Không đợi cô mở
lời, nụ hôn của anh đã đáp xuống, điên cuồng, bừa bãi tấn công cô. Môi
lưỡi quấn quít, thật làm cho anh hoài niệm. Bắt đầu từ tối hôm đó, anh
đã bao lâu không hôn cô rồi?
Đến bây giờ anh đã có vô số mỹ nhân, người phụ nữ này, cũng là ngoại lệ. Cô trừ anh ra, còn có người đàn ông khác.
Mà anh biết rõ, nhưng vẫn chưa có bất kỳ hành động nào. Anh nghĩ một chút, cô rốt cuộc muốn làm gì.
Bị người ta lừa, không phải là chưa từng bị. Bị phụ nữ lừa gạt như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm.
Dưới lòng bàn tay, cô mềm mại, nhẵn nhụi, trong nháy mắt, tất cả đều là mùi
hương quen thuộc. Người phụ nữ này lại hấp dẫn anh như vậy.
Cô
không tự chủ cong người, nẩy mình lên, lấp đầy lòng bàn tay anh. Từ từ
nở rộ giữa ngón tay anh. Cô giang chân trên đùi anh, kích thích ngày
càng dâng cao, anh chỉ cách cô một lớp rất mỏng.
“Loan Loan ….” Anh bao lấy môi cô, giọng nói trầm thấp, từng tiếng gõ vào màng nhĩ của cô.
“Có nhớ anh không?”
Nhớ.
Từ này mắc trong cổ họng. Nhan Loan Loan quên mất câu trả lời, trong lòng căng thẳng, trái tim yếu ớt của cô chấn động.
Hoàng Phủ Triệt khó nhịn được, kích động đến thật nhanh. Anh từ trước đến giờ không phải là người đàn ông buông thả dục vọng, anh khác với thái tử.
Nhưng giờ phút này, ngọn lửa rực nóng dưới bụng ngày càng bùng cháy, anh thế nào cũng không thể trấn áp được, hơn nữa, hình như anh cũng không
muốn trấn áp.
Từng chút từng chút cương cúng, cho đến khi phát
hiện ra động tình của cô. Một tay giam cầm bờ eo của cô, cởi quần mình
ra, kéo xuống dưới. Thứ đó đã sớm nháo động muốn nhanh chóng nhảy ra,
anh thậm chí còn không để ý cởi quần áo của cô, liền muốn trực tiếp tiến vào.
Anh đè đầu cô ra, hung hăng hôn. Nắm vật nóng bỏng , trước cửa khẩu ướt át.
Cô ý loạn tình mê, lý trí và lòng đang đánh nhau.
Thế nhưng anh lại cảm giác tối qua mình nên làm như vậy. Cô ói đến rối tinh rồi mù, níu lấy anh không buông. Hoảng Phủ Triệt cởi bỏ quần áo bẩn của cô, ôm người phụ nữ loã thể , ý thức đã không rõ, tắm rửa sạch sẽ cho
cô.
Bọt xà phòng được thoa khắp thân thể cô, tay anh di chuyển
uyển chuyển theo đường cong xinh đẹp của cô. Anh không phải hạng quân tử gì, thừa nhận bản thân chỉ thuận tiện đùa giỡn với cô.
Báu vật trong ngực anh không thể nào không có phản ứng.
Cô giãy dụa trong lòng anh, uốn éo trước “ngọn lửa” lớn của anh, anh đã trong tư thế sẵn sàng, dùng chút sức cũng có thể tiến vào. Ấy vậy mà
khi nhìn thấy cô nhíu chặt mày, đành phải kiềm chế kích động. Anh muốn,
cũng không phải chưa từng cùng trải qua với phụ nữ say rượu, vừa vặn
người phụ nữ bên dưới, là cô, không phải ai khác.
“Loan Loan ….
Loan Loan ….” Anh nhẹ nhàng gặm lấy chiếc cổ nhỏ dài của cô, giọng nói
vì cố khắc chế dục vòng mà khàn khàn không thôi.
“Mars, Triệt ….”
Tiếng của cô, nhẹ nhàng lại mềm mại, gọi tên anh, anh cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn.
“Có muốn không? Có muốn anh không?”
Ngọn lửa lại bừng cháy mãnh liệt hơn. Không kịp đợi cô trả lời, anh đã tự
mình dẫn dắt, trước cửa khẩu của cô, khẽ dùng sức, một tấc, một tấc đâm
vào.
Hạ thân đột nhiên căng thẳng, khiến cô trong nháy mắt liền
tỉnh táo. Cô muốn đẩy anh ra, lại bị anh kìm kẹp ở eo, không thể đẩy ra, lại càng làm anh đâm sâu hơn một chút.
“Không cần! Không được! Mars! Dừng lại, dừng lại!”
“Chậm.” Anh dùng sức mút lấy lớp da mỏng ở xương quai xanh, in lại một vết hôn.
“Anh không dừng được.”
Chỉ có thể tiến vào thêm một chút, sự khít khao khác thường này cơ hồ muốn khiến anh điên dại.
Muốn thời khắc này anh dừng lại, đừng mơ tưởng!
….
Nhan Loan Loan nhanh chóng rơi nước mắt, bàn tay nhỏ bé đấm vào người anh. “ Dừng lại! Xin anh!”
Hoàng Phủ Triệt không chút cử động, nước mắt của phụ nữ, có đôi khi nó có thể giúp cho A-đrê-na-lin tăng cao kịch liệt, người đàn ông lúc này hoàn
toàn là người với nửa thân dưới là động vật.
“Em nên xin anh đừng dừng lại mới đúng.”
…..
Tiếng chuông điện thoại réo rắt, quấy rầy việc anh chuẩn bị tiến vào, chút lí trí trở về trên người anh. Nhan Loan Loan nhân lúc anh còn đang do dự,
dùng hết sức thoát khỏi người anh.
Sắc mặt Hoàng Phủ Triệt trầm
xuống, bả vai và lỗ tai kẹp điện thoại, dễ dàng bắt được người phụ nữ
lâm trận bỏ chạy, ép sát vào tường, mò lên chân cô, ôm chặt hông mình.
“Chuyện gì? Tiểu Tịch.”
Một bên anh điều chỉnh tư thế của mình, tay kia che miệng Nhan Loan Loan.
Nhan Loan Loan không tin người đàn ông này thế nhưng có thể như vậy …
“Cái gì?” Anh kiềm chế bản thân, một khắc trước đè sát vào người cô,
bỗng dừng lại. Tay nắm lấy điện thoại, giọng nói cũng nghiêm túc.
“Anh hiểu rồi, em ở đó chờ anh.”
Nhan Loan Loan xác định người bên kia điện thoại là một người phụ nữ. Mặc dù không biết là ai, nhưng chính cú điện thoại này đã cứu cô …
Hoàng Phủ Triệt vứt điện thoại, hung hăng hôn thêm một lần nữa, trong giọng nói không khỏi có chút thất vọng.
“Lần sau tiếp tục.”
Anh liếm láp cánh môi đỏ tươi sưng tấy của cô. “ Lần sau, sẽ khiến em chỉ biết xin anh đừng ngừng lại.”
….
Trữ Dư Tịch lại nhìn điện thoại một lần nữa, đúng lúc ấy, sau lưng vang lên một giọng nam.
“Chờ anh à, tiểu Tịch.”
Trữ Dư Tịch vừa nghe thấy giọng nói này, cả người liền bắt đầu cứng ngắc.
Người đàn ông trực tiếp vòng tới đối diện cô, ngồi xuống. Nở nụ cười mê hoặc với cô.
“Trùng hợp vậy, chúng ta thật có duyên.”
Thái tử không có ở đây, nàng không cần phải làm bộ, đứng dậy liền muốn rời
đi. Tốc độ của Thi Dạ Triều như bay, bắt được cổ tay nàng kéo lại, tay
khoác lên vai nàng, động tác êm ái lại mạnh mẽ kéo nàng về chỗ cũ.
“Nếu đã gặp, vậy cùng nhau ăn cơm trưa thôi.”
Lật được nửa thực đơn, hắn giống như nghĩ đến điều gì đó, đôi con ngươi màu hổ phách xinh đẹp vì nhớ lại mà chuyển thành màu nhạt hơn khiến người
ta say mê.
“Đây là lần thứ ba chúng ta ăn cơm riêng, còn nhớ không?”
…. Nàng tình nguyện cái gì cũng không nhớ, những thứ kia nàng đã cho là mớ kí ức bám đầy bụi, thật ra thì chỉ là chúng bị nàng giam giữ tận đáy
rương. Thi Dạ Triều lại có thể chính xác tìm được, nhẹ nhàng thổi cái
rương bụi bặm ấy, cái rương bị nhiều sợi xích khoá chặt như vậy lại bị
lột trần trắng trợn.
Ba năm sau, hôm nay, gương mặt hắn dưới ánh mặt trời, rõ ràng đến mức khiến nàng sợ hãi.