Khuất Phục

Chương 18: Chương 18: Thi Dạ Triều trở về!






Hoàng Phủ Triệt rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Lạc Dương. Những tư liệu cơ bản của Nhan Loan Loan cũng không khó điều tra, tìm hiểu sâu thêm, chút tài liệu lại bị người ta cố ý che dấu, đây cũng là chút chuyện ngoài ý muốn.

Ánh chiều tà như máu, phản chiếu trên mặt biển. Từ phòng làm việc của Hoàng Phủ Triệt nhìn ra xa, có một loại cảm giác rung động không thốt nên lời.

Nghe Lạc Dương báo cáo, khoé miệng của anh càng mím chặt lại.

“Còn nữa không?”

Lạc Dương nghiêng đầu, đem những gì mình biết hết trong đầu nhanh chóng nói hết, cung kính trả lời.

“Không có.”

Hoàng Phủ Triệt gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì đó. “ Hỏi lại tình hình bên Canada.”

Lạc Dương nhận lệnh lui ra ngoài. Hoàng Phủ Triệt đứng sát bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố này.

Nhan Loan Loan, tôi ngược lại muốn xem xem, em có ý định gì ở đây.

…..

Trữ Dư Tịch tan lớp về nhà, vừa vào đến cửa đã phát hiện ra vị khách không mời mà đến.

Tiểu Cửu vẫn như cũ, gương mặt lạnh lùng, quyến rũ, hình như đối với cô ấy việc mỉm cười được xem là rất lãng phí. Trữ Dư Tịch ngồi đối diện Tiểu Cửu, kinh ngạc nháy nháy mắt.

“Chị vào bằng cách nào?”

Tiểu Cửu từ trong ngực móc ra một cái chìa khoá, một tiếng “lạch cạch” rơi trên khay trà, đẩy về phía trước.

Trữ Dư Tịch có chút ngượng ngùng, hơi mím môi. Thì ra chị ấy đến đưa chìa khoá…

“Làm phiền chị ”- rồi …. Lời cám ơn còn chưa thoát khỏi miệng, liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Cửu làm cho chấn động.

“Không cần nói cám ơn tôi, tôi chỉ làm việc mà thái tử gia phân phó, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút.” Tiểu Cửu khoanh tay trước ngực, khoé mắt nhàn nhạt liếc nàng một cái.

“Xin Trữ tiểu thư bảo quản chiếc chìa khoá này cẩn thận, nhà riêng của thái tử gia là một nơi nhạy cảm, chìa khoá này ngài ấy không đưa cho bất kỳ cô gái nào – không, là bất luận kẻ nào. Hi vọng Trữ tiểu thư không phụ lòng tin tưởng của thái tử gia.”

Trữ Dư Tịch há miệng, không nói gì, chỉ thận trọng gật đầu một cái. Thân phận của thái tử, nàng là người nhà họ Trữ sao lại không rõ, cũng không cần ai đến nói cho nàng biết chiếc chìa khoá này quan trọng cỡ nào.

Nàng hiểu đây là chức trách của Tiểu Cửu, cũng là vì an nguy của thái tử. Nhưng Trữ Dư Tịch không phải kẻ ngu ngốc, nàng hiểu được lời cảnh cáo cũng như vẻ khinh thường đằng sau lời nói của Tiểu Cửu.

Cô ấy, cũng thích thái tử sao?

Trữ Dư Tịch tự giễu cười, buổi sáng hôm đó Tiểu Cửu vội đến đưa quần áo cho thái tử, nhìn thấy ánh mắt của cô ấy lộ ra chút ánh sáng lành lạnh. Trước khi đi còn cố ý nhìn nàng một cái,Trữ Dư Tịch thậm chí còn cho rằng, nếu nàng không phải là Trữ Dư Tịch, đổi thành một cô gái khác, trong nháy mắt Tiểu Cửu cũng khiến cho hô hấp của nàng ngừng lại.

Nàng không có cơ hội được thấy bản lĩnh Tiểu Cửu tài giỏi bao nhiêu, chỉ là trước kia nghe Doãn Vệ Hoài nói nàng cũng biết sơ sơ một vài điều. Tiểu Cửu là bị đưa đến bảo vệ bên người cho thái tử, mà từ bên người này hàm nghĩa rất nhiều ý, không chỉ đơn giản là bảo vệ như vậy.

Nhìn trình độ thắt caravat thuần thục của cô ấy cũng biết, đó không phải là lần đầu cô ấy làm chuyện này.

Nàng cũng không bằng Tiểu Cửu, lúc nào thì, nàng mới có cơ hội có thể tự tay thắt caravat cho hắn đây?

…..

Nhận được điện thoại của thái tử, Trữ Dư Tịch đang chuẩn bị đi làm. Đường Yên không còn cho nàng tiền tiêu vặt nữa, tiền mướn phòng, tiền điện nước, tiền điện thoại, Internet, phí sinh hoạt, đi đâu cũng cần có tiền. Nàng không thể chỉ ngồi không, chút tiền mang theo lúc trước đều đã dùng hết, nàng nhất định phải học được cách tự mình kiếm tiền.

Nàng làm việc khá xa nhà, nàng làm phục vụ ở một quán bar mới mở, công việc rất bình thường. Quán bar này không tính là lớn, nhưng cũng rất có phong cách. Mặc dù chỉ mới làm ăn, nhưng việc buôn bán lại rất đắt khách. Hôm nay vừa đến phiên nàng trực ban.

Nàng thay xong quần áo, vừa muốn ra ngoài, thái tử đã gọi điện đến.

Nàng vốn định bỏ qua, nhưng Doãn Vệ Hoài đã lái xe đến dưới lầu nàng. Nàng nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa nàng phải đi làm, cùng lắm thì tìm cớ để chạy.

Nhưng xe càng mở ra, lòng ngực nàng lại càng bắt đầu đánh trống, cho đến khi xe đã xuống cầu, nàng rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

“ Chúng ta đi đâu vậy?” Nàng nghiêng đầu hỏi Doãn Vệ Hoài.

“Một người bạn của thái tử, em cũng biết.” Doãn Vệ Hoài lòng hoài nghi, Trữ Dư Tịch không điềm đạm như thường ngày.

Cho đến khi xe dừng lại, nàng nhìn thấy biển hiệu quán bar quen thuộc đó, lòng đã lạnh … Qủa nhiên là nơi này! Tại sao có thể như vậy? Nàng cố ý tìm chỗ làm xa một chút để tránh tai mắt của người khác, quan trọng nhất là không muốn thái tử biết. Kết quả cuối cùng lại thế này.

Ông trời ơi, ông có mở to con mắt của ông không?

Thở một hơi thật dài, nàng cố giả vờ bình tĩnh theo Doãn Vệ Hoài quẹo trái, quẹo phải đến cửa phòng VIP. Nàng cũng thật may mắn, dọc theo đường đi không đụng phải ai biết công việc phục vụ của nàng.

Doãn Vệ Hoài đang muốn đẩy cửa vào, một loại cảm giác khủng hoảng tràn ngập trong đầu của Trữ Dư Tịch. Nàng kéo Doãn Vệ Hoài.

“ Là người bạn nào của thái tử?”

Doãn Vệ Hoài cười cười. “ Sợ cái gì? Vào rồi em sẽ biết.”

Sau đó đẩy cửa ra, tiếng nhạc ồn ào bên trong cơ hồ muốn thổi bay nóc quán bar này, xen lẫn cả tiếng cười của đàn ông lẫn phụ nữ.

Bên trong rất tối, Trữ Dư Tịch nhất thời còn chẳng nhìn thấy rõ người đang ngồi là ai, liếc mắt nhìn khắp nơi tìm đến chỗ của thái tử.

Thái tử ôm Tiểu Cửu trong lòng, đang chơi trò tù xì uống rượu. Sắc mặt Doãn Vệ Hoài trầm hơn, vỗ vỗ vai Trữ Dư Tịch ý bảo nàng đi tới. Thái tử ngửa đầu uống cạn một ly rượu, lại trùng hợp nhìn thấy Trữ Dư Tịch, liền buông tay ra, Tiểu Cửu rất tự giác lui ra ngoài.

Trữ Dư Tịch không hiểu, thái tử rõ ràng thấy nàng, lại làm như không thấy. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đến, an tĩnh ngồi bên cạnh hắn.

“Anh thái tử.”

Có thể là do tiếng nhạc quá lớn, thái tử dường như không nghe thấy , tiếp tục oảnh tù xì, tiếp tục uống hết rượu. Trữ Dư Tịch lại gọi hắn một tiếng, hắn vẫn như cũ không nghe thấy.

Nhìn hắn chơi vui, nàng cũng không quấy rầy nữa.

Trước khi nàng đến, thái tử đã uống hai chai. Đến bây giờ mặt đã lộ ra vẻ ngà ngà say. Vận may tối nay của hắn không tốt lắm, lại thua. Lại uống không ít. Trữ Dư Tịch không thể nhìn tiếp nữa, không biết dũng khí từ đâu đến, tay trực tiếp ngăn lại ly rượu của hắn.

“Anh thái tử, anh đừng uống nữa!”

Lời vừa ra khỏi miệng nàng, không khí nhất thời yên tĩnh trở lại. Chỉ có tiếng nhạc còn không ngừng vang lên, một nửa sân khấu, ba người người phụ nữ đeo mặt nạ múa quanh chiếc cột lớn góp vui cho không khí bên trong.

Lực chú ý của thái tử, cả những người đàn ông xung quanh đều đặt trên người nàng.

Trong bụng nghĩ, cô gái này, lá gan cũng khá lớn. Chưa từng có ai dám cản thái tử uống rượu. Trong đó có người biết chút quan hệ của thái tử và Trữ Dư Tịch, lại khinh thường, mượn rượu làm cho không khí ồn áo, náo nhiệt trở lại.

“Thái tử, có chơi có chịu, không thể quỵt nợ được.”

Có người theo sau nhất quyết không tha, cố ý nói khích, để được xem cuộc vui.

Thái tử mắng. “ Bớt nói nhảm, không phải là uống rượu thôi sao, gia (ta) khi nào thì quỵt.”

Dứt lời đem ly rượu đưa đến bên môi, động tác trên tay lại dừng lại – lần nữa bị Trữ Dư Tịch ngăn lại.

“Anh thái tử, anh uống nhiều rồi, không thể uống nữa.”

Thái tử nhíu nhíu mày, môi bắt đầu mím chặt. Mọi người lại muốn xem màn kịch hài của thái tử, hút thuốc lá, uống rượu, lại không ai liên tiếng nữa, cũng không muốn lên tiếng. Tính khí của thái tử được gọi là: Hoả Bạo, theo tính tình thường ngày của thái tử, cô gái này bây giờ đã sớm bị mang ra ngoài chém đầu rồi.

Mà cô gái này, khiến cho mắt bọn họ sáng lên. Hai lần, lại ngăn cản thái tử những hai lần.

Còn không có chút sợ sệt nào.

Bầu không khí quỷ dị này chỉ kéo dài mấy giây, thái tử chợt nhếch môi cười, không ngờ đến nụ cười lại quyến rũ, yêu nghiệt vô cùng. Tay nhàn rỗi kéo vai Trữ Dư Tịch ôm vào lòng, bộ dáng công tử phóng đãng.

“Anh không thể uống, vậy, em thay anh uống?”

Trữ Dư Tịch mấp máy môi. “ Được.”

Nàng tiếp lấy tay của thái tử, uống hết sạch. Gần như là thái tử tự tay đút cho nàng.

Mọi người sững sờ, cứ như vậy sao? Thật quá thất vọng!

“Này không được nha … thái tử, làm gì có đạo lý phụ nữ uống thay, nên phạt, phạt thêm một ly nữa!”

“Đúng! Phạt rượu phạt rượu!”

Mọi người lại nhốn nháo. Trữ Dư Tịch có chút gấp gáp, vừa muốn nói gì đó, lại thấy bên hông căng thẳng, tay thái tử dùng chút lực đặt trên eo nàng.

“Phạt rượu, phạt ai nào?”

“Đương nhiên là phạt ngài rồi …!”

Có người đưa cho thái tử ly rượu, thái tử không nói hai lời liền uống sạch.

Trữ Dư Tịch chỉ kịp “A!” một tiếng, chỉ thấy thái tử để ly rỗng xuống, hướng về phía nàng, cười tà mị. Hai tay bên hông nàng, bế nàng lên đùi, giữ chặt cằm nàng, cúi đầu hôn.

Đang lúc mọi người huýt gió vỗ tay, tay thái tử hơi dùng sức, Trữ Dư Tịch vì đau mà hàm lại há to ra, đầu lưỡi của thái tử khéo léo luồn vào trong.

Một cỗ chất lỏng nóng bỏng chảy từ miệng hắn vào cổ họng nàng, nàng nắm lấy cổ tay hắn, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Mặc cho vừa rồi nàng cho là tất cả rượu trong bụng thái tử đều vào bụng mình hết.

Lưỡi thái tử, đang đút hết rượu, có chút trêu đùa trong miệng, nàng còn chút tỉnh táo liền ngừng lại.

Trữ Dư Tịch thở hổn hển, khó mà tin được những việc hắn vừa làm.Nhưng nụ cười bên môi hắn lại rõ ràng như vậy.

Nàng … Lòng của nàng thật rối rắm, đây là lần đầu tiên hắn công khai hôn nàng ở bên ngoài. Nhưng nàng lại biết rõ, đây không có ý nghĩa gì cả. Nàng biết thái tử ngay từ trước khi vào quán …

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lại không phát hiện ra có người đi vào. Cho đến khi một tiếng cười nhẹ của đàn ông vang lên, như con rắn chui vào trong tai nàng.

“Sao tôi vừa ra ngoài một lát, lại náo nhiệt như vậy? Tôi bỏ lỡ trò vui gì đây?”

Trữ Dư Tịch thề trong một khắc kia, trái tim nàng cơ hồ muốn ngừng đập. Thân thể, tất cả tế bào cũng co rút kịch liệt, tóc gáy dựng lên, da đầu tê dại.

Giọng nói này …. Giọng nói của người đàn ông này, giống như cơn ác mộng thường ngày bám lấy nàng.

Nàng thậm chí còn không có dũng khí để chứng thực.

Thái tử hình như cảm nhận được vẻ cứng ngắc của nàng, bàn tay khẽ vuốt sau lưng nàng.

“Tiểu Tịch, quên nói cho em biết, Thi Dạ Triều, anh ta đã về rồi.”

Trữ Dư Tịch cả người như thể đã quên mất cả thời gian, không gian, thái tử vỗ vỗ nàng, mặt tươi cười.

“Mau gọi.”

Nàng giống bức tượng gỗ ngẩng đầu lên, hai mắt đè nén sợ hãi, hô hấp dồn dập, khó khăn nặn ra nụ cười mỉm.

“Dạ … Dạ Triều … Anh, anh, về rồi ….”

Từng chữ dường như đã rút hết hơi sức, dũng khí của nàng.

Đối diện với người đàn ông này, tư thế ngửa ra phía sau, biến thành tư thế cơ thể nghiêng về phía trước, ánh đèn rọi vào gương mặt xinh đẹp dị thường của hắn ta.

Đôi con ngươi màu hổ phách đẹp đến chói mắt. Khoé miệng Thi Dạ Triều khẽ cong lên, nụ cười lộ vẻ mê hoặc mang hàm ý sâu xa nhìn cô.

“Phải, tiểu Tịch, tôi đã về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.