Khuất Phục

Chương 102: Chương 102: Cầu xin em (1)




Anh Thái tử, anh làm em đau.

Anh Thái tử, em thật thất vọng về anh.

Cầu xin anh đừng nói vậy em chịu không nổi, người em yêu chính là anh, tất cả là do Thi Dạ Triều ép buộc em……

Anh Thái tử, sao anh còn chưa tới cứu em……

Em sợ, em đau quá……

Thì ra là em biến mất, anh thật sự sẽ không đau khổ.

Anh Thái tử, em không kiên trì nổi nữa rồi, thật xin lỗi, em muốn rời khỏi……

……

……

Thái tử chợt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh từ gương mặt chảy xuống.

Trong chốc lát ý thức trống rỗng, mới phát giác chỉ là giấc mơ. Mở đèn đầu giường, trong bóng đêm sáng lên một chút ánh sáng dịu dàng.

Tựa vào đầu giường, cơn buồn ngủ đã biến mất. Sờ tìm điện thoại di động ở đầu giường, không mở danh bạ anh nhập một dãy số đã thuộc lòng, nhấn phím gọi.

Một cái điện thoại màu trắng ở cái gối bên cạnh anh. Cái này là tìm được trong phòng cô, đây là điện thoại anh đưa cho cô chỉ dành khi có việc khẩn cấp. Trên màn hình hiện lên ba chữ “anh Thái tử”. Anh tỉ mỉ vuốt ve thân máy trong tay, giống như đang chạm vào làn da của cô.

Lại gọi dãy số đó một lần nữa, chỉ vì muốn nhìn thấy tên của mình hiện lên trên di động của cô, tựa như cô đang bên cạnh giòn giã gọi anh.

Lúc cô đi, anh mất ngủ. Về sau anh không mất ngủ nữa, mà lại bắt đầu nằm mơ liên tục. Trong mơ là từng vẻ mặt của cô, vui vẻ, ngượng ngùng, tức giận, chịu đựng, bi thương, phiền muộn, hơn nữa nét mặt cô không hề thay đổi, ánh mắt đều trống rỗng.

Giống như đêm hôm đó anh đã thấy khi làm tổn thương cô……

Cô là dùng tâm tình như thế nào để yêu anh nhiều năm như vậy, mắt thấy anh lưu luyến bụi hoa, anh và Hạ Tử Dụ ở chung một chỗ chưa bao giờ kiêng dè sự có mặt của cô, có phải cô thường vào lúc không có ai mà khóc thút thít hay không?

Lúc Thi Dạ Triều cường bạo cô thì nhất định trong lòng cô kỳ vọng anh sẽ đến cứu cô, mà căn bản anh không nhớ ra được lúc đó mình đang làm gì……

Cô lại dùng tâm tình như thế nào để đối mặt với cái tát lạnh lùng vô tình của anh, sau đó lại làm ra vẻ như không thèm để ý chút nào với mọi người, nói một cau chúng toi không có chuyện gì……

Vào đêm Tân Tiệp gặp chuyện không may, cô đến tìm anh, cô phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra câu “Em nhớ anh lắm”, sau đó lại bị anh nhốt ngoài cửa.

Sau khi chịu đựng những tàn phá đầy tổn thương của anh, thể xác và tinh thần cuối cùng đều mệt mỏi đã rời khỏi anh.

Anh thật đáng chết tại sao không sớm một chút phát hiện cô tốt đến thế, đã làm nhiều chuyện không bằng cầm thú với cô còn trông mong cô sẽ giống như trước đây ngay lập tức khôi phục lại trạng thái đầy nhiệt huyết tiếp tục ở lại bên cạnh anh sao?

Nhưng tại sao lại đi cùng với Thi Dạ Triều…… Đây là điều mà anh nghĩ mãi không ra.

Trước đây không ngủ được là vì nhớ cô, hiện tại vừa nhắm mắt lại là tất cả trong đầu đều là một cái nhăn mày một nụ cười của cô, hình như sau mỗi nụ cười của cô đều nhìn thấy bộ dáng cô bi thương đang tự mình liếm láp vết thương.

Anh ngửa đầu lên giường, nhấn phím kết nói. “Khi nào thì em mới bằng lòng trở về, ít nhất cũng cho anh một cơ hồi bồi thường cho em……”

Nhưng trả lời anh, chỉ là âm thanh yên tĩnh mù mịt trong điện thoại.

Ban đêm, đồng hành với anh là âm thầm đau thương tự trách, dựa vào trí nhớ để hoài niệm về vẻ đẹp của cô.

Còn có ai biết, hoài niệm, càng khó chịu hơn mất đi.

Tiểu Tịch, cầu xin em, trở về đi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.