Cận vệ của Thi Dạ
Triều có người chết có người phản bội, người có năng lực và lá gan lớn
để giở trò sau lưng anh, nhất định là Thi Dạ Diễm.
Thái tử nhếch miệng cười tà ác. “Không chỉ một mình tôi muốn anh chết.”
Lời vừa dứt, cổng chính nhà xưởng bị một sức mạnh khổng lồ đụng vỡ, một
chiếc xe việt dã mạnh mẽ phá cửa mà vào! Hai người đàn ông đầu tiên bước ra khỏi xe, không ai khác, chính là Doãn Vệ Hoài đằng đằng sát khí và
một người ngoài ý muốn cũng xuất hiện – Hoàng Phủ Triệt.
Xác định Thái tử không có việc gì, tầm mắt Doãn Vệ Hoài chỉ lướt qua trên người
Tiểu Cửu, lại chú trọng vết thương của Trữ Dư Tịch.
“Thi Dạ
Triều, anh tự đâm đầu vào chỗ chết!” Sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên Doãn
Vệ Hoài linh hoạt vung tay lấy ra .một cây súng hạng nặng nhắm thẳng vào Thi Dạ Triều, nhắm thẳng mục tiêu, ngón trỏ để ngay cò súng, chỉ cần
Thái tử ra lệnh một tiếng thì Thi Dạ Triều sẽ nổ thành những mảnh vụn!
Phía bên kia, Thi Dạ Triều cũng không chịu thua, vang lên tiếng rút súng xôn xao. A cũng không ngờ Doãn Vệ Hoài vốn dĩ phải chết giờ phút này lại
khỏe mạnh như rồng như hổ xuất hiện ở đây, nếu không phải Tiểu Cửu là đồ vô dụng, thì Thi Dạ Triều cũng không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như
thế này. A không có nhiều thời gian để suy nghĩ, ngăn cản trước người
Thi Dạ Triều theo phản xạ.
Trước sự xuất hiện của Hoàng Phủ
Triệt, mọi người bên trong bao gồm cả Thái tử đều giật mình, chỉ có Tiểu Cửu là thở phào nhẹ nhõm.
……
Không khí khẩn trương giống như dây cung bị kéo căng, vô cùng căng thẳng.
……
Tiểu Cửu đỡ lấy thân thể Trữ Dư Tịch, lúc hai bên đang giằng co thì chợt phát hiện sự khác lạ của cô ấy, trong lòng kinh sợ.
“Thái tử, Trử tiểu thư không ổn……” Giọng nói Tiểu Cửu rõ ràng mang theo hốt
hoảng, lại không một ai động đậy. Mấy người đàn ông mắt cũng không thèm
nhìn. Không để ý vết thương trên vai, cô cúi người xuống, đỡ cô ấy lên,
từng bước gian nan đi tới trước.
Thi Dạ Triều đã có A che chở
phía trước, anh ta dùng tốc độ cực nhanh rút roi trên tay A, vung lên,
roi giống như có sinh mạng ghìm chặt cổ Tiểu Cửu, những giọt máu li ti
rỉ ra. Hô hấp Tiểu Cửu hơi chậm lại, suýt nữa buông tay.
Hoàng
Phủ Triệt cách Doãn Vệ Hoài gần nhất, thậm chí có thể nghe được tiếng
nghiến răng của anh, nhưng Doãn Vệ Hoài lại không hề động đậy, vẫn nhắm
thẳng mi tâm Thi Dạ Triều.
“Tiểu Cửu, cô nhất định phải phản bội
tôi? Cô có biết hậu quả không.” Thi Dạ Triều chỉ vẻn vẹn nói một câu,
Tiểu Cửu đã nghe ra hàm ý trong đó.
Cô cắn môi nhìn Doãn Vệ Hoài, Doãn Vệ Hoài lại không nhìn cô. Măc dù quanh thân người đàn ông kia bị
sát khí bao phủ, nhưng mặt mày lại vẫn yên tĩnh
Người đàn ông của cô, dũng mãnh, trung thành, yêu cô, tình sâu nghĩa nặng. Cuộc đời may
mắn gặp được người nhu vậy, với cô, như vậy là đủ rồi……
“Thi thiếu, tôi không còn là công cụ giết người của anh, tôi không thể…… Để Doãn Vệ Hoài thất vọng vì tôi nữa.”
……
Thi Dạ Triều chê cười. “Tiểu Cửu, đây là con đường cô tự chọn, không thể
trách tôi không cho cô cơ hội.” Anh ta trở tay, đoạt lấy Trữ Dư Tịch từ
trong tay Tiểu Cửu, roi vứt cho A.
A chỉ tiếc không thể lấy mạng
Tiểu Cửu, Thi Dạ Triều không có hạ lệnh lấy mạng cô ta, cô không dám
hành động thiếu suy nghĩ, nếu như Tiểu Cửu chết, phát súng kế tiếp của
Doãn Vệ Hoài tuyệt đối sẽ bắn thủng mình. Người đàn ông sa vào lưới
tình, có thể còn bao nhiêu lý trí?
Mặc dù Doãn Vệ Hoài không nhìn Tiểu Cửu, nhưng trong khóe mắt vẫn chăm chú nhìn cô. Khóe miệng Thái tử mím lại thành một đường thẳng, trên mặt không hề gợn sóng, càng thêm
bình tĩnh lặng lẽ. Hoàng Phủ Triệt biết anh đã gần đến cực hạn, chỉ cần
Thi Dạ Triều làm chút chuyện gì với Trữ Dư Tịch, thì sẽ không tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu, rồi sau đó, cuộc ác chiến giữa hai đại gia
tộc, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Thái tử quan trọng như thế nào
với nhà Hoàng Phủ, thì Thi Dạ Triều cũng như vậy với nhà họ Thi, nếu hôm nay anh ta mất mạng, chắc chắn nhà họ Thi sẽ dốc toàn lực để bắt Thái
tử đền mạng.
……
Một hồi giày vò, Trữ Dư Tịch đã sắp hết
hơi, đau nhức khuếch tán lan tràn khắp tứ chi, cả người không còn sức
lực, lời nói của Thi Dạ Triều, từng chữ cô đều nghe rất rõ ràng.
“Nếu như em chết trong lòng anh, có thể để anh ta thương tiếc cả đời?” Môi
anh ta dán vào vành tai lạnh lẽo của cô, nhỏ giọng nói. Ôm cô như vậy,
chợt cảm thấy cho dù có chết, ít nhất cũng sẽ chết chung với cô. Sinh
không cùng chăn, chết cùng chung huyệt cũng không tệ.
Anh cười
cười, nụ cười thê lương và đau thương. “Có nhớ năm đó khi anh trở về đã
nói gì không? Hoặc là hoàn toàn chiếm được em, hoặc là hoàn toàn……” Anh
dừng lại một chút, ba chữ kia thật khó lòng mở miệng, nhưng cuối cùng
vẫn nói ra.
“Hoàn toàn…… Buông tha em. Anh vẫn luôn tìm kiếm một
phương pháp để mình không yêu em nữa, anh tìm được, có phải em sẽ rất
vui vẻ đúng không?”
Ngay từ lúc bắt đầu anh đã theo đuổi cô, mà
chút theo đuổi này không thể nhận lại chút ái tình nào, thì anh đã tìm
ra cách giải quyết.
Tổn thương cô, ép buộc cô, chiếm đoạt cô,
không từ thủ đoạn muốn cô trở thành người của mình, kích thích để cô từ
từ trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức chỉ cần một ánh mắt,
cũng đã làm anh thương tích đầy người, bị cô tổn thương đến mức hơi sức
giãy giụa cũng không có!
Kể từ đó, không buông cô ra được, cũng không thể buông ra.
“Hai năm ở chung với anh, em sẽ nhớ sao?”
Tim anh dán chặt lòng bàn tay cô, bỗng dưng Trữ Dư Tịch nâng khóe miệng
cười khẽ. “Trong cuộc đời của tôi...... Những vết nhơ liên quan đến
anh…… Tôi đều sẽ dùng mọi biện pháp…… lau sạch…… không chừa lại chút dấu vết……”
Thân thể cô đau, sau đó mỗi lần hô hấp cũng đều đau. Hơi
thở nhẹ nhàng phả lên da anh, qua lỗ chân lông thấm vào từng nơi trên cơ thể anh, đi vào mạch máu, chảy vào tim.
Rất tốt, chính là như
thế, ngay cả lần từ biệt cuối cùng, cũng làm cho anh tuyệt vọng. “Lau
không sạch, Tiểu Tịch, những thứ anh để lại trong lòng em, trong thân
thể em, em vĩnh viễn lau không sạch, em vĩnh viễn không thể vong vu
giang hồ (*) với anh.”
(*): là một điển tích trong sách Trang Tử, nói về việc trời hạn, cá chen chúc trong vũng cạn, phun nước hà hơi làm ướt nhau, nhưng như thế còn không bằng tự mình bơi ra sông hồ lớn, quên nhau mà sinh tồn.
Cô hận anh. Làm sao anh có thể không biết? Anh đã hài lòng chưa. Đời người có hai thứ tình cảm mãnh liệt nhất, một
loại dành cho Thái tử, một loại dành cho anh. Không thể chiếm được một
chút tình yêu của cô, nhưng đã lấy được toàn bộ thù hận của cô, cũng
không uổng phí anh đã vì cô mà một lần điên cuồng.
Không cho cô
có cơ hội nói ra lời tổn thương người khác, môi anh đã tìm đến môi cô,
phủ lên, một lần cuối cùng ôm chặt cô, một lần cuối cùng hưởng thức vẻ
đẹp của cô, hít thật sâu mùi hương của cô.
Hi vọng thời gian có
thể dừng lại ở khoảnh khắc này, bố thí cho anh thêm một giây để ghi nhớ
mọi thứ về cô, sau đó sẽ dùng quãng đời còn lại để hồi tưởng.
Môi anh dán lên môi cô, có chút run rẩy không dễ thấy được. Anh biết cô
mong muốn anh chết đi đến mức nào, nhưng cũng biết, cô sẽ không để Thái
tử làm vậy……
Tiểu Tịch, Tiểu Tịch……
Thâm tình như thế, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn khó nói nên lời.
……
Khóe mắt Hoàng Phủ Triệt nhìn thấy Thái tử rút súng, không kịp đoạt lấy, nắm cổ tay anh nâng lên trời. Bằng! Một tiếng súng vang lên, viên đạn bay
lên không trung.
“Anh bình tĩnh một chút!” Hoàng Phủ Triệt nói
nhỏ, sát ý và tức giận trong đáy mắt Thái tử đã không cách nào khống chế nữa, anh đảo mắt nói sang chuyện khác. “Tiểu Tịch vẫn còn trong tay anh ta!”
Thái tử hít thở sâu một lần nữa, hất tay Hoàng Phủ Triệt ra. “Thi Dạ Triều, anh muốn chết theo cách nào?”
Thi Dạ Triều ngẩng đầu lên, híp mắt cười một tiếng. “Tôi còn chưa muốn chết, trả cô ấy lại cho anh.”
Anh ta ôm cô đi đến chính giữa, Thái tử bước lên đón lấy người phụ nữ của
mình, tháo áo khoác của Thi Dạ Triều trên người cô, quăng áo khoác trên
đất.
Hoàng Phủ Triệt lấy một cái mền ở trong xe, bao bọc cô kỹ lưỡng.
Ý thức của cô đã tan rã, hơi thở yếu ớt, sắc môi trắng xanh.
“Tiểu Tịch, có nghe anh nói không?” Thái tử ôm mặt cô, cố gắng gọi chút ý thức của cô trở về.
Trữ Dư Tịch động động môi, bàn tay nhỏ bé bám lấy vạt áo anh, anh nghiêng
người dán sát tai mới nghe rõ lời cô……, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Em thật sự muốn anh làm vậy?”
“……”
Thái tử giương mắt nhìn chằm chằm Thi Dạ Triều, cuối cùng cắn răng đưa ra quyết định.
“Thi Dạ Triều, anh đã cứu tôi, hô, nay tôi không thể giết anh, mạng của anh
tôi tạm thời giữ lại, mặc dù tôi không động vào anh, tự nhiên cũng sẽ có người khác không bỏ qua cho anh, cầu cho anh có thể sống đến ngày hôn
lễ của chúng tôi, anh hãy nhớ, Trữ Dư Tịch là người phụ nữ của tôi –
Hoàng Phủ Luật, kiếp này anh cũng đừng vọng tưởng, bao gồm cả kiếp sau,
kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn đều không thể nào thuộc về anh.”
Dứt
lời, kiên quyết xoay người, ôm Trữ Dư Tịch ngồi vào xe. Hoàng Phủ Triệt
nâng cằm với Thi Dạ Triều chỉ về phía Tiểu Cửu. “Tiểu Cửu là anh đưa đến làm người của Thái tử, hiện tại không phải muốn lấy lại chứ?”
Thi Dạ Triều ra dấu với A, A không cam tâm tình nguyện thu roi lại.
Doãn Vệ Hoài giống như không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì, mệnh
lệnh Thái tử chính là tất cả. Một tay nâng súng, một tay nắm lấy Tiểu
Cửu nhét vào trong xe. Xe việt dã đi xa, bọn thuộc hạ tay cầm súng cẩn
thận lui vào trong xe, cũng rời khỏi.
……
Bão tuyết đả nhỏ hơn trước rất nhiều, gió lạnh thổi vù vù vào từ cửa lớn.
Thi Dạ Triều nhíu chặt mày, nhắm hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi, vết thương sau lưng đã chảy máu ướt cả người.
Phòng khám tư gần đấy, bác sĩ trực ban bị A chĩa súng uy hiếp ở sau lưng,
cuối cùng đã lấy ra viên đạn trong người anh, thật may không bị thương
chỗ hiểm, không nguy hiểm tính mạng, vết thương do bị trúng đạn còn chưa bì kịp với mấy chỗ gãy xương trên người anh.
Anh từ chối chích thuốc tê, cố gắng để cho các dung cụ cứng rắn lạnh lẽo khuấy đảo sau lưng anh.
A không hề biết rằng, khi anh trở về Vancouver, mệnh lệnh đầu tiên là”
“Đưa người phụ nữ này nhốt vào phòng trừng phạt của Ám Đường! Roi hình!”