Giữa hè.
Trời mùa hè nóng lực, mỗi ngày sống đều nhe chịu dày vò vậy.
Kể từ sau ngày Trữ Dư Tịch nói chuyện với thái tử, cô luôn tìm cách tránh việc một mình ở chung một chỗ với thái tử.
Điều này rất hợp với mong muốn của Thi Dạ Chiêu.
Trữ Dư Tịch không hiểu, cuối cùng thì điều mà Thi Dạ Chiêu muốn là cái
gì?! Hắn thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, có lẽ cũng giống như ngày
trước ngấm ngầm giở trò để cô tiếp nhận hắn.
“Tiểu Tịch, đừng khẩn trương như vậy nữa, anh nói rồi, anh chắc chắn sẽ
không làm điều vô lễ với em, mà anh cũng không muốn bị Hoàng Phủ Triệt
không cho ở lại thành phố T nữa, chỉ làm bạn bè bình thường, chẳng lẽ
cũng không được sao?”
Vẻ mặt hắn trông rất đáng thương, ngay sau đó, hắn lại hạ giọng nói thêm một lần nữa.
“Chẳng lẽ em muốn làm tôi tức giận sao? Con người một khi đã tức giận rồi, chuyện gì cũng đều có thể làm được…”
Không tồi, hắn không làm điều gì vượt quá giới hạn cho phép cả, cho dù là cái bắt tay nhẹ cũng không.
Theo ý hắn, điều này giống như hẹn hò với người yêu vậy. Thậm chí hắn còn hẹn gặp, tặng hoa, quà cho cô nữa.
Tuy nhiên mỗi lần hắn làm thế, cô đều không ngần ngại vứt bỏ tất cả
những thứ đó vào trong thùng rác ngay ở trước mặt hắn. Nếu có không may
bị hắn đụng chạm vào người dù chỉ là lướt qua, cô cũng cảm thấy kinh
tởm.
Xe đậu trước cửa một nhà hàng ăn đồ Ý nổi tiếng.
Thi Dạ Chiêu tự mình bước ra mở cửa xe cho cô, tay hắn đặt trên đỉnh đầu cô cẩn thận che cho cô khỏi bị va đầu vào thành xe, nhưng vẫn khiến cô
tỏ ra cảnh giác với hắn.
“Anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng em rất thích ăn đồ Ý.”
Hắn cười rộ lên, trong đôi mắt như tỏa ra ánh sáng vậy, bộ dạng giống hệt một đứa trẻ con gặp được chuyện vui vẻ nào đó.
Thức ăn thơm ngon dần dần được bưng lên, nhưng cảm giác hứng thú ăn uống của Trữ Dư Tịch bị mất hết, chỉ chầm chậm dùng đũa cuộn lên mấy sợi mỳ, bỏ vào trong miệng, từ từ nhai nuốt, trên mặt không hề có một chút gì
biểu hiện gọi là đang thưởng thức đồ ăn ngon cả.
“Chỉ một đĩa mỳ Ý đã có thể thỏa mãn em, trên đời thật khó có ai được
như em, nếu như lấy em về nhà, sẽ giúp anh tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc rồi.”
Hắn vừa ăn, vừa cười đùa nói, giọng điệu rất giống với trêu đùa người yêu vậy.
Trữ Dư Tịch xiết chặt dĩa ăn, cảm giác nhạt như nước ốc, nuốt xuống một cách khó nhọc.
Đối diện với người đàn ông này, cho dù ở bất kì nơi đâu, đều không thể
nghi ngờ cảm giác không khác biệt là bao nhiêu, rất chói mắt. Nếu như bỏ qua tất cả mọi việc, chỉ bằng vẻ ngoài của hắn trông rất xuất sắc thậm
chí phải nói là không thua kém gì so với thái tử, năng lực của hắn thì
khỏi phải bàn, đều được mọi người công nhận. Trong đôi mắt màu hổ phách
kia, chính là đôi con ngươi xinh đẹp lúng liếng di chuyển, khóe miệng
nhếch lên nở nụ cười bí hiểm, khiến cho người ta nhìn vào bị hớp hồn
vậy.
Thế lực ở phía sau hắn không thua kém gì Hoàng Phủ gia.
Nhưng chỉ là một người đàn ông vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng trong lòng lại thật đen tối đáng sợ.
Cho dù nhìn hắn đứng ở dưới ánh nắng mặt trời, Trữ Dư Tịch cũng vẫn có
thể cảm nhận được khí lạnh tản ra từ trong hắn. Những loại sủng vật được hắn nuôi dưỡng cũng rất giống với hắn, đều là những loại động vật máu
lạnh.
Nghĩ đến những thứ đáng sợ đó, cô đột nhiên cảm thấy ngay cả những sợi
mỳ trong đĩa mỳ Ý ở trước mặt đều bắt đầu trở nên đáng sợ, như những
loài động vật có sinh mệnh bắt đầu nhúc nhích ở trên bàn ăn, lần lượt
mỗi loạt bắt đầu đồng loạt di chuyển đi khắp bàn, sang phải sang trái,
tiền lên lại cũng có lùi lại, lại cũng có loại đi xuyên qua mặt bàn
xuống phía dưới.
Cô hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên đẩy ghế dựa đứng lên, dĩa ăn
trong tay ném mạnh xuống nền nhà, mỳ ở trong miệng cũng không thể nuốt
xuống được.
Cô dùng tay bụm miệng, một đường chạy thẳng đến toilet, đẩy cửa ra gần
như nằm xuống trên bồn cầu mà kịch liệt nôn ra, đem tất cả những thứ vừa nuốt xuống còn chưa đủ , thậm chí cả mật vàng xanh cũng bị nôn ra hết.
Từ từ bình phục lại, xả nước cho trôi đi. Lại chạy ào đến bồn rửa tay ra sức rửa mặt, lại nhìn lên chiếc gương thủy tinh ở đó, thấy một khuôn
mặt trắng bệch của chính mình, trong mắt vẫn còn nhìn thấy tia sợ hãi,
mò mẫn tìm kiếm di động trong túi, tìm tới tìm lui những cái tên có
trong danh bạ, lại chần chờ, rồi từ bỏ.
Cô có thể kêu ai tới giúp đây?
Hoàng Phủ Triệt làm sao có thể vẫn bảo vệ cho cô được?!
Cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, hung hăng vỗ vỗ mạnh vào đôi má, mãi đến khi nó đỏ ửng lên.
Kiên cường lên, Trữ Dư Tịch, phải kiên cường lên!
Cô yên lặng đả kích chính bản thân mình.
Bước ra khỏi toilet, cô không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy hắn đang đứng ở bên ngoài hút thuốc chờ cô..
Cô không muốn nhìn thấy hắn, trực tiếp đi qua hắn, Thi Dạ Chiêu nhanh
nhẹn bắt lấy cánh tay cô, cô cũng không có phản kháng gì, lại nghe thấy
giọng hắn trêu tức vang lên.
"Không phải là em đang mang thai chứ?"
Trữ Dư Tịch vô lực nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra.
"Là của thái tử sao?"
"Tôi có thai với ai cũng đều không liên quan đến anh!"
Thi Dạ Chiêu cười nhẹ, nắm lấy vai cô từ phía sau, không chịu buông cô ra, môi cơ hồ dán ở bên tai cô.
"Làm sao có thể không liên quan? Em chỉ có thể mang thai với tôi, đứa con của em cũng chỉ có thể có một người cha là tôi!"
Giọng nói của hắn phả vào bên tai cô, hơi thở phả vào mặt cô, khiến toàn thân cô nổi đầy da gà, giọng nói của hắn rõ ràng có ý ám chỉ mệnh lệnh.
Trữ Dư Tịch tức giận xoay người lại, dùng tay đánh hắn một cái, nhưng
cánh tay mới chỉ đi được nửa, chặng đường đã bị hắn giữ chặn lại, cầm cổ tay cô, kéo cô ôm chặt trong lòng.
"Bạo lực như thế là không tốt, anh đã nói chỉ thích phụ nữ biết nghe
lời, em lại hành động không ngoan như vậy là muốn khiêu chiến tính nhẫn
nại của anh sao? Anh sẽ trừng phạt em nha..."
Giọng nói của hắn tràn đầy sủng nịnh, khiến cho Trữ Dư Tịch càng có cảm giác buồn nôn.
Hắn vuốt ve lên cánh môi của cô, như đang suy nghĩ đến phương pháp trừng phạt cô, bỗng nhiên từ ngón tay hắn truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô vẫn không tránh thoát khỏi hắn, chỉ là cắn ngón trỏ của hắn. Sống
chết không quan tâm xung quanh, chỉ đơn thuần là cắn không buông. Mãi
cho tới khi máu từ vết cắn chảy đến môi cô. Trong mắt cô tràn đầy hận ý, trừng mắt nhìn hắn, mà trên mặt hắn vẫn luôn hiện lên ý cười
"Màu máu thật là đẹp, em còn nhớ không?"
Cô bỗng nhiên bị giật mình buông ra, hắn rút ngón tay bị thương trở về, đưa vào trong miệng mình liếm sạch vết máu.
Cô xoay đầu đi, ép mình không nhìn đến.
Trên môi Thi Dạ Chiêu cong lên nở nụ cười, tiến sát về phía cô.
"Sư tử nhỏ muốn phát uy sao? Hả?"
"Cút! Đụng vào anh khiến tôi ghê tởm."
Thi Dạ Chiêu đột nhiên đè cô lên tường hành lang, ép cô nhìn thẳng vào
hắn. Lại nhìn đến vết máu màu đỏ tươi còn dính ở trên môi cô, ánh mắt
càng trở nên thâm trầm.
"Thật đẹp a. Tiểu Tịch thật là sự kết hợp hoàn mỹ a, màu máu và
em....khiến tôi trở nên hưng phấn đến như vậy, lại khiến tôi nhớ đến lần đầu cùng em...."
Hắn bỗng nhiên tiến sát đến bên môi cô, nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang co rút vì sợ hãi của cô, đáy mắt đen sâu thẳm.
"Phía dưới của em, máu chảy ra, thấm ướt tôi, uhm....Một lần kia, vô cùng..."
Môi lạnh của hắn như dính lên trên mặt cô, thậm chí hắn còn cảm nhận
được sự run rẩy của cô. Hắn cố hết sức dừng hành động của mình lại, đáy
mắt tản ra ý cười, nhìn phản ứng của cô, hắn cảm thấy thật đáng yêu.
"Cực kỳ **..."
Cuối cùng hắn hôn lên môi cô, không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào, nụ hôn hắn đã chờ đợi ba năm trời, ba năm trôi qua thật lâu cuối cùng
hắn đã chờ đợi được một lần nữa nhấm nháp hương vị mềm mại đôi môi cô.
Tiểu Tịch, Tiểu Tịch của anh.
Đúng là môi của em, vẫn là thân thể em, còn trong lòng em, anh....Không dám hi vọng xa vời.