Hoàng Phủ Triệt xuống máy bay, Lạc Dương đã đợi sẵn từ trước.
Anh ngồi ở ghế sau, cánh tay chống trên cửa xe, ngón tay thon dài vô ý vuốt ve cằm, gương mặt vĩnh viễn lạnh lùng hờ hững, không đoán được anh đang suy nghĩ gì.
Phía trước, Lạc Dương đang lái xe tùy ý nhìn sang từ kính chiếu hậu, phát hiện tối nay tâm tình Nhị thiếu bọn họ hết sức vui vẻ.
Kỳ Ngải Văn gọi điện tới, nổi tính đại tiểu thư có chút tức giận. “Anh bỏ em ở lại một mình rồi về nước trước!”
Âm thanh kia lớn đến mức Lạc Dương nghe rất rõ ràng.
Hoàng Phủ Triệt đưa ra xa tai một chút, điềm tĩnh nói. “Có việc khẩn cấp, thật có lỗi.”
Nói thì nói như thế, nhưng lại không nghe ra có chút thành tâm nào. Anh cúp điện thoại trước, ở bên kia Kỳ Ngải Văn tức giận ném đồ đạc, một lát sau mới bình tĩnh trở lại, bấm một dãy số trong nước, nghe điện thoại là một giọng nam lạnh lẽo nghiêm túc.
Cô do dự, nhưng vẫn mở miệng. “Anh ta bỏ mặc tôi nói đã trở về nước trước.”
……
Cosmo “Ừ” một tiếng, cúp máy.
Tầm mắt nhìn chăm chú trên người Nhan Loan Loan, ánh mắt phức tạp khó giải thích.
Đây là party tư nhân mà Cosmo vì sinh nhật Nhan Loan Loan tổ chức.
Người phụ nữ kia cực kỳ ít khi cùng hắn xuất hiện trước mặt người khác. Lần này có thể đồng ý, thật ngoài ý muốn của hắn.
Cô đồng ý, là thừa nhận quan hệ với hắn. Hoặc là, cô có dụng ý khác.
Cosmo khẽ nhếch miệng. Loan Loan à, làm sao em vẫn không hiểu, bất luận thế nào em vẫn là của tôi, kết quả cuối cùng em chỉ có khuất phục.
. . . . . .
. . . . . .
Lúc dừng chờ đèn đỏ.
“Đi nhà Nhan tiểu thư?” Lạc Dương thử dò xét. Hoàng Phủ Triệt luôn là người có kế hoạch, có thể làm anh phá vỡ thói quen, cũng chỉ có thể là người phụ nữ kia.
“Không.”
Lạc Dương nhíu mày.
“Đi “Mê” trước.”
. . . . . .
“Mê” là tiệm bánh ngọt 24h. Anh từng nhều lần đi theo cô tới đó.
Nhan Loan Loan rất thích đồ ngọt, bình thường phụ nữ nghe nhắc đến thức ăn nhiều năng lượng đều biến sắc, còn cô ăn cả miếng lớn.
Trước khi anh lên máy bay đã gọi điện thoại, tiệm bánh sớm đã chuẩn bị giúp anh một cái bánh sinh nhật tuyệt đẹp.
Xe dừng trước biệt thự của Nhan Loan Loan. Anh vội vàng vô ích, cô không có ở nhà.
Cả tòa biệt thự tối đen như mực. Đặt bánh ngọt trên ghế hóng mát trong sân.
Anh lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của cô.
Vang lên vài lần cô mới nghe máy
“Đang đi chơi vui vẻ sao?” Anh tâm trạng tốt nói đùa.
“Anh…… Đã về?”
“Ừ, ở đâu, anh đi đón em.” Không có phản ứng vui vẻ như trong tưởng tượng của anh, anh có một chút ít mất mác.
Nhan Loan Loan cầm điện thoại đứng trong sân, trong lòng còn đang giãy giụa.
“Loan Loan?” Hoàng Phủ Triệt không thấy cô trả lời, gọi cô.
Ánh mắt liếc thấy Cosmo đi tới bên này, cô hạ quyết tâm, nói ra địa chỉ.
Không bao lâu sau khi Lạc Dương rời khỏi, Hoàng Phủ Triệt một mình lái xe đi.
165 Tây Lộ kéo dài.
Tây Lộ nối dài……
Đuôi lông mày bỗng chốc nhếch lên.
Đó là nơi tập trung các nhà giàu nổi tiếng trong thành phố T.
Nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đang đỗ trước câu lạc bộ tư nhân chiếc xe này anh đã từng nhìn thấy, tay anh đặt trên tay lái không tự chủ siết chặt lại.
Ngẫu nhiên có người ra vào, không thiếu những người có danh tiếng trong giới.
Phục vụ cửa ngăn anh lại. “Tối nay có party tư nhân, xin ngài đưa ra vé mời.”
“Nhan?”
Người phục vụ giật mình. “Là party sinh nhật Nhan tiểu thư, nếu ngài là bạn của Nhan tiểu thư xin…… chờ một chút ngài không thể cứ đi vào như vậy!”
Hoàng Phủ Triệt đẩy người chắn phía trước anh ra, đường hoàng đi vào.
Cả nam lẫn nữ ở đây nhìn thấy Hoàng Phủ Triệt thì không hẹn mà cùng đổi sắc mặt, hai mặt nhìn nhau.
Cũng có người biết chuyện tiến tới chào hỏi với anh, cũng mang dáng vẻ xem kịch vui.
Chuyện Hoàng Phủ Triệt có vị hôn thê sớm đã công khai, cũng có tin đồn anh và Nhan Loan Loan có quan hệ mập mờ. Hôm nay Nhan Loan Loan xuất hiện cùng với Cosmo, mọi người còn tưởng rằng tin đồn sẽ tự sụp đổ. Nhưng ngoài ý muốn Hoàng Phủ Triệt lại xuất hiện, nhất thời làm cho những người có mặt ở đây máu nóng lên, hình như mỗi người ai cũng muốn thấy thời khắc căng thẳng khi ba người trong cuộc chạm mặt
Nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng cô ấy. Có người “tốt bụng” nói cho anh biết, Nhan Loan Loan đang ở phòng nghỉ trên lầu.
Hoàng Phủ Triệt trầm ngâm chốc lát, vẫn là lên lầu.
. . . . . .
Đứng ở trước cửa phòng, tầm mắt rơi vào tay nắm cửa màu vàng, lại chậm chạp không nâng nổi tay.