Khúc Biến Tấu Goldberg

Chương 7: Chương 7: Ông ta thích Bùi Ôn?




Dịch: Bánh

“Không có gì, sơ ý trượt chân rồi ngã xuống sông.”

“Đuối nước?” Hầu Tuyết Tùng nhíu mày, “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Mấy hôm trước.” Trả lời qua loa như vậy, có thể thấy là cậu không muốn nói chuyện với y.

Nhưng Hầu Tuyết Tùng căn bản không quan tâm đến sự qua loa đó mà vẫn tỏ vẻ săn sóc cho Bùi Ôn.

Ngư Sương Sương nhìn Hồng Thiến.

Đầu tiên là bĩu môi nhìn Hầu Tuyết Tùng rồi lại dùng vẻ mặt chất vấn nhìn về phía Hồng Thiến.

Hồng Thiến nhún vai, chỉ về phía Phạm Lỗi đang đứng đằng sau, ý nói chuyện này có liên quan đến hắn.

Ngư Sương Sương lập tức giận đến sôi máu, cô trừng Phạm Lỗi một cái, chỉ hận không thể đập cho hắn một trận.

Phạm Lỗi ngơ ngác khi không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn gãi đầu, hỏi: “Sương Sương, sao thế?”

Khóe miệng Ngư Sương Sương giật giật, cô nở một nụ cười thân thiện: “Không có gì cả, thấy anh nên vui.”

Phạm Lỗi: “?”

Nhìn bọn họ quây quần bên nhau, Cố Khải nhận thấy có vẻ như họ đều có quen biết trước, ở đây chỉ có duy nhất một người xa lạ là anh, và điều đó khiến anh có chút xấu hổ.

Nhưng sao Cố Khải có thể để bản thân mình xấu hổ được?

Anh quay qua nhìn Hầu Tuyết Tùng, y đang nói chuyện với Bùi Ôn bằng giọng điệu có chút trách móc: “Trời mưa mà em không ở yên trong nhà đi, ra bờ sông làm gì chứ? Em xem đi, sơ ý một chút thôi đã thành thế này rồi, may là vẫn chưa gặp phải chuyện không thể cứu chữa nổi đấy.”

Bùi Ôn cười nhạt, không đáp lại.

Hầu Tuyết Tùng nói chuyện với tư thái của một tiền bối, nhưng ánh mắt mà y dành cho Bùi Ôn thì... người bình thường có lẽ sẽ không nhìn ra, nhưng đối với Cố Khải, ánh mắt đó đã quá quen thuộc.

Cố Khải bỗng cười một tiếng rồi nói lớn lên: “Đây là thầy Hầu Tuyết Tùng đúng không ạ?”

Với tư cách là một người bạn học, hoặc là một người bạn, việc nói đỡ cho Bùi Ôn cũng là lẽ đương nhiên.

Giọng anh bỗng vang lên, khiến tất cả những ai đang có mặt trong phòng bệnh đều nhìn về phía Cố Khải.

Bỗng nhiên bị cue*, Hầu Tuyết Tùng cũng xoay người, y nhìn Cố Khải từ đầu tới chân và hỏi: “Cậu là?”

*cue là từ tác giả dùng.

“Ngài thật là thầy Hầu Tuyết Tùng sao?!”

Cố Khải vừa mừng vừa ngạc nhiên, anh khom lưng, đưa tay về phía Hầu Tuyết Tùng: “Xin chào thầy Hầu, tôi là Cố Khải - bạn của Bùi Ôn, tôi đã xem rất nhiều vở diễn của ngài và rất thích lối diễn xuất của ngài ạ!”

“Tuy tôi biết là ngài ở chung một đoàn kịch với Bùi Ôn, nhưng lại không ngờ rằng lại có thể gặp được ngài ở đây.”

Hóa ra là fan của mình.

“Cám ơn sự mến mộ của cậu,“ Nụ cười của Hầu Tuyết Tùng lại càng thêm hòa nhã, y nắm lấy tay của Cố Khải, “Những người trẻ tuổi như cậu thường không hay thích kịch nói, gu của giới trẻ bây giờ chính là những dòng phim mì ăn liền* mà thôi.”

*Phim mì ăn liền: Những phim mì ăn liền thường bị đánh giá là yếu kém về mặt nghệ thuật, chạy theo lợi nhuận. Chữ “mì ăn liền” được hiểu với nghĩa phim sản xuất nhanh và ít đầu tư.

Cố Khải nắm tay y, nói: “Mì ăn liền thì cũng chỉ là mì ăn liền mà thôi, sao có thể ăn mãi được ạ? Mấy loại hình nghệ thuật như kịch nói thì mới là thứ có thể tồn tại lâu dài được.”

Cố Khải nêu tên mấy vở kịch nói có sự tham gia của Hầu Tuyết Tùng rồi giơ ngón tay cái lên: “Tôi đã xem đi xem lại tất cả các vở kịch mà ngài diễn rất nhiều lần, lần nào cũng có một trải nghiệm khác nhau. Ngài thật sự là một diễn viên kịch nói tuyệt vời!”

Thật ra những vở kịch mà Cố Khải kể ra đều là những bộ có Bùi Ôn tham gia diễn xuất, nếu không thì việc gì anh phải đi xem Hầu Tuyết Tùng làm gì chứ?

Nhưng Hầu Tuyết Tùng lại không nhận ra chi tiết này.

Cố Khải vừa nói vừa kéo Hầu Tuyết Tùng đi ra ngoài, khiến hắn tránh xa Bùi Ôn ra một chút.

Sau khi Hầu Tuyết Tùng bị Cố Khải kéo đi, Hồng Thiến cùng Phạm Lỗi mới bước qua hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Bùi Ôn.

“Chỉ tiếc là bình thường tôi bận làm việc quá nên không có thời gian đến tận nơi xem ngài diễn được.” Cố Khải thở dài, “Sau này tôi nhất định phải dành thời gian để ra rạp để cổ vũ cho ngài!”

Bùi Ôn đang nói chuyện với Hồng Thiến thì nghe thấy câu đó, cậu không khỏi liếc Cố Khải một cái, nghĩ thầm: Bận làm việc? Chứ không phải cậu rảnh tới mức ở lỳ trong bệnh viện cả ngày sao?

Nghe được lời khen ngợi đó, nụ cười của Hầu Tuyết Tùng lại càng thêm chân thành, nhưng y lại thở dài: “Nhưng bây giờ lại không có nhiều người trẻ muốn theo nghề kịch nói này cho lắm, sớm muộn gì thì ngành này cũng sẽ bị mai một cả thôi.”

Cố Khải nói rất hùng hồn: “Sẽ không đâu ạ, thầy Hầu, Bùi Ôn chính là một diễn viên trẻ rất ưu tú mà không phải sao? Tôi tin rằng có một người như cậu ấy thì nghề kịch nói sẽ không xuống dốc đâu ạ!”

Thấy Bùi Ôn được khen, Hầu Tuyết Tùng nhìn về phía cậu với vẻ vui mừng, y cười: “Tiểu Bùi là một tài năng trẻ hiếm hoi vừa có thiên phú lại vừa có cố gắng trong số những diễn viên mà tôi từng gặp suốt mấy năm qua.”

Thế nhưng Bùi Ôn lại phớt lờ y, vờ như mình không nghe được.

Cố Khải cười: “Đúng vậy, lúc còn đi học, các thầy cô ai cũng rất thích Bùi Ôn, cậu ấy vừa học giỏi lại còn chăm chỉ đó ạ.”

“Mấy năm nay Bùi Ôn ở chung một đoàn kịch với ngài nhỉ, chắc là ngài đã chăm sóc cho cậu ấy rất nhiều đúng không? Tôi phải cảm ơn ngài, cũng mong về sau ngài có thể chỉ bảo cho cậu ấy nhiều hơn, được một người đi trước như ngài đây dẫn dắt thì tốt cho Bùi Ôn quá.”

Mặc dù không biết Cố Khải đến từ đâu, nhưng người này vừa xuất hiện đã tỏ vẻ vô cùng thân thiết với Bùi Ôn như thế khiến Hầu Tuyết Tùng có chút không vui khi bị xem như người ngoài.

Nhưng dù sao thì Cố Khải cũng tỏ vẻ mến mộ mình như vậy, y gật đầu, cười nói: “Năng lực tiếp thu của Bùi Ôn rất mạnh, chỉ cần nói vài câu thôi là em ấy đã có thể hiểu được ngay, biểu hiện còn tốt hơn những gì tôi mong đợi rất nhiều. Một người vừa có tài lại vừa có cố gắng như em ấy thì sớm muộn gì cũng gặt hái được quả ngọt.”

Nghe được tên của mình, Bùi Ôn vốn đang nói chuyện với Hồng Thiến không khỏi liếc nhìn qua bên đó một cái.

Cậu thấy Cố Khải cũng thú vị phết, một người không xem kịch nói bao giờ mà lại thành fan cứng của một diễn viên gạo cội chỉ trong vài ngày ngắn ngủi ư?

—— Không lẽ là Cố Khải đang giải vây giúp mình sao?

Nghĩ đến khả năng đó, ánh mắt Bùi Ôn dành cho Cố Khải lại càng thêm vài phần nghiền ngẫm.

Hầu Tuyết Tùng không phát hiện ra mình đã bị lừa, thay vào đó, y đã có một cuộc trò chuyện vô cùng vui vẻ với Cố Khải, giống như chỉ hận vì đã gặp nhau quá muộn.

Mãi cho đến khi Bùi Ôn nói rằng cậu mệt và muốn nghỉ ngơi, Hầu Tuyết Tùng mới nhận ra cả buổi ngày hôm đó y đều bị Cố Khải kéo đi bàn chuyện diễn kịch mà không thể trò chuyện với Bùi Ôn một cách tử tế.

Y thầm ảo não trong lòng, vừa cảm thấy rầu rĩ xen lẫn chút ngọt ngào vì fan của mình quá nhiệt tình, vừa nói lời tạm biệt với Bùi Ôn một cách đầy tiếc nuối:

“Đã không gặp nhau nhiều ngày như vậy rồi mà hôm nay cũng không hàn huyên gì nhiều với em được. Thế nhưng thấy em ổn thì tôi cũng an tâm rồi. Nếu em mệt thì hôm khác tôi sẽ ghé, em cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi quay về với đoàn kịch nhé, mọi người đều đang chờ đợi em.”

Bùi Ôn nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ.

Nhìn khuôn mặt yên bình lúc ngủ say của Bùi Ôn, ánh mắt của Hầu Tuyết Tùng tối sầm, nhưng y che giấu điều đó rất giỏi, gã đàn ông ngẩng đầu lên, cười với Cố Khải: “Xin lỗi cậu, tôi phải đi rồi, nếu cậu cảm thấy hứng thú với kịch nói đến thế thì hôm khác chúng ta bàn tiếp nhé, hôm nay tới đây thôi, được chứ?”

“Tất nhiên, tất nhiên rồi ạ! Đó là vinh dự của tôi, để tôi tiễn thầy Hầu ra ngoài nhé.”

“Không sao đâu, không cần tiễn tôi.”

“Phải tiễn, phải tiễn chứ ạ.”

Hai người khách sáo với nhau một hồi xong, Cố Khải vô cùng nhiệt tình mà tiễn người kia ra tới tận cửa.

Hồng Thiến cùng Phạm Lỗi để lại những túi quà lớn nhỏ, nhẹ nhàng nói câu tạm biệt với Bùi Ôn và hẹn sẽ ghé qua đây vào hôm khác rồi mới rời đi.

Sau khi nhìn cả ba người đi xa rồi, Cố Khải đóng cửa phòng bệnh lại, vừa quay đầu lại, anh đã thấy Ngư Sương Sương đang nhìn mình với một nụ cười nửa vời.

Cố Khải khịt mũi: “Cái biểu cảm đó là có ý gì đây?”

Ngư Sương Sương híp mắt, cười nói: “Cậu cũng giỏi đấy chứ nhỉ?”

Cố Khải: “Cặp mắt của cậu cùng với cái cô Hồng Thiến kia sắp rút gân tới nơi luôn rồi, tớ cũng đâu phải tên mù.”

Ngư Sương Sương bĩu môi: “Ai mà biết ông ta sẽ tới đây chứ.”

Cố Khải ngồi xuống trên sô pha, thấy Bùi Ôn mở mắt, trông có vẻ buồn ngủ nhưng lại không phải là vừa mới ngủ, rõ ràng lúc nãy cậu chỉ đang lấy cớ mà thôi.

“Vậy thì, chuyện là như thế nào đây? Người đàn ông kia đã làm gì?” Cố Khải hỏi.

Ngư Sương Sương liếc nhìn Bùi Ôn, Bùi Ôn lại không có phản ứng.

Ngư Sương Sương cắn môi, có vẻ rất rối rắm.

Cô là người không giỏi giữ mồm giữ miệng, nhưng Bùi Ôn lại không đồng ý tiết lộ chuyện này.

Ngư Sương Sương chỉ có thể thở dài rồi lựa lời mà nói: “Tác phong sống của ông ta không tốt.”

Cố Khải: “Và rồi ông ta thích Bùi Ôn?”

Ngư Sương Sương cùng Bùi Ôn đều có chút ngạc nhiên.

Cố Khải: “Chuyện này quá dễ đoán luôn đấy?”

Ngư Sương Sương nhún vai: “Ờ thì..... đúng là dễ đoán thật.”

Cố Khải: “Nhưng trên mạng nói là ông ta đã kết hôn rồi mà, ai cũng khen đây là một quý ông dịu dàng, sáng trong như ngọc quý.”

“Mấy cái đó mà cậu cũng tin à?” Ngư Sương Sương cười lạnh, “Cơ mà, chính là vì đã kết hôn rồi mà vẫn đi làm mấy chuyện như thế nên người ta mới càng khinh thường ông ta đấy.”

Tầm mắt của Bùi Ôn không nhìn về phía hai người bọn họ mà lại lơ đễnh nhìn vào khoảng không, tựa như đang nhớ về chuyện gì đó, hoặc cũng có thể là chả nhớ về chuyện gì cả.

Cố Khải hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, anh có thể nhận ra rằng bọn họ vẫn chưa nói thật, và Bùi Ôn vẫn đang giấu anh một chuyện gì đó.

“Bùi Ôn không từ chối à?” Cố Khải điều chỉnh tư thế, anh tựa người vào lưng ghế, đút tay vào túi quần.

“Thì từ chối mà lại không có hiệu quả đó.” Ngư Sương Sương tỏ vẻ khinh bỉ.

Cố Khải nghĩ đến lúc tên kia làm lơ vẻ lạnh nhạt của Bùi Ôn, vô cùng ra dáng mặt nóng áp vào mông lạnh, xem ra người này có hơi khó chơi nhỉ.

“Những người khác trong đoàn kịch không biết chuyện này à?”

“Dù sao cũng là chuyện riêng tư, tôi không muốn để mọi người biết được.” Câu này là do Bùi Ôn nói, cậu nhíu mày, giọng nói vô cùng yếu ớt.

Nói xong còn ho nhẹ vài tiếng.

“Tôi mệt, muốn ngủ một lát.”

Vừa dứt lời, cậu liền nhắm hai mắt lại.

Cố Khải nhìn về phía Ngư Sương Sương, Ngư Sương Sương cũng bất đắc dĩ mà giơ hai tay.

Cố Khải chỉ có thể câm miệng.

Có thể thấy được, Bùi Ôn không muốn nhắc đến người này.

......

Dù Bùi Ôn có muốn hay không, tình trạng sức khỏe của cậu đều đang tốt lên theo từng ngày.

Lúc đầu, mỗi lần đi WC, cậu đều phải nhờ Cố Khải đỡ đi, vài ngày sau, cậu kiên quyết từ chối sự trợ giúp của anh, muốn tự mình đi vào toilet.

Sau đó nữa thì dù không có ai đỡ, Bùi Ôn vẫn có thể tự đi ra khỏi phòng bệnh rồi ra ngoài hành lang đứng một lát.

Cố Khải có chút tiếc nuối.

Sau khi mưa suốt nửa tháng thì thời tiết đã dần ổn hơn.

Bước vào chớm thu, ánh nắng sau cơn mưa không còn chói chang nữa, lá cây bạch quả bên ngoài khung cửa sổ cũng dần ngả sang màu vàng.

Cây cảnh trồng trong bệnh viện không chỉ còn mỗi một màu xanh lục mà giờ đã là các màu vàng, xanh, đỏ xen lẫn vào nhau, sắc màu phong phú, trông vô cùng bắt mắt, đặc biệt là khi được chiếu rọi bởi tia nắng mặt trời.

Thấy Bùi Ôn nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, Cố Khải bèn đề nghị: “Cậu có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Bùi Ôn quay đầu nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Cả ba người cùng nhau ra khỏi Khu Nội trú.

Phía trước tòa nhà là một cái sân bằng xi măng, phía xa là một sân cỏ - nơi trồng các loại cây xanh không biết tên, tất cả đều được cắt tỉa thành những hình thù gọn gàng đẹp mắt.

Xuyên qua bãi cỏ là những con đường được lát bằng đá quanh co uốn lượn.

Trên lối đi đó là những người nhà đẩy bệnh nhân trên xe lăn ra ngoài để thư giãn và hít thở không khí trong lành.

Thế nên ba người họ cũng chẳng có gì là đặc biệt so với những người kia.

Bùi Ôn đang nghe Ngư Sương Sương kể về chuyến đi đến sa mạc của mình.

“Ở sa mạc nắng gắt hơn chỗ này nhiều, đã thế lại còn hanh khô nữa. Ban ngày thì bốn mươi mấy độ, còn buổi tối thì lại về âm độ.”

Cố Khải nói: “Thế cậu skincare cũng giỏi đấy chứ.”

Nhắc tới chuyện này là Ngư Sương Sương lại thấy đau lòng: “Tớ đi có mấy ngày thôi mà đã dùng hết một chai nước thần* rồi đấy.”

*Nước thần là SK-II nha.

Bùi Ôn hỏi: “Thế việc chụp ảnh sao rồi?”

Bùi Ôn sợ rằng Ngư Sương Sương sẽ trì hoãn công việc vì mình.

“Tất nhiên là xong hết rồi.” Ngư Sương Sương cười, “Tớ cảm thấy lần này tớ nhất định sẽ đoạt giải.”

Ngư Sương Sương là một nhiếp ảnh gia.

Cô đã có đam mê nhiếp ảnh từ nhỏ —— đúng vậy, cô là con của một gia đình có điều kiện —— khi lớn lên, Ngư Sương Sương đã dứt khoát đi theo nghề nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, dù sao thì với đống cổ phần mà ba mẹ cho thì nội tiền lãi thôi cũng đủ để cô sống tốt rồi.

Lần này cô và ekip của mình đã đến sa mạc vì muốn chụp một đề tài nào đó mới mẻ hơn.

“Thế thì chúc mừng cậu trước nhé.” Bùi Ôn cười nói.

Ba người đang trò chuyện vu vơ thì một tràng cười “Ha ha ha” bỗng vọng tới từ cách đó không xa.

Là tiếng nô đùa của hai đứa trẻ.

Tiếng cười giòn tan lại ngọt ngào, vừa nghe là đã có thể tưởng tượng được đây là những thiên thần nhỏ đáng yêu tới cỡ nào.

Hơn nữa, những tiếng cười vui sướng như thế rất hiếm khi xuất hiện ở một nơi như bệnh viện, thế nên có rất nhiều người nhìn về nơi đó với ánh mắt đầy thiện cảm.

Nhưng mà cũng vào ngay lúc đó, bé gái đang chạy bỗng bổ nhào vào người Bùi Ôn.

Trẻ con mải chơi đùa, thế nên sẽ chẳng để ý đến đường đi.

Thân thể của Bùi Ôn lảo đảo khi bị đâm trúng.

“Cẩn thận!” Cố Khải đỡ cậu.

Bùi Ôn ngã vào trong lồng ngực của Cố Khải.

Cùng lúc đó, hương gỗ trên người Cố Khải lập tức tràn vào xoang mũi của Bùi Ôn.

Đó là mùi hương mát lạnh trầm ổn của gỗ tuyết tùng, xen lẫn với hương thơm dịu dàng đầy cuốn hút của gỗ đàn hương, cùng với cả.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.