Khuất Phục

Chương 11: Chương 11: Trốn anh sao?




Họ Hoàng Phủ là đại gia tộc có danh tiếng, quyền thế nhất thành phố T. Duy chỉ có gia tộc Lôi thị mới có thể chống lại. Chỉ tiếc hơn hai mươi năm trước trong đêm mưa nọ, họ Lôi huy hoàng nhất thời trong một âm mưu cuối cùng hoá thành một đống phế tích. Họ Lôi bằng tốc độ kinh người suy vong, thay vào đó là nhà Thành Tây Phong.

Thế lực của gia tộc Hoàng Phủ …. Rất rộng lớn. Hoàng Phủ Duyện là ông của thái tử, đại gia trưởng của họ Hoàng Phủ, cuối cùng là người nắm quyền, yêu thương hai đứa cháu trai.

Kể từ lần đó vì chuyện kết hôn của thái tử mà cãi nhau ầm ĩ một trận với cha, lấy kết quả việc thái tử đại náo tập đoàn Hoàng gia, thái tử đã hơn một tháng chưa về nhà.

Hoàng Phủ Triệt chỉ có thành kiến với cha mình, còn đối với ông lại rất tôn kính. Hoàng Phủ Duyện gia phó cho Hoàng Phủ Triệt, lần này dù thế nào đi nữa cũng phải gọi thái tử về, muốn trói thì cũng phải trói đem về. Nên khi thái tử bị Hoàng Phủ Triệt mạnh mẽ đem về, sắc mặt hắn tự nhiên cũng không tốt lắm.

Những lúc này, Tân Tiệp luôn muốn tự mình xuống bếp làm vài món ăn sở trường mà mọi người yêu thích, nên lúc này đang bận việc trong bếp. Đường Yên luôn có nhiều đề tài nói không hết với Tân Tiệp, cũng theo giúp bếp một tay. Hoàng Phủ Dĩ Nhu từ trước đến giờ là thiên kiêm tiểu thư, chỉ có thể ngồi há miệng chờ cơm, vậy mà gân đây không biết nổi điên gì, nhất định phải học nấu nướng. Nhưng cô lại chẳng có nửa điểm tài năng nấu nướng, chân tay vụng về, bàn tay nhỏ mềm mại bị dao cắt phải thành rất nhiều vết thương nhỏ. Tân Tiệp không khuyên được cô, mà mắt cô đã đỏ cả lên cũng không chịu thua.

“ Cháu còn biết trở về!” Mặt Hoàng Phủ Duyện khiển trách.

Thái tử sống ở đâu thì ở yên ở đấy, hai chấn vắt chéo, ngồi trên ghế sa lon.

“ Khỏi phải giả bộ, Lão Nhân Gia hạ thánh chỉ trói cháu lại, không phải muốn nhìn đứa cháu đích tôn này đến sao, cháu cũng về rồi, ngài còn cố tình nghiêm mặt cho ai nhìn đây?”

“Cái tên nghịch tử này, ai…..” Hoàng Phủ Duyện không giả bộ được, vuốt ve bộ râu xám của mình, thở dài.

“Các cháu chỉ biết ở bên ngoài rong chơi, chỉ có tiểu Tịch còn nhớ đến lão già như ta thôi.”

“Anh thái tử bận rộn, cháu không phải thường đến thăm ông sao.”

Trữ Dư Tịch ở cạnh Hoàng Phủ Duyện, bóc từng quả nho cho ông, chỉ sợ ông lại giận thái tử, lại đưa một quả vào miệng Hoàng Phủ Duyện, Hoàng Phủ Duyện vui mừng, lông mày cũng hất lên.

“Đúng vậy nha, cháu bận lắm. Ngài cũng muốn cháu giống như con bé bóc nho cho ngài ăn à? Việc đó cứ để tiểu Tịch làm đi, chuyện đó, toàn là phụ nữ đút nho cho cháu ăn thôi.” Thái tử vô liêm sĩ nói.

Hoàng Phủ Duyện cười lạnh: “ Cháu cho rằng ta già rồi nên hồ đồ sao? Đừng cho rằng ta không biết những chuyện bại hoại xấu xa bên ngoài của cháu, cháu cũng nên ngừng lại đi, nếu cứ như vậy thì còn con gái nhà ai nguyện ý gả cho cháu.”

Nói đến đề tài này, thái tử ghét vô cùng, làm bộ đứng dậy : “ Chuyện này không nhọc ông phí tâm, bất đắc dĩ thì đem bảo bối tiểu Tịch của ông gả cho cháu, biết gốc biết rễ, ngài cũng thích, thật tốt.”

Trữ Dư Tịch cầm ít nho trong tay, vừa bóc một viên ra, nghe vậy tay liền run lên, quả nho ấy từ trên tay rớt xuống đất, lăn lăn đến bên chân Hoàng Phủ Triệt đang loay hoay viết.

“ Cháu nghĩ thì hay lắm, cháu cũng biết bảo bối tiểu Tịch của ta, sao lại chịu cho cháu đày đoạ chứ!” Hoàng Phủ Duyện dựng râu trợn mắt hung hăng nhìn hắn, thái tử thờ ơ nhún vai, lười cãi lại, trực tiếp chạy lên lầu.

Trữ Dư Tịch khom người xuống nhặt quả nho, Hoàng Phủ Triệt đã nhanh hơn một bước. Nàng vội rút khăn giấy trên bàn trà đưa cho anh lau tay.

Hoàng Phủ Duyện nhìn thấy tất cả, giữa hai hàng lông mày hơi có vẻ trầm tư. “ Tiểu Tịch này, cháu thấy anh hai thế nào?”

“Anh hai rất tốt.” Trữ Dư Tịch không hiểu lắm, thành thật nói. Hoàng Phủ Triệt đối xử rất tốt với cô.

Hoàng Phủ Triệt vừa nghe cũng biết ông muốn hỏi cái gì, không nhịn được nâng trán.

Hoàng Phủ Duyện gật đầu một cái “ Này, mấy năm nữa, chờ cháu tốt nghiệp, cháu có nguyện ý gả cho anh hai không, làm cháu dâu của nhà ta?”

“Ông …. Ông hãy tha cho cháu đi, cháu với anh hai là anh em, chỉ là tình anh em thôi, ông cũng đừng nghĩ nhầm là uyên ương phổ nha.”

Trữ Dư Tịch bất đắc dĩ, miễn cưỡng nặng ra nụ cười tươi một chút. Nàng muốn làm cháu dâu nhà họ, nhưng người nàng muốn gả không phải là Hoàng Phủ Triệt …

Hoàng Phủ Duyện cười ha ha, ông thật sự rất thích đứa bé này.

Đường Yên bưng đến hoa quả và các món nguội khác, gọi mọi người đến ăn, tiện thể liếc mắt nhìn con gái một chút, giọng lành lạnh nói.

“ Con xem Tiểu Nhu kìa, cũng đã đốt nửa cái bếp rồi, đứa bé kia không có chút tài năng nào, món ăn nó làm nhìn không ra hình dạng , còn tự làm cho mình bị thương, làm cho mình mệt mỏi. Mấy đứa trẻ các con không làm cho người ta lo lắng là không được.

Trữ Dư Tịch đang gặm một miếng dưa hấu, nghe Đường Yên nói như vậy, chút cảm giác trong lòng cũng không có. Từ ngày chuyển ra nàng vẫn chưa về nhà. Nàng cũng không muốn như vậy, chỉ là hiện tại hai người không có biện pháp thống nhất ý kiến. Nàng kiên quyết, Đường Yên lại càng kiên quyết hơn, không chịu đồng ý chuyện nàng và thái tử.

Nàng còn trẻ, cò thời gian chờ, có thời gian hao tổn, nàng không sợ.

……….

Hoàng Phủ Dĩ Nhu cầm một khay đen thùi lùi, mặt mày ủ rũ, trên tay dán đầy băng keo cá nhân. Mười phần thất bại cũng được viết lên gương mặt nhỏ nhắn.

“Nhu, cậu làm gì vậy? Là cậu tham ăn sao?” Trữ Dư Tịch còn cắn dưa hấu, cổ liếc nhìn thứ không ra hình dạng trong khay, trêu ghẹo.

Dĩ Nhu đã không còn tâm tư, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, cau mày vội vàng nhổ ra, vẻ mặt càng thêm khó coi.

“Mình sao lại đần như vậy, chẳng lẽ chỉ có thể làm một thiên kim tiểu thư?”

“Tại sao nhất định phải học nấu ăn chứ?” Trữ Dư Tịch cũng không hiểu. Hoàng Phủ Dĩ Nhu do dự chốc lát, thì thầm bên tai nàng. Trữ Dư Tịch chau mày “ Cậu xác định lời của anh ta là nói cậu? Là ám chỉ cậu?”

Mặt Dĩ Nhu ửng đỏ, ngón tay co lại “ Mình chẳng thèm quản anh ta đâu, mình thấy có chút món nghề thành thạo cũng không tồi nha.”

“ Thứ mà cậu giỏi nhất là ăn ngủ tiêu tiền.” Trữ Dư Tịch vứt vỏ dưa hấu, rửa tay, thắt tạp dề, bắt đầu cọ nồi : “ Học hỏi chút đi, chị dạy em.”

Trữ Dư Tịch từ nhỏ đã bắt đầu học làm bếp, tài nấu nướng đương nhiên sẽ tốt. Kỹ thật cắt rau thuần thục khiến Dĩ Nhu hoa cả mắt, trong lòng tự nhiên súng bái.

Không khí bữa ăn tối coi như không tệ, vì Hoàng Phủ Dận đi HongKong xử lí công việc nên không ở nhà, người cảm thấy thoải mái nhất là thái tử và Hoàng Phủ Triệt. Vốn là Dĩ Nhu ngồi kế thái tử, Trữ Dư Tịch ngồi đối diện, bên cạnh nàng là Hoàng Phủ Triệt. Nhưng để báo đáp Trữ Dư Tịch đã truyền thụ kĩ năng nấu nướng, Dĩ Nhu lấy lý do muốn ngồi đối diện với những món ăn mình thích ăn để đổi chỗ với Trữ Dư Tịch.

Không ai chú ý đến tiếng chút việc nhỏ này, trừ Đường Yên. Hai cô gái cúi đầu len lén cười, Đường Yên chỉ biết lắc đầu thở dài.

Thái tử nhấp một hớp canh, chép chép miệng lại uống thêm một ngụm “ Canh này …. Là đầu bếp làm?”

“Kia a, là tay nghề của dì Yên con đó.” Tân Tiệp lại múc thêm một chén “ Hương vị thế nào?”

“Rất ngon , chỉ là cái mùi này … Khác với lúc trước.” Thái tử hình như đang lẩm bẩm gì đó, hắn đã quen uống canh mà Trữ Dư Tịch đưa tới, nên khẩu vị vô cùng kén chọn.

Lời nói vô tình trên bàn ăn của hắn khiến động tác của hai mẹ con dừng lại, đồng thời “ A” một tiếng.

Cảm nhận được ánh nhìn nghi ngở của mọi người, Đường Yên phải ứng kịp thời, vội vàng nói: “ Gần đây quá bận rộn, đã lâu không nấu ăn, không quen tay, thái tử muốn uống lại món canh mà tiểu Tịch mang cho nó.”

Ánh mắt của mọi người lại chuyển đến bên người Trữ Dư Tịch, nàng trừng mắt nhìn, tay chỉ vào miệng đã há to “ Con … đầu lưỡi con bị nóng phỏng rồi.”

.

Đầu lưỡi ….

Hoàng Phủ Triệt cúi đầu ăn cơm, đưa một miếng thịt vào miệng, miếng thịt mỏng, trắng lại mềm khiến anh nhớ đến người kia, khoé miệng không tự chủ được lại nhếch lên.

“ Cậu nghĩ gì vậy? Cười quỷ dị như vậy.” Thái tử ngồi đối diện với hắn khó hiểu nhìn biểu hiện khác thường của anh. Hoàng Phủ Triệt dù không phải là yêu nghiệt băng sơn tiêu chuẩn, chỉ là vẻ mặt bình thường mang đến mười phần cảm giác xa cách , hững hờ cho người ta.

“Mắc mớ gì đến anh?” Giọng điệu Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt, thái tử nghe thấy , tâm tình không khỏi chấn động. Con ngươi hắn hơi động một cái, nghiêng đến trước người.

“Tôi nghe Tử Dụ nói, cậu quen với bạn cô ấy?”

Thấy dáng vẻ chẳng nói đúng sai của Hoàng Phủ Triệt, thái tử cười rộ lên “ Khi nào thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi, mang theo để anh nhìn một chút.”

“Vậy anh chờ xem.” Anh mới không ngu đến mức đem cô đến trước mặt thái tử, Nhan Loan Loan từng là người phụ nữ bị thái tử vui đùa, mà thái tử trước kia có không ít phụ nữ muốn theo hắn.

Tốc độ nhai đột nhiên chậm lại, trong đầu có vật gì đó thoáng qua.

Đồ của mình ……?

Anh vừa nghĩ như vậy sao?

……………..

Khi nào thì bắt đầu, anh đã xem Nhan Loan Loan là đồ của mình rồi?

Anh và cô gái ấy rốt cuộc được xem là gì đây? Nhiều nhất có thể xem là mờ ám thôi.

Anh đã từng vô tình thử dò xét, thái độ của cô không từ chối cũng không tiếp nhận.

Cô là người phụ nữ thay đổi nhanh nhất mà anh từng gặp. Không phải chỉ khác bề ngoài, mà còn cả phong cách. Anh đã biết cô rất lão luyện, sự quyến rũ của cô, vẻ đẹp của cô, nét gợi cảm của cô, vẻ lạnh lùng , cứng rắn của cô …

Đâu mới là con người thật của cô?

Có lẽ tất cả đều không phải.

Cô diễn rất tốt, rất giỏi nguỵ trang. Bản năng của anh nói cho anh biết, anh muốn xé rách lớp nguỵ trang của cô, để khám phá bộ mặt thật, bí ẩn của cô.

Càng tiếp xúc với cô, anh càng thấy hình như cô đang cực lực trốn tránh, kháng cự.

Sự tự tin của anh lại không giống như người thường. Anh nghĩ, anh biết lý do tại sao cô trốn tránh, kháng cự.

Sự tự tin này đã được chứng thực trong đêm nay.

Xe của anh vốn là theo sát cô, phát hiện hình như cô muốn vứt bỏ anh. Anh liền giảm tốc độ, đến đầu một con đường thì quẹo cua.

Anh nắm rõ thành phố này trong lòng bàn tay. Từ đại lộ, những con đường , thậm chí đến cả ngõ nhỏ.

Muốn chơi với anh?

Qủa nhiên. Anh ở một con đường nhỏ phát hiện ra xe cô. Mà cô đang ngồi ở đuôi xe.

Anh lặng lẽ đậu xe trước đầu xe cô.

Từng giây từng phút trôi qua trái tim anh lại dần thay đổi, sinh ra một loại tâm tình.

Anh chưa từng, âm thầm quan sát một cô gái. Chưa từng, tốn nhiều thời gian trên người cô gái nào. Ngoại trừ … Lam Tiêu Nhĩ.

Anh ngẩn ra, tiếp theo xuất hiện nụ cười yếu ớt thoải mái. Anh đã bao lâu rồi không nhớ đến cô gái kia? Qủa thật anh và Lam Tiêu Nhĩ chính là thật sự đã là quá khứ, như vậy, là tốt nhất.

Lần gần nhất muốn cô ấy, chính là buổi tối mới gặp Nhan Loan Loan.

Anh dập điếu thuốc, mở đèn xe, ánh đèn chói mắt sáng ngời trước mặt cô gái đang ngồi chồm hổm co ro trên mặt đất.

Anh xuống xe đến gần cô, dường như mỗi một bước đi, trong đầu đều có giọng nói nói với anh : Hoàng Phủ Triệt, tại sao lại cảm giác mày càng ngày càng nguy hiểm đây?

Nét mặt của cô là ngạc nhiên, thậm chí đôi mắt cũng có chút ướt át sáng trong.

Anh nói : “Này ~”

Nhìn cô có chút hoảng hốt, cũng không dám tin dần dần mới tỉnh lại, đến khi quẫn bách, mới bình tĩnh che giấu …. Và đè nén.

Cô cũng nói “ Này …. Khéo thật.”

Khéo?

Người phụ nữ này.

“A, thật là đúng lúc, chúng tay thường trùng hợp gặp nhau thế này …. Em vừa rồi là không thoải mái?” Một tay gân xanh sau lưng, toàn bộ sức lực đều tập trung vào cánh tay này, hơi nghiêng về phía trước, ở trước mặt cô nửa vây quanh, giam cầm cô trong vòng tay.

“Không có, tôi không sao.” Cô cười quyến rũ, hả hê xem thường ngụ ý trong lời của anh, mượn động tác nghịch tóc lui về phía sau nửa bước, liền không còn đường lui.

“ Vậy vừa rồi em là đang đợi anh sao?” Nhìn thấy vẻ mờ ám của cô, Hoàng Phủ Triệt giật giật môi, một câu vạch trần.

“ …. Không có, không có.” Cô khẩn trương, tầm mắt bắt đầu tránh né.

Hoàng Phủ Triệt không nói, vẻ mặt cũng không nhìn rõ. Chỉ là theo động tác của cô, hơi đến gần cô.

…..

Nhan Loan Loan cuối cùng không chịu nổi luồn khí lạnh tản mát quanh người anh, nuốt ngụm nước bọt.

“Cái đó, tôi còn có chuyện, tối hẹn ăn cơm với người ta, tôi phải đi, xin … Tránh ra.”

Cô không nghĩ Hoàng Phủ Triệt lại dễ dàng thu tay về như vậy, thậm chí còn lui về phía sau một bước, cho cô đầy đủ không gian. Trong nháy mắt đó, lòng cô dâng lên chút … mất mác.

“Bye.” Cô che giấu tâm tình, khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia có chút tái nhợt. Thôi, cái gì cũng không muốn nghĩ đến.

Cô xoay người, muốn mở cửa xe. Giọng nói cảu anh lại bỗng nhiên vang lên sau lưng cô.

“ Anh có nói là để cho em đi sao?

Hô hấp của cô cúng lại, mắt thấy hoa đi, chợt một lực dã man kéo cánh tay cô lại, mang cô đang phải kháng lên xe, sau đó cơ thể anh dính chặt, áp chế cô.

Trong tầm nhìn của cô, khuôn mặt kia tràn đầy vẻ lạnh lùng, cùng chút đển trai dường như sẽ quyến rũ linh hồn của người ta khiến người ta bị lạc mất. Một tay anh nắm cằm cô, nâng lên.

“ Anh có nói để cho em đi sao? Nhan Loan Loan.”

Anh dùng lực hơi mạnh, khiến cho cô cảm thấy đau. Nhưng cái đau đớn này, không sánh bằng cử động của anh khiến cho trái tim cô rung động, đập nhanh.

Lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên cô, Khi anh mở miệng nói ra tên cô, giọng nói nhẹ nhàng giống như lời tâm tình.

Anh cách cô rất gần, gần đến có thể nghe được hơi thở của anh. Lúc anh nói chuyện, có chút hơi thở nóng bỏng xẹt qua môi cô, làm tim cô ngứa ngáy.

Lại đến! Cô lại là dạng này, lại đang trốn tránh.

Hoàng Phủ Triệt không rõ thế nào, cũng có chút không vui.

“Tôi …” Chuyện này biến hoá quá nhanh, cô cũng không biết phải nói gì nữa.

“ Nghĩ kỹ rồi hãy nói, đừng nói ra những thứ chọc anh mất hứng, được không?” Hoàng Phủ Triệt cúi đầu nhìn cô, không bỏ lỡ những biểu hiện dù cho nhỏ nhất trên gương mặt cô.

Nhan Loan Loan dù chậm chạp thế nào cũng đã thấy được tâm tình của anh rồi. Cô không hề chớp mắt, nhìn ánh mắt của anh, chỉ chốc lát sau, tầm mắt lại bắt đầu dao động.

Tay Hoàng Phủ Triệt lại tăng thêm lực, ép cô nhìn mình. “ Em tránh cái gì? Anh khiến em sợ như vậy sao? Chán ghét như vậy sao? Đến mức mỗi lần nhìn thấy anh, em cũng muốn trốn?”

Lời của anh hình như đâm vào cô, đau đớn biết bao, cô phản ứng kịch liệt.

“ Tôi không có! Tôi nào thấy anh liền trồn, tôi nào có --- ưm!”

Lời còn chưa dứt, đã bị Hoàng Phủ Triệt nuốt vào miệng. Anh mang theo ý muốn trừng phạt hôn cô, gặm cắn, mút thoả thích. Anh hí nửa con ngươi nhìn cô, cảm thấy có chút buồn cười, cô gái này chưa từng hôn sao? Mắt lại trợn to như vậy.

Anh chỉ lướt qua rồi dừng lại , dù vẫn chưa thoả mãn.

Mặt cô từ từ nghẹn ngào đỏ hồng lên, đến khi anh vỗ vỗ gương mặt cô “ Có thể thở.” Cô mới bắt đầu thở hổn hển.

Anh …. Anh hôn cô sao?

Anh lại hôn cô rồi?

Trong đầu cô trống rỗng, trừ mấy chữ này ra hoàn toàn trống rỗng.

Hoàng Phủ Triệt nhếch khoé miệng “ Có phải không? Có phải trốn anh không?”

“Tôi không có!” Nhan Loan Loan nhìn môi anh, cười yếu ớ, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, có chút tức giận.

“ Không? Được.”

Anh lại cúi đầu hôn cô. Lấy khí thế Phong Quyển Tần Vân xâm chiếm khoảng không tư mật trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô cùng nhảy múa. Cánh tay thép bóp chặt hông cô, dán chặt vào mình. Một tay khác lại vòng sau cổ cô.

Không tệ, lần này biết phản kháng.

Chỉ là sức lực này, không hề hấn gì với anh.

“Có phải không?”

“Không có! Anh đừng ----”

Không nói hai lời, lại hôn.

“ Có phải không?”

“….”

“Tại sao không nói chuyện? Lưỡi em đâu rồi?” Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt cười, liếm láp cánh môi ẩm ướt sưng đỏ của cô, giọng nói đã hơi khàn khàn.

“ Không trả lời?”

Lại hôn ….

Hương vị của cô …. Thật tốt. Cô không có kỹ thuật cao siêu như anh nghĩ, thậm chí thời điểm cô dùng đầu lưỡi kháng cự anh lại vô tình phối hợp với anh.

Có chút ngoài ý muốn, nếm được chất lỏng lạnh lẽo, chua xót.

Ngẩng đầu lên, lại phát hiện cô khóc.

Hoàng Phủ Triệt cau mày “ Tại sao khóc?”

Cặp mắt Nhan Loan Loan phủ đầy sương, chân mày nhíu lại. Nhìn anh, lặng lẽ rơi lệ.

Lần này sẽ để cho cô buông thả, chỉ một lần thôi.

Chỉ một lần, sẽ không có chuyện gì.

Cô thật sự có phản kháng.

Cô chợt ôm lấy cổ anh, nhón mũi chân, lại gần bờ môi anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.