Khúc Biến Tấu Goldberg

Chương 1: Chương 1: Ánh trăng sáng vào phòng ICU?




Dịch: Bánh

Cuối hè đầu thu, mưa liên miên không ngớt.

Hơi nóng đang dần tan đi, nhiệt độ không khí cũng dần chuyển lạnh.

Những hạt mưa rơi tí tách trên ô cửa kính, làn gió thu mang theo chút hơi lạnh lùa vào qua khung cửa sổ.

Nghe người trong điện thoại nói xong, Cố Khải mở loa ngoài, đặt di động lên bàn, lấy một chiếc áo sơ mi dài tay trên giá treo đồ xuống, mặc vào người.

“Cậu ấy ở bệnh viện nào?”

“Cậu nói mình không đi mà?” Ngư Sương Sương hỏi.

“Tớ bảo không đi lúc nào?” Cố Khải hỏi lại.

“Thì cậu bảo hai cậu không thân còn gì......?” Ngư Sương Sương ngẩn người rồi lại nói, “Tất nhiên là cậu đi được thì tốt quá rồi, vì cậu đang ở Hải Thành nên tớ mới gọi cho cậu đấy, nếu biết hai người cậu không thân với nhau thì tớ đã không phiền đến cậu rồi.”

Nói tới đó, Ngư Sương Sương khẽ sụt sịt một chút, giọng điệu có hơi nghẹn lại.

“Cậu ấy đang ở Bệnh viện Số Hai.”

“Ok, tớ biết rồi.” Mặc áo xong, Cố Khải lấy chìa khóa cùng ô che mưa, chuẩn bị đi ra ngoài, anh đưa điện thoại lên tai, hỏi, “Còn muốn dặn dò gì thêm không, không thì ngắt máy nhé, tớ chuẩn bị đi rồi.”

“Không, không có gì,“ Ngư Sương Sương đáp, “Nhờ cậu cả đấy, tớ sẽ cố gắng xử lý xong chuyện này rồi về ngay, nhờ cậu chăm sóc cho cậu ấy trước nhé.”

“Được.” Cố Khải ngắt máy, anh đi ra ngoài cửa, thay một đôi giày không thấm nước rồi đi xuống dưới lầu.

Sau khi đến bãi đỗ xe ngầm để lấy xe, Cố Khải đi thẳng đến Bệnh viện Số Hai Thành phố.

Ngư Sương Sương là bạn học thời cấp ba của anh, vốn dĩ hai người đã mất liên lạc sau khi tốt nghiệp, nhưng vì lý do công việc nên hai người mới bắt đầu chơi thân trở lại trong mấy năm gần đây.

Mấy ngày hôm nay trời mưa tầm tã, anh rảnh rỗi không có việc gì làm mà chỉ ở nhà chơi với mèo, sáng nay, khi đang chơi với bé mèo nhà mình như thường lệ thì Cố Khải lại nhận được điện thoại của Ngư Sương Sương.

Ngư Sương Sương nói cho anh biết, “Bùi Ôn bị đuối nước, đang được cấp cứu trong bệnh viện”, mong anh có thể qua đó giúp chăm sóc cho người kia hộ cô.

Đã nhiều năm trôi qua rồi, thế nên khi nghe lại cái tên này, Cố Khải bỗng cảm thấy có chút lạ lẫm.

“Bùi Ôn?” Anh đã trả lời như thế, “Ai vậy?”

Ngư Sương Sương nghẹn một lúc lâu rồi mới trả lời: “Mối tình đầu của cậu.”

Khi đó Cố Khải mới bừng tỉnh.

...... Là Bùi Ôn sao.

Bùi Ôn cũng là bạn học thời cấp ba của anh.

Bọn họ được phân vào chung một lớp vào năm lớp 11 sau cuộc phân chia khoa Tự nhiên - Xã hội do nhà trường tổ chức.

Thế nhưng trước đó thì Cố Khải cũng đã thường xuyên nghe người khác nhắc về cái tên này rồi.

Một là vì vẻ ngoài xuất sắc của Bùi Ôn đã khiến người này trở thành tâm điểm thu hút mọi sự chú ý đến từ các bạn học nữ.

Hai là vì Bùi Ôn có một bảng thành tích vượt trội, trước khi được chia lớp theo khoa thì người này đã là kẻ đứng đầu trong bộ môn Xã hội rồi, với vô số lần viết Văn được điểm tối đa, thậm chí bài viết của cậu còn được in ra và phát cho các lớp khác để làm gương cho các bạn học noi theo.

Muốn không biết người này cũng khó.

Thành tích các môn khoa học tự nhiên của Bùi Ôn cũng rất tốt nhưng lại thua xa các bộ môn xã hội, thế nhưng, điều khiến mọi người phải bất ngờ chính là, người này lại chọn theo học khoa học tự nhiên.

Một học sinh nam điển trai, thành tích tốt, tính tình lại dịu dàng như Bùi Ôn không những chiếm được cảm tình của các bạn nữ, mà còn khiến Cố Khải phải rung động.

Chỉ là khi đó, bầu không khí nơi trường học vẫn chưa cởi mở như bây giờ, mọi người vẫn có sự e è trước đồng tính luyến ái, Cố Khải không quá chắc chắn về tình yêu thuở non dại của mình, cũng không rõ rằng xu hướng tính dục của Bùi Ôn ra sao, vậy nên thứ tình cảm ngây ngô đó đã được chôn chặt trong lòng anh suốt 3 năm mà chưa từng được thổ lộ cho ai hay biết cả.

Thế nên nếu nói là mối tình đầu thì cũng không đúng lắm, nên nói là tình đơn phương thì đúng hơn.

Trên đường đến bệnh viện, mưa càng lúc càng to, nước mưa xối lêm tấm kính chắn gió, dù cần gạt nước có hoạt động với công suất tối đa đi chăng nữa, tầm nhìn của Cố Khải vẫn bị cản trở.

Sắc trời u ám, dù đang là buổi sáng nhưng lại tối như lúc chạng vạng, khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy có chút lo lắng.

Trên đường không có nhiều xe lắm, nhưng không ai dám chạy quá nhanh cả.

Sau khi được chia lớp, ngày nào Cố Khải cũng được nhìn thấy Bùi Ôn, nhưng điều đáng tiếc chính là, những mối quan hệ bạn bè của hai người cũng không có gì dính dáng tới nhau, rõ ràng là gặp nhau nhiều đến như vậy, nhưng cũng không khác gì người dưng nước lã.

Đại đa số thời điểm, đều là Cố Khải đơn phương theo dõi bóng dáng của Bùi Ôn.

Những việc làm hằng ngày của Bùi Ôn sẽ thường là làm bài tập hoặc đọc sách, cậu không có nhiều bạn, và cũng là một kẻ kiệm lời.

Vào tiết tự học mỗi tối, người này sẽ dành ra chút thời gian nghỉ ngơi rồi lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng cùng bầu trời đêm đầy sao bên ngoài khung cửa sổ, dù hôm đó là một đêm không trăng không sao, thì cậu cũng sẽ nhìn chằm chằm vào đêm đen trong khoảng mười phút rồi mới bắt đầu học tập trở lại khi chuông vào lớp reo lên.

Mỗi khi Bùi Ôn chăm chú ngắm nhìn bầu trời đêm như thế, cậu không biết có một ai đó cũng đang ngắm nhìn cậu từ xa.

Ngắm nhìn một bên mặt được chiếu sáng bởi ánh đèn trong phòng học của cậu, ngắm nhìn mái tóc đen ngắn bị gió đêm thổi bay.

Khi nói chuyện với bạn học của mình, người này sẽ lắng nghe thật nghiêm túc rồi chậm rãi nở một nụ cười, mà nụ cười đó còn pha thêm chút ngượng ngùng.

Những suy nghĩ bắt đầu trôi đi thật xa, những hồi ức trong Cố Khải đã bị cuộc điện thoại của Ngư Sương Sương đánh thức, khiến anh phải nghĩ về nhiều chuyện hơn nữa.

Khi người đàn ông đến bệnh viện, mưa đã ngớt, nhưng gió lại nổi lên.

Cố Khải cầm một chiếc ô lớn màu đen, chống lại cơn gió mà chạy vào bên trong bệnh viện, anh đứng ở ngoài cửa, giũ bớt nước dính trên ô rồi lại phủi đi hơi nước đọng lại quên quần áo mình.

Anh gửi voice mess cho Ngư Sương Sương, báo cho cô biết mình đã đến Bệnh viện Số Hai rồi, hiện đang chuẩn bị đi tìm phòng ICU.

Dưới sự trợ giúp của Ngư Sương Sương cùng nhân viên y tế, Cố Khải đã tìm được phòng chăm sóc đặc biệt nơi Bùi Ôn đang được cứu chữa.

Ngoài cửa vắng tanh, không có một ai ở đó cả.

Cánh cửa lớn lạnh lẽo ngăn anh lại ở bên ngoài, nhốt Bùi Ôn ở bên trong.

Bên trong là sự giằng co giữa cái chết và sự sống, là tuổi mới lớn ngọt dịu một thời của Cố Khải.

Bên ngoài là mưa to gió lớn, là Cố Khải của hiện tại.

Đã bao lâu không gặp rồi nhỉ?

Chắc là khoảng 8 năm, 4 năm đại học, và 4 năm nữa sau khi tốt nghiệp đại học.

Anh còn chưa có thời gian để kịp cảm thán về sự vô tình của tháng năm, về sự trôi đi của tuổi thanh xuân thì đã bị đẩy đến đối diện với bóng ma của cái chết.

Ba chữ “ICU” màu xanh lục như đang đâm vào đôi mắt của Cố Khải, mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong khoang mũi anh.

Đây là lần đầu tiên anh đợi bên ngoài phòng ICU.

Trái tim của Cố Khải đập thật mạnh như thể nó đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa.

Ngư Sương Sương nói Bùi Ôn bị đuối nước.

Mưa to gió lớn như thế này, sẽ không ai đi ra bờ sông để ngắm mưa cả, không lẽ là bị đuối nước trong bể bơi tại nhà? Hay là bị chìm vào trong bồn tắm nhà mình?

Có thể cứu chữa được không đây, nếu không thì......

Đầu óc rối bời, tâm sự trong lòng ngổn ngang như tơ vò.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người ai đi đường nấy, không còn gặp lại nhau. Thậm chí anh còn không có nổi WeChat của người kia, lúc đầu thì còn có thể thăm hỏi đôi ba câu khi ở trên lớp, nhưng về sau thì không thể nữa.

Mấy năm nay, cả lớp cũng rất hay tổ chức họp lớp, chỉ tiếc là Bùi Ôn chưa bao giờ đến dự cả.

Cố Khải đã cho rằng cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhưng anh không ngờ là mình lại bất ngờ nhận được tin tức về người kia.

Nếu nói về chuyện tình cảm thì giờ cũng đã không còn nhiều nhặn gì mấy. Chút cảm nắng ngây ngô thuở niên thiếu đã bị thời gian xóa nhòa từ lâu, chỉ là, khi nhắc đến người kia, Cố Khải vẫn không khỏi nhớ lại về những rung động năm nào.

Giống như một nốt chu sa trong lòng vậy.

“Anh là người nhà của anh ấy đúng không?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng anh.

Cố Khải quay đầu lại, anh nhìn thấy một chàng trai đang để trần nửa người trên đang đi về phía mình.

Người này trạc hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, hắn cầm chiếc áo thun đã được vắt khô trên tay, cánh tay trái được quấn bằng băng gạc, tóc và quần đều ướt sũng.

Trông cứ như vừa mới được vớt ra khỏi mặt nước.

“Cậu là..?” Cố Khải hỏi.

Không mặc đồng phục của nhân viên y tế, mà trông cũng không giống nhân viên y tế.

“Tôi tên là Sử Dương Minh, Sử trong Lịch sử, Dương Minh trong Vương Dương Minh,“ Chàng trai trẻ cười, bắt tay với Cố Khải, “Tôi là người đã đưa người kia tới bệnh viện.”

“Cảm ơn.” Cố Khải nói, “Cố Khải.”

Sử Dương Minh: “Chuyện nhỏ thôi, có to tát gì đâu, anh không cần phải cám ơn tôi đâu, chắc anh là anh trai của anh ấy đúng không? Về sau anh nhớ quan tâm nhiều hơn tới em trai của mình nhé. Tôi không có ý gì đâu, nhưng mà anh làm anh thế này thì hơi bị thiếu trách nhiệm rồi!”

Hắn càng nói càng hăng.

“Mấy người giàu như anh thì kiếm nhiều tiền thêm cũng được gì đâu, con người ta muốn tồn tại thì phải có tình yêu thương nữa. Lúc còn sống mà không quan tâm săn sóc, không biết quý trọng người ta, lỡ họ đi rồi, lúc đó mới tiếc nuối rồi hối hận thì còn ích lợi gì nữa chứ?”

Cố Khải không hiểu: “...... Cái gì cơ?”

Sử Dương Minh nghe vậy liền có chút tức giận: “Bộ anh còn không biết hả? Anh làm anh kiểu gì vậy..... em trai của anh tự tử đó!”

“Tự tử?” Cố Khải ngẩn người, “Cậu nói cậu ấy tự tử sao?!”

Sử Dương Minh: “Chứ còn gì nữa? Chính mắt tôi nhìn thấy anh ấy chủ động nhảy xuống đó, nếu anh không tin, thì những người có mặt ở đó cũng có thể làm chứng!”

Sử Dương Minh chỉ cánh tay trái của mình: “Đây là vết thương lúc tôi cứu anh ta rồi bị cái gì đó quẹt phải này, vừa mới được khâu lại thôi đấy!”

Tuy rằng Sử Dương Minh không có lý do gì để đi lừa anh cả, nhưng Cố Khải lại không thể liên hệ được người trong trí nhớ của mình với chuyện tự tử.

Một người dịu dàng như vậy, phải trải qua những chuyện gì thì mới đi đến bước đường tự sát như thế chứ?

Có chuyện gì không thể vượt qua được sao?

Thấy Cố Khải im lặng, Sử Dương Minh cho rằng anh đã thấm thía được những gì mà mình vừa nói, hắn vỗ vai anh: “Thôi được rồi, nếu người nhà đã tới rồi, tôi cũng không còn việc gì nữa, tôi đi trước nhé.”

“Từ từ đã, tiền viện phí......” Cố Khải ngăn hắn lại.

Sử Dương Minh: “Tiền viện phí thì bên anh tự trả mà, tôi làm sao trả nổi.”

“Thế cho tôi xin thông tin liên lạc nhé?” Cố Khải nói, chắc là Ngư Sương Sương đã thanh toán xong tiền viện phí rồi cũng nên, “Chờ cậu ấy khỏe lại rồi sẽ qua nói lời cám ơn với cậu sau.”

Sử Dương Minh sửng sốt một chút, hắn có chút ngượng ngùng: “Cái này.... làm việc tốt cần gì để lại tên tuổi chứ, cũng đâu cần phải cảm ơn chi đâu?”

Cố Khải kiên trì: “Phải thế chứ, ít nhất thì chúng tôi cũng phải trả tiền thuốc men rồi mời cậu đi ăn một bữa mới phải.”

Sử Dương Minh nghĩ về số dư thảm thương trong thẻ của mình, không từ chối nữa, sau khi để lại số điện thoại, hắn ra về với chiếc áo thun ướt sũng.

Cố Khải gọi cho Ngư Sương Sương, câu đầu tiên mà anh hỏi là: “Bùi Ôn tự tử?”

Người bên đầu dây kia im lặng một chút rồi mới trả lời: “Cậu nghe ai nói vậy?”

Cố Khải nói: “Một công dân nhiệt tình tên Sử Dương Minh nói.”

Ngư Sương Sương im lặng.

Cố Khải hỏi cho đến cùng: “Có phải thế không?”

Ngư Sương Sương đáp: “Thì hắn nói hết cả rồi đấy, tớ còn chối đi đâu được nữa?”

Nhận được câu trả lời như mong đợi, nhưng Cố Khải vẫn không thể hiểu nổi.

“Tại sao vậy?”

“Tại sao gì cơ?”

Cố Khải: “Tại sao cậu ấy lại muốn.... dùng cách đó để kết thúc mạng sống của mình? Năm đó cậu ấy là một người rất tích cực yêu đời mà, tại sao lại đi đến nước này chứ?”

Cố Khải có rất nhiều thứ để hỏi.

Ngư Sương Sương không trả lời ngay mà lại im lặng thêm một lúc rồi nói: “Nguyên nhân thì..... đó là chuyện riêng của cậu ấy, chờ cậu ấy tỉnh lại đã, nếu cậu ấy muốn nói thì sẽ nói thôi, tớ không thể tiết lộ được.”

“Tớ chỉ có thể nói thế này thôi, cậu đã không gặp cậu ấy suốt 8 năm rồi, con người mà, ai cũng sẽ thay đổi.” Không biết Ngư Sương Sương đang nghĩ tới cái gì, giọng điệu của cô bỗng có chút xúc động, “Cuộc sống của mỗi người đều không dễ dàng gì, ai cũng gặp phải những khó khăn riêng, mà Bùi Ôn lại càng gặp nhiều khó khăn thôi.”

Cố Khải im lặng.

“Người nhà? Người nhà của bệnh nhân có đây không?”

Cửa phòng ICU đột nhiên mở ra, một bác sĩ nữ bước ra từ bên trong.

Cố Khải vội vàng bước tới: “Có tôi, có chuyện gì vậy ạ?”

Bác sĩ kia liếc anh một cái: “Anh là gì của bệnh nhân?”

Cố Khải đáp: “Bạn..... Người nhà của cậu ấy có việc, không thể tới ngay được, có gì thì cứ nói thẳng với tôi đi ạ.”

Bác sĩ cho biết: “Bệnh nhân vẫn còn hôn mê, do chìm trong nước quá lâu, bị thiếu oxy nghiêm trọng đã dẫn tới phù phổi cấp, nhịp tim và mạch đập đều rất yếu.”

Tim Cố Khải đập lệch mất một nhịp: “Thế cậu ấy.....”

Bác sĩ nói: “Không chắc được, nếu trong vòng 48 giờ nữa mà bệnh nhân có thể tỉnh lại thì sẽ không sao, còn không thì.....”

“Nếu không thì sao ạ?”

“Sẽ có nguy cơ trở thành người thực vật.”

Cố Khải bỗng cảm thấy lòng mình lạnh ngắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.