩu hả?”
Tiêu Tân Thâm đút một tay trong túi quần, anh cụp mắt nhìn Sầm Niệm đang nghiêm túc chọn món: “Ừ.”
Sầm Niệm nói: “Vậy buổi trưa chúng mình ăn lẩu được không?”
Tiêu Tân Thâm: “Được.”
Sầm Niệm chọn xong món ăn thì trả lại di động cho Tiêu Tân Thâm.
“Chúng ta đi ra sân sau xem thử đi.”
Tiêu Tân Thâm gật đầu, đi theo Sầm Niệm tới sân sau.
Sầm Niệm đẩy ra cửa hông nhỏ ở tay vịn, cô đi xuống hai bậc cầu thang rồi giẫm chân trên con đường trải đá. Bùn đất hơi ẩm ướt, trên đường đá có chút vệt nước. Vào nửa đêm đỉnh núi dày đặc sương mù, sương tan rồi thấm vào sân sau.
Sầm Niệm đi tới mép hồ nước nóng, cúi người vươn tay vào trong hồ cảm nhận nước nóng. Cô ngẩng đầu phát hiện tuy rằng hồ nước được hòn non bộ vây quanh, nhưng sẽ không chắn đi tầm nhìn phía trên.
“Tiêu Tân Thâm, ở đây buổi tối có thể ngắm sao không?”
Tiêu Tân Thâm đứng bên cạnh cô, theo tầm mắt cô ngẩng đầu nhìn qua, anh nói: “Chắc là thấy được.”
Sầm Niệm: “Hồi nhỏ em cùng ba đến núi Vân Vụ, lúc xuống núi bầu trời tối đen, ngày đó em lại có thể nhìn thấy sao băng. Nó bay vèo một cái, em ngớ ra một lúc mới ước nguyện.”
Tiêu Tân Thâm lắng nghe câu chuyện của Sầm Niệm mà trước đây cô chưa từng kể, đó là khoảng thời gian anh chưa từng tham dự, khi ấy hai người đều đang sống theo quỹ đạo của riêng mình không điểm giao nhau, đi theo lộ trình ban đầu.
Anh khá hứng thú hỏi ngược lại: “Em ước gì?”
Sầm Niệm nhìn anh, ánh mắt lấp lóe, ý cười càng sâu sắc hơn. Giọng cô trong trẻo lại dịu dàng: “Em ước mình có thể vui vẻ mỗi ngày, cả đời đều vui vẻ.”
Tiêu Tân Thâm trầm lặng, sau đó nói với Sầm Niệm: “Về phòng thôi, sắp tới bữa trưa rồi.”
Sầm Niệm: “Được.”
Cô đi vào trong phòng, định ngắm nhìn tỉ mỉ trang hoàng bên trong lần nữa, cô mới phát hiện phòng ngủ chỉ có một chiếc giường.
Sầm Niệm chỉ vào chiếc giường hai người nằm rộng rãi, cô xấu hổ lại thẹn thùng, hỏi dò: “Chuyện này…chúng ta chỉ đặt một phòng thôi hả?”
Ánh mắt Tiêu Tân Thâm trầm xuống, trả lời: “Ừ.”
Sầm Niệm cắn môi dưới, ngạc nhiên nói: “Ô?”
Khi cô và Tiêu Tân Thâm ở Bắc Kinh không phải chưa từng ngủ cùng một chiếc giường, nhưng hai người đều tự đắp chăn riêng. Nhưng phòng khách sạn chỉ có một bộ chăn thôi.
Sầm Niệm lại hỏi: “Có thể tìm nhân viên xin thêm một bộ chăn không?”
Tiêu Tân Thâm: “Tấm chăn này dày lắm, không lạnh đâu.”
Sầm Niệm ngây ngô tưởng rằng Tiêu Tân Thâm không hiểu ý mình, cô dời ánh mắt khỏi chiếc giường.
~
Lời tác giả:
Tiêu tổng: mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi.