Nhan Loan Loan đẩy
kính mát trên sống mũi, bước chân chậm rãi, vòng qua chiếc Canyenne của
mình, nhìn lại chiếc Maybach 62S màu trắng đậu ngang trước đầu xe cô mấy bước. Hơn nữa kí hiệu M đôi hoa lệ đó thật khiến người ta muốn ngứa tay phải lột xuống.
Cô nhìn quanh, không có ai cả.
Ngồi vào xe mình nghịch điện thoại di động một lát, còn chưa thấy bóng người nào. Nhan Loan Loan bắt đầu khí vận đan điền …
XXX! Tên khốn kiếp nào điên khùng lại còn không có đạo đức! Chỗ đỗ xe
nhiều thế này, lại nhất định đỗ trước xe cô! Hai bên cô cũng có xe, phía sau là lan can…
Cô lại xuống xe xem xét lại từ trên xuống
dưới, đi tới đi lui hai lần, chống cằm đứng trước chiếc Maybach, xem xét khoảng cách giữa hai xe, dù có chút miễn cưỡng, nhưng nếu như cô cẩn
thận một chút, cũng còn có thể vượt qua.
Nhưng ngộ nhỡ ….Kỹ
thuật của cô cũng không siêu như vậy, nếu không cẩn thận xảy ra xây xát, vậy phải bồi thường bao nhiêu tiền cho người ta….
Cho nên thật là, mẹ nó!
“ Tiểu thư, em có thể tránh ra chút không?” Sau lưng đột nhiên xuất hiện
một giọng nam doạ cô gật mình, âm điệu khá cao, trong giọng nói hình như có chút vui vẻ.
Nhan Loan Loan quay đầu lại, thấy rõ người
tới, lại thấy trong tay anh ta cầm chìa khoá xe, không khỏi cười lạnh “
Tôi muốn rời đi, nhưng không biết tên đê tiện nào lại chặn đường của
tôi.”
Tả Thiệu Thần ngẩn ra, nhấp môi dưới, vừa ra khỏi thang máy liền quay đầu tìm hiểu chuyện mới diễn ra, sau đó lại nói chuyện
điện thoại với người nào đó
“Em nói là xe này cản đường xe em?”
Nhan Loan Loan liếc mắt, lắc đầu chê cười một cái, khoanh tay đứng nghiêm
một bên, cô khinh thường việc phải trả lời vấn đề này của cái tên ngu
ngốc này.
Tả Thiệu Thần âm thầm mắng : Cô chảnh gì hả? Khinh
cái gì? Ngực lớn là rất giỏi sao? Chờ đi, sớm muộn gì cũng có người phải khiến cô kêu cha gọi mẹ!
Bởi vì Nguyễn Diệc Hàn, nên cô và
Tả Thiệu Thần cũng tự nhiên quen biết. Đoạn thời gian trước kia Nguyễn
Diệc Hàn theo đuổi cô, Tả Thiệu Thần cũng không ít lần quạt gió thổi lửa giúp đỡ. Vừa bắt đầu cô đã từ chối khéo, Nguyễn Diệc Hàn lại làm như
không thấy, mỗi ngày một bó hoa tươi lớn, tặng cả quần áo hàng hiệu,
giày, đồ trang sức… Thứ gì thịnh hành thì tặng, thứ gì đắt thì mua, rat
ay dứt khoát, chân mày chưa bao giờ nhăn lấy một cái. Vung tiền như rác
chỉ vì nụ cười của người đẹp.
Phụ nữ ,bên cạnh có dạng đàn ông vui mắt vui tai này đối tốt với mình, lòng sẽ dần không từ chối nữa, tổn thương.
Mờ ám nha, thỉnh thoảng vui đùa một chút không bị tổng thương về mặt tình cảm , thân thể cũng không, có gì lại không thể chứ.
Đàn ông muốn cái gì, cô đương nhiên biết. Cô không ngốc, lấy mập mờ làm đường, sẽ không chịu lui về phía sau nửa bước.
Nếu như nói thái độ ban đầu của Nguyễn Diệc Hàn là vui đùa một chút thôi,
vậy càng về sau, hắn là thật lòng. Ân cần hỏi han, cẩn thận che chở …
Nhan Loan Loan rốt cuộc phát giác ra, một hoa hoa công tử đã thật lòng
động tâm.
Cho nên giữa bọn họ từ nay chấm dứt. Hắn tốn bao
tiền bạc và thời gian trên người cô, cô có thể hớn hở tiếp nhận. Nhưng
tình cảm của hắn, cô không có hứng thú. Đó là điều cấm kỵ trong trò
chơi.
Nhất phách lưỡng tán ( nghĩa đen là một đập vỡ đôi, là
câu thành ngữ ý chỉ chia đôi đường, không còn dính líu gì tới nhau ), cô vẫn là Nhan Loan Loan tự do tự tại, phóng khoáng, mỹ lệ. Mà Nguyễn Diệc Hàn, lại gặp nạn.
Tả Thiệu Thần không rõ nguyên do, hỏi cậu
ta, không phải cô gái đó đã thuộc về cậu rồi sao? Đến tay thì đúng.
Nguyễn Diệc Hàn thu lại dáng vẻ vô lại ngày thường, cười khổ. Cậu ta nói Tả Tả cậu không hiểu, Nhan Loan Loan không phải là cô gái mà tôi có thể làm những việc vô lại đó được. Vậy thế nói mới tính là đến tay? Tôi cả
hôn cũng chưa từng hôn qua cô ấy.
Tả Thiệu Thần kinh hãi,
dáng vẻ khổ sở của Nguyễn Diệc Thần khiến Tả Thiệu Thần nhớ mãi đến nay. Cậu ta nói, Tả Tả, không phải tôi không muốn, mà là tôi không dám. Vui đùa, chọc phá cô ấy thì có thể, nhưng … Khi cô ấy cô đơn một thân một
mình, thật khiến cho người ta đau lòng, đau đến mức tôi không thể dùng
phương thức với những người phụ nữ khác với cô ấy. Cô ấy không muốn tôi
cũng không thể xuống tay, xuống tay không được.
Tả Thiệu Thần buồn bực, hắn tỉ mỉ quan sát Nhan Loan Loan từ trên xuống dưới, hắn lại không cảm thấy trên người cô gái này có điểm nào khiến người ta đau
lòng?
Thấy anh không có ý dời xe, Nhan LoanLoan không nhịn được.
“ Anh có thể nhanh lên không? Sợ người ta không biết chiếc Maybach này
của anh à? Anh đẹp trai này, Maybach cũng là loại hàng hoá thôi, mà hẳn
người sở hữu nó cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì! Bề ngoài đẹp đẽ vinh
quang bên trong lại kinh tởm xấu xí,trong đầu chỉ nghĩ những chuyện bỉ
ổi!”
Tả Thiệu Thần cảm thấy uất ức, có mắc mớ gì đến anh ta à?
“ Nhan Loan Loan cô …”
Khi Hoàng Phủ Triệt nghe thấy chút “ lý luận” của Nhan Loan Loa, rất muốn
tiến lên nói một tiếng “ Lại gặp mặt”, lại muốn hỏi cô một chút, làm sao biết anh đang nghĩ gì.
Mà thời điểm Nhan Loan Loan nhìn thấy Hoàng Phủ Triệt, lại nhướng mày, tại sao lại là anh ta? Đêm hôm đó, anh ta đã thấy thời điểm chật vật nhất của cô….
Thấy cô theo bản năng kéo áo khoác, chỉ một động tác này thôi, mà lòng Hoàng Phủ Triệt đã cực kỳ vui mừng.
Xem ra cô ấy cũng nhớ rõ mình.
Nhan Loan Loan có chút không thoải mái, người đàn ông kia tư thái thanh
thản, vẻ mặt xen chút hờ hững, hẳn là anh ta cũng không nhận ra cô, dù
sao ấn tượng đêm hôm đó cũng không quá sâu. Cô còn mang kính mát to cơ
hồ che nửa gương mặt, cô trang điểm còn là tóc quăn ….
Nhan
Loan Loan không quên lúc ấy anh ta đang thân thiết với một phụ nữ xinh
đẹp. Trong lồng ngực kia chính là một người phụ nữ, dù ai cũng sẽ không
nhớ đến những chi tiết vặt vụn ấy, nhưng cô nhớ.
Cô nhìn lại bóng mình qua cửa xe, càng thêm tin tưởng ý nghĩ của mình. Nghĩ đến
đây, cô không khẩn trương nữa, hất cằm thoải mái nhìn lại phía sau. Vài
giây sau da đầu cô bỗng chốc tê dại, người đàn ông này… Rõ ràng bộ dáng
lạnh lùng, đơn thuần xem như vô hại, nhưng tầm mắt lại giống như lưỡi
dao sắc bén xuyên qua tròng kính , bắn thẳng vào đáy mắt cô, cô cảm thấy mình tựa như đang loã thể trước mặt anh ta!
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Tả Thiệu Thần cảm thấy quái lạ, Hoàng Phủ Triệt vừa xuất hiện, thì khí diễm nhất thời của Nhan Loan Loan liền giảm mất một nửa.
Hoàng Phủ Triệt nắm chiếc chìa khoá tiến về phía Nhan Loan Loan, cả người
Nhan Loan Loan cũng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu : anh ta muốn làm gì!
Ngoài dự liệu, anh chỉ gặp cô thoáng qua, mở cửa xe, trước khi ngồi vào buồng lái giống như chợt nghĩ đến gì đó, nghiêng người nhìn cô.
Nhan Loan Loan chỉ thấy làn môi mỏng của anh giật giật “ Màu đen hợp với em đấy.”
….
Không, biết, đâu!
“À, còn nữa, xe này …. Là của anh, rất xin lỗi đã cản đường của em.”
Cô rốt cục đụng phải vận gì đây?
Nhan Loan Loan buồn bực cắn ngón tay. Khi thay đồ không quên liếc nhìn bóng
dáng mạnh mẽ rắn rỏi của người đàn ông kia qua gương.
Nhớ lại khoảng thời gian này, số lần bọn họ “vô tình gặp được” rất nhiều. Vô
luận là ở nơi nào, cô luôn đúng lúc gặp được anh. Cũng giống như hôm
nay, cô cùng Hạ Tử Dụ ra ngoài shopping, cô vốn là không muốn đến. Buổi
tối một mực ở lại làm việc, đến sáng mới dừng, tắm rửa sạch sẽ vừa muốn
lên giường ngủ, liền bị Hạ Tử Dụ gọi điện kêu réo.
Cô đã từng là bạn học đại học một năm với Hạ Tử Dụ. Quan hệ của hai người coi như
không tệ, Hạ Tử Dụ là người bạn đầu tiên trong đời cô được giao lưu. Sau cô vì ít chuyện phải chuyển đi du học. Hơn ba năm qua. Cô quanh quẩn
lại về nước, lại trở về cái thành phố này. Cô vốn không thuộc về cái
thành phố này, ấy vậy mà lại phải trở về. Cũng không nói rõ được nguyên
nhân tại sao, đây hẳn là vận mệnh của cô.
Cô không thuộc về nơi này, cô không thuộc về bất kỳ nơi nào, thậm chí cũng không thuộc về mình.
Mọi người thường hay nói số mạng luôn liên tục thay đổi. Vậy mà vận mệnh của cô chỉ có một, nó cũng không nằm trong tay cô.
Kể từ buổi tối đó, cô không biết là lần thứ mấy cố gắng phản kháng số
mệnh, vào lúc cuối cùng thoát khỏi nó… Cô gặp được anh, cứ thế sau này
lại “ gặp mặt” theo nhiều cách, trong mi mắt anh lạnh lẽo mà kiên định, ý cười lạnh nhạt mà sâu xa, anh không giống những người đàn ông khác dùng nhiều thủ đoạn nhiệt liệt theo đuổi cô, cả số điện thoại của cô anh
cũng chẳng hỏi qua, cô gặp qua oanh oanh yến yến bên cạnh anh, anh khách sáo lễ độ với cô, gần như kiểu lễ độ xa cách. Giữa bọn họ có lẽ cũng
không có cái gọi là bạn bè.
Mặc dù vậy, Nhan Loan Loan vẫn luôn rất lo lắng. Loại cảm giác này ngày càng tăng.
Trong đầu lại có một giọng nói nhắc nhở, không nên đến gần anh, người đàn ông này sẽ chỉ mang đến nguy hiểm không lường trước được cho mày.
….
“ Tiểu thư, cái này thế nào?” Thanh âm ngọt ngào kịp kéo lại thần chí đã bay xa của cô. Phụ nữ quanh thái tử không ngừng, nhưng Hạ Tử Dụ cũng
theo hắn rất lâu. Hạ cô ngương quang lâm, cô dĩ nhiên không thể chậm
trẽ, một đám phụ nữ đến đây cũng không phải là người tầm thường, toàn bộ đều được quản lý tự mình chiêu đãi.
Nhan Loan Loan bấm bấm chiếc đầm hồng, xoay người nhìn một chút. “ Hơi lớn, còn cái nào nhỏ hơn không?”
“ Phiền cô chờ, tôi giúp cô tra một chút.” Quản lý quay người lại, thiếu
chút nữa đụng vào người, đến khi thấy rõ Hoàng Phủ Triệt, liền cung kính hành lễ lui xuống.
Anh đứng sau lưng cô vài mét, từ một nơi
khác nhìn cô. Nhan Loan Loan không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được
tầm mắt của anh, quay đầu làm bộ như không thấy.Loay hoay muốn vào phòng thay váy, lại bị Hạ Tử Dụ kéo lại.
Hạ Tử Dụ nhiệt tình giới thiệu hai người. “Loan Loan, đây là người mà chị nói với
em, em trai của thái tử, Triệt nhị thiếu. Triệt, đây là học muội của tôi, cũng là chị em tốt nhất.”
“Tôi hiểu rõ, Nhan tiểu thư.” Hoàng Phủ Triệt thật ra cũng không thích giới
thiệu như vậy, làm em trai của loại người như vậy cũng không phải chuyện vẻ vang đáng tự hào gì.
Nhan Loan Loan trong bụng căng thẳng “ Thì ra anh là Hoàng Phủ ….”
“Họ kép rất phiền, Nhan tiểu thư không ngại có thể gọi là Mars.”Hoàng Phủ
Triệt đã trước một bước nói, nếu có thể, anh tình nguyện làm một người
bình thường nhất, cũng không nguyện ý có quan hệ với nhà Hoàng Phủ.
“Mars….” Nhan Loan Loan trong miệng nỉ non tên anh. Mars? Chiến thần nay…
Nhan Loan Loan hí mắt cười “ Tên này cũng không tệ, có khí thế.”
Hạ Tử Dụ vừa mừng vừa sợ. “Hai người quen nhau? Vậy thì tốt quá, không
bằng như vầy, cùng nhau ăn cơm trưa nha? Triệt, cậu có rảnh không?
“ Dĩ nhiên.” Hoàng Phủ Triệt hớn hở đồng ý. Sau đó xoay người gọi điện
thoại cho trợ lý, huỷ việc xã giao buổi trưa thậm chí là buổi chiều.
Nhan Loan Loan vốn muốn từ chối, nhưng lời còn chưa bay khỏi miệng, mặt Hạ
Tử Dụ đã sưng lên “ Không được nói bận, em về lâu như vậy cũng chưa ăn
một bữa đàng hoàng với chị, hôm nay dù có thế nào em cũng không thể đi.”
Nhan Loan Loan không thể làm gì hơn , bất đắc dĩ đồng ý.
Quản lý áy náy trở lại nói cho cô biết chiếc váy đó chỉ có hai size, loại khác nhau, mà cái cô muốn sớm đã bị người khác chiếm.
“ Vậy….” Nhan Loan Loan có chút tiếc nuối, đứng trước gương thử đồ quay
qua quay lại hai vòng, cắn cắn môi, luyến tiếc vào phòng thay quần áo đã đổi.
“ Bị ai mua? Không nhường lại cho cô ấy được sao?” Đại tiểu thư Hạ Tử Dụ tức giận, làm khó quản lý.
“ Hạ tiểu thư, chúng tôi có quy định, không thể tiết lộ tài liệu của khách hàng, cô xem có phải hay không ….”
“ Vậy ông gọi cho cô ấy, chúng tôi trả gấp đôi.”
“Hạ tiểu thư ….” Quản lý len lén xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, người trước
mắt không thể đắc tội, nhưng chủ nhân của bộ váy càng không thể đắc tội
nha.
“Tử Dụ.” Hoàng Phủ Triệt giao phó xong công việc liền đi tới, phất tay một cái đuổi quản lý đi.
“Ông trước đi xuống đi, chuyện này giao cho tôi.”
Hạ Tử Dụ cũng không phải người thích gây sự, thấy chủ trung tâm thương mại này lên tiếng , cô cũng không lo lắng nữa.
“ Được rồi nhị thiếu, hai người quen nhau khi nào vậy?”
“Không lâu, tối sinh nhật của cô.” Hoàng Phủ Triệt rất thành thực.
Hạ Tử Dụ nhớ lại, khi đó cô còn không biết Nhan Loan Loan trở về. “ Hai người…. hả ?
Đầu ngón tay cô chỉ về hướng phòng thay đồ, lời nói đầy mập mờ không rõ.
Hoàng Phủ Triệt chỉ cười không nói, mà cười, chợt thoáng nhìn thấy một bóng người nơi xa , bỗng cứng đờ.
Có lẽ là anh nhìn lầm rồi?
Có lẽ đó không phải là anh ta.
Có lẽ …..