Dịch: Bánh
Ngày Bùi Ôn xuất viện, trời lại đổ cơn mưa.
Bầu trời xám xịt, mây đen dày đặc.
Nhưng tâm trạng của Cố Khải và Ngư Sương Sương đều rất tốt.
Ngư Sương Sương lái xe, Cố Khải và Bùi Ôn ngồi ở ghế sau.
Cố Khải quay đầu, phát hiện Bùi Ôn đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cậu nghiêng mặt, từ vầng trán đầy đặn đến sống mũi cao thẳng cùng chiếc cằm nhọn tạo thành một đường cong uyển chuyển lại duyên dáng, dưới hàng mi dày là đôi con ngươi đen láy đang rất tập trung.
Tựa như một bức tranh.
“Cuối cùng cũng được xuất viện rồi, có muốn ăn mừng không?” Cố Khải hỏi.
“Ăn mừng?” Bùi Ôn quay đầu lại nhìn anh.
Ngư Sương Sương nhìn hai người thông qua kính chiếu hậu, cười nói: “Ăn mừng chứ, tất nhiên là phải ăn mừng rồi!”
Bùi Ôn cười, để lộ lúm đồng tiền hơi nông bên má: “Được thôi, hai cậu muốn ăn mừng như thế nào?”
Bức tranh kia bỗng nhiên trở nên sống động.
Cố Khải nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch nơi lồng ngực, cứ như thể anh vừa bị trúng một viên đạn, máu nóng bỗng sôi sục.
Anh thu hồi ánh nhìn của mình, ho nhẹ như để che giấu điều đó đi: “Cậu xuất viện mà, cậu quyết định đi.”
Ngư Sương Sương gật đầu đồng ý.
Bùi Ôn nghĩ ngợi, cười nói: “Nhưng tôi chưa bao giờ ăn mừng mấy chuyện như thế này.... nên không biết nên làm gì cả.”
Ngư Sương Sương nở một nụ cười thật tươi: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn một bữa lớn trước đi!”
Cố Khải nhìn về phía Bùi Ôn, Bùi Ôn cười, đáp: “Tôi không có ý kiến.”
Cố Khải gật đầu: “Vậy được.”
Đã đến giờ ăn trưa rồi, giờ về nhà làm thì còn phải đi mua đồ về nấu, chi bằng đi ăn ở ngoài cho tiện.
Bùi Ôn mới xuất viện, vẫn nên ăn mấy món thanh đạm, thế nên ba người dự định sẽ đến một nhà hàng Quảng Đông, ẩm thực Quảng Đông rất thích hợp với Bùi Ôn, cũng rất phù hợp với khẩu vị của Cố Khải.
Nhưng nhà hàng đó lại quá đắt khách, lúc ba người tới nơi thì đã không còn bàn trống, đành phải chờ một lúc.
Ngư Sương Sương ôm bụng, tỏ vẻ bất mãn: “Tớ sắp chết đói rồi! Không muốn chờ nữa...”
Cố Khải: “Thế đổi nhà hàng nhé?”
Ngư Sương Sương: “Không, tớ chỉ muốn ăn món Quảng Đông.”
Cố Khải: “......”
Bùi Ôn cười: “Hay về nhà tớ đi, tớ làm cho cậu nhé?”
Nghe thế, hai mắt Ngư Sương Sương sáng rỡ: “Được được được!”
Vừa dứt lời, cô đã kéo cánh tay Bùi Ôn: “Chúng ta đi mua đồ ăn trước đi rồi đến nhà cậu! Mở một bữa tiệc lớn nào!”
Cố Khải không khỏi phì cười: “Giờ còn chạy đi mua đồ ăn rồi chờ đến lúc làm xong thì cũng trễ rồi đấy? Cậu bảo cậu đói bụng mà?”
Ngư Sương Sương quay đầu lại, nói: “Cậu thì biết cái gì, để được ăn món do đầu bếp Bùi tự tay làm, dù có phải chờ thì cũng có làm sao? Hơn nữa, giờ tớ cũng không cảm thấy đói lắm, có thể chờ được.”
Bùi Ôn nói: “Tôi sẽ cố gắng làm nhanh, mấy món đơn giản thôi.”
Ngư Sương Sương vừa cười vừa gật đầu.
Cố Khải có chút kinh ngạc: “Không thể nhìn ra được, cậu nấu ăn giỏi vậy sao?”
Bùi Ôn cười: “Không tới mức như Sương Sương nói đâu.... cũng bình thường, biết nấu mấy món ăn trong bữa thôi.”
“Cậu đừng tin cậu ấy, nói khiêm tốn cả thôi đấy! Đi, đi mua đồ về nấu!”Ngư Sương Sương vung tay lên.
Tài xế Ngư lái xe đến một siêu thị gần nhà Bùi Ôn, ba người đi thẳng đến khu rau củ, mua rất nhiều thứ rồi mới xách túi lớn túi nhỏ quay về nhà Bùi Ôn.
Nhà Bùi Ôn ở tại Tây Sơn Lâm Ngữ, là một khu dân cư gần một sườn núi nhỏ, cây cối xanh tốt, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót, cách nhà của Cố Khải không xa nhưng cũng không gần.
Nhưng anh sống tại Giang Châu lâu như vậy mà lại không biết Bùi Ôn cũng ở chung một thành phố với mình, thế nên có chút bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên anh đặt chân đến nơi ở của Bùi Ôn.
Đó là một căn hộ hơn 100 mét vuông, diện tích không quá lớn, nhưng vẫn là quá đủ cho một người đàn ông độc thân.
Căn nhà được bày trí theo phong cách tối giản, cách phối màu cũng cực kỳ đơn giản nhẹ nhàng, sàn nhà màu xám nhạt, sô pha màu xám đậm, tường trắng sạch sẽ, không trang trí gì nhiều.
Xu hướng chủ đạo thiên về tone lạnh, Cố Khải bỗng cảm thấy có chút lạnh lẽo, cũng không biết có phải do anh gặp ảo giác hay không nữa.
Nhưng sự lạnh lẽo trong căn nhà đã bị tiếng nói của Ngư Sương Sương phá vỡ.
“Trời ạ, tớ hối hận rồi!” Ngư Sương Sương đứng ngoài cửa, nhìn đống bụi bặm trên sàn nhà với vẻ rối rắm: “Hay là qua nhà tớ đi? Lâu rồi không ai ở trong nhà, còn phải quét dọn nữa.”
Cố Khải: “Nhà cậu có gia vị không?”
Cố Khải cũng biết là Ngư Sương Sương không bao giờ nấu ăn.
“Không......” Ngư Sương Sương nhìn Cố Khải, “Hay là qua nhà cậu nhé?”
Cố Khải liếc nhìn Bùi Ôn, cười nói: “Nhà tớ cũng đâu có nhiều gia vị lắm đâu.”
“Ở đây đi, kêu quản gia qua dọn dẹp.”
“Vậy đi.” Ngư Sương Sương lập tức lấy ra di động ra gọi cho quản gia.
Bùi Ôn đã thay giày và bước vào trong nhà.
Ngày cậu rời khỏi nhà và đi ra bờ sông hôm ấy đã là chuyện của hơn nửa tháng trước, lúc đó, Bùi Ôn bỏ đi trong trạng thái mê man, căn bản còn không dọn dẹp gì trong nhà, và giờ thì mọi thứ vẫn y như cũ, như thể đang chờ đợi chủ nhân của chúng quay trở lại.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở lại.
Bùi Ôn đặt nguyên liệu nấu ăn trên bàn trà, mở rèm cửa màu xám bạc ra rồi mở cửa sổ để căn nhà đã chịu cảnh ngột ngạt suốt hơn nửa tháng được hít thở không khí.
Mưa đã tạnh, luồng gió mang theo hơi ẩm lùa vào trong khung cửa sổ, thổi tung góc áo của Bùi Ôn.
Cậu quay đầu lại, xách nguyên liệu đi vào trong bếp:
“Hai cậu ngồi chơi trước đi, tớ đi nấu cơm.”
Cố Khải đi theo cậu vào trong: “Tôi giúp cậu nhé?”
Bùi Ôn còn chưa kịp từ chối thì anh đã nói thêm:
“Tuy rằng tay nghề của tôi chắc chắn sẽ không bằng cậu, nhưng tôi phụ nấu cũng được.”
Lúc đó thì Bùi Ôn mới mỉm cười rồi gật đầu: “Vậy được, cảm ơn.”
Ngư Sương Sương nói: “Hai người các cậu đều vào bếp rồi, tớ có nên qua giúp một chút hay không? Một mình tớ ngồi ngay đây thì ngại quá.”
Cố Khải: “Cậu cứ ngồi chờ ăn đi!”
Bùi Ôn: “Cậu cứ ngồi chờ ăn đi!”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc, giọng điệu bất đồng, nhưng lại diễn đạt cùng một ý nghĩa.
Cố Khải sửng sốt, anh quay đầu nhìn Bùi Ôn, phát hiện Bùi Ôn cũng đang nhìn mình.
Cố Khải buồn cười, chỉ về phía Ngư Sương Sương: “Cậu cũng thấy cậu ấy vào bếp rồi à?”
Bùi Ôn nhớ lại tình huống bi thảm lúc đó, gật đầu với vẻ sợ hãi: “Đúng thật là sát thủ nhà bếp.”
Ngư Sương Sương không thấy xấu hổ mà còn ra vẻ tự hào, cô vươn bàn tay trắng nõn của mình ra: “Sao tớ có thể dùng đôi tay quý giá này cho việc nấu nướng chứ hả? Nếu hai người các cậu chu đáo như vậy thì tớ sẽ ngồi chờ tới lúc được ăn vậy!”
Cố Khải tặng cho cô một ánh mắt xem thường, Bùi Ôn chỉ cười.
Ngư Sương Sương “Chậc” một tiếng: “Mới mấy ngày thôi mà hai cậu ăn ý phết nhỉ?”
Cố Khải là kẻ có ý đồ, tất nhiên sẽ chột dạ, anh trộm nhìn Bùi Ôn một cái, nhưng lại không thể thấy được vẻ mặt của người kia.
Vì Bùi Ôn đã quay đầu đi vào phòng bếp rồi.
Cố Khải chỉ nhìn thấy lỗ tai trắng nõn, cùng phần gáy láng mịn của cậu, ở trên gáy của Bùi Ôn có một nốt ruồi đen nho nhỏ, trông rất gợi cảm.
Anh muốn nhìn xuống dưới nữa, nhưng lại bị lớp quần áo cao cổ chặn lại.
Đôi mắt anh không khỏi chuyển sang những bộ phận khác.
Bùi Ôn mặc một chiếc áo phông cổ cao màu đen phối với áo sơ mi sọc dọc màu be cùng với quần jean ống đứng, cả người toát ra loại khí chất dịu dàng lại nhẹ nhàng.
Phần cổ tay lộ ra khỏi cổ tay áo, cùng với mắt cá chân lộ ra khỏi ống quần đều rất mảnh khảnh.
Lúc còn ở bệnh viện, lúc nào Bùi Ôn cũng mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình mà nằm ở trên giường, giờ đây, khi cậu đã mặc lại quần áo của chính mình, dáng người mới được nêu bật.
Tay chân đều mảnh mai, eo cũng thon nhỏ —— lúc còn ở bệnh viện, Cố Khải đã chạm vào nơi đó rất nhiều lần mỗi khi đỡ Bùi Ôn đi lại.
Nhưng mông lại rất vểnh.
Tầm mắt của Cố Khải bỗng lướt qua nơi nào đó.
Anh bỗng nhắm mắt lại, thầm mặc niệm, tội lỗi, tội lỗi.
Người ta ăn mặc chỉnh tề như vậy, thế mà mày lại suy nghĩ chuyện bát nháo gì vậy hả.