Tối nay là kỳ hạn cuối cùng.
Tiểu Cửu dựa vào đầu xe, có một người đàn ông dáng vẻ côn đồ đi ngang qua cô, nói nhỏ những lời này với cô.
Vẻ mặt cô không thay đổi, tay đã nắm lại thành quyền trong túi áo.
Vốn dĩ hiện tại Thái tử không nên ở đây nhưng lại vội vàng xuất hiện. Vừa
đi vừa đưa di động cho Doãn Vệ Hoài nhìn, phân phó anh nhanh chóng thăm
dò số này đang ở đâu.
Sau khi lên xe, Thái tử cau mày, vẻ mặt bí hiểm, không nhìn ra tâm trạng thật sự. Doãn Vệ Hoài chưa kịp giải thích đã đi trước.
“Làm sao vậy?” Tiểu Cửu không rõ chân tướng.
“Tiểu Nhu không có việc gì, cô ấy còn sống……” Mặc dù Trữ Dư Tịch đã cố gắng đè nén. Nhưng vẫn không kiềm chế được hưng phấn.
Tiểu Cửu giật mình. “Vậy Nhu tiểu thư ở đâu?”
“Vệ Hoài đang điều tra, chúng ta chuẩn bị tốt để xuất phát!”
……
Tiểu Cửu hơi thả lỏng, giật mình lên xe, Thái tử phải lặp lại câu nói đi về nơi đang ở trước, cô mới có phản ứng, nổ máy xe.
Nếu như vừa rồi không có tin tức Dĩ Nhu còn sống, nếu như bọn họ cẩn thận một chút, sẽ phát hiện Tiểu Cửu không bình thường.
Cô vô ý thức mất hồn, suýt nữa tông vào đuôi xe. Thật may là phản ứng
nhanh, đạp mạnh thắng. Suy nghĩ của Thái tử không ở nơi này, trong lòng
đại khái đã hiểu được ý đồ của Quan Thánh Hi, trong lòng thịnh nộ. Người đàn ông này cũng thật to gan, dùng thủ đoạn thất đức như thế để trêu
anh! Anh có nên khen ngợi “Carlos” có nhiều nhân tài hay không, có thể
làm được cái tay bị đứt lìa kia y như thật, ngay cả vân tay cũng hoàn
toàn trùng khớp……
Mu bàn tay thấy ấm áp, Trữ Dư Tịch nhanh chóng bao phủ bàn tay anh. “Tiểu Nhu không sao là tốt rồi……”
Anh mím môi, trở tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, đến bây giờ anh vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm, không nhìn thấy người, anh
không có cách nào yên tâm được. Nhưng ít ra, người vẫn còn sống.
…… Quan Thánh Hi! Anh cũng rất có khí phách!
……
Chờ đợi từng giây từng phút chậm rãi trôi qua. Doãn Vệ Hoài vẫn chưa thấy
quay trở về, ngoài miệng Thái tử không nói gì, nhưng trong lòng lại gấp
gáp. Không chỉ có anh. Mọi người trong phòng đều sốt ruột.
Từ lúc gần tối tuyết đã bắt đầu rơi, đêm đến đã chuyển thành bão tuyết, gió
rét lạnh thấu xương như dã thú gầm thét. Gần nửa đêm Doãn Vệ Hoài thật
vất vả tra được kết quả, xe đã bị bao trùm bởi một lớp tuyết dày. Anh
đang đau đầu, thì Tiểu Cửu đã dừng xe trước mặt anh. Lúc Doãn Vệ Hoài
lên xe, toàn thân gần như đã bị gió tuyết xuyên thấu, máy điều hòa mở
tối đa cũng không thể xua đi cái lạnh.
Tình hình giao thông không thuận tiện, tầm nhìn cực thấp. Cô lái xe cẩn thận chạy về phía trước.
Thời tiết như thế này rất khó tìm thấy cửa hàng 24h, cuối cùng cũng đi
ngang qua một quán, Tiểu Cửu trùm kín áo khoác, bước xuống xe, Doãn Vệ
Hoài cũng không kéo cô lại, lúc trở về trên tóc đều là bông tuyết, gương mặt vì lạnh cóng nên hồng hồng, lạnh ngắt.
Cô lấy ra một ly cafe từ trong ngực, đưa cho anh, Doãn Vệ Hoài nâng lên khóe miệng, nhận lấy, cầm cái ly trong tay, hơi nóng truyền tới thật ấm áp, Tiểu Cửu cong mắt nhìn anh. “Uống nhanh lên, để ấm người.”
Cô đội tuyết đi ra
ngoài, chỉ vì một ly cafe nóng. Cô không phải là người phụ nữ giỏi biểu
đạt, nên mỗi lần như thế anh đều quý trọng gấp đôi, vì thế, không nhịn
được, nghiêng người hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô. Cô do dự né tránh,
bị anh mạnh mẽ kéo lại hung hăng hôn một trận.
Thái tử vẫn còn
đang chờ tin tức, bọn họ không thể kéo dài quá lâu. Tiểu Cửu vừa lái xe
vừa nhìn anh trong gương chiếu hậu. Doãn Vệ Hoài uống xong cafe, ngã
người trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Anh đã quá mệt mỏi, dây thần kinh
luôn bị siết chặt hơn bình thường, hiếm có thời gian nghỉ ngơi.
Chân mày anh khẽ chau, mặt mày sáng sủa rõ ràng, rất dễ nhìn. Nét mặt này
giống như lần đầu tiên gặp gỡ vào năm đó. Thân thể anh bị bắn nhiều phát đạn, đại nạn không chết nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Vào lúc đó, cô đến
bên cạnh Thái tử. Ở khu nghỉ dưỡng của nhà Hoàng Phủ, lần đầu tiên nhìn
thấy Doãn hộ vệ trong truyền thuyết, anh vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt tái
nhợt như tờ giấy, mặc dù phải đeo chụp dưỡng khí, nhưng vẫn có thể nhìn
ra được đây là người đàn ông có ngũ quan tương đối dễ nhìn.
Người đàn ông khó đối phó nhất phó nhất bên cạnh Thái tử, cuối cùng đã phạm vào đại kỵ, đã động lòng rồi.
……
Đường đi chỉ cần chạy nửa tiếng lại bởi vì bão tuyết mà phải mất hơn hao giờ
mới có thể đến chỗ ở tạm thời của Thái tử. Lúc xuống xe, bước chân Doãn
Vệ Hoài có chút không ổn định, Tiểu Cửu không biến sắc, thản nhiên đi
vào. Vừa mới thoát khỏi tầm mắt của tùy tùng, dưới chân Doãn Vệ Hoài
chợt không vững, gần như ngã nhào.
Tiểu Cửu bước tới kịp lúc, dìu anh vào một căn phòng trống nào đó. Nghe tiếng khóa cửa “rắc” một
tiếng, Doãn Vệ Hoài nhất thời có phản ứng, nhưng lúc này đã quá trễ,
toàn thân đều không có sức lực, đứng thẳng cũng rất miễn cưỡng.
Tiểu Cửu lấy ra ba cây súng mang theo bên người của anh, cánh tay vòng ra
sau thắt lưng anh tìm dao găm của anh, lúc đó thân thể dán chặt vào anh, cô ngẩng đầu, nhìn sự tức giận và thất vọng trong mắt anh.
Cô
chỉ đẩy nhẹ một cái, chân anh mềm nhũn, ngã xuống giường. Anh đã mất đi
khả năng tấn công, trói anh cũng rất dư thừa, nhưng anh là Doãn Vệ Hoài, không thể khinh thường.
Cổ họng anh không thể phát ra được âm
thanh nào, con ngươi càng lúc càng đục ngầu. Dùng băng dính dán miệng
anh lại, từ lúc bọn họ bước vào đến bây giờ đều chưa nói qua một lời. Ý
chí của anh cũng rất phi thường, nhìn anh cũng xem như tỉnh táo, đầu
ngón tay Tiểu Cửu khẽ vuốt miếng băng dính trên môi anh.
“Không phải cafe có vấn đề, Vệ Hoài, thuốc bôi ở đây.” Cô chạm nhe vào môi mình. “Anh không nên hôn em.”
Ngón tay xoa nhẹ chân mày đang nhíu chặt của anh. “Thật xin lỗi, em cũng
không muốn như thế, nhưng em không còn lựa chọn khác…… Em là người của
ám đường.”
Nếu như có thể, Doãn Vệ Hoài chỉ muốn bóp chết cô. Nếu như có thể, Doãn Vệ Hoài muốn đánh cô tỉnh ra, cô đã là người của anh!
Tại sao có thể dễ dàng phản bội như thế?
Làm hại anh thì cũng không sao cả, làm hại Thái tử, hẳn cô phải biết là chắc chắn sẽ chết……
Ý thức cuối cùng của Doãn Vệ Hoài, chỉ có giọng nói trong trẻo lạnh lùng và tràn đầy áy náy của cô.
“Thật xin lỗi……”