Thời điểm anh đến thái tử cũng vừa đến.
Quan Thánh Hi dựa vào đầu xe, ngũ quan thâm thuý lộ vẻ lo lắng.
Một màu đỏ nhuốm đầy trên cơ thể tráng kiện của anh , vết thương khá rộng,
vết máu loang lổ. Bên cạnh có một người đàn ông nho nhã vận áo trắng xử
lý vết thương nghiêm trọng trên vai anh.
“Xảy ra chuyện gì? Cậu mới từ chiến trường về sao?” Thái tử vẫn có thể thảnh thơi chế giễu.
Quan Thánh Hi mở mắt, đôi con ngươi lộ ra vẻ trầm lặng, lạnh lẽo. “ Anh xem bên kia đi.”
Thái tử nhìn theo hướng anh ta nói, sắc mặt nhất thời rũ xuống.
Đó là kho hàng tư nhân, vậy mà giờ khắc này, lại bị nổ hết một phần ba,
một mớ hỗn độn, đã có người được phái đến đang dọn dẹp tàn cuộc.
…
“ Kẻ nào chán sống dám giương oai ở địa bàn của gia (tôi)? Hàng đâu?”
Thái tử nổi giận mắng to. Đây là vũ khí đạn dược vừa được chuyền về từ nước
ngoài, mới vừa nhập kho. Nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, là ai, lại có
thể lẻn vào trong?
“Tổn thất cũng không nhiều, chỉ sợ người nay
không phải nhằm vào Carlos, cũng không phải tôi.” Quan Thánh Hi cầm khăn lông trong tay, kìm nén song vết thương vẫn không ngừng chảy máu.
Thái tử cau mày suy nghĩ chốc lát, tầm mắt lại nhìn về phía Hoàng Phủ Triệt vẫn đang trầm mặc.
Vốn hôm nay người đến phải là Hoàng Phủ Triệt …
Hoàng Phủ Triệt và Doãn Vệ Hoài cẩn thận kiểm tra thi thể sát thủ tập kích
Quan Thánh Hi, kết quả đúng như dự đoán, không có bất kỳ vật gì có thể
chứng minh thân phận hắn, cũng như không có bất kỳ điều gì đặc biệt.
“Tại sao không giữ mạng hắn?” Thái tử nghi ngờ nhìn gương mặt của người nọ, có chút không vui chất vấn Quan Thánh Hi.
Quan Thánh Hi lặng lẽ nghiêng đầu, cử động bên dưới có chút đau đớn và khớp
xương sát thương tay phải “ …. Không cẩn thận, lực hơi mạnh.”
Thái tử phun ngước bọt vào người anh ta.
Làm người đàn ông nho nhã tuấn tú chữa thương cho Quan Thánh Hi không nhịn
được cười khẽ một tiếng “ Vết thương bên ngoài nhìn sơ qua cũng không
đáng ngại, về Carlos sẽ kiểm tra kĩ hơn cho ngài.”
Quan Thánh Hi gật đầu. Cũng tốt. Dáng vẻ này của anh cũng không muốn bị Hoàng Phủ Dĩ Nhu nhìn thấy, không khéo cô lại lo lắng.
…
Việc khắc phục hậu quả của sự việc đã được giao phó rõ ràng, sau khi Quan
Thánh Hi rời khỏi, thái tử không nhịn được đâm đâm Hoàng Phủ Triệt.
“Cậu chọc đến người nào?”
Nét mặt của Hoàng Phủ Triệt thoáng chút nặng nề. Anh làm sao biết mình đã chọc đến ai?
“Tại sao nhất định là tôi? Kẻ muốn giết anh nhiều hơn tôi cơ mà.”
Hoàng Phủ Triệt luôn làm việc khá khiêm tốn, thái tử cũng không biết sống chết lên giọng.
Doãn Vệ Hoài thừa dịp không có người chú ý, kéo Tiểu Cửu sang một bên, sắc mặt như chết trôi. Tiểu Cửu khẽ ngước mặt lên.
“Anh nhìn tôi thế này có ý gì?”
“Tiểu Cửu, tôi hi vọng chuyện lần này không liên quan gì đến em.” Doãn Vệ Hoài thật lâu sau mới nói ra những lời này.
Tiểu Cửu ôm vai khinh thường. “ Chuyện liên quan gì đến tôi, Doãn Vệ Hoài não anh có vấn đề à?”
Doãn Vệ Hoài hơi cúi người, nói nhỏ ở bên tai cô. “ Trên người của kẻ kia, cũng có dấu hiệu như em.”
Tiểu Cửu hơi ngẩn ra, trừng mắt nhìn căm tức. “ Anh không tin tôi? Từ ngày
tôi đến đây, tôi đã không còn là người của Ám Đường rồi. Bọn họ làm gì
có liên quan gì đến tôi?”
“Em biết nhị thiếu hôm nay sẽ đến.”
Doãn Vệ Hoài cũng tình nguyện tin tưởng Tiểu Cửu không có nói láo, nhưng đây là việc rất quan trọng, anh không thể phớt lờ.
Buổi chiều
chỉ có Tiểu Cửu và thái tử ở trong phòng, điện thoại thái tử để quên ở
bên ngoài. Điện thoại của Hoàng Phủ Triệt hẳn là được anh ta mang vào
theo..
Nhớ đến một màn kia, anh nắm chặt hai quả đấm, nghiến
răng nghiến lợi chịu đựng. Sắc mặt Tiểu Cửu ửng hồng, gần như là nửa
người loả lồ, nằm trong ngực thái tử.
Đổi lại là người khác, buổi sáng đã đại khai sát giới rồi. Nhưng người đó lại là thái tử. Với anh , thái tử vừa là chủ vừa là an hem.
Vì vậy, anh cái gì cũng không thể làm.
Chỉ có thể im lặng, lui ra ngoài.
Tiểu Cửu cười lạnh, thay anh phủi phủi những nếp nhăn của áo sơ mi, tay chỉ trước ngực anh.
“Doãn Vệ Hoài, anh đại khái có thể nêu suy nghĩ của mình cho Thái Tử Gia hay, để ngài ấy quyết định xem có nên tin tôi không, chứ không phải giống
bây giờ, lén lút đến cảnh cáo tôi, làm vậy có ý gì?”
Cô cười, anh lại cảm thấy rất chói mắt. Bỗng dưng anh giữ chặt lấy cổ tay đang làm
loạn của cô,bẻ tay cô về phía sau lưng, khống chế đôi chân không ngừng
đá tới. Anh dính chặt vào người cô, mà cô chỉ đứng vẻn vẹn trên 1 chân,
cơ thể giang rộng ra, mỹ nhân băng sơn Tiểu Cửu cũng không tài nào chống cự được.
Cô hạ thấp giọng quát lớn “ Anh buông ra!”
Doãn
Vệ Hoài có chút tức giận “Em thật sự không hiểu hay đang giả vờ với tôi! Ngài ấy là Thái Tử Gia nhà Hoàng Phủ, tính mạng của ngài ấy dù có mấy
trăm cái mạng của em cũng không gánh nổi! Nếu tôi nói với thái tử, em
chỉ có một kết quả! Chuyện ngài ấy có tin em hay không cũng chẳng liên
quan gì!”
“Vậy thì thế nào!”
“Em biết tôi là ai! Biết sứ
mạng của tôi, tôi không thể để bất kỳ thứ gì uy hiếp an nguy của thái
tử, bất luận đối phương là ai! Số người chết trên tay tôi nhiều đến mức
em không nghĩ đến đâu! Nhưng …” Tiếng của anh chợt êm dịu trở lại, bất
lực, tựa như đang thở dài.
“Tiểu Cửu, anh không hy vọng, có một ngày, người đó … là em.”
“…”
“Đừng làm chuyện điên rồ, hãy vứt bỏ những ý tưởng trong đầu có thể khiến em
mất mạng đi, ngoan ngoãn làm Tiểu Cửu ……… Trừ lần đó ra, tôi cái gì cũng …. Có thể nhịn.” Hai chữ cuối cùng kia nhỏ đến gần như không thể nghe
được.
Gần như.
Nhưng cô vẫn nghe thấy.
Tiểu Cửu nhìn anh gần trong gang tấc trước mắt, bên trong ẩn dấu rất nhiều, rất nhiều tâm tình.
…
Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như cũ “ Anh buông ra.”
Doãn Vệ Hoài nghe theo liền thả lỏng tay ra, Tiểu Cửu xoa xoa vết thương trên tay do anh gây ra, nhàn nhạt liếc anh một cái.
“Tôi cũng có sứ mạng của mình.”
Nhiệm vụ của cô, cô bất lực, cô cũng ở đây … nhẫn nại.