Editor: Chuongnhobe
Thật may mắn là tình yêu không phải là tất cả, may mắn là tất cả…. Cũng không là tình yêu.
…
Một hồi trò hề qua đi, có công việc thì quay trở về với công việc, phải
chơi thì lại chơi thôi, ban ngày thì có sao, mỗi ngày sẽ vẫn trôi qua
như trước giờ vẫn thế thôi.
Ai đau khổ, người nào bi thương, liệu ai có thể nhìn thấy?!
Trữ Dư Tịch vẫn chăm chỉ luyện vẽ mỗi ngày như cũ, đi theo các bạn học
vẽ phong cảnh và thời gian còn lại thì dành thời gian xem phim chơi game với Dĩ Nhu, và cả đi ăn đêm đến no căng bụng cuùng ới Nhan Loan Loan,
thỉnh thoảng lại quay trở về nhà Hoàng Phủ thăm ông cụ bên nhà để dỗ
dành ông vui vẻ.
Nghỉ hè, thật sự là một dịp vui vẻ.
Ngày kia là tới ngày sinh nhật của Nhan Loan Loan, Trữ Dư Tịch cố ý đi tới một vài nơi mới có thể chọn quà sinh nhật vừa ý mình.
“Anh hai, buổi tối anh hẹn Loan Loan giúp em được không, đã mấy ngày rồi em không gặp cô ấy.”
Giữa trưa, Trữ Dư Tịch ăn mặc thoải mái và trang điểm nhẹ, tới công ty
tìm Hoàng Phủ Triệt, hăn còn đang bận rộn làm việc, chỉ có thể bớt được
một chút thời gian để cùng ăn đồ ăn nhanh với Trữ Dư Tịch tại nhà ăn của công ty.
“Được.”
Hoàng Phủ Triệt xoa tay, chăm chú nhìn cô gái với nụ cười tươi tắn như thường lệ.
Trước mặt cô là một ly Cola, miệng ngậm ống hút, tiện tay lật một vài
trang tạp chí. Tầm giờ giữa trưa ánh sáng như chiếu lên khuôn mặt tươi
trẻ của cô một lớp màng mỏng. Như nhận ra tầm mắt anh đang nhìn mình,
Trữ Dư Tịch nâng ánh mắt lên, cười ngọt ngào.
“Hai người cãi nhau hả?”
Hoàng Phủ Triệt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không có thêm một câu vô nghĩa.
Nụ cười trên môi cô cứng lại trong giây lát.
“Giữa bọn em không có chuyện gì nữa rồi.”
“Tiểu Tịch.”
Hoàng Phủ Triệt nhăn mày.
“Còn có chuyện gì không thể nói với anh được nữa sao?”
Trữ Dư Tịch cười yếu ớt lắc đầu, khiến tóc buộc đuôi ngựa sau đầu vung vung qua lại.
“Anh hai, là em muốn nói là, giữa bọn em không có chuyện gì cả, từ đầu đã không có gì rồi.”
Giữa cô và thái tử, chẳng có một chút gì gọi là ràng buộc rồi.
…
…
Lúc trước anh có nói chuyện cùng với thái tử, nhưng lúc đó là việc của
công ty, còn việc riêng này của thái tử, anh không dễ gì mà hỏi được.
“Tiểu Tịch, không cần bận tâm về điều đó nữa đâu, loại người như thái tử, không thích hợp với em.”
Trữ Dư Tịch khép hờ mắt lại, hơi gật đầu. Lơ đãng lật qua một trang tạp chí đang cầm trên tay.
Nếu như tình cảm của cô, cuộc đời của cô, cũng có thể nhẹ nhàng đi qua như lật trang giấy này, thì thật tốt biết bao.
…
Trước khi đi, Trữ Dư Tịch đã từ chối đề nghị muốn phái người lái xe đưa
cô về của Hoàng Phủ Triệt, dù sao cô cũng vô cùng nhàn rỗi, tản bộ trở
về cũng tốt.
Có một ánh mắt, vẫn theo dõi từng bước chân của cô, mãi cho tới khi cô
rời đi khỏi hoàn toàn không còn thấy bóng dáng thanh lệ của cô đâu nữa.
Khi Hoàng Phủ Triệt vừa ra lên tới tầng hai của tòa nhà, đã thấy thái tử đang đứng ở bên cửa sổ, tay bưng một tách café, mặt không đổi sắc nhìn
xuống phía dưới.
Anh đi tới, nhìn theo tầm mắt của thái tử, hơi nhếch môi lên.
“Anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?”
“Vừa tới.”
Khóe môi Hoàng Phủ Triệt càng cong lên hơn.
“Tầm nhìn nơi này thật không tồi.”
Vừa vặn đối diện đó là nhà ăn, nơi mà anh và Trữ Dư Tịch vừa ngồi ăn lại trùng hợp ngay ở bên cửa sổ. Đứng ở nơi này, có thể đem toàn bộ khung
cảnh khi nãy thu vào trong mắt. Trái lại, vị trí của Hoàng Phủ Triệt
ngồi lúc đó cũng có thể nhìn thấy nơi này.
Thái tử lườm anh một cái, không nói thêm dù là nửa chữ, xoay người bước đi lên tầng.
Hoàng Phủ Triệt lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Nhan Loan Loan một tin nhắn.
…
Nhan Loan Loan xem xong tin nhắn, tất cả mọi tâm tình hiện rõ lên trên mặt. Nhanh chóng động tay nhắn lại.
Đặt điện thoại xuống, lại lấy một con dao điêu khắc khác, cúi người
xuống tiếp tục khắc họa từng chi tiết nhỏ trên bức tượng đất. Đây là tác phẩm mà cô đã rất dụng tâm tạo ra, đã tốt rồi còn muốn tốt hơn, thậm
chí, mỗi một mũi dao chỉnh sửa đều dùng tình cảm chân thành để tạo ra.
Tâm huyết của mấy tháng, cuối cùng cũng hoàn thành.
Cô bưng một ly hồng trà ngồi trước bàn làm việc, chống cằm thưởng thức.
Đầu ngón tay dính đầy bùn nhẹ nhàng miêu tả hình dáng của tác phẩm.
Trong lòng tràn đầy ngọt ngào không nói thành lời.
Đôi mắt từ đất bùn, cô còn cảm thấy như thiếu đi chút gì đó. Lại nhớ tới cặp mắt kia khiến người ta khi đã nhìn vào sẽ không dời nổi tầm mắt ra
nơi khác được, cô lại chạy đi lục tìm trong đống đồ đạc của mình, để tìm một vật gì đó thích hợp để lột tả được đôi mắt kia tốt hơn.
Rốt cục tình yêu là cái gì? Có thể khiến cho tâm hồn con người ta chìm đắm như vậy?!
Đời cô, khi mới mười mấy tuổi, đã từng thích một nam sinh.
Đó là mối tình đầu ngây ngô trong sáng, khi đó Cosmo cũng chỉ là người
chu cấp cho cuộc sống của cô được tốt về mặt vật chất, không phải lo đến chuyện cơm áo, sinh hoạt. Cô coi hắn như cha mình.
Một ngày kia, chàng trai đó kéo tay cô, dẫn đến một bóng cây ngoài cửa.
Hắn đỏ mặt hồi lâu, mới thốt ra được vài chữ. Muốn cô làm bạn gái của cậu ta.
Lần đầu tiên trong đời, Nhan Loan Loan được tỏ tình, đôi mắt long lanh thẹn thùng, mím môi, gật đầu.
Cũng giống như cô, cậu bé đó cũng là trẻ mồ côi, được một thương nhân giàu có nhận về nuôi.
Trường học quý tốc, không phải là nơi đứa trẻ nào cũng có thể vào học
được. Bởi vì có Cosmo, nên con đường học hành ở đây của cô trở nên thuận lợi.
Đó là thưở ngây thơ hồn nhiên. Khi đi học, cô và cậu ta vụng trộm trao
đổi thư từ qua lại, sau khi tan học, cùng nhau trốn ở một phòng học nào
đỏ cùng nhau làm bài tập, nói chuyện với nhau về lí tưởng và tương lai
của bản thân mỗi người.
Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của cô trước khi cô gặp được Hoàng Phủ Triệt.
Xem đi, thế giới này thật tốt đẹp biết bao. Cô là trẻ mồ côi đấy thì thế nào? Cô có Cosmo thương yêu lúc gặp cảnh hoạn nạn, có cậu bé kia làm
bạn.
Cha mẹ nuôi quyết định đưa cậu ta đi ra nước ngoài du học. Khi đó cậu ta đã cao hơn cô một cái đầu, một đêm trước khi đi, cậu ta dẫn cô đến ngôi giáo đường của cô nhi viện, ngồi ở trên hàng ghế đầu chăm chú cầu
nguyện.
Cậu ta nói, Loan Loan, chờ anh tốt nghiệp quay trở về, trở về anh sẽ cưới em.
Cậu ta cầm tay cô lên, đeo vào trên ngón tay cô một chiếc nhẫn bạch kim, trên mặt có đính một viên kim cương nho nhỏ.
Đó là viên kim cương duy nhất cô được tặng, đối với cô nó là thứ đáng
quý nhất. Đó là một lời hứa của một người đàn ông đối với cô, cô nhận
được, đó là lời hứa tốt đẹp nhất trong cuộc đời mà cô có được.
Đên đó, hai người bọn họ vẫn ở trong giáo đường cùng nhau nói chuyện. Cô nằm ở trong lòng anh ta, khao khát một tương lai tươi sáng. Không biết
được bản thân mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trong mờ ngập tràn những bong bóng đầy màu sắc, hạnh phúc với cô chỉ cần đơn giản có thế thôi. Không cần phải có vẻ bề ngoài sa hoa mỹ lệ, chỉ
cần có một người đàn ông yêu thương, một lời hứa, và cả cô cũng thương
yêu anh ta, thế là đủ rồi.
Chỉ là, bọn họ đã quá coi nhẹ hiện thực này rồi.
Hiện thực thường rất tàn khôc, hạnh phúc, có thể bị phá hủy trong giây
lát. Người có thể cho bạn tình yêu, cho bạn ước mơ, chỉ trong chốc lát,
cũng có thể xé tan nát mọi thứ ngay trước mặt bạn, bạn như người bị
trúng tên. Thế nhưng bạn lại bất lực.
Bất lực, là điều tàn nhẫn nhất trên thế giới này.
Vừa tỉnh khỏi giấc ngủ, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Một sự thay đổi đến long trời nở đất, khiến cho một chuyện tình đẹp như mơ của hai con
người chỉ trong nháy mắt đã bị phá hủy tan tành thành từng mảnh.
Là Cosmo
Hắn đem theo vài thủ hạ, ngồi ở phía đối diện với bọn họ thảnh thơi hút
xì gà, rất nhẫn nại hỏi cậu bạn kia, cậu thích Loan Loan của ta sao?
Cậu ta nói, cậu ta sẽ trở về để cưới cô.
Cosmo nở nụ cười, chế diễu hỏi lại cậu muốn kết hôn với cô ấy sao?
Cậu ta nói là cậu muốn.
Cosmo nhìn Nhan Loan Loan ngồi dưới chân hắn. Cô? Loan Loan, cô thương cậu ta? Muốn gả cho cậu ta sao?
Năm đó Nhan Loan Loan mười tám tuổi, quả nhiên giống như dự đoán vài năm trước của Cosmo, cô là một một người con gái đẹp tuyệt sắc. Mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười hay một cử chỉ giơ tay nhấc chân, đều khiến cho
đàn ông bị cuốn hút.
Mà trong đôi mắt trong sáng kia, ẩn chứa dục vọng nhìn hắn, nhưng lại có thể khiến cho hắn bộc lộ bản tính tàn nhẫn nhất của mình.
Nhna Loan Loan vẫn không biết, vẫn ôm cổ hắn một cách vô cùng thân
thiết, cô cần một vị trưởng bối, giống như cha mình, cùng cô chia sẻ
niềm vui, chia sẻ tình yêu đích thực đời mình vừa mới nảy nở.
Cô muốn, cô muốn đợi cậu ta trở về, Cosmo, người nói xem có được không?
…
Cosmo chậm rãi nhếch miệng, Nhan Loan Loan nghe thấy hắn nói: “Không được. Tôi nói là không được.”
Cô cho rằng hắn chỉ đang đùa giỡn thôi. Hắn lại kéo tay cô lại gần, hôn lên môi cô.
Tôi không nói đùa, Loan Loan, em là của tôi, làm sao tôi có thể để cho em gả cho người đàn ông khác được?
Cánh tay Cosmo rắn chắc ôm lấy cô, còn bọn hạ thủ cường tráng thì xông vào bẻ gẫy chân tay của cậu thanh niên kia.
Tiếng xương cốt vỡ vụn, cảnh tượng lại càng kinh hoàng đến độ cô không
thể tưởng tượng được. Tất cả thu hết vào trong tai cô, khiến cô sởn gia
ốc.
Cosmo nhẹ vỗ về khuôn mặt đã bị dọa đến trắng bệch của cô.
Một người đàn ông bị tàn phế như thế này, em còn thích hắn được sao?
Nhan Loan Loan nhìn không chớp mắt trong một hồi.
Thích.
…
Cosmo cười. Nha đầu kia, chỉ là còn quá trẻ người non dạ rồi.
Vì một chữ này, mà cậu thanh niên đó đã phải trả một cái giá vô cùng đắt đau đớn thảm hại đến không tưởng.
Nhan Loan Loan đã từng chứng kiến cảnh người ta giết cả, mổ gà, nhưng
cũng chưa bao giờ nhìn thấy một người sống bị chặt ra như vậy.
Phần ánh tay, cẳng chân còn lại sau khi bị chặt đầm đìa máu tươi, thậm
chí vẫn còn vài sợi thịt và dây thần kinh còn đang dính với thân thể.
Xương bị gãy lồi ra lại bị một vũng máu bao quanh.
Ngón tay cậu ta, còn chỉ về phía cô.
Một chút hơi thở thoi thóp còn lại của cậu ta, trong đôi mắt kia vẫn hiện lên sự cố chấp.
Nhan Loan Loan nhảy từ trên người Cosmo xuống máy móc chạy tới bên người cậu ta, dùng khăn sạch lau vết máu mới phun ra từ trong miệng cậu ta.
Chiếc khăn tay trắng, trong chốc lát đã bị nhộm đỏ như một đóa hoa, trông vô cùng chói mắt.
Cậu ta vẫn còn muốn dùng hết những hơi thở cuối cùng, khó khăn nói ra.
“Cùng…. Anh …”
Nhan Loan Loan mỉm cười, gật đầu lia lịa.
Uhm, chờ anh, chờ anh.
Cosmo cười lạnh, kéo tóc Nhan Loan Loan đến trong ngực mình, cố định cằm cô mà hôn lên môi cô.
Cô đã dùng hết sức mình mà phản kháng, nhưng nó chỉ giống như dùng tay gãi ngứa đối với hắn mà thôi.
Cô không dám tin người đàn ông này lại là Cosmo, Cosmo – người luôn luôn yêu thương cô.
Con người này, rõ ràng chính là ma quỷ mà.
Cosmo tiếp tục tiến lên dẫm nát chỗ chân bị gãy của cậu thanh niên, thậm chí hắn còn dùng lực mạnh hơn, khiến cho cậu ta càng thêm đau đớn.
Mày muốn kết hôn với cô ấy sao?
Mày muốn không?
A.
Mày cho rằng mày là ai?
Mày nghĩ là mày có thể làm được điều đó sao?
Trong mắt cậu ngập tràn căm hận, khiến cho Cosmo nhìn vào càng cảm thấy buồn cười.
Nhan Loan Loan lén tháo chiếc nhẫn kim cương ra mà nắm chặt trong lòng
bàn tay, chỉ hận không thể đem nó khảm sâu vào trong da thịt của cô.
Tình yêu của cô, thế mà lại hại cậu ta, một kẻ vô tôi như vậy.
Tình yêu của cô, đã phá vỡ tất cả.
Một sinh mệnh còn đang sống tốt đẹp là thế, vừa mới rời khỏi tay cô. Lại bị chết thê thảm ngay trước mắt cô không thể nhắm mắt.
Môi anh khẽ nhếch lên. Không lên tiếng, nhìn cô bằng một ánh mắt đầy hứa hẹn.
Chờ anh…
Chờ anh…
Đôi mắt anh vẫn nhìn cô mỉm cười như vậy, trái tim anh không thể đập được nữa. Cái chết của anh là không thể thay đổi được.
Từ đầu tới cuối, Nhan Loan Loan cũng không thể rơi được một giọt nước mắt nào.
…
Viện trưởng Kha vì nghe thấy tiếng mà chạy tới, Nhan Loan Loan xin ông
giúp đỡ. Cô đâu hiểu được viện trưởng Kha bị một ánh mắt lạnh lùng nhìn… Nhận mệnh.
Viện trưởng Kha nói, cô đi theo Cosmo hắn sẽ không bạc đãi cô, hắn muốn cô làm gì, cô chỉ cần làm theo là được.
Cô không tin hắn có thể một tay che trời được. Cô đã báo cảnh sát.
Mặc dù rất bận rộn, nhưng Cosmo vẫn ung dung nhìn cô vùng vẫy trong vô vọng.
Thủ hạ của hắn làm việc rất lưu loát, trước mắt cô, làm cho hiện trường
trở lại như cũ, giống như chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một cơn ác
mộng mà thôi.
Cảnh sát đến, đi quanh một vòng, tiến đến phía hắn cung kính chào hỏi, sau đó thì rời đi.
Tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại mỗi cô và Cosmo.
Hắn ôm cô vào trong ngực, yêu thương chiều chuộng như thường ngày.
“Loan Loan, hiện tại em đã hiểu rồi chứ? Thế giới này không phải là thế
giới thuộc về em, mà là em thuộc về thế giới này. Tôi nghĩ, em có thể
phản kháng, có thể trốn đi, có thể tìm người giúp đỡ.
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể có một kết quả như thế này mà thôi.
Em không trốn thoát được khỏi bàn tay tôi đâu.
Em, chỉ có thể khuất phuc.
…
Lời của editor: eo ơi ác dã man, chưa bao h tui nghĩ tui là đứa đi làm
cái thể loại này, giết người, giết người đóooooooooooooooo!
Suýt nữa thì phun ra lap, vì quá kinh. Trước h cũng có đọc, nhưng mà hôm nay động vào làm mới thấy rất kinh người…!