Thái tử mấy ngày nay rất buồn bực.
Luôn là âm tình bất định.
Lúc nào đi họp cũng không yên lòng. Giám đốc kinh doanh ở trước mặt hắn run rẩy báo cáo, thế nhưng hắn lại ủ rũ, mắt nhìn thẳng vào mắt của đối
phương, gương mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Giám đốc kinh doanh len lén lau mồ hôi, không biết nên đứng lên hay nên ngồi yên thế này.
Hoàng Phủ Triệt đóng tài liệu trong tay, dưới mặt bàn đá hắn một cước. Thái tử mới hồi hồn, ho khan một cái.
“Tan họp.”
Mọi người trầm mặc … Cuộc họp này vừa tiến hành 45 phút, mà thái tử lại
ngẩn người hơn nửa tiếng. Cả quá trình chỉ nói một câu là “Tan họp.”
Nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, Hoàng Phủ Triệt day day huyệt thái dương.
Đến tận gần giờ nghỉ trưa, thái tử sáng ngời bước vào phòng làm việc của Hoàng Phủ Triệt.
Hoàng Phủ Triệt đang mặc áo khoác, liếc hắn một cái. “ Có chuyện gì sao?”
“…..Không có.”
Thái tử xem xét chung quanh, giống như du khách đến tham quan.
“Vậy tan việc rồi, tôi đi đây.” Hoàng Phủ Triệt nói qua, cầm chìa khoá đi ra cửa.
Thái tử đuổi theo, cùng vào thang máy với anh.
“Có chuyện thì nói đi, ấp a ấp úng không phải là phong cách của anh, hơn
nữa lại khiến tôi rất ghét.” Hoàng Phủ Triệt không chịu được, chủ động
mở miệng.
Thái tử cợt nhã kéo vai anh. “ Cùng ăn cơm trưa thôi.”
“Anh phải hẹn trước.” Hoàng Phủ Triệt liếc nhìn điện thoại di động một chút, chiếc máy đã khôi phục lại như cũ.
“Vậy bây giờ tôi hẹn cậu.”
“Hôm nay không được.”
“Vậy ngày mai?”
“Cũng không được.”
“Vậy cậu khi nào mới rảnh?” Thái tử không nhịn được hỏi.
“Hai tuần sau, lịch trình cũng không bận rộn lắm.”
“Mẹ nó! Sao cậu còn bận hơn cả tôi?”
Hoàng Phủ Triệt đẩy cánh tay của hắn đang ôm bả vai mình ra, còn dùng đầu ngón tay phủi phủi, giống như phía trên bị hắn làm dơ.
“Bởi vì công việc anh phải làm, giờ tôi phải xử lý.”
Thái tử sờ sờ chop mũi. “ Vậy thật khổ cho cậu.”
Cuối cùng thái tử còn chưa xem xem anh đã khỉ gió hẹn với ai, mặt dày mày dạn nhất định đi theo.
Thấy Nhan Loan Loan cả người khoác lớp trang phục nhẹ nhàng khoan khoái vẫn
không mất đi vẻ quyến rũ, thái tử nhếch cao mày, bụng liếc nhìn Hoàng
Phủ Triệt.
Còn Hoàng Phủ Triệt bên cạnh lại khẽ cau mày, có chút
hối hận khi để hắn theo tới đây. Rất lịch sự kéo ghế ra cho cô, nhân cơ
hội nhỏ giọng hỏi.
“Tại sao lại mặc như vầy?”
Nhan Loan Loan cúi đầu nhìn lại mình, khọng cảm thấy có gì không ổn. “ Khó coi lắm sao?:
“Không được.” …….Không phải là không được, lớp vải hồng phấn ước chừng quá
mỏng, cô giống như một cây đào mận trưởng thành, quá mê người.
Nhan Loan Loan nghe anh nói như vậy có chút uất ức, mỗi lần nhìn thấy anh,
cô đều sẽ cố ý ăn măc như vậy, muốn bày ra hình ảnh đẹp nhất của mình.
Mà thái tử hiển nhiên biết ngụ ý của Hoàng Phủ Triệt, vừa đốt thuốc vừa vỗ vai anh. “ Một mỹ nhân quý báu như vậy, không trách được câu lại kiên
quyết không muốn để thôi thấy.”
Nhan Loan Loan lễ phép cười khách khí. “ Thái tử gia nói đùa.”
Chân mày Hoàng Phủ Triệt càng nhíu chặt hơn. “ Không cần khách khí với anh ta như thế.”
Gia* với chả gia , người phụ nữ của anh gọi anh trai anh là gia, vậy anh là cái gì?
(*Gia : dùng để gọi 1 cách tôn trọng, tôn kính)
Bữa cơm này ăn xem ra khá hài hoà, trừ Hoàng Phủ Triệt trên mặt có chút lạnh lùng ra.
…….
Nhan Loan Loan từ phòng vệ sinh bước ra ngoài, dùng tay chỉnh lại kiểu tóc,
có chút ngoài ý muốn nhìn đến thái tử đứng dựa vào tường, hình như đang
chờ người.
Lên tiếng chào hỏi, lướt qua hắn.
“Nhan tiểu thư xin dừng bước.” Thái tử ngậm lấy điếu thuốc, hít một hơi, chậm rãi phun ra một ngụm khói.
Nhan Loan Loan chần chừ dừng lại, thái tử lộ vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt hẹp dài
đào hoa nửa hí lại quan sát cô, nhưng không nói lấy 1 lời nào.
“Thái tử, có chuyện gì không?”
Thái tử nhìn từ trên xuống dưới, nhìn cô gái này, nhếch môi cười. “ Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó không?”
“Hả?” Nhan Loan Loan hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khẽ. “ Những lời tán tỉnh này không phải đã hơi cũ rồi sao.”
Nụ cười trên môi thái tử vẫn không đổi. “ Nếu tôi muốn sẽ trực tiếp tiếp cận cô, không cần phí thời gian nói nhảm đâu.”
Nhan Loan Loan cười nói. “ Đây cũng là lần đầu chúng ta gặp mặt, bằng không
theo trí nhớ của thái tử, tôi sẽ là người phụ nữ đã gặp qua sẽ không thể quên được à.”
“Vậy sao?” Thái tử vén vài sợi tóc bên tai cô lên, cử chỉ lỗ mãng. “Vậy tại sao, hôm nay tôi vừa thấy cô, đã cảm thấy ….
Giống như đã từng quen biết?”
Nhan Loan Loan nhanh nhẹn tránh
hắn, đi vòng đến bên người hắn. “ giữa người với người, quả thật có một
loại cảm giác như vậy, có lẽ tôi với … hai người có duyên phận.”
“Hạ Tử Dụ là đàn chị của tôi, thái tử đã từng thấy tôi chụp chung với chị ấy không chừng.”
Thái tử chỉ cười không nói, trong tròng mắt đen mơ hồ loé lên, nhìn Nhan Loan Loan sợ hãi.
….
Chờ thái tử trở lại chỗ ngồi, Hoàng Phủ Triệt vừa nói chuyện điện thoại xong. Thái tử thấy sắc mặt anh sa sầm, hỏi.
“Thế nào?”
“Tiểu Nhu xảy ra chút chuyện, buổi chiều công ty còn phải ký hợp đồng. Anh đi hay tôi?”
So sánh giữa Hoàng Phủ Dĩ Nhu và Trữ Dư Tịch , nghĩ đến cô gái kia, thái
tử theo bản năng muốn nàng và Hoàng Phủ Triệt bớt tiếp xúc với nhau đi
một chút.
“Vậy tôi đi, cậu đưa Nhan tiểu thư về đi.”
Trong lúc nói, thái tử cố ý liếc Nhan Loan Loan 1 cái. Cô nghiêng đầu, lấy
tay nâng má, phát hiện được ánh mắt chăm chăm của hắn hướng về phía
mình, lại hào phóng nở nụ cười đẹp rạng ngời.