Khuất Phục

Chương 47: Chương 47: Em không thích anh ta




Mấy ngày nay Trữ Dư Tịch có rất nhiều tâm sự, lo âu chồng chất, không có nổi khẩu vị để ăn uống. Ngày đó bị Thi Dạ Triều cường hôn, làm cho nàng có cảm giác như nuốt phải con ruồi, thứ côn trùng ghê tởm nào đó.

Nàng đánh răng hết lần này đến lần khác, nhưng xúc cảm trong khoang miệng bị đầu lưỡi của hắn khuấy đảo vẫn rõ ràng như vây. Nàng ngồi trên sàn ban công, vì đó là nơi có nhiều ánh sáng nhất, vùi đầu vào trong gối lặng lẽ rơi lệ. Kí ức về ba ngày ba đêm của mấy năm trước như địa ngục, là cơn ác mộng cả đời nàng.

Thế là từ đó về sau nàng đều có tâm lý phòng bị với những thứ dài và hẹp.

Gần một năm nàng ở Mĩ trị liệu, mới miễn cưỡng vượt qua. Trong khoảng thời gian đó, nàng đã nổi điên lên, gần như suy sụp, nàng mắc phải chứng ictêri(*), nàng sợ bóng tối, nàng không đắp chăn, thậm chí đến quần áo còn không dám mặc, cả tóc mình nàng cũng sợ.

... ...... ........

(*) chứng ictêri (hysteria) :là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc.

... ...... ........

Nàng không muốn người khác chạm vào mình,tự tay dùng kéo cắt từng đoạn từng đoạn của mái tóc dài mất vài năm mới dưỡng thành của mình.

Nàng sợ phải trông thấy những thứ có màu sắc sặc sỡ, tất cả những thứ trong phòng nàng đều là màu trắng. Nàng tắm suốt, thường xuyên ngâm mình trong bồn tắm, ngâm đến tận một ngày.

Không đợi cho đến khi nước đã nguội lạnh đã đổi nó đi,nàng không thể chịu đựng được cái thứ lạnh lẽo đó, nó sẽ khiến cho nàng nhớ đến cánh tay và bờ môi lạnh tanh của Thi Dạ Triều.

Không thể nhìn thấy máu, sẽ khiến cho nàng mất đi lý trí biến thành một con người khác.

Đã từng có lúc nàng có ý định muốn tự sát, bác sĩ của nàng trong quá trình ngăn cản bị nàng đâm trúng, máu tươi chảy đầy đất.

Trong căn phòng chỉ toàn sắc trắng ấy, một màu máu đỏ tanh òm đập vào mắt nàng, hết sức ngứa mắt. Nàng đột nhiên bình tĩnh trở lại, khi đó cả người cũng buông lỏng cảnh giác, một thân thể cao hơn 1m85, trẻ trung tráng kiện, người đàn ông người Mĩ như búp bê ấy dễ dàng bẻ lấy hai cánh tay nàng, con dao găm chỉ thiếu vài cm nữa thôi là ghim vào tim anh ta.

Đường Yên nhanh tay lẹ mắt lấy ống chích từ trong tay y tá tiêm thuốc an thần cho nàng, mới cản được sự việc.

Nàng mấy tháng cũng không mở miệng ra nói một câu, nhưng khi thái tử gọi điện thoại vượt biển đến cho nàng, nàng lại có thể cười nói với hắn, biểu hiện ấy thật khác xa với ngày thường. Nhưng sau khi cúp điện thoại, soi gương, tay nàng lần mò, vuốt ve lấy mái tóc ngắn củn cởn bị cắt hết sức cẩu thả, khuôn mặt gầy yếu tái nhợt, còn cả thân thể nhơ bẩn không chịu được, hai tay nàng che lấy mặt thất thanh khóc rống lên.

Đó là lần đầu tiên Đường Yên thấy Trữ Dư Tịch rơi nước mắt từ sau sự việc đó ....

Nàng uống thuốc ngủ, miễn cưỡng lắm mới đi vào giấc ngủ. Đường Yên lẳng lặng ngồi bên mép giường nàng, đau lòng đến chảy nước mắt.

"Mẹ biết con hận cậu ta, nhưng mẹ còn hận cậu ta hơn con, nếu có thể mẹ đã sớm phái người đi phanh thây cậu ta báo thù cho con rồi."

"Nhưng mà tiểu Tịch ơi, cậu ta lại có ơn cứu mạng thái tử, ông cụ cũng có chuyện muốn nói với cậu ta, không thể để cậu ta bị tổn thương dù chỉ là một cọng tóc, con bảo mẹ phải làm sao bây giờ ... Tiểu Tịch, con nói xem mẹ phải làm gì bây giờ?"

Đường Yên không biết, Trữ Dư Tịch vẫn còn tỉnh, cho dù nàng đã uống thuốc ngủ, nhưng vẫn chưa ngủ sâu. Lời của Đường Yên, nàng một chữ cũng không nghe sót.

Nàng bắt đầu phối hợp trị liệu, đối diện với những chuyện nàng không thể chịu đựng được, nàng buộc bản thân mình phải thử tiếp thu, một lần không được thì hai lần, một tháng không được thì hai tháng.

Bác sĩ dự tính đợt trị liệu khôi phục tâm lý phải kéo dài ít nhất hai năm, nhưng nàng chỉ mất một năm.

Trong lòng Đường Yên có đủ loại cảm xúc, nhưng chỉ có thể thở dài. Bà còn có thể nói gì chứ, quả nhiên là con gái bà, con bé sẽ không dễ dàng bị đánh bại, quả nhiên là con gái bà, rất kiến cường, đến mức người ta phải đau lòng.

.

Lại trở lại một giờ trước.

Thị Dạ Triều có gọi điện đến, nàng vừa nghe thấy tiếng hắn, liền trực tiếp rút dây điện thoại, lên giường ngủ.

Nhưng trong bụng lại truyền đến từng trận bỏng rát, khiến nàng khó có thể đi vào giấc ngủ. Nàng rất ít khi ngã bệnh, lăn qua lăn lại, cuối cùng mới đi uống thuốc. Cái hương vị vừa ngọt lại vừa chua chát đó khiến nàng muốn nôn ra.

Nàng nằm nhoài người trên sofa xem tivi, nhưng căn bản cũng không xem nội dung chương trình. Nàng biết hôm nay chính là ngày họp mặt của nhà Hoàng Phủ, nàng cố ý không về, vì sợ gặp phải thái tử....

Mà Thi Dạ Triều lại không mời mà đến, nàng nghĩ có khi về còn tốt hơn. Hắn điềm đạm cười, bỏ hộp cơm xuống.

"Tôi nghĩ em chưa có ăn cơm chiều, lại không chịu ra ngoài ăn, nên mang qua đây cho em." Hắn tự mình mở hộp cơm ra, dọn xong chén đũa. "Ăn đi."

Thấy nàng chẳng thèm động tới, hắn cũng không có khẩu vị. "Nhất định phải bày ra bộ mặt này với tôi sao? Mấy ngày không gặp, một chút cũng không muốn nghĩ đến tôi sao?"

Trữ Dư Tịch chẳng thèm để ý đến hắn, trực tiếp kéo cửa ra, ý muốn đuổi người đã quá rõ ràng.

Thi Dạ Triều chỉ hơi cười, đến cạnh cửa, nhưng lại trực tiếp đóng cửa lại, đồng thời khóa chặt nó .

Trữ Dư Tịch Lập tức cảnh giác lùi lại phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn với hắn.

"Từ ngày đầu tiên tôi trở về, em đã đề phòng tôi thế này." Thi Dạ Triều lại tiến lên một bước, thấy nàng cũng đồng thời cách xa hắn hơn một chút.

"Anh cút đi." Ngữ khí lạnh lùng của Trữ Dư Tịch làm Thi Dạ Triều nhăn mày.

"Tiểu tịch ... Hai chúng ta không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện sao?" Hắn gần như bất lực. Hắn cực kỳ nhớ những ngày bọn họ không có gì giấu diếm nhau, nàng tín nhiệm hắn, nàng kính trọng hắn, vì ... hắn đã cứu mạng thái tử. Nhưng hắn lại lợi dụng sự tín nhiệm của nàng, làm nên một chuyện vĩnh viễn cũng không có cách nào có thể bù đắp cho nàng.

Trữ Dư Tịch như nghe được câu chuyện cười. "Tôi tình nguyện chưa từng quen biết anh."

Vừa dứt lời, động tác hắn cực kì nhanh nhẹn tiếp sát vào người nàng, Trữ Dư Tịch đã sớm có chuẩn bị, vung nấm đấm, hung bạo đá chân. Thi Dạ Triều né tránh, tránh được sự tấn công của nàng, tìm cơ hội để khống chế nàng.

"Vài năm không gặp, thân thủ tiến bộ nhiều như vậy, em thật làm cho người ta kinh hỉ." Hắn có thể tưởng tượng được nàng đã cố gắng bao nhiêu, nhưng mà hắn không biết, nàng tiến bộ thần tốc như vậy, là vì muốn giết chết hắn hay do muốn bảo vệ thái tử.

"Nhưng mà chỉ như thế này em cũng chưa phải đối thủ của tôi, nếu muốn giết tôi, tôi đã nói sẽ cho em cơ hôi, còn nhớ không?"

Trữ Dư Tịch cong chân tấn công lại bị hắn cản được. "Chiêu này không phải lần nào cũng dùng được đâu."

Ánh mắt phẫn hận của nàng, Thi Dạ Triều nhếch môi cười, kiềm chế buông nàng ra. Buông cà vạt và cổ áo sơ mi ra, công khai ngồi lên sofa, hai tay duỗi dài đặt ở trên ghế sòa.

"Tôi đến đây để giải thích với em, tôi không nên làm vậy với em, Sorry."

"Ý tôi là, chuyện nụ hôn ngày đó, còn cả .... chuyện năm đó."

"Tôi với anh không có chuyện gì cả, anh cút đi, về sau đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa."

Thi Dạ Triều nở nụ cười. "Tại sao nhất định phải nói như vậy, đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, nếu không em đã không hận tôi nhiều năm như vậy?"

Tại thời điểm nàng để lộ biều tình như muốn giết người, hắn từ từ cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, vạch cổ áo sang hai bên, để lộ ra lồng ngực rắn chắc màu mật ong. Hắn vơ lấy con dao gọt trái cây trên mâm trà, mũi dao hướng vào mình, chỉa vào một vết sẹo khá rõ trên ngực.

"Có muốn đánh cuợc một lần không? Xem bây giờ, em có thể giết chết tôi không?"

"Thi Dạ Triều! Tôi đã khác xưa rồi! Tôi sẽ không tùy tiện đụng vào anh đâu!" Náng siết chặt nắm đấm, kiềm chế hận ý cùng lửa giận.

"Tôi biết, em thay đổi thế nào tôi nhìn cũng biết, nên em có thể chấp nhận đề nghị của tôi, giết tôi, em có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi, không giết được tôi, thì mọi chuyện vẫn như cũ." Giọng hắn bỗng chốc lại trầm thấp, cố ám chỉ. "Bây giờ, không có rắn, chỉ có tôi, em và tôi."

Nàng cũng không phải đứa ngốc, làm sao không hiểu được hắn ám chỉ cái gì, nếu chấp nhận lời đề nghị của hắn nàng sẽ phải trả cái giá đắt cỡ nào! Nàng làm sao có thể chịu được cái cảnh bản thân mình lại một lần nữa cùng hắn tiếp xúc thân mật!

"Cuối cùng anh muốn bức tôi đến mức nào mới hài lòng? Tôi rõ ràng đã nói với anh, đời này tôi khó có thể yêu anh, tuyệt đối không có khả năng!"

Ánh mắt Thi Dạ Triều âm u, ánh mắt hổ phách hỗn loạn lóe lên một tia không cam lòng cùng vẻ cô đơn, sắc màu đổ tanh.

Nàng tuyệt đối sẽ không yêu hắn, cũng giống như hắn, hắn tuyệt đối không thể ngừng yêu nàng.

Không, cho dù hắn có ngừng, thì nàng cũng sẽ không.

"Vậy còn thái tử? Hắn yêu em sao?" Hắn cười nàng, nhưng cũng cười bản thân mình. "Em ở cạnh hắn ta nhiều năm như vậy, nếu có thể hắn đã sớm yêu em, không phải sao?"

"Tôi không hiểu được, thái tử tốt ở điểm nào? Thời điểm em cần hắn nhất, hắn đang ở đâu? Cũng như bây giờ, cũng như năm đó...."

"Tiểu Tịch, giữa em và hắn, cho dù không có tôi, cũng sẽ cực kỳ khó khăn, em cũng biết, còn cần tôi nhắc em sao?"

Mặt Trữ Dư Tịch trắng toát. "Tôi không cần anh nhắc tôi, tôi chỉ cần anh tránh xa tôi một chút!"

Hắn đứng dậy cài lại cúc áo, vẻ mặt rất nghiêm túc. "Đừng nói tôi không cho em cơ hội, chúng ta có thể cá cược, khi mà tôi còn có chút nhẫn nại, em có thể làm thái tử cam tâm tình nguyện yêu em, tốt thôi, tôi sẽ rời khỏi."

"Tôi về Canada, sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, em cứ coi như tôi chết rồi."

"Nếu hắn không thể yêu em, vậy tiểu Tịch, dù có phải vận dụng hết lực lượng của nhà họ Thi đối địch với nhà Hoàng Phủ để dẫn em về Canada tôi cũng không tiếc, tôi cưới em, em coi như bản thân mình chết rồi cũng được. Tôi không cần tình yêu của em, chỉ cần thân thể em."

... ...

Trữ Dư Tịch cắn chặt môi, làm thái tử cam tâm tình nguyện, yêu mình. Nàng cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới .....

"Tôi vì sao phải nghe anh? Tôi vì sao phải tin anh sẽ rời khỏi?"

Thi Dạ Triều cười nhẹ. " Không biết phải nói em giỏi ở điểm nào, thứ tình yêu thầm lặng của em, chả là cái thá gì với loại đàn ông như thái tử, em không chủ động, hắn vĩnh viễn cũng không chú ý đến em."

Yêu thầm một người, cái loại chờ đợi đau khổ vô vọng này, cái loại gần ngay trước mắt xa tận chân trời này, có lẽ đến cuối cùng chỉ có bản thân mình mới nếm trải. Khi bạn yêu người kia, bạn vĩnh viên cũng không quan tâm đến bản thân mình.

Bạn vĩnh viễn cũng không muốn dừng bước.

Đời người rất dài, có thể bạn cam chịu dùng cả đời mình để chờ đợi, dù có là công dã tràng đi nữa .....

......

Cho dù Trữ Dư Tịch không muốn thừa nhận, nhưng ở phương diện nào đó nàng rất giống với Thi Dạ Triều.

Nàng không muốn phải ở bên cạnh người đàn ông này cả đời, mà hắn lại không biết được nàng yêu hắn như sinh mạng. Nhưng cũng không thể trực tiếp nói cho hắn biết tình cảm của nàng. Bởi vì những thứ qúa dễ dàng đạt được, sẽ không biết quý trọng. Thứ nàng muốn, không phải cho hắn biết lòng mình, mà nàng muốn thái tử thật sự yêu nàng, vì yêu mà yêu.

Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.(Tình không biết tự bao giờ, chỉ hướng về một người yêu say đắm.)

Trữ Dư Tịch đã quên mất bản thân mình chính xác bắt đầu yêu hắn từ bao giờ, chỉ biết rằng trong đời nàng đã không thể thừa nhận có thứ gì đó đã mất. Chỉ biết cái loại tình yêu này thống khổ nàng không muốn nhẫn nại nghĩ nữa.

"Mặc kệ hai người trước đó đã từng có cái gì, tiểu Tịch, bây giờ em thích Thi Dạ Triều sao?" Thái tử vẫn còn đang chờ đáp án của náng.

Đáy mắt nàng hơi ướt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông này, gằn từng tiếng trả lời.

"Không."

"Em không thích anh ta."

Thái tử bỗng nhiên nhếch môi cười. "Tốt."

"Anh thái tử, em không muốn ở cùng một chỗ với anh ta, em. ..."

Thái tử vỗ vỗ đầu nàng. " Yên tâm, em không muốn, sẽ không ai bắt ép em."

Ngay cả lúc đó hắn cuối cùng cũng không xuống tay cưỡng bức nàng sao ....

Tâm tình của hắn vì một câu của Trữ Dư Tịch "Em không thích anh ta", lập tức tươi sáng trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.