Những người xung
quanh tự dưng im lặng không nói chuyện với nhau nữa, tất cả ánh mắt đều
tập trung vào một người, mà mục tiêu không phải ai khác, chính là Nhị
thiếu nhà Hoàng Phủ.
Cái người tuấn tú, khí chất phi phàm, nhanh
nhẹn này lại thật sự xuất hiện, hình như kể từ khi sự kiện kia bùng nổ,
đây là lần đầu tiên anh ta xuất hiện trong những trường hợp thế này. Ông cụ thấy cháu trai thì mừng khôn xiết, còn Hoàng Phủ Dận thì giận tái
mặt, mím chặt môi. Không còn ai không có mắt mà đi bàn luận chuyện gièm
pha năm đó nữa, Hoàng Phủ Triệt của hôm nay đã khác ngày xưa, thủ đoạn
tàn nhẫn làm cho người ta phải khiếp sợ. Có tin đồn, anh ta nắm trong
tay nhiều chỗ sơ hở của các công ty lớn, chỉ cần anh ta muốn, là phiên
thủ vi vân phúc thủ vi vũ (*), chỉ trong một đêm hủy diệt tâm huyết
người khác.
(*): Lật tay làm mây úp tay làm mưa, chỉ những người quyền thế có thể hô mưa gọi gió.
Còn có người trực tiếp gọi anh ta là Triệt thiếu, thoát khỏi ánh hào quang
nhà Hoàng Phủ, anh vẫn làm cho người ta chói mắt không dám nhìn thẳng.
Không thể nghi ngờ, sự xuất hiện của anh đã dấy lên một trận phong ba không
hề nhỏ. Có người hoài nghi, lúc trước anh ta dùng tốc độ kinh người để
thu tóm nhiều công ty lớn, mở rộng thế lực của mình, mục tiêu sau này có thể là Tập đoàn Hoàng thị hay không. Không phải anh không nghĩ tới việc lật đổ Tập đoàn Hoàng thị, mà là không ai có thể đối phó với gia tộc
này mà không gặp khó khăn, nhất là, Thái tử vẫn còn ở đó.
Thực
quyền nhà Hoàng Phủ đã nằm trong tay Thái tử. Anh hiểu được dụng ý của
Thái tử. Đoạt quyền cũng chỉ vì không muốn Hoàng Phủ Dận dùng quyền hành trong tay đối kháng anh. Nếu Thái tử nắm quyền, hai anh em không ai
muốn giao thủ, hiển nhiên sẽ tránh được một trận ác chiến, chuyện tổn
hại cả hai, Thái tử không muốn nhìn thấy.
Có lẽ ông cụ đã quá cô
đơn, đến tuổi này của ông đáng ra ông phải được hưởng thụ vui vẻ nhân
gian, vốn dĩ là một gia đình thật tốt, sau đó lại tan rã. Tân Tiệp ra
đi, con trai và cháu trai trở mặt thành thù. Ban đầu dùng Trữ Dư Tịch để trao đổi lợi ích to lớn với Thi Dạ Triều, ông thật không ngờ, hôm nay
Thái tử lại muốn cưới cô vào cửa. Ông cụ thường âm thầm hối hận, mình đã tạo nghiệt gì!
Trong lời nói của ông còn có ý dò xét Hoàng Phủ Triệt, để anh trở lại. Khóe môi Hoàng Phủ Triệt khẽ nhếch, hàm ý giễu cợt.
Ông cụ lắc đầu thở dài. “Con trai của cô gái họ Nhan kia sống như thế nào?
Dù sao cũng là huyết mạch của nhà Hoàng Phủ, sao có thể lưu lạc bên
ngoài? Cũng có thể xem là con dâu rồi.”
Hoàng Phủ Triệt hừ lạnh
một tiếng. “Người lớn cũng thế, đứa bé cũng thế, cho dù có nhận, cũng
không phải là nhà Hoàng Phủ, ông tự nguyện nhận họ, chưa chắc họ đã đồng ý bước qua cửa nhà Hoàng Phủ.” Anh cố gắng khống chế âm lượng. “Gia
đình này đã mục nát thành dạng gì rồi, chính bản thân ông hiểu rõ,
chuyện nhận tổ quy tông, sợ rằng chỉ có ông quan tâm, ban đầu, nếu không phải có di ngôn của mẹ, thà không có dòng họ, cũng không ham muốn tiến
vào cánh cửa đó.”
Tất cả lời nói của anh đều truyền vào tai Hoàng Phủ Triệt và Thái tử.
Thái tử không nhịn được cười. Quả nhiên vẫn là người em trai đó, lời nói ra
không hề chừa đường sống. Sắc mặt Hoàng Phủ Dận rất khó coi, cuối cùng
không ngồi yên được nữa, đi ra bên ngoài hút thuốc.
Chỉ là điếu thuốc còn chưa ngậm vào miệng, thì đã có một giọng nói dễ nghe mà quen thuộc vang lên ở sau lưng.
“Này, Cosmo.”
Ông ta cứng người, xoay đầu lại, màu mắt chợt tối lại.
Tóc ngắn xinh đẹp, áo tay ngắn khoảng bảy phân, quần dài và boots, trang
phục bình thường nhất mặc lên người lại không thể che giấu được vẻ đẹp
tuyệt mỹ.
Thậm chí khóe miệng còn có nụ cười như có như không.
Không phải Nhan Loan Loan, thì còn có thể là ai.
Thay đổi quá nhiều, ông không khỏi giật mình trong chốc lát. Nhan Loan Loan
khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào lan can. “Không nhận ra sao?”
Trang nhã bước tới, đi một vòng quanh ông ta, chậc chậc vài tiếng. “Sao tiều tụy nhiều thế, không giống Cosmo nha.”
Trong mắt Hoàng Phủ Dận thoáng qua tia sắc bén. “Còn dám xuất hiện.”
Nhan Loan Loan mỉm cười. “Đúng thế, cũng đã từng sợ hãi, thì ra chẳng qua
cũng chỉ có như thế, là đối thủ của con trai mình có cảm giác thế nào?”
……
“Thật sự cho rằng, không có biện pháp đánh bại nó sao?”
“Muốn như thế nào? Dùng con trai để đối phó với một người con trai khác? Để
cho bọn họ chém giết lẫn nhau?” Trong mắt là sự khinh miệt và sắc bén vô cùng chướng mắt. “Nói cho Triệt biết mẹ anh ấy chết đi, không phải là
tai nạn ngoài ý muốn, là có người cố ý làm?”
Nét mặt của Hoàng Phủ Dận hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Thật cảm thấy bi ai thay ông, đã không thể cứu vãn chỉ có thể dựa vào thủ
đoạn bỉ ổi. Tỉnh lại đi, để tránh đến lúc đó mất đi tất cả.” Nhan Loan
Loan thật nhẹ nhàng nói, đã từng có bao nhiêu hận, bao nhiêu sợ hãi cái
người như ma quỷ này. Mà giờ phút này, sau khi trải qua nhiều chuyện đã
có thể một mình ngẩng cao đầu trước mặt ông ta.
Biết sẽ có người
bảo vệ, sẽ có người cho sức mạnh, sẽ không bao giờ không có chỗ ỷ lại,
dựa vào nữa, chỉ có thể chạy trốn và khuất phục người khác.
Hoàng Phủ Dận im lặng thật lâu. “Nếu đã biết vì sao không nói cho nó? Không
phải cô trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại nhà Hoàng Phủ sao?”
Cô
mỉm cười, trong nụ cười có ấm áp làm ông phải ghen tỵ. “Người không có
gì sẽ không nhìn nổi khi người khác có, kế tiếp sẽ muốn phá hủy. Hiện
tại nhìn lại mình, cái gì cũng đã có” Lắc đầu. “Thay vì ép chết, không
bằng để cho cầu xin không được sinh ra.”
Không nỡ nhìn Hoàng Phủ
Triệt đau khổ thêm lần nữa. Biết Tân Tiệp chỉ là yêu lầm người, khi yêu, bất kỳ ai cũng sẽ bị mất phương hướng. Cho dù Hoàng Phủ Triệt không
nói, cũng có thể biết, lúc anh mới đến nhà Hoàng Phủ, lúc bất lực nhất,
Tân Tiệp đã đóng vai trò là người mà anh cần nhất.
Từ “mẹ”, vĩnh viễn là từ vĩ đại nhất trong lòng anh.
Nhớ lúc Tân Tiệp nằm trên giường bệnh, nhẹ nắm tay cô, đáy mắt xinh đẹp là đau đớn và áy náy không muốn để người khác biết.
Cả đời này của bà, chuyện ngu ngốc nhất không phải là yêu người không yêu
mình, mà là làm cho đứa bé ấy mất đi mẹ. Mỗi lần nhìn thấy đáy mắt trong trẻo, lạnh lùng, cô quạnh và bóng dáng côi cút của Hoàng Phủ Triệt, bà
hối hận muốn thú nhận mọi tội lỗi. Nhưng trong thâm tâm lại sợ mất đi
thân phận duy nhất có thể chăm sóc anh, yêu thương anh. Thà rằng để nội
tâm bị khiển trách vô số lần, cũng không muốn tổn thương anh một lần
nữa. Nợ anh một người mẹ, chỉ có thể dốc toàn bộ tình thương của người
mẹ vào anh.
Ngoài khiếp sợ Nhan Loan Loan còn thấy khó hiểu hơn, tại sao bà lại nói cho người đã từng tổn thương anh?
Tân Tiệp cười yếu ớt.
Tin tưởng Nhan Loan Loan yêu anh thật lòng. Mỗi người đều có góc tối ở trong lòng, tất nhiên cũng sẽ có nơi mềm mại ấm áp nhất.
Anh đáng giá để người khác yêu, nơi yếu ớt được anh giấu rất sâu, sẽ không
dễ dàng tìm thấy, bởi vì không có cách nào tự bảo vệ mình, nên chỉ có
thể được che chở cẩn thận từ người yêu anh.