Đêm khuya.
Tiểu Cửu đột nhiên mở mắt ra, trên tủ đầu giường, đồng hồ đeo tay của cô
phát ra ánh sáng mơ hồ màu đỏ. Nhấn phím khóa bên hông, ánh sáng màu đỏ
biến mất. Hơi thở Doãn Vệ Hoài trầm ổn, có quy luật, đã ngủ rất say. Vì
điều tra chuyện của Dĩ Nhu đã nhiều ngày anh không chợp mắt. Tiểu Cửu
chờ một lát, xác nhận quả thật anh đã ngủ say, dùng động tác nhẹ nhất
trở người, bước xuống giường, ăn mặc chỉnh tề, lặng lẽ rời đi.
Không biết vì sao người kia lại chọn chỗ này để gặp mặt. Bên cạnh đường sắt
cỏ hoang mọc um tùm, chỉ có một ngọn đèn đường tản ra ánh sáng u ám.
Tiểu Cửu tựa vào cột đèn, ngón trỏ di chuyển qua lại giữa các nút áo,
chân mày nhíu lại.
Sau lưng có tiếng vang rất nhỏ, tính cảnh giác của Tiểu Cửu luôn luôn cao, người tới cũng chỉ thử dò xét, nên bỏ qua.
Cả người A mặc quần áo màu đen, tóc dài buộc lên, nhanh nhẹn lão luyện. Nở một nụ cười với Tiểu Cửu. “Đã nhiều năm không gặp, Cửu nhi.”
Tiểu Cửu hơi gật đầu, duy trì phong cách lạnh lùng vẫn thường thấy. “Có nhiệm vụ?”
Ám đường là một tổ chức ngầm, hiếm người nào biết người quản lý phía sau
là nhà họ Thi. Thành viên nữ trong Ám đường chiếm hai phần trong tổng số thành viên. A và Tiểu Cửu là cùng một nhóm bị chọn trúng để bồi dưỡng
thành nữ sát thủ. Kể từ khi Tiểu Cửu được đưa đến bên cạnh Thái tử, tất
nhiên bề ngoài đã thoát li quan hệ với Ám đường, cắt đứt liên lạc. Không có lệnh của Thi Dạ Triều, bất luận người nào cũng không được tự tiện
liên lạc với đối phương.
Nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên máy
truyền tin trong đồng hồ đeo tay của Tiểu Cửu có phản ứng. Cô đã biết
ngày này sớm muộn gì cũng đến.
Hai ngón tay của A kẹp lấy một tấm thẻ đưa cho cô. Tiểu Cửu xem qua nội dung trên thẻ, lòng lạnh hơn phân
nữa. “Là Thi thiếu ra lệnh?”
“Đúng vậy. Hai người đàn ông này
không phải nhân vật bình thường, để đề phòng bất trắc cô cầm cái này, tự mình ra tay.” A nhét một cái bình sứ trắng vào tay cô. Tiểu Cửu không
cần nhìn cũng biết là vật gì.
A am hiểu nhất chính là điều chế
các loại độc dược âm thầm lấy mạng người khác. Tiểu Cửu nắm chặt bình,
giọng nói vô tình trở nên hơi gấp gáp. “Thi thiếu muốn lấy mạng của Thái tử và……. Doãn Vệ Hoài?”
“Thái tử? Gọi thật thuận miệng.” A cười, tay khoác lên vai Tiểu Cửu. “Mặc dù cô đã ở bên ngoài nhiều năm, nhưng
đừng quên ai mới là chủ nhân thật sự của cô, còn có Doãn Vệ Hoài kia,
không phải là cô thật sự đặt chân tình lên người anh ta rồi chứ? Vì đàn
ông mà liên lụy đến tính mạng, có đáng giá không?”
Chân tình? Đáng giá?
Tiểu Cửu tình nguyện không phải là mình đã yêu thật lòng. Cô cũng biết tình
yêu là thứ phiền toái, một khi dính vào cũng đừng nghĩ thoát ra.
……
Cô xoay nhẹ tay nắm cửa, không tiếng động bước vào, cửa phòng ngủ khẽ mở,
lộ ra ánh sáng mờ mờ bên trong. Lòng cô chùn xuống, đẩy cửa đi vào.
Đột nhiên nhìn thấy Doãn Vệ Hoài không mặc áo ngồi ở đầu giường, chăn đắp
trên hông, ngẩng đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc, một đoạn tàn thuốc thật
dài khẽ run.
Cô vừa bước vào, Doãn Vệ Hoài mở mắt ra, híp mắt
nhìn quần áo trên người cô. Tiểu Cửu ung dung cởi quần áo, chui vào
chăn, ôm lấy hông anh. Anh rủ mắt, giơ tay vuốt tóc cô.
Cả phòng yên tĩnh.
“Có người báo chuyện Dĩ Nhu tiểu thư, em đi xem thử, lại là một tin tức không đáng giá.”
“……”
Doãn Vệ Hoài dụi điếu thuốc, im lặng thật lâu, tắt đèn, trong bóng tối, tìm được môi cô, hôn lên.
“Đừng làm chuyện điên rồ Tiểu Cửu, nếu không ai cũng không cứu được em……”
Doãn Vệ Hoài cúi đầu nói một câu, gõ thẳng vào trái tim Tiểu Cửu.